– Ôi lạy các ngài! Chúng tôi có làm gì đâu?! – Tên sơn tặc khóc lóc thảm thiết, bộ râu xồm xoàm bết lại vì nước và máu từ các vết thương trên mặt.
– Ngậm mồm lại đi lũ khốn khiếp. – Jean nói rồi đốt điếu xì gà, không thèm dùng tẩu.
Khoang chứa phương tiện sau pháo đài di động tối om, trừ ánh mặt trời cuối ngày chiếu lên vách tường đối diện cửa. Ba gã sơn tặc bị trói bằng các thanh sắt vào những cây thánh giá gỗ, nhìn vào bóng của sáu người và ba con thú lù lù trong bóng tối. Ánh lửa thắp lên khi người thanh niên tóc trắng châm điếu xì gà, đôi mắt đỏ ngầu của anh quắc lên, tự hỏi xem nên giết bọn này như thế nào. Bọn khốn này, những kẻ đã gây ra bao nhiêu đau đớn cho Thái Dương, cho cả gia đình họ, sẽ chết tối nay.
Tiếng thở khò khè và tiếng vuốt gõ lạch cạch báo hiệu cho họ đồ tể đã tới. Cánh cửa dẫn vào hành lang mở tung ra, cái bóng của Quetz hiện lên trước vầng sáng đèn điện như một ác thần. Mái tóc trắng được buộc gọn gàng giờ như một cái tổ quạ, xõa ra và rũ xuống khuôn mặt dữ tợn của anh. Đôi mắt hổ phách dại đi, sáng lên như có ai đó đã đặt hai cục lửa vào hốc mắt anh. Môi Quetz cong lên, để lộ những chiếc răng sắc nhọn như dao cạo, nước dãi ứa ra từ mép anh, hòa với nước mắt lăn xuống cằm trước khi nhỏ xuống.
Trong tay anh, Thái Dương đang nằm, cơ thể co lại, nước mắt vẫn chảy xuống khuôn mặt mệt mỏi của cậu như hai dòng suối. Một vệt sáng le lói. Một ánh sao mờ trong đêm đen. Một quầng sáng nhạt nơi chân trời trong cơn bão tàn bạo. Niềm vui và linh hồn của gia đình này, của Quetz, giờ chỉ còn là một bản ngã của chính cậu. Bàn tay gầy và nhợt nhạt nắm lấy áo Quetz, đầu cậu yếu ớt dụi vào ngực anh quái nhân, gần như mất hết nhận thức xung quanh.
– Thái Dương! – Lợi, Mỹ Nguyệt và Linh chạy tới, chỉ dừng lại khi nhác thấy ánh mắt hung dữ của Quetz. Anh sẽ không cho phép ai động vào cậu.
– Thái Dương… – Yith lầm bầm, tức giận vì sau mọi chuyện, thằng nhãi ranh tóc trắng vẫn có thể làm Quetzy của hắn khốn đốn.
– Thái Dương…nôn…yếu lắm… – Quetz chợt gầm gừ, anh quỳ một chân xuống rồi để ba đứa trẻ giữ lấy cậu bé tóc trắng. Anh nhìn cả ba và nói bằng giọng khò khè, gần như không còn là của con người: – Bảo vệ…
Anh quái nhân bước tới chỗ ba cây thánh giá, làm các chiến hữu, cả người và thú, phải dạt ra, không dám đối đầu với luồng tử khí bốc lên ngùn ngụt. Ngân Thứ và ba con thú cúi rạp người, bản năng của họ mách bảo rằng Quetz, con thú này, là đầu đàn. Hai người duy nhất còn đứng thẳng là Jean và Yith, nhưng thậm chí hai người cũng tránh nhìn vào mắt bạn mình. Anh ma cà rồng quay đi, tay kéo vành chiếc nón rộng xuống. Gã người da đỏ quay lưng lại với anh quái nhân, vai hắn run lẩy bẩy, mắt mở to, chưa bao giờ hắn thấy Quetz giận như thế. Thậm chí tâm trí Quetz cũng dày đặc một màu đen, hắn có thể cảm thấy sự giận dữ của anh quái nhân. Một thứ hoang dã, nguyên thủy và không thể bị kiểm soát. Nó đơn giản là trận lôi đình của một con rồng chúa. Như một cơn sóng thần, gần kinh khủng như tâm trí con heo quỷ ở thị trấn kia, cơn thịnh nộ của Quetz giáng xuống đầu Yith. Hắn không dám nghĩ đến…không, hắn không thể nghĩ đến hậu quả nếu cậu quái nhân đó phát hiện ra sự thật.
