Genesis: New Dawn - Chương 33: Sự thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Genesis: New Dawn


Chương 33: Sự thật


– Thái Dương à. Thái Dương.

Giọng nói của Quetz nhẹ nhàng kéo cậu bé tóc trắng khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Anh quái nhân đang quỳ một chân trước mặt cậu, cả hai người đã quay về phòng từ lúc nào. Cậu bé tóc trắng ngồi trên giường, bộ quần áo xộc xệch, dơ bẩn cũ đã được thay ra bằng một bộ đồ khác trắng tinh. Nước trong tóc cậu vẫn nhỏ xuống, da cậu vẫn còn ẩm, hẳn là Quetz đã tắm cho cậu trước khi bế cậu về phòng. Mặt Thái Dương hơi đỏ lên, cậu ngượng ngùng nhúc nhích trên chiếc giường nhỏ, không hiểu sao anh lại đối xử với cậu, một thẳng nửa nạc nửa mỡ tốt như thế.

– Thái Dương. – Quetz lại khẽ gọi tên cậu, một tay đặt lên bờ vai run run. Anh nở một nụ cười, mắt anh vẫn đượm nỗi buồn và sự lo lắng nhưng đã bớt một chút. – Chúng ta nói chuyện một chút nhé?

– Kh…kh… – Thái Dương chợt lắc đầu nhanh hết mức mà cơ thể cậu cho phép, cậu đã hứa, cậu không thể.

– Không, không, chúng ta không nói về chuyện đó. – Quetz xua tay, anh hơi đứng dậy và cạ môi lên trán cậu. – Chúng ta nói về bất cứ chuyện gì em muốn.

Cậu bé tóc trắng ngần ngừ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, cậu lẳng lặng nhìn khi Quetz ngồi lên giường và quàng tay ôm cậu. Thái Dương để mình thư giản, nói đúng hơn là cậu chỉ có thể khi được anh quái nhân giữ thế này. Quetz chợt quay xuống và đưa chiếc nhẫn cho cậu.

– Không… – Thái Dương lắc đầu, mặt cúi xuống. – Em không xứng đáng…

– Thái Dương, em nói gì vậy? – Quetz cúi xuống hỏi đầy khó hiểu. – Tất nhiên là em xứng đáng chứ.

– Không…không… – Cậu bé chỉ khẽ lắc đầu. – Em không thể… Y… – Cậu che miệng lại khi tiếng bước chân nện xuống trong đầu cậu, cảnh báo về việc sẽ xảy ra nếu cậu nói ra cái tên đó.

– Chuyện gì vậy? – Quetz hỏi, bị bối rối trước phản ứng của cậu bé tóc trắng. Anh đặt môi lên đầu cậu, anh giữ như vậy một hồi lâu, để Thái Dương từ từ bình tĩnh lại. Chợt anh ngửi thấy mùi của hắn, mùi của Yith còn vương lại trên tóc cậu bé. – Thái Dương, em đã ở cùng Yith suốt buổi chiều sao?

– D… – Cậu bé tóc trắng đáp không thành tiếng, cả cơ thể run lên.

Trong một thoáng im lặng, Quetz gồng mình lên, chuẩn bị hỏi câu hỏi tiếp theo. Nó sẽ rất khó khăn, và câu trả lời của Thái Dương có thể thay đổi tất cả, nhưng đây là việc anh phải làm. Anh không muốn cậu em trai của anh tổn thương như thế này, anh muốn bảo vệ cậu, muốn thấy cậu cười, anh muốn…

– Yith có làm gì em không Thái Dương?

Thái Dương nhắm chặt mặt lại, cố ngăn không cho bản thân hét lên. Quá nhiều. Quá nhiều suy nghĩ về Yith, quá nhiều suy nghĩ về những thứ tồi tệ hắn đã làm với cậu, trên chính chiếc giường này. Thái Dương không thở được. Cậu có thể ngửi thấy hắn, có thể nghe thấy tiếng bước chân rõ mồn một cùng tiếng thở.

– Trời ơi… – Cậu khẽ kêu lên.

Hai tay Thái Dương ôm lấy đầu, cậu có thể cảm thấy Yith ở bên trong cậu. Miệng, da và răng hắn ở khắp mọi nơi. Cậu không thể thoát. Cậu không thể quên. Mọi dòng cảm xúc và suy nghĩ của cậu như đều có mặt Yith, đôi mắt không thương xót đó xuyên qua tâm hồn cậu. Cuối cùng Thái Dương mở mắt ra, ngay lặp tức tìm đôi mắt hổ phách của Quetz.

