Yith không thể đặt thành lời những cảm xúc khi hắn bước xuống từ cầu thang dẫn lên “sân thượng”. Tội lỗi có lẽ là thứ gần nghĩa nhất, một thứ cảm giác tự thương hại bản thân. Hắn không muốn nói dối với Quetzy, nhưng cậu sẽ không đời nào chịu hiểu. Thái Dương, Thái Dương, Thái Dương, đó là tất cả những gì họ quan tâm tới. Họ không thể thấy thứ mà Yith thấy sao? Một sinh vật hoàn hảo, một ngôi đền thoạt nhìn có vẻ quá trong trắng, không thể nào bị vấy bẩn. Vậy mà Yith đã làm chính xác như thế.
Nhưng Quetz giờ đã nghi ngờ hắn, ý nghĩ đó làm hắn hơi lo sợ, thậm chí cậu còn làm cả Jean đâm ra lo lắng. Gã người Yithian không muốn mọi chuyện như thế này, hắn phải giữ bí mật đó khỏi cả hai, khi họ phát giác, nếu họ phát giác ra việc hắn đã làm… Yith chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm, tới giờ cậu quái nhân hắn yêu quý vẫn không biết gì về chuyện đã xảy ra. Hắn siết chặt nắm đấm, đáng lẽ hắn không nên làm những việc hắn đã làm lúc trưa, hắn đã quá vội vàng, và giờ Quetzy của hắn đang gần thằng nhãi con kia hơn. Nhưng sao Thái Dương lại giữ một vị trí quan trọng trong cuộc sống của mọi người xung quanh vậy chứ? Không những hai đứa nhãi con đã ở với nó suốt cả cuộc đời, mà còn cả những người mới, đặc biệt là Quetz. Chắc chắn là họ có thể thấy thứ mà Yith thấy: một con búp bê gần như hoàn hảo, chỉ chực chờ bị lạm dụng. Thậm chí Quetz cũng thèm muốn thằng nhãi đó kia mà! Yith đã thấy rõ cái bóng của dục vọng của cậu dành cho thằng bé kia, thấp thoáng sau tất cả sự quan tâm và cơn thịnh nộ.
Đó! Chẳng phải Quetz cũng là một nạn nhân sao? Thật tội nghiệp làm sao khi cậu quái nhân Yith yêu quý rơi vào cạm bẫy, tấm lưới nhện ngọt ngào giả tạo của thằng ranh con Thái Dương không chừa một ai. Thằng nhãi con lúc nào cũng quấn quýt bên Quetz, tỏ ra dễ thương và ngây thơ, nhưng Yith có thể nhìn thấu qua cái mặt nạ đó. Nó đang quyến rũ Quetz, làm cậu chết mê chết mệt, khiến cậu tuân theo mọi mệnh lệnh của nó. Chính vì thế Yith không hề hối hận những hành động của mình. Nếu Quetz không thể hạ mình để rơi vào cạm bẫy đó, thì Yith sẽ làm. Thật là nhất tiễn hạ song điêu, hắn đã nghĩ thế. Hắn đã cố tìm một thứ gì đó để giải tỏa bầu tâm sự, thú tính và ham muốn của hắn dành cho Quetz. Nhưng hắn yêu cậu quá nhiều để làm đau cậu quái nhân, nếu hắn làm vậy, hắn muốn cậu chấp nhận, và đó là điều bất khả thi. Thái Dương là lựa chọn duy nhất, chính nó đã tự biến mình thành một vật thay thế hoàn hảo.
Không phải đó lỗi của thằng ranh đó sao? Cơ thể bé nhỏ của nó nhảy lóc chóc trong nhà trong chiếc áo thun và quần đùi, hơi rộng hơn so với cả thân, như thể mời gọi Quetz với làn da mềm và trắng nõn mỗi khi vải bay lên. Bên ngoài cũng vậy, bộ jinbei dài của Thái Dương ôm sát thân, để cả thân người như cành liễu di chuyển đầy dụ ý. Tất cả đều dành cho Quetz, mời gọi anh với cái cơ thể đó, cơ thể phàm tục và hạ đẳng của con người. Thật cả gan! Thật báng bổ! Nếu thằng nhãi tóc trắng định quanh quẩn Quetz như một cái vỏ làm từ dục vọng, như một con điếm, thì Yith định sẽ đối xử với thằng ôn con như thế. Hắn không thể quay đầu được nữa.