– Chúng mày… – Quetz dừng lại trước cây thánh giá ở bên trái, tay tích điện giơ lên. – Sao chúng mày dám?!
Đầu Yith như muốn nổ tung ra khi con quỷ kia, Quetz, vung tay xuống, tát bay hàm dưới của tên sơn tặc. Xung chấn tâm lí phát ra từ cơn thịnh nộ của Quetz quá mạnh, ý chí của anh gần như đã biến mất, cho hắn thấy rõ sự khủng khiếp đó.
– Nó đâu?! – Quetz gào lên, mắt long sòng sọc, bọt mép sùi ra như bị dại. – Chiếc nhẫn của thằng bé!
– Chúng tôi không hiểu Ngài đang nói gì! – Hai gã sơn tặc còn lại khóc thét. Chúng chưa từng thấy thứ gì kinh khủng như vậy, gã này, sinh vật này đã giết một người chỉ với một cú tát.
– Chúng đang nói dối. – Yith thì thầm, cố giữ khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể. Mồ hôi chảy xuống mặt hắn, mắt hắn căng ra khi bước qua Quetz. Tay hắn nãy giờ vẫn đút trong túi quần, giữ lấy chiếc nhẫn, tuy luôn muốn giữ một thứ của Quetz nhưng sao cầm nó mà hắn sợ quá. Hắn phải trả nó lại, nếu không thì sớm muộn gì…cậu cũng biết, và cơn thịnh nộ đó…sẽ đổ hết lên đầu hắn. Tên hiếp dâm nghĩ thế, hắn nuốt nước bọt và nói: – Hắn giấu chiếc nhẫn… – Tay hắn rút khỏi túi rồi luồn vào túi áo tên sơn tặc ở giữa. – …ở đây.
Cơn giận của Quetz dịu đi khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn anh đã đưa cho Thái Dương, anh quái nhân tóm lấy nó và quay lưng phóng tới chỗ cậu nhóc. Quỳ một chân xuống, Quetz đưa chiếc nhẫn Mithril cho Thái Dương bằng cả hai bàn tay run run, miệng anh lắp bắp không nói nên lời. Cậu bé tóc trắng mắt ướt đẫm nhìn anh, vì lí do nào đó cậu đưa tay ra rồi lại thu vào, không dám cầm lấy món đồ quý. Đôi mắt tím của cậu sợ hãi nhìn qua vai Quetz, anh quay đầu lại nhìn, chúng vẫn còn sống. Anh quái nhân lại đứng dậy, từng bước đi về phía tên sơn tặc ở bên phải. Anh chộp lấy cổ hắn rồi giật mạnh, lôi hết cả xương sống hắn ra với một cử chỉ dứt khoát. Quetz bước ra chỗ tên còn lại ở giữa, hắn giãy giụa và gào khóc khi bàn tay tích điện của anh chộp vào hạ bộ của hắn quật mạnh lên, giật phăng nó đi và rạch một đường lên tới ngực hắn.
Quetz hơn hở chạy tới bên cậu bé tóc trắng, đôi mắt hổ phách nhìn vào hai hòn ngọc tím, báo với cậu rằng việc này đã kết thúc. Nhưng thay vì sự nhẹ nhõm, mắt Thái Dương vẫn tràn ngập nỗi sợ, cậu run lẩy bẩy qua vai anh, về phía hắn. Về phía Yith. Môi cậu bé bập bẹ gì đó, cậu chợt lao tới ghì chặt lấy Quetz, tay bấu vào ngực áo anh, nhịp thở chậm dần khi cậu lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê lúc anh bế cậu vào. Anh quái nhân lấy lại ý chí của mình, một lần nữa khóa chặt cảm xúc và suy nghĩ, không cho Yith cơ hội nhìn thấu anh khi anh nhẹ nhàng bế Thái Dương quay trở lại phòng.
– Chúng…chết rồi… – Lợi khẽ nói.
– Chuyện này chưa kết thúc đâu. – Jean bước tới bên cạnh cậu khi Quetz đã đi mất, môi anh vẫn ngậm điếu xì gà. – Anh nhận ra cái nhìn đó. Bọn chúng không phải là chủ mưu.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
– Ôi lạy các ngài! Chúng tôi có làm gì đâu?! – Tên sơn tặc khóc lóc thảm thiết, bộ râu xồm xoàm bết lại vì nước và máu từ các vết thương trên mặt.