Ngay khi mắt họ chạm nhau, Quetz biết. “Yith đã làm hại thằng bé. Hắn làm hại Thái Dương của mình.” Anh có thể thấy Yith làm bầm dập, gây thương tích và tra tấn cậu bé này. Thái Dương của anh. Người đáng yêu và đáng quý nhất mà Quetz từng biết, thậm chí bà Elizabeth cũng khó bằng với cậu được.

Thái Dương hốt hoảng nép vào ngực Quetz, mắt cậu ứa nước, cả cơ thể run lên. Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm ngoài hành lang, tiến tới gần và dừng lại trước cửa cậu. Là hắn. Là hắn! Cậu muốn hét lên nhưng miệng không thể mở ra được, như lúc hắn đã làm cậu câm lúc trưa. Thái Dương nhắm chặt mắt lại, các ngón tay gầy nắm áo Quetz, cố gắng tới gần anh hơn một cách tuyệt vọng.

– Suỵt… – Quetz ôm chặt lấy cậu bé tóc trắng vào lòng, cơ bắp căng ra, cố không phóng khỏi phòng để xé xác tên khốn kia thành trăm mảnh. Tay anh vuốt ve tóc cậu, cố an ủi cậu, và cả anh, nhưng cơ thể bé nhỏ trong tay anh quái nhân vẫn run lên. – Không sao rồi, anh sẽ không để hắn làm đau em đâu. – Quetz nín thở căng tai nghe ngóng, chỉ thở phào khi tiếng bước chân vang lên rồi đi xa dần. Anh nhẹ nhàng kéo cậu bé tóc trắng khỏi ngực mình, hai tay đặt hai bên đầu cậu. Mặt anh hơi nhăn lại, anh cố nói qua những cảm xúc như sắp làm anh nổ tung: – Làm ơn…Thái Dương. Hãy nói anh nghe hắn đã làm gì.

– Em không thể…Keto Ca…em không thể… – Thái Dương lắc đầu liên tục, đôi mắt tím chứa đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Quetz có thể nhận ra sự đau đớn trong giọng cậu bé. – Em sẽ không…anh sẽ không… – Cậu chật vật không biết nên nói gì. Cuối cùng, Thái Dương thì thầm qua những giọt nước mắt: – Anh sẽ bỏ đi…

– Không, anh sẽ không bỏ đi đâu. Anh hứa là anh sẽ không làm vậy. – Quetz lắc đầu, anh giữ chặt hai vai cậu bé và nhìn vào đôi mắt tím của cậu. – Hãy tin anh, anh sẽ không bỏ em đâu. Anh sẽ ở đây.

Thái Dương run rẩy nhìn anh quái nhân, lòng cậu nhói lên khi thấy tất cả tình cảm của anh, nhiều hơn những gì cậu có thể hiểu. Cậu hơi cúi đầu xuống, nhưng không phải để tránh mặt Quetz, cậu không thể. Cậu biết tất cả những tình cảm chân thành trong đôi mắt hổ phách kia là dành cho riêng cậu, nó dữ dội nhưng cũng nhẹ nhàng, một sự đối lập kỳ lạ. Cậu bé tóc trắng hít một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt lên, môi cậu khẽ bật ra câu nói mà cậu đã không dám nói với Quetz suốt thời gian qua:

– Đừng bỏ em.

Ngay khi cậu bé tóc trắng dứt lời, một suy nghĩ tóm ngay lấy tâm trí Quetz như vuốt một con chim ưng bắt chuột. “Mình không…muốn nghe”. Suy nghĩ đó thật nông cạn và ích kỷ, là một sản phẫm của nỗi sợ rằng gia đình của họ sẽ bị xé toạc ra, và Quetz biết điều đó. Khi anh cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, đầy vết xước của Thái Dương, anh quái nhân không thế không quặn lòng khi nghĩ tới những hành động của Yith. Như các đám mây bão gom lại ở đường chân trời, sự ngờ vực, tức giận, thất vọng, sợ hãi và đau khổ dâng lên trong lồng ngực anh thanh niên mắt hổ phách. Thái Dương, đứa em trai yêu quý của anh, đã phải chịu đựng tất cả việc này, vậy mà giờ Quetz lại quá yếu đuối để nghe về nó. Những vết bầm chỉ là bề nổi của tảng băng trôi này, một minh chứng mờ nhạt cho những hành động tồi tệ Yith đã làm với Thái Dương. Hai hòn hổ phách run lên, sợ hãi khi cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật.