– Anh Yith? – Vừa đi xuống hành lang tầng dưới, Yith đã gặp Linh đang đi lên.
– Linh? – Tên hiếp dâm chợt nhận ra giọng của hắn đã quá thô cứng, hắn hắng giọng và hỏi: – Em làm gì ở trên này vậy? Không phải giờ này em đang ở trong phòng sao?
– Em định lên thăm Thái Dương, cậu ấy trông yếu lắm nên em đem cái này cho cậu ấy. – Cô móc trong túi chiếc quần cụt đen ra một viên thuốc xanh lá to bằng ngón tay cái. Yith nhận ra ngay đó là một viên thuốc bổ, làm từ các thảo dược hiếm chỉ có trong Thần Lâm vào một tháng ngắn ngủi mỗi năm.
– Thứ này…quý lắm đấy. – Yith thốt lên.
– Vâng, em đã đem theo một lọ. – Linh mỉm cười buồn bã, mắt nhìn xuống viên thuốc trong tay. – Em đã định dùng chúng để giúp mọi người trong cuộc hành trình, nhưng em không ngờ…lại phải dùng sớm như thế này.
– Anh chắc thằng bé sẽ…biết ơn lòng tốt của em, – Yith nhịn lắm mới giữ được giọng bình tĩnh, tay hắn nắm bàn tay của cô bé tóc trắng và đóng các ngón tay lại. – nhưng anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu em đợi vào ngày mai, khi Thái Dương thức dậy.
– Cậu ấy ngủ rồi ạ? – Linh hỏi, mắt nhìn cánh cửa sau lưng Yith.
– Anh nghĩ vậy. – Gã người da đỏ đáp. – Anh nghĩ chúng ta cũng nên ngủ thôi.
Linh gật đầu rồi bước chầm chậm xuống dưới nhà. Yith nhìn cô bé tóc trắng, hình dáng đó thật giống Thái Dương, nhưng hắn biết cô trong sạch hơn hẳn. Chợt hắn cảm thấy một sự thay đổi, một gợn sóng của sự…thỏa mãn, như thể vừa trút một gánh nặng trong lòng. Yith quay đầu về cửa phòng Thái Dương, cảm giác mờ nhạt đã phai kia phát ra từ phòng nó. Hắn bước tới gần, tai nghe ngóng, hắn có thể nghe thấy giọng cao, có chút nữ tính nhưng đã bị tổn thương của thằng bé, dù quá nhỏ để biết nó đang nói gì. Một giọng khác vang lên, trầm hơn. Quetz. Tim Yith chùng xuống, nỗi sợ hãi đang kéo nó xuống hơn nữa, hắn muốn xông vào, nhưng như thế thì chẳng khác gì nói “lạy ông con ở bụi này”. Hắn cũng không rõ Thái Dương có đang tiết lộ sự thật cho Quetz nghe, dù đã thề rằng sẽ không nói với ai. Thằng ôn con đó có ngu đến thế không? Nó có thể không nhận ra, nhưng hành động đó đơn giản là sẽ quẳng cuộc đời hiện tại của tất cả đi, dẫm nát gia đình này.
– Anh Yith, mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Tên hiếp dâm quay lại nhìn Linh, cô dừng lại ở giữa cầu thang đã được một lúc, lo lắng vì những giọt mồ hôi của Yith. Và hắn ép mình phải cười một cách điềm tĩnh. Trong ngày mai, cuộc sống này, cuộc đời này của hắn có thể sẽ chấm dứt. Ngay khi cửa phòng của Thái Dương mở ra, gia đình của họ sẽ bị nghiền nát. Mối liên kết giữa họ, giữa hắn với Jean và Quetz sẽ bị phá hủy. Chỉ còn lại những mảnh vỡ, thứ mà cả hai sẽ quay lưng lại, từ chối sự thật về mối quan hệ với một tên ác ôn, một tên hiếp dâm.
Bây giờ Yith phải trân trọng tất cả thời gian hắn có, trước khi sai lầm của Thái Dương xé họ ra thành từng mảnh.