– Ngậm mồm lại đi lũ khốn khiếp. – Jean nói rồi đốt điếu xì gà, không thèm dùng tẩu.
Khoang chứa phương tiện sau pháo đài di động tối om, trừ ánh mặt trời cuối ngày chiếu lên vách tường đối diện cửa. Ba gã sơn tặc bị trói bằng các thanh sắt vào những cây thánh giá gỗ, nhìn vào bóng của sáu người và ba con thú lù lù trong bóng tối. Ánh lửa thắp lên khi người thanh niên tóc trắng châm điếu xì gà, đôi mắt đỏ ngầu của anh quắc lên, tự hỏi xem nên giết bọn này như thế nào. Bọn khốn này, những kẻ đã gây ra bao nhiêu đau đớn cho Thái Dương, cho cả gia đình họ, sẽ chết tối nay.
Tiếng thở khò khè và tiếng vuốt gõ lạch cạch báo hiệu cho họ đồ tể đã tới. Cánh cửa dẫn vào hành lang mở tung ra, cái bóng của Quetz hiện lên trước vầng sáng đèn điện như một ác thần. Mái tóc trắng được buộc gọn gàng giờ như một cái tổ quạ, xõa ra và rũ xuống khuôn mặt dữ tợn của anh. Đôi mắt hổ phách dại đi, sáng lên như có ai đó đã đặt hai cục lửa vào hốc mắt anh. Môi Quetz cong lên, để lộ những chiếc răng sắc nhọn như dao cạo, nước dãi ứa ra từ mép anh, hòa với nước mắt lăn xuống cằm trước khi nhỏ xuống.
Trong tay anh, Thái Dương đang nằm, cơ thể co lại, nước mắt vẫn chảy xuống khuôn mặt mệt mỏi của cậu như hai dòng suối. Một vệt sáng le lói. Một ánh sao mờ trong đêm đen. Một quầng sáng nhạt nơi chân trời trong cơn bão tàn bạo. Niềm vui và linh hồn của gia đình này, của Quetz, giờ chỉ còn là một bản ngã của chính cậu. Bàn tay gầy và nhợt nhạt nắm lấy áo Quetz, đầu cậu yếu ớt dụi vào ngực anh quái nhân, gần như mất hết nhận thức xung quanh.
– Thái Dương! – Lợi, Mỹ Nguyệt và Linh chạy tới, chỉ dừng lại khi nhác thấy ánh mắt hung dữ của Quetz. Anh sẽ không cho phép ai động vào cậu.
– Thái Dương… – Yith lầm bầm, tức giận vì sau mọi chuyện, thằng nhãi ranh tóc trắng vẫn có thể làm Quetzy của hắn khốn đốn.
– Thái Dương…nôn…yếu lắm… – Quetz chợt gầm gừ, anh quỳ một chân xuống rồi để ba đứa trẻ giữ lấy cậu bé tóc trắng. Anh nhìn cả ba và nói bằng giọng khò khè, gần như không còn là của con người: – Bảo vệ…
Anh quái nhân bước tới chỗ ba cây thánh giá, làm các chiến hữu, cả người và thú, phải dạt ra, không dám đối đầu với luồng tử khí bốc lên ngùn ngụt. Ngân Thứ và ba con thú cúi rạp người, bản năng của họ mách bảo rằng Quetz, con thú này, là đầu đàn. Hai người duy nhất còn đứng thẳng là Jean và Yith, nhưng thậm chí hai người cũng tránh nhìn vào mắt bạn mình. Anh ma cà rồng quay đi, tay kéo vành chiếc nón rộng xuống. Gã người da đỏ quay lưng lại với anh quái nhân, vai hắn run lẩy bẩy, mắt mở to, chưa bao giờ hắn thấy Quetz giận như thế. Thậm chí tâm trí Quetz cũng dày đặc một màu đen, hắn có thể cảm thấy sự giận dữ của anh quái nhân. Một thứ hoang dã, nguyên thủy và không thể bị kiểm soát. Nó đơn giản là trận lôi đình của một con rồng chúa. Như một cơn sóng thần, gần kinh khủng như tâm trí con heo quỷ ở thị trấn kia, cơn thịnh nộ của Quetz giáng xuống đầu Yith. Hắn không dám nghĩ đến…không, hắn không thể nghĩ đến hậu quả nếu cậu quái nhân đó phát hiện ra sự thật.