– Keto Ca, anh phải biết…có gì đó không ổn với anh Isu, được không? – Lời nói rời khỏi đôi môi bị cắn đến đỏ lên nghe sao ngột ngạt quá. – Không phải tất cả là lỗi của anh ấy đâu. Em đã để ý thấy anh ấy cư xử khác đi, v-và anh ấy r-rất hung tợn, nhưng em đã không nói gì cho mọi người biết. Em xin lỗi…

– Anh không biết Yith… – Quetz nghiến chặt răng, cố không gào lên khi anh khạc ra cái tên khốn nạn đó. – …đã làm gì, nhưng anh biết Thái Dương không có lỗi gì hết.

Sự im lặng phủ lên không gian trong phòng, như một tấm bạt của sự không chắc chắn và nỗi sợ hãi. Quetz nhẹ nhàng cạ ngón cái lên mu bàn tay của Thái Dương, từng nhịp chậm rãi, tim anh như muốn vỡ nát khi anh cảm nhận các vết xước trên làn da trắng và mềm của cậu bé. Sự im lặng như nuốt chửng họ, bóp nghẹt mọi thứ trong sự hiện diện của nó. Nó như báo trước cuộc trò chuyện sắp tới, thứ mà Quetz quá sợ để nghe và Thái Dương thì quá sợ để kể lại.

– Anh I-Isu…hành động rất lạ…kể từ khi chúng ta rời khỏi Thiết Thành vài ngày. Anh ấy không còn lẽo đẽo theo anh như trước nữa. V-và em luôn có thể cảm thấy anh ấy…theo dõi em…nhất là khi em ở cạnh anh, như thể…như thể đang…phán xét em vậy. – Mắt Thái Dương cụp xuống trong buồn bã và sợ hãi, cậu lo lắng nhích về phía Quetz, đầu cậu đặt lên ngực anh. – Em đã…em đã tưởng là do em suy nghĩ thái quá thôi, rằng em đã phân tích việc đó quá cặn kẽ. Nhưng…em không sai, em đã đúng, đó là sự thật. Yith…Yith… – Cổ họng cậu bé như thắt lại, ngăn không cho câu nói thoát ra.

– Sao hả Thái Dương? Yith đã làm gì? – Quetz thúc giục nhưng không làm quá lên.

Thái Dương hít một hơi thật sâu, giọng của cậu run lên, sợ hãi và đau đớn:

– Isu…c-cưỡng hiếp em.

***

“Cậu không nhìn thấy cảnh thằng bé hoảng loạn! Tôi biết cậu nghĩ tôi là một tên ngốc, nhưng ít nhất hãy cân nhắc điều này vì Thái Dương! Nghe này, tôi hiểu…cậu không muốn nghĩ về việc đó, tôi hiểu chứ, tôi cũng ghét nghĩ về Yith Huynh như vậy lắm, đặc biệt là sau mọi chuyện.”

– Tirer!

Jean vung tay phóng ra một lưỡi dao đỏ làm miếng gỗ phát nổ trong không trung. Anh nghiến chặt răng, quặp lấy đầu mình đầy tức giận. Anh có thể nghe thấy giọng nói của Quetz văng vẳng trong đầu, như đang khiêu khích anh. Chúng ngấm sâu vào tâm trí anh ma cà rồng, mặc cho mọi nỗ lực ngăn cản chúng, làm đầu anh choáng váng. Jean ngửa cổ nốc gần nửa chai máu pha rượu, rồi gập người xuống thở hồng hộc, mắt long lên đầy bất lực. Thậm chí trong tình trạng say xỉn, câu nói của Quetz vẫn ngoan cố bám lấy anh.

“Tôi thà chết trước khi để cậu gạt việc này sang một bên, càng không thể khi nó ảnh hưởng tới thằng bé như thế này.”

– Bon sang en enfer! Quẳng lên ngay thằng chó!

– Jon Huynh, bình tĩnh lại nào. – Ngân Thứ ngồi dưới một gốc cây, lông mày nhíu lại một cách lo lắng.