– Mọi chuyện vẫn ổn, đi ngủ thôi.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Yith không thể đặt thành lời những cảm xúc khi hắn bước xuống từ cầu thang dẫn lên “sân thượng”. Tội lỗi có lẽ là thứ gần nghĩa nhất, một thứ cảm giác tự thương hại bản thân. Hắn không muốn nói dối với Quetzy, nhưng cậu sẽ không đời nào chịu hiểu. Thái Dương, Thái Dương, Thái Dương, đó là tất cả những gì họ quan tâm tới. Họ không thể thấy thứ mà Yith thấy sao? Một sinh vật hoàn hảo, một ngôi đền thoạt nhìn có vẻ quá trong trắng, không thể nào bị vấy bẩn. Vậy mà Yith đã làm chính xác như thế.
Nhưng Quetz giờ đã nghi ngờ hắn, ý nghĩ đó làm hắn hơi lo sợ, thậm chí cậu còn làm cả Jean đâm ra lo lắng. Gã người Yithian không muốn mọi chuyện như thế này, hắn phải giữ bí mật đó khỏi cả hai, khi họ phát giác, nếu họ phát giác ra việc hắn đã làm… Yith chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm, tới giờ cậu quái nhân hắn yêu quý vẫn không biết gì về chuyện đã xảy ra. Hắn siết chặt nắm đấm, đáng lẽ hắn không nên làm những việc hắn đã làm lúc trưa, hắn đã quá vội vàng, và giờ Quetzy của hắn đang gần thằng nhãi con kia hơn. Nhưng sao Thái Dương lại giữ một vị trí quan trọng trong cuộc sống của mọi người xung quanh vậy chứ? Không những hai đứa nhãi con đã ở với nó suốt cả cuộc đời, mà còn cả những người mới, đặc biệt là Quetz. Chắc chắn là họ có thể thấy thứ mà Yith thấy: một con búp bê gần như hoàn hảo, chỉ chực chờ bị lạm dụng. Thậm chí Quetz cũng thèm muốn thằng nhãi đó kia mà! Yith đã thấy rõ cái bóng của dục vọng của cậu dành cho thằng bé kia, thấp thoáng sau tất cả sự quan tâm và cơn thịnh nộ.
Đó! Chẳng phải Quetz cũng là một nạn nhân sao? Thật tội nghiệp làm sao khi cậu quái nhân Yith yêu quý rơi vào cạm bẫy, tấm lưới nhện ngọt ngào giả tạo của thằng ranh con Thái Dương không chừa một ai. Thằng nhãi con lúc nào cũng quấn quýt bên Quetz, tỏ ra dễ thương và ngây thơ, nhưng Yith có thể nhìn thấu qua cái mặt nạ đó. Nó đang quyến rũ Quetz, làm cậu chết mê chết mệt, khiến cậu tuân theo mọi mệnh lệnh của nó. Chính vì thế Yith không hề hối hận những hành động của mình. Nếu Quetz không thể hạ mình để rơi vào cạm bẫy đó, thì Yith sẽ làm. Thật là nhất tiễn hạ song điêu, hắn đã nghĩ thế. Hắn đã cố tìm một thứ gì đó để giải tỏa bầu tâm sự, thú tính và ham muốn của hắn dành cho Quetz. Nhưng hắn yêu cậu quá nhiều để làm đau cậu quái nhân, nếu hắn làm vậy, hắn muốn cậu chấp nhận, và đó là điều bất khả thi. Thái Dương là lựa chọn duy nhất, chính nó đã tự biến mình thành một vật thay thế hoàn hảo.
Không phải đó lỗi của thằng ranh đó sao? Cơ thể bé nhỏ của nó nhảy lóc chóc trong nhà trong chiếc áo thun và quần đùi, hơi rộng hơn so với cả thân, như thể mời gọi Quetz với làn da mềm và trắng nõn mỗi khi vải bay lên. Bên ngoài cũng vậy, bộ jinbei dài của Thái Dương ôm sát thân, để cả thân người như cành liễu di chuyển đầy dụ ý. Tất cả đều dành cho Quetz, mời gọi anh với cái cơ thể đó, cơ thể phàm tục và hạ đẳng của con người. Thật cả gan! Thật báng bổ! Nếu thằng nhãi tóc trắng định quanh quẩn Quetz như một cái vỏ làm từ dục vọng, như một con điếm, thì Yith định sẽ đối xử với thằng ôn con như thế. Hắn không thể quay đầu được nữa.
