Mỹ Nguyệt ấn lưỡi dao xuống các lá thuốc, sự tức giận của cô rõ ràng trong từng cử chỉ bạo lực của cô. Tầm nhìn của cô thiếu nữ nhòe đi bởi những giọt nước mắt lo lắng, cô dừng lại để thở hắt ra rồi tiếp tục sắc thuốc. Ngân Thứ lén nhìn cô bé khi anh đợi nước sôi, anh chàng Mi-go tóc vàng không khỏi lo ngại cho cô. Anh định mở miệng nói gì đó nhưng rồi khép môi lại, đầu óc lạc lối trong những dòng suy nghĩ lộn xộn.
– Nếu anh muốn nói gì thì cứ nói đi Ngân Thứ.
Anh chàng giật mình, tay đặt lên mặt bàn làm bằng đá hoa cương, từng ngón tay gõ gõ lên lớp đá được đánh bóng. Anh không biết nên nói gì để làm Mỹ Nguyệt bớt căng thẳng, anh cũng không thể làm gì với nỗi lo trong lòng.
– A-anh rất lấy làm tiếc, Mỹ Nguyệt à. – Ngân Thứ cuối cùng cũng nặn ra được một câu. – Em và Lôi là hai người gần gũi Thái Dương nhất ngoài Quetz. Nhìn thấy thằng bé như thế này chắc là… – Anh chợt dừng lại khi thấy vai của cô thiếu nữ run lên. Ngân Thứ đảo mắt, cố tìm một điều gì khác để nói. – Em có…em có nghĩ là Thái Dương đã nói chuyện với Keto và Jon không? – Anh Mi-go khẽ hỏi.
– Không. – Mỹ Nguyệt đáp một cách cộc cằn. – Thái Dương luôn luôn sống khép kín, nếu thằng bé đã không nói gì với Lợi hay với em, em không chắc là nó sẽ nói với Quetz, dù anh ấy có gần thằng bé mức nào đi chăng nữa. – Tay cô run rẩy không thể kiềm chế được. Cô quay sang Ngân Thứ và hỏi, giọng cô cũng run không kém và thể hiện rõ sự lo lắng: – Anh Ngân Thứ…anh có…anh có nghĩ Thái Dương sẽ ổn không?
Ngân Thứ quay đi, mồ hôi rơi lả chả xuống từ mặt anh khi anh nhấc bình nước nóng khỏi bếp. Anh hít một hơi, nuốt nước bọt đánh ực một cái để lấy lại bình tĩnh và nói:
– Anh…chắc vậy. – Giọng anh nghe ngờ vực như chính cái cảm giác trong đầu anh. – Nhưng thằng bé không thể vượt qua chuyện này một mình Mỹ Nguyệt à, nó cần tất cả chúng ta.
***
Đuôi Quetz đập lên sàn kim loại của khoang chỉ huy một cách thiếu kiên nhẫn và lo lắng, mắt anh không rời khỏi hai hòn ngọc đỏ đang nhìn mình. Anh không nói gì, để câu nói của mình thấm vào cuộc trò chuyện của họ. Sự nghi ngờ bộc phát trong tâm trí anh quái nhân. Anh đã lên tiếng quá sớm, buộc tội quá sớm, và bây giờ đã quá muộn để thu lại lời nói đó.
– Cậu…nghĩ Yith làm việc này…với Thái Dương? – Jean nghiêng đầu, mặt anh đờ ra như vừa nhận một gáo nước lạnh. Câu nói đó nói bằng giọng của chính anh nghe sao lạ quá. Anh ma cà rồng không thích ý nghĩa rõ ràng của câu nói đó, cũng như cái cách mà nó vang vọng trong đầu anh.