– Anh mày đang bình tĩnh lắm đây! – Jean rú lên, nắm đấm huơ huơ về phía anh Mi-go đang ngồi. Anh đưa tay lên vuốt mặt và ngồi phịch xuống cỏ, mắt nhìn lên bầu trời đem qua lớp kính cường lực trên tầng cao nhất của pháo đài. Anh ma cà rồng lầm bầm: – Không phải là tại tôi, chỉ tại Quetz…ce fils de pute…

– Lần này lại là chuyện gì đây? – Ngân Thứ thở dài rồi đảo mắt, vài trăm năm thôi cũng đủ hiểu rõ mối qua hệ giữa Jean và Quetz.

– Quetz để ý là Thái Dương phản ứng khá là… – Jean đưa hai ngón tay lên ngoắc ngoắc tỏ ý mỉa mai. – …quyết liệt khi thấy Yith Huynh. Tên thằn lằn cắc ké đó thề non thề biển rằng anh ấy đã làm gì đó với Thái Dương mới làm nó phát hoảng khi thấy anh ấy. – Anh khoanh tay lại trước ngực, anh bỉu môi, mắt nheo lại vì bực bội. Anh cảm thấy đổ lỗi cho Quetz dễ dàng hơn nhiều. Jean không hề muốn tất cả mọi người, đặc biệt là Yith, vị huynh trưởng đáng kính, nghĩ rằng anh đã mất lòng tin vào một trong ba trụ cột của gia đình này. Đó là một hành động hèn nhát, nhưng kể tử khi đôi mắt đỏ thẫm của anh nhìn thấy các vết bầm trên người Thái Dương, anh đã không thể dũng cảm.

– Cái gì? Keto Ca nghĩ Isu Huynh… – Khuôn mặt cứng đờ của Ngân Thứ chợt méo xệch khi anh lăn lộn cười trên đất. – Ôi! Gã đó buồn cười ghê! Tôi không biết là Keto có thể tấu hài đấy! – Anh chàng nhỏ xíu con nằm ngửa ra đất, ngực phập phồng lấy lại hơi. Nụ cười trên môi anh biến mất khi anh đưa tay vuốt mái tóc vàng và nói bằng giọng nghiêm túc: – Nhưng nghiêm túc mà nói, Isu Huynh sẽ không bao giờ, và tôi nhắc lại: sẽ Không Bao Giờ làm đau Thái Dương. Anh ta đâu có ngu, anh ta biết Keto sẽ cảm thấy thế nào nếu thẳng bé bị xước một tí tị tì ti.

– Tôi biết! – Jean chợt vung tay lên, chỉ ra cái sự thật rõ rành rành trong câu nói của Ngân Thứ. Anh ngã người ra sau, làm vài con dế nhảy dựng khỏi đám cỏ thấp. Giọng anh ma cà rồng trở nên mệt mỏi khi anh nói: – Dù chúng ta không hành xử như vậy, nhưng chúng ta quý nhau quá nhiều để làm hại nhau. – Jean chợt cười khúc khích rồi nói tiếp: – Sến bỏ bố, nhưng đó là sự thật.

– Chuẩn. – Ngân Thứ giơ ngón cái lên. – Mà Jon này, cứ gọi tôi là tò mò đi nhưng làm sao anh thoát ra khỏi nhà ngục của bọn người máy được hay vậy?

– Chà bắt đầu từ đâu nhỉ? – Jean nhắm mắt lại và mỉm cười. – Anh mày bật khỏi phòng giam khi chúng đang chuyển anh tới ILOP. Chắc tôi đã giết được chừng năm mươi tên khi đang khô máu đấy.

– Tôi nghe Quetz kể qua vụ này rồi. – Ngân Thứ cười khì khì. – Nhưng anh quên kể khi anh đi trên mặt nước, tán tỉnh con gái của trưởng cai ngục và… – Anh chợt dừng lại, mắt liếc quanh rồi gật gật đầu. – Anh biết không Jon? Tôi sẵn sàng hôn anh bằng kiểu Pháp để thấy cảnh đó đấy. Hoặc hay hơn, thấy anh lên giường với một con người máy.

– Đá xoáy anh là không vui đâu nghe mậy. – Jean gầm gừ.

Cả hai cười ha hả trong ánh trăng chiếu xuống, không nhận ra sự hiện diện của Yith đằng sau cánh cửa dẫn vào cầu thang xuống tầng dưới. Hắn run lẩy bẩy, tay tóm lấy ngực và đi xuống dưới, mồ hôi đổ ra như tắm. Mọi chuyện đang bắt đầu tệ đi rồi.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

– Thái Dương à. Thái Dương.