– Anh Yith? – Vừa đi xuống hành lang tầng dưới, Yith đã gặp Linh đang đi lên.
– Linh? – Tên hiếp dâm chợt nhận ra giọng của hắn đã quá thô cứng, hắn hắng giọng và hỏi: – Em làm gì ở trên này vậy? Không phải giờ này em đang ở trong phòng sao?
– Em định lên thăm Thái Dương, cậu ấy trông yếu lắm nên em đem cái này cho cậu ấy. – Cô móc trong túi chiếc quần cụt đen ra một viên thuốc xanh lá to bằng ngón tay cái. Yith nhận ra ngay đó là một viên thuốc bổ, làm từ các thảo dược hiếm chỉ có trong Thần Lâm vào một tháng ngắn ngủi mỗi năm.
– Thứ này…quý lắm đấy. – Yith thốt lên.
– Vâng, em đã đem theo một lọ. – Linh mỉm cười buồn bã, mắt nhìn xuống viên thuốc trong tay. – Em đã định dùng chúng để giúp mọi người trong cuộc hành trình, nhưng em không ngờ…lại phải dùng sớm như thế này.
– Anh chắc thằng bé sẽ…biết ơn lòng tốt của em, – Yith nhịn lắm mới giữ được giọng bình tĩnh, tay hắn nắm bàn tay của cô bé tóc trắng và đóng các ngón tay lại. – nhưng anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu em đợi vào ngày mai, khi Thái Dương thức dậy.
– Cậu ấy ngủ rồi ạ? – Linh hỏi, mắt nhìn cánh cửa sau lưng Yith.
– Anh nghĩ vậy. – Gã người da đỏ đáp. – Anh nghĩ chúng ta cũng nên ngủ thôi.
Linh gật đầu rồi bước chầm chậm xuống dưới nhà. Yith nhìn cô bé tóc trắng, hình dáng đó thật giống Thái Dương, nhưng hắn biết cô trong sạch hơn hẳn. Chợt hắn cảm thấy một sự thay đổi, một gợn sóng của sự…thỏa mãn, như thể vừa trút một gánh nặng trong lòng. Yith quay đầu về cửa phòng Thái Dương, cảm giác mờ nhạt đã phai kia phát ra từ phòng nó. Hắn bước tới gần, tai nghe ngóng, hắn có thể nghe thấy giọng cao, có chút nữ tính nhưng đã bị tổn thương của thằng bé, dù quá nhỏ để biết nó đang nói gì. Một giọng khác vang lên, trầm hơn. Quetz. Tim Yith chùng xuống, nỗi sợ hãi đang kéo nó xuống hơn nữa, hắn muốn xông vào, nhưng như thế thì chẳng khác gì nói “lạy ông con ở bụi này”. Hắn cũng không rõ Thái Dương có đang tiết lộ sự thật cho Quetz nghe, dù đã thề rằng sẽ không nói với ai. Thằng ôn con đó có ngu đến thế không? Nó có thể không nhận ra, nhưng hành động đó đơn giản là sẽ quẳng cuộc đời hiện tại của tất cả đi, dẫm nát gia đình này.
– Anh Yith, mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Tên hiếp dâm quay lại nhìn Linh, cô dừng lại ở giữa cầu thang đã được một lúc, lo lắng vì những giọt mồ hôi của Yith. Và hắn ép mình phải cười một cách điềm tĩnh. Trong ngày mai, cuộc sống này, cuộc đời này của hắn có thể sẽ chấm dứt. Ngay khi cửa phòng của Thái Dương mở ra, gia đình của họ sẽ bị nghiền nát. Mối liên kết giữa họ, giữa hắn với Jean và Quetz sẽ bị phá hủy. Chỉ còn lại những mảnh vỡ, thứ mà cả hai sẽ quay lưng lại, từ chối sự thật về mối quan hệ với một tên ác ôn, một tên hiếp dâm.
Bây giờ Yith phải trân trọng tất cả thời gian hắn có, trước khi sai lầm của Thái Dương xé họ ra thành từng mảnh.
– Mọi chuyện vẫn ổn, đi ngủ thôi.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!