– Chúng mày… – Quetz dừng lại trước cây thánh giá ở bên trái, tay tích điện giơ lên. – Sao chúng mày dám?!
Đầu Yith như muốn nổ tung ra khi con quỷ kia, Quetz, vung tay xuống, tát bay hàm dưới của tên sơn tặc. Xung chấn tâm lí phát ra từ cơn thịnh nộ của Quetz quá mạnh, ý chí của anh gần như đã biến mất, cho hắn thấy rõ sự khủng khiếp đó.
– Nó đâu?! – Quetz gào lên, mắt long sòng sọc, bọt mép sùi ra như bị dại. – Chiếc nhẫn của thằng bé!
– Chúng tôi không hiểu Ngài đang nói gì! – Hai gã sơn tặc còn lại khóc thét. Chúng chưa từng thấy thứ gì kinh khủng như vậy, gã này, sinh vật này đã giết một người chỉ với một cú tát.
– Chúng đang nói dối. – Yith thì thầm, cố giữ khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể. Mồ hôi chảy xuống mặt hắn, mắt hắn căng ra khi bước qua Quetz. Tay hắn nãy giờ vẫn đút trong túi quần, giữ lấy chiếc nhẫn, tuy luôn muốn giữ một thứ của Quetz nhưng sao cầm nó mà hắn sợ quá. Hắn phải trả nó lại, nếu không thì sớm muộn gì…cậu cũng biết, và cơn thịnh nộ đó…sẽ đổ hết lên đầu hắn. Tên hiếp dâm nghĩ thế, hắn nuốt nước bọt và nói: – Hắn giấu chiếc nhẫn… – Tay hắn rút khỏi túi rồi luồn vào túi áo tên sơn tặc ở giữa. – …ở đây.
Cơn giận của Quetz dịu đi khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn anh đã đưa cho Thái Dương, anh quái nhân tóm lấy nó và quay lưng phóng tới chỗ cậu nhóc. Quỳ một chân xuống, Quetz đưa chiếc nhẫn Mithril cho Thái Dương bằng cả hai bàn tay run run, miệng anh lắp bắp không nói nên lời. Cậu bé tóc trắng mắt ướt đẫm nhìn anh, vì lí do nào đó cậu đưa tay ra rồi lại thu vào, không dám cầm lấy món đồ quý. Đôi mắt tím của cậu sợ hãi nhìn qua vai Quetz, anh quay đầu lại nhìn, chúng vẫn còn sống. Anh quái nhân lại đứng dậy, từng bước đi về phía tên sơn tặc ở bên phải. Anh chộp lấy cổ hắn rồi giật mạnh, lôi hết cả xương sống hắn ra với một cử chỉ dứt khoát. Quetz bước ra chỗ tên còn lại ở giữa, hắn giãy giụa và gào khóc khi bàn tay tích điện của anh chộp vào hạ bộ của hắn quật mạnh lên, giật phăng nó đi và rạch một đường lên tới ngực hắn.
Quetz hơn hở chạy tới bên cậu bé tóc trắng, đôi mắt hổ phách nhìn vào hai hòn ngọc tím, báo với cậu rằng việc này đã kết thúc. Nhưng thay vì sự nhẹ nhõm, mắt Thái Dương vẫn tràn ngập nỗi sợ, cậu run lẩy bẩy qua vai anh, về phía hắn. Về phía Yith. Môi cậu bé bập bẹ gì đó, cậu chợt lao tới ghì chặt lấy Quetz, tay bấu vào ngực áo anh, nhịp thở chậm dần khi cậu lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê lúc anh bế cậu vào. Anh quái nhân lấy lại ý chí của mình, một lần nữa khóa chặt cảm xúc và suy nghĩ, không cho Yith cơ hội nhìn thấu anh khi anh nhẹ nhàng bế Thái Dương quay trở lại phòng.
– Chúng…chết rồi… – Lợi khẽ nói.
– Chuyện này chưa kết thúc đâu. – Jean bước tới bên cạnh cậu khi Quetz đã đi mất, môi anh vẫn ngậm điếu xì gà. – Anh nhận ra cái nhìn đó. Bọn chúng không phải là chủ mưu.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!