Giọng nói của Quetz nhẹ nhàng kéo cậu bé tóc trắng khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Anh quái nhân đang quỳ một chân trước mặt cậu, cả hai người đã quay về phòng từ lúc nào. Cậu bé tóc trắng ngồi trên giường, bộ quần áo xộc xệch, dơ bẩn cũ đã được thay ra bằng một bộ đồ khác trắng tinh. Nước trong tóc cậu vẫn nhỏ xuống, da cậu vẫn còn ẩm, hẳn là Quetz đã tắm cho cậu trước khi bế cậu về phòng. Mặt Thái Dương hơi đỏ lên, cậu ngượng ngùng nhúc nhích trên chiếc giường nhỏ, không hiểu sao anh lại đối xử với cậu, một thẳng nửa nạc nửa mỡ tốt như thế.

– Thái Dương. – Quetz lại khẽ gọi tên cậu, một tay đặt lên bờ vai run run. Anh nở một nụ cười, mắt anh vẫn đượm nỗi buồn và sự lo lắng nhưng đã bớt một chút. – Chúng ta nói chuyện một chút nhé?

– Kh…kh… – Thái Dương chợt lắc đầu nhanh hết mức mà cơ thể cậu cho phép, cậu đã hứa, cậu không thể.

– Không, không, chúng ta không nói về chuyện đó. – Quetz xua tay, anh hơi đứng dậy và cạ môi lên trán cậu. – Chúng ta nói về bất cứ chuyện gì em muốn.

Cậu bé tóc trắng ngần ngừ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, cậu lẳng lặng nhìn khi Quetz ngồi lên giường và quàng tay ôm cậu. Thái Dương để mình thư giản, nói đúng hơn là cậu chỉ có thể khi được anh quái nhân giữ thế này. Quetz chợt quay xuống và đưa chiếc nhẫn cho cậu.

– Không… – Thái Dương lắc đầu, mặt cúi xuống. – Em không xứng đáng…

– Thái Dương, em nói gì vậy? – Quetz cúi xuống hỏi đầy khó hiểu. – Tất nhiên là em xứng đáng chứ.

– Không…không… – Cậu bé chỉ khẽ lắc đầu. – Em không thể… Y… – Cậu che miệng lại khi tiếng bước chân nện xuống trong đầu cậu, cảnh báo về việc sẽ xảy ra nếu cậu nói ra cái tên đó.

– Chuyện gì vậy? – Quetz hỏi, bị bối rối trước phản ứng của cậu bé tóc trắng. Anh đặt môi lên đầu cậu, anh giữ như vậy một hồi lâu, để Thái Dương từ từ bình tĩnh lại. Chợt anh ngửi thấy mùi của hắn, mùi của Yith còn vương lại trên tóc cậu bé. – Thái Dương, em đã ở cùng Yith suốt buổi chiều sao?

– D… – Cậu bé tóc trắng đáp không thành tiếng, cả cơ thể run lên.

Trong một thoáng im lặng, Quetz gồng mình lên, chuẩn bị hỏi câu hỏi tiếp theo. Nó sẽ rất khó khăn, và câu trả lời của Thái Dương có thể thay đổi tất cả, nhưng đây là việc anh phải làm. Anh không muốn cậu em trai của anh tổn thương như thế này, anh muốn bảo vệ cậu, muốn thấy cậu cười, anh muốn…

– Yith có làm gì em không Thái Dương?

Thái Dương nhắm chặt mặt lại, cố ngăn không cho bản thân hét lên. Quá nhiều. Quá nhiều suy nghĩ về Yith, quá nhiều suy nghĩ về những thứ tồi tệ hắn đã làm với cậu, trên chính chiếc giường này. Thái Dương không thở được. Cậu có thể ngửi thấy hắn, có thể nghe thấy tiếng bước chân rõ mồn một cùng tiếng thở.

– Trời ơi… – Cậu khẽ kêu lên.

Hai tay Thái Dương ôm lấy đầu, cậu có thể cảm thấy Yith ở bên trong cậu. Miệng, da và răng hắn ở khắp mọi nơi. Cậu không thể thoát. Cậu không thể quên. Mọi dòng cảm xúc và suy nghĩ của cậu như đều có mặt Yith, đôi mắt không thương xót đó xuyên qua tâm hồn cậu. Cuối cùng Thái Dương mở mắt ra, ngay lặp tức tìm đôi mắt hổ phách của Quetz.