– Tôi…không biết… – Quetz đưa tay lên xoa đầu, hối hận, bối rối và ngờ vực giằng xé tâm trí anh như một bầy chó hoang. Cuối cùng, anh lên tiếng: – Có thể lắm chứ. Tôi chỉ nghĩ rằng huynh ấy có liên quan gì đó tới việc này. – Những nghi ngờ và quan sát của Quetz được nói ra, phần nào giải tỏa mối lo lắng trong đầu anh, hi vọng rằng Jean sẽ hiểu.
Nhưng ngay sau khi Quetz vừa dứt lời, một nụ cười méo xệch lan khắp khuôn mặt bên dưới chiếc nón rộng vành của bạn anh. Jean lảo đảo chộp lấy một cái lan can, đầu anh ngửa ra sau, miệng bật ra tiếng cười khành khành trước sự bối rối của anh quái nhân kia. Tiếng cười đó dần trở thành tiếng ha hả giòn giã, vang vọng khắp khoang chỉ huy. Jean đưa tay gạt nước mắt, miệng vẫn giữ nụ cười đó khi anh nói:
– Mon ami! Tôi thực sự không biết cậu lại biết đùa đấy!
– Tôi đang nói sự thật! – Quetz siết chặt nắm tay, chân bước về phía bạn mình.
– Tôi không tin cậu! – Jean quát lớn, điệu cười bị thay bởi một khuôn mặt nhăn nhó đầy giận dữ. Anh đứng thẳng dậy, tay đưa lên xoa trán. – Không thể tin nổi. Thật không thể tin nổi là cậu lại nghĩ như vậy! Thằng ngu đần! – Giọng của anh chát chúa làm Quetz hơi rụt cổ lại, hối hận vì đã nói ra suy nghĩ của mình. – Yith Huynh sẽ không bao giờ làm như thế! Anh ấy sẽ không bao giờ để ai hại thằng bé! Anh ấy biết nó quan trọng với cậu! Anh ấy thay đổi vì cậu! Tôi không tin rằng cậu lại nghĩ như thế về anh ấy đấy! Một thành viên trong gia đình chúng ta! Đầu cậu chứa cái giống ôn dịch gì mà…
– Cậu không thấy mặt của thằng bé đâu Jean! – Quetz cắt lời bạn mình, anh đứng thẳng dậy đầy đe dọa. Jean á khẩu, mắt mở to nhìn bộ mặt bức xúc của anh quái nhân kia. – Cậu không nhìn thấy cảnh thằng bé hoảng loạn! Tôi biết cậu nghĩ tôi là một tên ngốc, nhưng ít nhất hãy cân nhắc điều này vì Thái Dương! – Quetz thở dài, anh đưa tay vuốt mặt rồi nhìn về phía cửa dẫn vào phòng sinh hoạt chung. Giọng anh dịu lại một chút khi anh nói: – Nghe này, tôi hiểu…cậu không muốn nghĩ về việc đó, tôi hiểu chứ, tôi cũng ghét nghĩ về Yith Huynh như vậy lắm, đặc biệt là sau mọi chuyện. Nhưng hãy tin lời tôi khi tôi nói rằng tôi thà chết trước khi để cậu gạt việc này sang một bên, càng không thể khi nó ảnh hưởng tới thằng bé như thế này!
Cả hai người không nói gì, tiếng thở của cả hai vang vọng trong khoang tàu bằng kim loại. Cả hai không rời mắt khỏi nhau tới khi nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm lại, dưới bục điều khiển nơi họ đang đứng là một cánh cửa nhỏ, dẫn ra một ban công có thể đi xuống khỏi pháo đài. Cả Quetz và Jean đều ngước lên khi thấy dáng người nhỏ bé của cậu bé tóc trắng chạy lên cầu thang, miệng không nói gì, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy về phòng. Quetz định đuổi theo nhưng Jean giữ anh lại, làm dấu đem thức ăn lên phòng của Thái Dương, nhẹ nhàng thôi để tránh làm cậu bé sợ.
Khi Quetz đi khỏi, Jean liền ngồi phịch xuống, máu rỉ ra từ các vết rách trên đôi găng tay da. Anh nhấc tay lên nhìn chất dịch đỏ rồi đưa lưỡi liếm, cái vị tanh hôi mà ngọt ngào thật thỏa mãn làm sao. Anh dựa người vào bản điều khiển im lặng, để ánh sáng yếu ớt của những vì sao sớm chiếu vào từ lớp kính. Anh ma cả rồng chợt để ý thấy Yith bước lên, quần áo xộc xệch, trán vã mồ hôi, mắt có chút hoang dại như vừa trãi qua một việc gì đó. Gã nhìn Jean và mỉm cười, tay vẫy chào anh như thể bình thường lắm.
– Buổi tối tốt lành. – Jean nói.
– Ý em là gì? – Yith chợt quay qua, môi nở một nụ cười tinh nghịch. – Em định chúc anh một buổi tối tốt lành hay định nói đây là một buổi tối tốt dù anh muốn hay không? – Mặt Jean thộn ra trước câu hỏi của vị huynh trưởng. – Hay là em cảm thấy tốt trong buổi tối này? Hay là em chỉ định nói đây là một buổi tối để cảm thấy tốt lành?
– Tất cả cùng một lúc, em nghĩ vậy. – Anh ma cà rồng cười khì khì rồi lắc đầu, đôi khi huynh trưởng của anh có thể kỳ cục như vậy. Tay đón lấy một chai máu tươi từ tay Yith, anh hỏi khi gã ngồi xuống cạnh anh: – Đi đâu giờ này mới về vậy?
– Anh dẫn Thái Dương đi dạo. – Yith đáp, không thèm quay qua nhìn kih Jean tu máu trong chai ừng ực. – Anh đã hi vọng thằng bé sẽ thư giãn đầu óc để anh xem thử.
– May mắn không? – Jean nhướn mày.
– Không, – Yith lắc đầu, hắn thở dài đầy giả dối. – thằng bé vẫn quá căng thẳng và sợ hãi, nó không cho anh thấy gì hết.
Tên hiếp dâm không khỏi khó chịu khi thấy sự buồn rầu trong đôi mắt đỏ kia. Khác với Quetz, Jean dễ gần gũi hơn, cậu thân thiện với Yith hơn hẳn và không bạo lực như bạn mình. Thật khó khăn cho Yith khi phải thấy cậu ma cà rồng phản ứng như vậy, quan tâm thái quá cho một món đồ chơi, thứ để cho hắn giải tỏa dục vọng và bất mãn trong lòng dành cho Quetz. Thái Dương đối với hắn chẳng là gì cả, nhưng sao thằng nhãi đó quan trọng với mọi người quanh hắn thế?
– Em chỉ hi vọng là Thái Dương sẽ nói gì đó. – Jean ngã đầu lên chân bảng điều khiển. – Thật khó khăn khi thấy thằng bé và Quetz như vậy, cứ như hai người họ sẽ tan nát bất cứ lúc nào vậy. – Anh thở dài. – Không lo về Quetz nhưng Thái Dương thì…em không biết chúng ta có thể giúp sửa nó không.
Yith mím chặt môi vào nhau, cố gắng giữ lại ý nghĩ đang muốn bật ra từ miệng hắn. “Thế thì đừng cố sửa chữa nó! Cứ để những thứ đã hỏng giữ nguyên dạng là phế vật đi!”
– Anh Jean! Anh Quetz! Mọi người! – Tiếng kêu hơn hở của Lợi vang lên khi cậu nhóc da ngăm và Linh chạy vào, kéo theo sau ba tên sơn tặc với khuôn mặt làm Yith giật mình, lòng nơm nớp lo sợ. Lợi mặt tươi roi rói, cậu biết cậu sắp được nếm máu, cậu biết cậu sắp được trả thù cho bạn mình. Tiếng kêu của cậu đằng đằng sát khí: – Tụi em bắt được hung thủ rồi!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Mỹ Nguyệt ấn lưỡi dao xuống các lá thuốc, sự tức giận của cô rõ ràng trong từng cử chỉ bạo lực của cô. Tầm nhìn của cô thiếu nữ nhòe đi bởi những giọt nước mắt lo lắng, cô dừng lại để thở hắt ra rồi tiếp tục sắc thuốc. Ngân Thứ lén nhìn cô bé khi anh đợi nước sôi, anh chàng Mi-go tóc vàng không khỏi lo ngại cho cô. Anh định mở miệng nói gì đó nhưng rồi khép môi lại, đầu óc lạc lối trong những dòng suy nghĩ lộn xộn.
– Nếu anh muốn nói gì thì cứ nói đi Ngân Thứ.
Anh chàng giật mình, tay đặt lên mặt bàn làm bằng đá hoa cương, từng ngón tay gõ gõ lên lớp đá được đánh bóng. Anh không biết nên nói gì để làm Mỹ Nguyệt bớt căng thẳng, anh cũng không thể làm gì với nỗi lo trong lòng.
– A-anh rất lấy làm tiếc, Mỹ Nguyệt à. – Ngân Thứ cuối cùng cũng nặn ra được một câu. – Em và Lôi là hai người gần gũi Thái Dương nhất ngoài Quetz. Nhìn thấy thằng bé như thế này chắc là… – Anh chợt dừng lại khi thấy vai của cô thiếu nữ run lên. Ngân Thứ đảo mắt, cố tìm một điều gì khác để nói. – Em có…em có nghĩ là Thái Dương đã nói chuyện với Keto và Jon không? – Anh Mi-go khẽ hỏi.
– Không. – Mỹ Nguyệt đáp một cách cộc cằn. – Thái Dương luôn luôn sống khép kín, nếu thằng bé đã không nói gì với Lợi hay với em, em không chắc là nó sẽ nói với Quetz, dù anh ấy có gần thằng bé mức nào đi chăng nữa. – Tay cô run rẩy không thể kiềm chế được. Cô quay sang Ngân Thứ và hỏi, giọng cô cũng run không kém và thể hiện rõ sự lo lắng: – Anh Ngân Thứ…anh có…anh có nghĩ Thái Dương sẽ ổn không?
Ngân Thứ quay đi, mồ hôi rơi lả chả xuống từ mặt anh khi anh nhấc bình nước nóng khỏi bếp. Anh hít một hơi, nuốt nước bọt đánh ực một cái để lấy lại bình tĩnh và nói:
– Anh…chắc vậy. – Giọng anh nghe ngờ vực như chính cái cảm giác trong đầu anh. – Nhưng thằng bé không thể vượt qua chuyện này một mình Mỹ Nguyệt à, nó cần tất cả chúng ta.
***
Đuôi Quetz đập lên sàn kim loại của khoang chỉ huy một cách thiếu kiên nhẫn và lo lắng, mắt anh không rời khỏi hai hòn ngọc đỏ đang nhìn mình. Anh không nói gì, để câu nói của mình thấm vào cuộc trò chuyện của họ. Sự nghi ngờ bộc phát trong tâm trí anh quái nhân. Anh đã lên tiếng quá sớm, buộc tội quá sớm, và bây giờ đã quá muộn để thu lại lời nói đó.
– Cậu…nghĩ Yith làm việc này…với Thái Dương? – Jean nghiêng đầu, mặt anh đờ ra như vừa nhận một gáo nước lạnh. Câu nói đó nói bằng giọng của chính anh nghe sao lạ quá. Anh ma cà rồng không thích ý nghĩa rõ ràng của câu nói đó, cũng như cái cách mà nó vang vọng trong đầu anh.
– Tôi…không biết… – Quetz đưa tay lên xoa đầu, hối hận, bối rối và ngờ vực giằng xé tâm trí anh như một bầy chó hoang. Cuối cùng, anh lên tiếng: – Có thể lắm chứ. Tôi chỉ nghĩ rằng huynh ấy có liên quan gì đó tới việc này. – Những nghi ngờ và quan sát của Quetz được nói ra, phần nào giải tỏa mối lo lắng trong đầu anh, hi vọng rằng Jean sẽ hiểu.
Nhưng ngay sau khi Quetz vừa dứt lời, một nụ cười méo xệch lan khắp khuôn mặt bên dưới chiếc nón rộng vành của bạn anh. Jean lảo đảo chộp lấy một cái lan can, đầu anh ngửa ra sau, miệng bật ra tiếng cười khành khành trước sự bối rối của anh quái nhân kia. Tiếng cười đó dần trở thành tiếng ha hả giòn giã, vang vọng khắp khoang chỉ huy. Jean đưa tay gạt nước mắt, miệng vẫn giữ nụ cười đó khi anh nói:
– Mon ami! Tôi thực sự không biết cậu lại biết đùa đấy!
– Tôi đang nói sự thật! – Quetz siết chặt nắm tay, chân bước về phía bạn mình.
– Tôi không tin cậu! – Jean quát lớn, điệu cười bị thay bởi một khuôn mặt nhăn nhó đầy giận dữ. Anh đứng thẳng dậy, tay đưa lên xoa trán. – Không thể tin nổi. Thật không thể tin nổi là cậu lại nghĩ như vậy! Thằng ngu đần! – Giọng của anh chát chúa làm Quetz hơi rụt cổ lại, hối hận vì đã nói ra suy nghĩ của mình. – Yith Huynh sẽ không bao giờ làm như thế! Anh ấy sẽ không bao giờ để ai hại thằng bé! Anh ấy biết nó quan trọng với cậu! Anh ấy thay đổi vì cậu! Tôi không tin rằng cậu lại nghĩ như thế về anh ấy đấy! Một thành viên trong gia đình chúng ta! Đầu cậu chứa cái giống ôn dịch gì mà…
– Cậu không thấy mặt của thằng bé đâu Jean! – Quetz cắt lời bạn mình, anh đứng thẳng dậy đầy đe dọa. Jean á khẩu, mắt mở to nhìn bộ mặt bức xúc của anh quái nhân kia. – Cậu không nhìn thấy cảnh thằng bé hoảng loạn! Tôi biết cậu nghĩ tôi là một tên ngốc, nhưng ít nhất hãy cân nhắc điều này vì Thái Dương! – Quetz thở dài, anh đưa tay vuốt mặt rồi nhìn về phía cửa dẫn vào phòng sinh hoạt chung. Giọng anh dịu lại một chút khi anh nói: – Nghe này, tôi hiểu…cậu không muốn nghĩ về việc đó, tôi hiểu chứ, tôi cũng ghét nghĩ về Yith Huynh như vậy lắm, đặc biệt là sau mọi chuyện. Nhưng hãy tin lời tôi khi tôi nói rằng tôi thà chết trước khi để cậu gạt việc này sang một bên, càng không thể khi nó ảnh hưởng tới thằng bé như thế này!
Cả hai người không nói gì, tiếng thở của cả hai vang vọng trong khoang tàu bằng kim loại. Cả hai không rời mắt khỏi nhau tới khi nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm lại, dưới bục điều khiển nơi họ đang đứng là một cánh cửa nhỏ, dẫn ra một ban công có thể đi xuống khỏi pháo đài. Cả Quetz và Jean đều ngước lên khi thấy dáng người nhỏ bé của cậu bé tóc trắng chạy lên cầu thang, miệng không nói gì, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy về phòng. Quetz định đuổi theo nhưng Jean giữ anh lại, làm dấu đem thức ăn lên phòng của Thái Dương, nhẹ nhàng thôi để tránh làm cậu bé sợ.
Khi Quetz đi khỏi, Jean liền ngồi phịch xuống, máu rỉ ra từ các vết rách trên đôi găng tay da. Anh nhấc tay lên nhìn chất dịch đỏ rồi đưa lưỡi liếm, cái vị tanh hôi mà ngọt ngào thật thỏa mãn làm sao. Anh dựa người vào bản điều khiển im lặng, để ánh sáng yếu ớt của những vì sao sớm chiếu vào từ lớp kính. Anh ma cả rồng chợt để ý thấy Yith bước lên, quần áo xộc xệch, trán vã mồ hôi, mắt có chút hoang dại như vừa trãi qua một việc gì đó. Gã nhìn Jean và mỉm cười, tay vẫy chào anh như thể bình thường lắm.
– Buổi tối tốt lành. – Jean nói.
– Ý em là gì? – Yith chợt quay qua, môi nở một nụ cười tinh nghịch. – Em định chúc anh một buổi tối tốt lành hay định nói đây là một buổi tối tốt dù anh muốn hay không? – Mặt Jean thộn ra trước câu hỏi của vị huynh trưởng. – Hay là em cảm thấy tốt trong buổi tối này? Hay là em chỉ định nói đây là một buổi tối để cảm thấy tốt lành?
– Tất cả cùng một lúc, em nghĩ vậy. – Anh ma cà rồng cười khì khì rồi lắc đầu, đôi khi huynh trưởng của anh có thể kỳ cục như vậy. Tay đón lấy một chai máu tươi từ tay Yith, anh hỏi khi gã ngồi xuống cạnh anh: – Đi đâu giờ này mới về vậy?
– Anh dẫn Thái Dương đi dạo. – Yith đáp, không thèm quay qua nhìn kih Jean tu máu trong chai ừng ực. – Anh đã hi vọng thằng bé sẽ thư giãn đầu óc để anh xem thử.
– May mắn không? – Jean nhướn mày.
– Không, – Yith lắc đầu, hắn thở dài đầy giả dối. – thằng bé vẫn quá căng thẳng và sợ hãi, nó không cho anh thấy gì hết.
Tên hiếp dâm không khỏi khó chịu khi thấy sự buồn rầu trong đôi mắt đỏ kia. Khác với Quetz, Jean dễ gần gũi hơn, cậu thân thiện với Yith hơn hẳn và không bạo lực như bạn mình. Thật khó khăn cho Yith khi phải thấy cậu ma cà rồng phản ứng như vậy, quan tâm thái quá cho một món đồ chơi, thứ để cho hắn giải tỏa dục vọng và bất mãn trong lòng dành cho Quetz. Thái Dương đối với hắn chẳng là gì cả, nhưng sao thằng nhãi đó quan trọng với mọi người quanh hắn thế?
– Em chỉ hi vọng là Thái Dương sẽ nói gì đó. – Jean ngã đầu lên chân bảng điều khiển. – Thật khó khăn khi thấy thằng bé và Quetz như vậy, cứ như hai người họ sẽ tan nát bất cứ lúc nào vậy. – Anh thở dài. – Không lo về Quetz nhưng Thái Dương thì…em không biết chúng ta có thể giúp sửa nó không.
Yith mím chặt môi vào nhau, cố gắng giữ lại ý nghĩ đang muốn bật ra từ miệng hắn. “Thế thì đừng cố sửa chữa nó! Cứ để những thứ đã hỏng giữ nguyên dạng là phế vật đi!”
– Anh Jean! Anh Quetz! Mọi người! – Tiếng kêu hơn hở của Lợi vang lên khi cậu nhóc da ngăm và Linh chạy vào, kéo theo sau ba tên sơn tặc với khuôn mặt làm Yith giật mình, lòng nơm nớp lo sợ. Lợi mặt tươi roi rói, cậu biết cậu sắp được nếm máu, cậu biết cậu sắp được trả thù cho bạn mình. Tiếng kêu của cậu đằng đằng sát khí: – Tụi em bắt được hung thủ rồi!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!