Ngay khi mắt họ chạm nhau, Quetz biết. “Yith đã làm hại thằng bé. Hắn làm hại Thái Dương của mình.” Anh có thể thấy Yith làm bầm dập, gây thương tích và tra tấn cậu bé này. Thái Dương của anh. Người đáng yêu và đáng quý nhất mà Quetz từng biết, thậm chí bà Elizabeth cũng khó bằng với cậu được.

Thái Dương hốt hoảng nép vào ngực Quetz, mắt cậu ứa nước, cả cơ thể run lên. Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm ngoài hành lang, tiến tới gần và dừng lại trước cửa cậu. Là hắn. Là hắn! Cậu muốn hét lên nhưng miệng không thể mở ra được, như lúc hắn đã làm cậu câm lúc trưa. Thái Dương nhắm chặt mắt lại, các ngón tay gầy nắm áo Quetz, cố gắng tới gần anh hơn một cách tuyệt vọng.

– Suỵt… – Quetz ôm chặt lấy cậu bé tóc trắng vào lòng, cơ bắp căng ra, cố không phóng khỏi phòng để xé xác tên khốn kia thành trăm mảnh. Tay anh vuốt ve tóc cậu, cố an ủi cậu, và cả anh, nhưng cơ thể bé nhỏ trong tay anh quái nhân vẫn run lên. – Không sao rồi, anh sẽ không để hắn làm đau em đâu. – Quetz nín thở căng tai nghe ngóng, chỉ thở phào khi tiếng bước chân vang lên rồi đi xa dần. Anh nhẹ nhàng kéo cậu bé tóc trắng khỏi ngực mình, hai tay đặt hai bên đầu cậu. Mặt anh hơi nhăn lại, anh cố nói qua những cảm xúc như sắp làm anh nổ tung: – Làm ơn…Thái Dương. Hãy nói anh nghe hắn đã làm gì.

– Em không thể…Keto Ca…em không thể… – Thái Dương lắc đầu liên tục, đôi mắt tím chứa đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Quetz có thể nhận ra sự đau đớn trong giọng cậu bé. – Em sẽ không…anh sẽ không… – Cậu chật vật không biết nên nói gì. Cuối cùng, Thái Dương thì thầm qua những giọt nước mắt: – Anh sẽ bỏ đi…

– Không, anh sẽ không bỏ đi đâu. Anh hứa là anh sẽ không làm vậy. – Quetz lắc đầu, anh giữ chặt hai vai cậu bé và nhìn vào đôi mắt tím của cậu. – Hãy tin anh, anh sẽ không bỏ em đâu. Anh sẽ ở đây.

Thái Dương run rẩy nhìn anh quái nhân, lòng cậu nhói lên khi thấy tất cả tình cảm của anh, nhiều hơn những gì cậu có thể hiểu. Cậu hơi cúi đầu xuống, nhưng không phải để tránh mặt Quetz, cậu không thể. Cậu biết tất cả những tình cảm chân thành trong đôi mắt hổ phách kia là dành cho riêng cậu, nó dữ dội nhưng cũng nhẹ nhàng, một sự đối lập kỳ lạ. Cậu bé tóc trắng hít một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt lên, môi cậu khẽ bật ra câu nói mà cậu đã không dám nói với Quetz suốt thời gian qua:

– Đừng bỏ em.

Ngay khi cậu bé tóc trắng dứt lời, một suy nghĩ tóm ngay lấy tâm trí Quetz như vuốt một con chim ưng bắt chuột. “Mình không…muốn nghe”. Suy nghĩ đó thật nông cạn và ích kỷ, là một sản phẫm của nỗi sợ rằng gia đình của họ sẽ bị xé toạc ra, và Quetz biết điều đó. Khi anh cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, đầy vết xước của Thái Dương, anh quái nhân không thế không quặn lòng khi nghĩ tới những hành động của Yith. Như các đám mây bão gom lại ở đường chân trời, sự ngờ vực, tức giận, thất vọng, sợ hãi và đau khổ dâng lên trong lồng ngực anh thanh niên mắt hổ phách. Thái Dương, đứa em trai yêu quý của anh, đã phải chịu đựng tất cả việc này, vậy mà giờ Quetz lại quá yếu đuối để nghe về nó. Những vết bầm chỉ là bề nổi của tảng băng trôi này, một minh chứng mờ nhạt cho những hành động tồi tệ Yith đã làm với Thái Dương. Hai hòn hổ phách run lên, sợ hãi khi cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật.

– Keto Ca, anh phải biết…có gì đó không ổn với anh Isu, được không? – Lời nói rời khỏi đôi môi bị cắn đến đỏ lên nghe sao ngột ngạt quá. – Không phải tất cả là lỗi của anh ấy đâu. Em đã để ý thấy anh ấy cư xử khác đi, v-và anh ấy r-rất hung tợn, nhưng em đã không nói gì cho mọi người biết. Em xin lỗi…

– Anh không biết Yith… – Quetz nghiến chặt răng, cố không gào lên khi anh khạc ra cái tên khốn nạn đó. – …đã làm gì, nhưng anh biết Thái Dương không có lỗi gì hết.

Sự im lặng phủ lên không gian trong phòng, như một tấm bạt của sự không chắc chắn và nỗi sợ hãi. Quetz nhẹ nhàng cạ ngón cái lên mu bàn tay của Thái Dương, từng nhịp chậm rãi, tim anh như muốn vỡ nát khi anh cảm nhận các vết xước trên làn da trắng và mềm của cậu bé. Sự im lặng như nuốt chửng họ, bóp nghẹt mọi thứ trong sự hiện diện của nó. Nó như báo trước cuộc trò chuyện sắp tới, thứ mà Quetz quá sợ để nghe và Thái Dương thì quá sợ để kể lại.

– Anh I-Isu…hành động rất lạ…kể từ khi chúng ta rời khỏi Thiết Thành vài ngày. Anh ấy không còn lẽo đẽo theo anh như trước nữa. V-và em luôn có thể cảm thấy anh ấy…theo dõi em…nhất là khi em ở cạnh anh, như thể…như thể đang…phán xét em vậy. – Mắt Thái Dương cụp xuống trong buồn bã và sợ hãi, cậu lo lắng nhích về phía Quetz, đầu cậu đặt lên ngực anh. – Em đã…em đã tưởng là do em suy nghĩ thái quá thôi, rằng em đã phân tích việc đó quá cặn kẽ. Nhưng…em không sai, em đã đúng, đó là sự thật. Yith…Yith… – Cổ họng cậu bé như thắt lại, ngăn không cho câu nói thoát ra.

– Sao hả Thái Dương? Yith đã làm gì? – Quetz thúc giục nhưng không làm quá lên.

Thái Dương hít một hơi thật sâu, giọng của cậu run lên, sợ hãi và đau đớn:

– Isu…c-cưỡng hiếp em.

***

“Cậu không nhìn thấy cảnh thằng bé hoảng loạn! Tôi biết cậu nghĩ tôi là một tên ngốc, nhưng ít nhất hãy cân nhắc điều này vì Thái Dương! Nghe này, tôi hiểu…cậu không muốn nghĩ về việc đó, tôi hiểu chứ, tôi cũng ghét nghĩ về Yith Huynh như vậy lắm, đặc biệt là sau mọi chuyện.”

– Tirer!

Jean vung tay phóng ra một lưỡi dao đỏ làm miếng gỗ phát nổ trong không trung. Anh nghiến chặt răng, quặp lấy đầu mình đầy tức giận. Anh có thể nghe thấy giọng nói của Quetz văng vẳng trong đầu, như đang khiêu khích anh. Chúng ngấm sâu vào tâm trí anh ma cà rồng, mặc cho mọi nỗ lực ngăn cản chúng, làm đầu anh choáng váng. Jean ngửa cổ nốc gần nửa chai máu pha rượu, rồi gập người xuống thở hồng hộc, mắt long lên đầy bất lực. Thậm chí trong tình trạng say xỉn, câu nói của Quetz vẫn ngoan cố bám lấy anh.

“Tôi thà chết trước khi để cậu gạt việc này sang một bên, càng không thể khi nó ảnh hưởng tới thằng bé như thế này.”

– Bon sang en enfer! Quẳng lên ngay thằng chó!

– Jon Huynh, bình tĩnh lại nào. – Ngân Thứ ngồi dưới một gốc cây, lông mày nhíu lại một cách lo lắng.

– Anh mày đang bình tĩnh lắm đây! – Jean rú lên, nắm đấm huơ huơ về phía anh Mi-go đang ngồi. Anh đưa tay lên vuốt mặt và ngồi phịch xuống cỏ, mắt nhìn lên bầu trời đem qua lớp kính cường lực trên tầng cao nhất của pháo đài. Anh ma cà rồng lầm bầm: – Không phải là tại tôi, chỉ tại Quetz…ce fils de pute…

– Lần này lại là chuyện gì đây? – Ngân Thứ thở dài rồi đảo mắt, vài trăm năm thôi cũng đủ hiểu rõ mối qua hệ giữa Jean và Quetz.

– Quetz để ý là Thái Dương phản ứng khá là… – Jean đưa hai ngón tay lên ngoắc ngoắc tỏ ý mỉa mai. – …quyết liệt khi thấy Yith Huynh. Tên thằn lằn cắc ké đó thề non thề biển rằng anh ấy đã làm gì đó với Thái Dương mới làm nó phát hoảng khi thấy anh ấy. – Anh khoanh tay lại trước ngực, anh bỉu môi, mắt nheo lại vì bực bội. Anh cảm thấy đổ lỗi cho Quetz dễ dàng hơn nhiều. Jean không hề muốn tất cả mọi người, đặc biệt là Yith, vị huynh trưởng đáng kính, nghĩ rằng anh đã mất lòng tin vào một trong ba trụ cột của gia đình này. Đó là một hành động hèn nhát, nhưng kể tử khi đôi mắt đỏ thẫm của anh nhìn thấy các vết bầm trên người Thái Dương, anh đã không thể dũng cảm.

– Cái gì? Keto Ca nghĩ Isu Huynh… – Khuôn mặt cứng đờ của Ngân Thứ chợt méo xệch khi anh lăn lộn cười trên đất. – Ôi! Gã đó buồn cười ghê! Tôi không biết là Keto có thể tấu hài đấy! – Anh chàng nhỏ xíu con nằm ngửa ra đất, ngực phập phồng lấy lại hơi. Nụ cười trên môi anh biến mất khi anh đưa tay vuốt mái tóc vàng và nói bằng giọng nghiêm túc: – Nhưng nghiêm túc mà nói, Isu Huynh sẽ không bao giờ, và tôi nhắc lại: sẽ Không Bao Giờ làm đau Thái Dương. Anh ta đâu có ngu, anh ta biết Keto sẽ cảm thấy thế nào nếu thẳng bé bị xước một tí tị tì ti.

– Tôi biết! – Jean chợt vung tay lên, chỉ ra cái sự thật rõ rành rành trong câu nói của Ngân Thứ. Anh ngã người ra sau, làm vài con dế nhảy dựng khỏi đám cỏ thấp. Giọng anh ma cà rồng trở nên mệt mỏi khi anh nói: – Dù chúng ta không hành xử như vậy, nhưng chúng ta quý nhau quá nhiều để làm hại nhau. – Jean chợt cười khúc khích rồi nói tiếp: – Sến bỏ bố, nhưng đó là sự thật.

– Chuẩn. – Ngân Thứ giơ ngón cái lên. – Mà Jon này, cứ gọi tôi là tò mò đi nhưng làm sao anh thoát ra khỏi nhà ngục của bọn người máy được hay vậy?

– Chà bắt đầu từ đâu nhỉ? – Jean nhắm mắt lại và mỉm cười. – Anh mày bật khỏi phòng giam khi chúng đang chuyển anh tới ILOP. Chắc tôi đã giết được chừng năm mươi tên khi đang khô máu đấy.

– Tôi nghe Quetz kể qua vụ này rồi. – Ngân Thứ cười khì khì. – Nhưng anh quên kể khi anh đi trên mặt nước, tán tỉnh con gái của trưởng cai ngục và… – Anh chợt dừng lại, mắt liếc quanh rồi gật gật đầu. – Anh biết không Jon? Tôi sẵn sàng hôn anh bằng kiểu Pháp để thấy cảnh đó đấy. Hoặc hay hơn, thấy anh lên giường với một con người máy.

– Đá xoáy anh là không vui đâu nghe mậy. – Jean gầm gừ.

Cả hai cười ha hả trong ánh trăng chiếu xuống, không nhận ra sự hiện diện của Yith đằng sau cánh cửa dẫn vào cầu thang xuống tầng dưới. Hắn run lẩy bẩy, tay tóm lấy ngực và đi xuống dưới, mồ hôi đổ ra như tắm. Mọi chuyện đang bắt đầu tệ đi rồi.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN