Quetz cảm thấy như mặt đất dưới chân anh vừa mở ra, nuốt chửng anh vào một hố đen cảm xúc. Lời nói của Thái Dương như một quả đấm thụi vào bụng anh, nhanh gọn và không hề báo trước, nhưng đủ để khiến anh quái nhân hụt hơi. Anh biết anh nên nói gì đó, nói với cậu bé tóc trắng rằng anh đã nghe cậu nói và không hề nghĩ xấu về cậu. Thế nhưng lời lẽ không thể thoát ra. Mọi điều mà Quetz có thể nghĩ ra, mọi cử chỉ hay lời nói an ủi như đã xiêu tán, lạc lối cùng với khả năng nhận thức hiện thực của anh.
Yith…hắn…Quetz không thể nghĩ đến cái từ đó chứ đừng nói đến việc la lớn. Dù ý định của anh có tốt đến đâu, anh cũng không thể an ủi cậu bé tóc trắng trước mặt anh. Lời lẽ bây giờ thật vô nghĩa, chúng quá nhỏ bé để lấp vết thương lòng gần như không đáy của Thái Dương.
– Là lỗi của em… – Giọng Thái Dương nghe thật yếu ớt, nhỏ đến nổi không thể nghe thấy bên dưới hơi thở của cậu.
– Th-Thái Dương… – Quetz chớp chớp mắt, hai hòn hổ phách mở to, run lên trước quả tạ vừa đập vào tai anh. Anh hỏi, giọng cố giữ thật chắc chắn: – …sao e-em lại nói vậy?
– E-em cứ chọc anh ấy mà ph-phải không? E-em cứ quấn quýt bên anh…dù em không x-xứng đáng, cứ cố dụ dỗ anh v-với cơ thể này. Chính em đã mời gọi anh Isu. – Thái Dương chỉ ra, giọng chân thành đến đau đớn của cậu như một mũi dao, cắt sâu vào tâm trí và lòng Quetz. Đôi tay nhỏ bé của cậu rụt lại, nắm chặt lấy ngực áo vải. Cậu nghiến răng lại, cố ngăn không cho những giọt nước mắt chảy ra từ hai viên ngọc tím. – E-em xin lỗi… – Cậu khẽ nói, cố làm sao đủ lớn cho người anh trai của cậu nghe. – Xin đừng ghét em…
Quetz ngồi chết lặng trên giường, như thể anh đã bị hóa đá bởi một con Gorgon. Và tại sao lại không chứ? Lời giải thích của Thái Dương thật quá bất ngờ, quá khủng khiếp, quá…dối trá. Anh không thể tin được thứ mà anh vừa nghe, càng không khi nó phát ra từ miệng cậu bé tóc trắng khi chúng chỉ là những lời độc địa của Yith. Làm sao anh có thể làm cho cậu bé hiểu đây? Rằng tất cả những gì tên kinh tởm đó nói đều chỉ nhằm làm hắn thấy tốt hơn về bản thân, biện hộ cho hành động bẩn thỉu của hắn.
Quetz rướn người tới, hai bàn tay run rẩy đặt nhẹ nhàng lên đôi vai gầy của Thái Dương. Đôi mắt hổ phách của anh chìm trong tuyệt vọng, cố bảo cậu hãy lắng nghe anh.
– Thái Dương… – Anh thì thầm. – …sao em có thể nghĩ rằng anh sẽ ghét em chứ? Anh không biết Yith đã nói với em những gì, nhưng em phải hiểu…rằng tất cả việc này…không phải lỗi của em! Em là nạn nhân. Hắn ép buộc em làm việc em không muốn. Hắn làm hại em, dù luôn miệng nói rằng quan tâm đến anh. – Quetz cạ trán mình lên trán cậu bé tóc trắng, một tay di chuyển xuống bàn tay cậu và giữ lấy rồi đưa lên. – Anh ghét Yith. – Cơn giận dữ cay đắng dâng cuồn cuộn trong ngực anh quái nhân, hoang dã và đau đớn. – Anh hận hắn… – Anh đặt một tay lên má cậu bé, xoa xoa gương mặt cậu bằng ngón cái và hỏi: – Hắn…hắn chỉ làm việc này…một lần thôi phải không?
– B-ba lần… – Thái Dương quay phắt đi, không dám nhìn mặt anh vì tủi nhục. – Lần thứ hai là tối qua.
– T-tô-tối…q-qu-qua… – Quetz há hốc, khung cảnh xung quanh như đang xoay mòng mòng trong mắt anh. – Kh-khi anh tìm thấy em… – Tim anh quái nhân đập đùng đùng từng nhịp đau đớn trong lồng ngực. – Anh đã có thể ngăn được việc đó… – Quetz quặp tay vào mái tóc bạch kim xõa ra, anh thở hổn hển và nhìn quanh. – Anh đã ở ngay bên cạnh! – Thái Dương giật bắn mình khi anh quái nhân nhìn bức tường, thứ đã làm anh đui mù trước tình cảnh đó. Móng vuốt giương ra, Quetz vung tay cào nát lớp sơn trắng và xi măng phủ bên ngoài, để lại năm rãnh rộng. Hơi thở của anh nặng nề, mồ hôi hòa với nước mắt rơi xuống chiếc chăn. Hai bàn tay chống xuống giường, Quetz lầm bầm với giọng lạnh lẽo và vô hồn: – Tha thứ cho anh. Anh đã không thể… – Anh chợt ngước lên. – Thế…lần thứ ba?
Lần này đến lượt Thái Dương á khẩu, cậu không thể nói ra, không phải với anh, cậu còn không thể nghĩ tới nó. Cậu bé tóc trắng nắm chặt lấy ngực áo, toàn thân run lên khi cậu gục đầu lên vai Quetz. Cậu biết cậu phải nói cho trót, anh phải biết, cậu không thể chiu đựng được khi thấy Quetz điên tiết và đau đớn. Cậu lắp bắp:
– Lúc trưa…Isu…điều khiển chúng… – Cơn đau chạy khắp người Thái Dương, làm cậu ôm chặt lấy anh quái nhân, cố trong tuyệt vọng làm cơn đau biến đi.
– Khốn nạn! – Quetz gào lên, tay ôm chặt lấy Thái Dương, đà của anh khiến cậu bé ngã ra giường. Anh hét vào cái gối, chân quắp vào nệm, cào cấu như thể đó là tên khốn đã làm việc này với cậu bé tóc trắng, Thái Dương của anh. – Khốn nạn! Thằng chó! Tao giết mày! Tao giết mày! Yith! Tao giết mày!
Thái Dương giữ chặt lấy Quetz, hai chân ghì lấy hông anh không cho anh di chuyển, cậu cắn lấy vai anh, hi vọng sẽ làm anh thoát ra khỏi trạng thái điên loạn. Anh quái nhân di chuyển chậm dần rồi ngừng hẳn, không biết có phải là nhận ra mọi thứ đã quá trễ hay do thiếu dưỡng khí, anh đã dừng lại. Anh ôm chặt lấy cậu bé tóc trắng, nước mắt thấm đẫm chiếc gối, toàn thân giật lên với từng tiếng nấc. Thái Dương đỏ mặt, đau khổ và ngượng ngùng chồng chéo lên nhau khi anh cạ người lên cơ thể nhơ bẩn của cậu. Chợt cậu khẽ rít lên làm Quetz ngóc dậy, đôi mắt hổ phách đẫm lệ nhìn cậu, dò tìm bất kỳ dấu hiệu của nỗi sợ.
– Bụng…ngực em…đau… – Thái Dương run run nói, tay nắm lấy tay áo Quetz.
– Anh xin lỗi! – Anh quái nhân lật đật ngồi dậy, kéo cậu bé tóc trắng vào lòng mình.
– Không… – Cậu cựa quậy và cố đẩy anh ra bằng một tay, tay kia đưa lên che miệng, mặt cậu tái nhợt đi khi thứ gì đó đang trào lên từ bụng cậu.
Quetz nhanh trí chộp lấy chiếc xô nhỏ gần chân giường, anh đã lo Thái Dương sẽ lại nôn mửa như hồi chiều. Nhưng giờ anh mới nhận ra thứ mà anh đã không để ý, mùi của Yith lại dậy lên, nhưng làm sao mà hắn… Mắt Quetz căng ra khi hình ảnh thứ đó… Anh lắc đầu, anh không thể, anh không thể làm Thái Dương hoảng loạn thêm được.
Cậu bé tóc trắng đặt chiếc xô xuống, đầu gục lên ngực Quetz, cậu như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, không nhận ra anh quái nhân đang lau miệng cho cậu.
– Keto…Ca… – Cậu thều thào.
– H-hả? – Quetz lắp bắp, cố lắm mới nói thành tiếng.
– Đau…ngực em…đau… – Thái Dương thì thầm.
– Sao vậy? Em khó thở hả? – Quetz ôm cậu bé tóc trắng, cố nhẹ nhàng tránh làm cậu bị đau.
Trước câu hỏi của anh, cậu bé chỉ lắc đầu, cả cơ thể run lẩy bẩy, tay cậu đặt tay lên ngực mình, nơi bọn sơn tặc đã… Quetz chợt đặt Thái Dương nằm ngửa ra, đôi mắt anh đầy sợ hãi, môi anh lắp bắp lời cầu khấn trong tuyệt vọng. Cậu bé tóc trắng quay đi khi anh kéo áo cậu lên, để lộ tấm thân đầy các vết bầm và vết cắn. Anh quái nhân như hóa đá, toàn thân anh ngã qua một bên lên giường, chân co giật từng hồi rồi nằm bất động.
***
Lần đầu tiên trong đời, Quetz cảm thấy mình thật trẻ con và ngu ngốc như Jean lúc trước vẫn hay nói. Đã nửa đêm và Thái Dương cuối cùng cũng đã ngủ, cậu đã dành cả tiếng đồng hồ sau khi anh tỉnh dậy để…xin lỗi. Và anh đã phải giải thích lặp đi lặp lại rằng đây không phải lỗi của cậu, rằng chẳng có ai sẽ ghét bỏ cậu, đặc biệt là Jean và Ngân Thứ. Anh đã cố giải thích với Thái Dương rằng việc này không thể tiếp diễn, sự im lặng này không thể tiếp diễn. Họ phải biết.
Quetz đứng dậy khỏi chân giường của Thái Dương, hai tay thọc vào túi quần khi anh bước nhẹ nhàng qua căn phòng. Căn phòng chết tiệt. Anh quái nhân chỉ có thể nghĩ như thế, dòng suy nghĩ và cảm xúc của anh về tối nay ngăn không cho anh nghĩ về bất cứ thứ gì khác, ngăn không cho anh ngủ. Quetz lại quay lại giường, nhẹ nhàng ngồi lên tấm đệm, đuôi giắt qua người cậu bé và vuốt ve mái tóc trắng của cậu. Anh không hiểu sao nhưng anh mỉm cười, cảnh cậu bé ngủ yên lành làm tâm hồn anh nhẹ nhõm một chút. Thái Dương không ngáy, nhưng từng hơi thở nhẹ nhàng thoát khỏi đôi môi khép hờ, khuôn mặt cậu trông thật bình yên. Quetz không cảm thấy hạnh phúc, chỉ thấy nhẹ lòng và bình tĩnh, không còn bị vướng bận bởi sự lo lắng khi cuối cùng cũng biết về thủ phạm. Đó là một sự thay đổi dễ chịu, cho cả Thái Dương và anh, khỏi sự sợ hãi và sự yếu đuối trong từng cử chỉ của cậu bé, khỏi cơn thịnh nộ và nỗi đau của Quetz.
Quetz vẫn nhớ như in ngày Thái Dương bắt đầu tự cô lập mình. Hôm đó trôi qua mà không có bất kỳ chuyện gì xấu xảy ra, mọi người đang làm việc của họ, quyết định tận hưởng những ngày không có tuyết cuối cùng trong năm. Jean đang trong phòng Ngân Thứ, nhờ vả cậu Mi-go chuyện gì đó liên quan đến miếng che mắt. Linh và Lợi đang chơi đùa bên ngoài với vũ khí mới, giáo tam khúc cho cậu nhóc da ngăm và một khẩu súng trường kíp, thiết kế theo hai khẩu súng lục họ tìm được trên tàu hỏa cho cô nhóc tóc trắng. Mỹ Nguyệt thì đang luyện tập trong khoang chứa hàng. Còn Quetz thì nằm dài trên ghế, chờ đợi Thái Dương dù hơi lâu hơn mọi ngày.
Đó là một sự khó chịu, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thường cậu bé tóc trắng đã rời khỏi phòng hai tiếng trước rồi. Sự chờ đợi đó bò trong đầu Quetz như một đàn kiến, ngứa ngáy và khó chịu. Anh quái nhân nhớ là đã uể oải ngồi dậy và đi lên tầng trên, một nụ cười ranh mãnh nở lên khi anh nghĩ mình sẽ phải “phạt” Thái Dương. Nhưng hắn đã ở đó trước.
– Yith Huynh? – Quetz mở to mắt khi thấy gã người da đỏ đóng cửa phòng cậu bé tóc trắng.
Hai con mắt nâu quay lại nhìn anh, Yith trông có vẻ hơi giật mình trong một thoáng. Nhưng mặt hắn dần dãn ra, hắn đứng chắn trước cửa phòng của cậu bé tóc trắng khi Quetz bước tới.
– Thái Dương không khỏe lắm.
– Không khỏe? Sao vậy? – Quetz tròn mắt, anh lật đật bước tới định đẩy Yith ra một bên.
– A-anh sẽ không vào đó đâu Quetzy. – Yith đặt hai tay lên vai anh, môi hắn hơi xệ xuống như thể đang thông cảm với sự lo lắng của anh quái nhân. – Chỉ là bị cảm thôi. Thằng bé nhờ anh nói với các em là nó cần nghỉ ngơi, nó không muốn lây cho mọi người.
– Em không tin đâu Yith Huynh. – Quetz lắc đầu, anh cười cười đầy chế giễu. – Nếu có gì thì thằng bé đã gọi em rồi, không tới lượt anh.
– Vậy thì tự xem đi. – Yith thở dài và mở hé cửa.
Quetz nhìn vào bên trong, Thái Dương đang nằm trên giường, chăn đắp kín từ đầu xuống chân, chỉ chừa mái tóc trắng run lên yếu ớt.
– Thái Dương? – Quetz khẽ gọi, hi vọng cậu bé sẽ nhìn mình.
Sự im lặng đáp lại anh, làm anh quái nhân hơi hoảng hốt. Anh nhìn Yith, gã người da đỏ gật đầu như thể trả lời cho câu hỏi trong đôi mắt hổ phách kia rồi đóng cửa lại.
– Xuống nhà đi, – Yith nói và xoa xoa vai anh quái nhân. – không có gì phải lo đâu, anh coi chừng thằng bé cho.
Quetz đã muốn cãi lại, anh muốn đẩy hắn qua một bên, anh muốn mở cửa ra và tự tay mình chăm sóc Thái Dương. Nhưng anh đã không làm. Quetz chỉ đơn giản gật đầu và đi xuống dưới, bởi vì anh tin Yith sau một tuần, khá chắc chắn rằng hắn đã thay đổi cách nghĩ về Thái Dương.
Khi họ đến thăm vào chiều hôm đó, cậu bé tóc trắng không mở cửa. Thoạt đầu mọi người đã không lo lắm, Thái Dương chỉ bị cảm lạnh và không muốn ai bị lây. Các Homunculi không dễ bị mắc bệnh và có thể tự hồi phục nhanh nhưng ít nhất cũng phải chịu khổ vài giờ, cậu bé không muốn ai bị giống mình. Đó là câu nói Yith dùng để trấn an họ, và họ đã tin hắn. Nhưng gần một tuần trôi qua, Thái Dương vẫn không ra khỏi phòng. Thậm chí khi tiếng gõ cửa trở nên lớn hơn, cánh cửa vẫn đóng.
Vào buổi tối, khi Quetz nằm trằn trọc trong ổ rêu, anh đã nghe thấy tiếng cửa kêu kẽo kẹt nhè nhẹ. Đêm đầu, anh phớt lờ nó, nghĩ rằng nó chỉ là một ảo giác, một tác động của việc mất ngủ. Nhưng những đêm sau, âm thanh đó kéo anh ra khỏi giấc ngủ, và Quetz ngồi đó, căng tai ngóng trong bóng tối. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng ở bên ngoài. Anh quái nhân bắn ra khỏi giường, chạy vụt về phía nhà tắm hay bếp, đuổi theo những bước chân ma mị đó. Mỗi lần anh vào bếp hay mở cửa phòng tắm tầng dưới, nơi anh đã nghe thấy nó, anh chẳng thấy gì. Cả căn phòng luôn tối đèn, và Quetz tưởng mình đã nghe thấy tiếng thở nhưng chính từng hơi thở gấp gáp của anh đã át tất cả. Mỗi lần như vậy, anh quái nhân sẽ ngần ngừ khẽ gọi:
– Thái Dương?
Chỉ có sự im lặng đáp lại.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Quetz cảm thấy như mặt đất dưới chân anh vừa mở ra, nuốt chửng anh vào một hố đen cảm xúc. Lời nói của Thái Dương như một quả đấm thụi vào bụng anh, nhanh gọn và không hề báo trước, nhưng đủ để khiến anh quái nhân hụt hơi. Anh biết anh nên nói gì đó, nói với cậu bé tóc trắng rằng anh đã nghe cậu nói và không hề nghĩ xấu về cậu. Thế nhưng lời lẽ không thể thoát ra. Mọi điều mà Quetz có thể nghĩ ra, mọi cử chỉ hay lời nói an ủi như đã xiêu tán, lạc lối cùng với khả năng nhận thức hiện thực của anh.
Yith…hắn…Quetz không thể nghĩ đến cái từ đó chứ đừng nói đến việc la lớn. Dù ý định của anh có tốt đến đâu, anh cũng không thể an ủi cậu bé tóc trắng trước mặt anh. Lời lẽ bây giờ thật vô nghĩa, chúng quá nhỏ bé để lấp vết thương lòng gần như không đáy của Thái Dương.
– Là lỗi của em… – Giọng Thái Dương nghe thật yếu ớt, nhỏ đến nổi không thể nghe thấy bên dưới hơi thở của cậu.
– Th-Thái Dương… – Quetz chớp chớp mắt, hai hòn hổ phách mở to, run lên trước quả tạ vừa đập vào tai anh. Anh hỏi, giọng cố giữ thật chắc chắn: – …sao e-em lại nói vậy?
– E-em cứ chọc anh ấy mà ph-phải không? E-em cứ quấn quýt bên anh…dù em không x-xứng đáng, cứ cố dụ dỗ anh v-với cơ thể này. Chính em đã mời gọi anh Isu. – Thái Dương chỉ ra, giọng chân thành đến đau đớn của cậu như một mũi dao, cắt sâu vào tâm trí và lòng Quetz. Đôi tay nhỏ bé của cậu rụt lại, nắm chặt lấy ngực áo vải. Cậu nghiến răng lại, cố ngăn không cho những giọt nước mắt chảy ra từ hai viên ngọc tím. – E-em xin lỗi… – Cậu khẽ nói, cố làm sao đủ lớn cho người anh trai của cậu nghe. – Xin đừng ghét em…
Quetz ngồi chết lặng trên giường, như thể anh đã bị hóa đá bởi một con Gorgon. Và tại sao lại không chứ? Lời giải thích của Thái Dương thật quá bất ngờ, quá khủng khiếp, quá…dối trá. Anh không thể tin được thứ mà anh vừa nghe, càng không khi nó phát ra từ miệng cậu bé tóc trắng khi chúng chỉ là những lời độc địa của Yith. Làm sao anh có thể làm cho cậu bé hiểu đây? Rằng tất cả những gì tên kinh tởm đó nói đều chỉ nhằm làm hắn thấy tốt hơn về bản thân, biện hộ cho hành động bẩn thỉu của hắn.
Quetz rướn người tới, hai bàn tay run rẩy đặt nhẹ nhàng lên đôi vai gầy của Thái Dương. Đôi mắt hổ phách của anh chìm trong tuyệt vọng, cố bảo cậu hãy lắng nghe anh.
– Thái Dương… – Anh thì thầm. – …sao em có thể nghĩ rằng anh sẽ ghét em chứ? Anh không biết Yith đã nói với em những gì, nhưng em phải hiểu…rằng tất cả việc này…không phải lỗi của em! Em là nạn nhân. Hắn ép buộc em làm việc em không muốn. Hắn làm hại em, dù luôn miệng nói rằng quan tâm đến anh. – Quetz cạ trán mình lên trán cậu bé tóc trắng, một tay di chuyển xuống bàn tay cậu và giữ lấy rồi đưa lên. – Anh ghét Yith. – Cơn giận dữ cay đắng dâng cuồn cuộn trong ngực anh quái nhân, hoang dã và đau đớn. – Anh hận hắn… – Anh đặt một tay lên má cậu bé, xoa xoa gương mặt cậu bằng ngón cái và hỏi: – Hắn…hắn chỉ làm việc này…một lần thôi phải không?
– B-ba lần… – Thái Dương quay phắt đi, không dám nhìn mặt anh vì tủi nhục. – Lần thứ hai là tối qua.
– T-tô-tối…q-qu-qua… – Quetz há hốc, khung cảnh xung quanh như đang xoay mòng mòng trong mắt anh. – Kh-khi anh tìm thấy em… – Tim anh quái nhân đập đùng đùng từng nhịp đau đớn trong lồng ngực. – Anh đã có thể ngăn được việc đó… – Quetz quặp tay vào mái tóc bạch kim xõa ra, anh thở hổn hển và nhìn quanh. – Anh đã ở ngay bên cạnh! – Thái Dương giật bắn mình khi anh quái nhân nhìn bức tường, thứ đã làm anh đui mù trước tình cảnh đó. Móng vuốt giương ra, Quetz vung tay cào nát lớp sơn trắng và xi măng phủ bên ngoài, để lại năm rãnh rộng. Hơi thở của anh nặng nề, mồ hôi hòa với nước mắt rơi xuống chiếc chăn. Hai bàn tay chống xuống giường, Quetz lầm bầm với giọng lạnh lẽo và vô hồn: – Tha thứ cho anh. Anh đã không thể… – Anh chợt ngước lên. – Thế…lần thứ ba?
Lần này đến lượt Thái Dương á khẩu, cậu không thể nói ra, không phải với anh, cậu còn không thể nghĩ tới nó. Cậu bé tóc trắng nắm chặt lấy ngực áo, toàn thân run lên khi cậu gục đầu lên vai Quetz. Cậu biết cậu phải nói cho trót, anh phải biết, cậu không thể chiu đựng được khi thấy Quetz điên tiết và đau đớn. Cậu lắp bắp:
– Lúc trưa…Isu…điều khiển chúng… – Cơn đau chạy khắp người Thái Dương, làm cậu ôm chặt lấy anh quái nhân, cố trong tuyệt vọng làm cơn đau biến đi.
– Khốn nạn! – Quetz gào lên, tay ôm chặt lấy Thái Dương, đà của anh khiến cậu bé ngã ra giường. Anh hét vào cái gối, chân quắp vào nệm, cào cấu như thể đó là tên khốn đã làm việc này với cậu bé tóc trắng, Thái Dương của anh. – Khốn nạn! Thằng chó! Tao giết mày! Tao giết mày! Yith! Tao giết mày!
Thái Dương giữ chặt lấy Quetz, hai chân ghì lấy hông anh không cho anh di chuyển, cậu cắn lấy vai anh, hi vọng sẽ làm anh thoát ra khỏi trạng thái điên loạn. Anh quái nhân di chuyển chậm dần rồi ngừng hẳn, không biết có phải là nhận ra mọi thứ đã quá trễ hay do thiếu dưỡng khí, anh đã dừng lại. Anh ôm chặt lấy cậu bé tóc trắng, nước mắt thấm đẫm chiếc gối, toàn thân giật lên với từng tiếng nấc. Thái Dương đỏ mặt, đau khổ và ngượng ngùng chồng chéo lên nhau khi anh cạ người lên cơ thể nhơ bẩn của cậu. Chợt cậu khẽ rít lên làm Quetz ngóc dậy, đôi mắt hổ phách đẫm lệ nhìn cậu, dò tìm bất kỳ dấu hiệu của nỗi sợ.
– Bụng…ngực em…đau… – Thái Dương run run nói, tay nắm lấy tay áo Quetz.
– Anh xin lỗi! – Anh quái nhân lật đật ngồi dậy, kéo cậu bé tóc trắng vào lòng mình.
– Không… – Cậu cựa quậy và cố đẩy anh ra bằng một tay, tay kia đưa lên che miệng, mặt cậu tái nhợt đi khi thứ gì đó đang trào lên từ bụng cậu.
Quetz nhanh trí chộp lấy chiếc xô nhỏ gần chân giường, anh đã lo Thái Dương sẽ lại nôn mửa như hồi chiều. Nhưng giờ anh mới nhận ra thứ mà anh đã không để ý, mùi của Yith lại dậy lên, nhưng làm sao mà hắn… Mắt Quetz căng ra khi hình ảnh thứ đó… Anh lắc đầu, anh không thể, anh không thể làm Thái Dương hoảng loạn thêm được.
Cậu bé tóc trắng đặt chiếc xô xuống, đầu gục lên ngực Quetz, cậu như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, không nhận ra anh quái nhân đang lau miệng cho cậu.
– Keto…Ca… – Cậu thều thào.
– H-hả? – Quetz lắp bắp, cố lắm mới nói thành tiếng.
– Đau…ngực em…đau… – Thái Dương thì thầm.
– Sao vậy? Em khó thở hả? – Quetz ôm cậu bé tóc trắng, cố nhẹ nhàng tránh làm cậu bị đau.
Trước câu hỏi của anh, cậu bé chỉ lắc đầu, cả cơ thể run lẩy bẩy, tay cậu đặt tay lên ngực mình, nơi bọn sơn tặc đã… Quetz chợt đặt Thái Dương nằm ngửa ra, đôi mắt anh đầy sợ hãi, môi anh lắp bắp lời cầu khấn trong tuyệt vọng. Cậu bé tóc trắng quay đi khi anh kéo áo cậu lên, để lộ tấm thân đầy các vết bầm và vết cắn. Anh quái nhân như hóa đá, toàn thân anh ngã qua một bên lên giường, chân co giật từng hồi rồi nằm bất động.
***
Lần đầu tiên trong đời, Quetz cảm thấy mình thật trẻ con và ngu ngốc như Jean lúc trước vẫn hay nói. Đã nửa đêm và Thái Dương cuối cùng cũng đã ngủ, cậu đã dành cả tiếng đồng hồ sau khi anh tỉnh dậy để…xin lỗi. Và anh đã phải giải thích lặp đi lặp lại rằng đây không phải lỗi của cậu, rằng chẳng có ai sẽ ghét bỏ cậu, đặc biệt là Jean và Ngân Thứ. Anh đã cố giải thích với Thái Dương rằng việc này không thể tiếp diễn, sự im lặng này không thể tiếp diễn. Họ phải biết.
Quetz đứng dậy khỏi chân giường của Thái Dương, hai tay thọc vào túi quần khi anh bước nhẹ nhàng qua căn phòng. Căn phòng chết tiệt. Anh quái nhân chỉ có thể nghĩ như thế, dòng suy nghĩ và cảm xúc của anh về tối nay ngăn không cho anh nghĩ về bất cứ thứ gì khác, ngăn không cho anh ngủ. Quetz lại quay lại giường, nhẹ nhàng ngồi lên tấm đệm, đuôi giắt qua người cậu bé và vuốt ve mái tóc trắng của cậu. Anh không hiểu sao nhưng anh mỉm cười, cảnh cậu bé ngủ yên lành làm tâm hồn anh nhẹ nhõm một chút. Thái Dương không ngáy, nhưng từng hơi thở nhẹ nhàng thoát khỏi đôi môi khép hờ, khuôn mặt cậu trông thật bình yên. Quetz không cảm thấy hạnh phúc, chỉ thấy nhẹ lòng và bình tĩnh, không còn bị vướng bận bởi sự lo lắng khi cuối cùng cũng biết về thủ phạm. Đó là một sự thay đổi dễ chịu, cho cả Thái Dương và anh, khỏi sự sợ hãi và sự yếu đuối trong từng cử chỉ của cậu bé, khỏi cơn thịnh nộ và nỗi đau của Quetz.
Quetz vẫn nhớ như in ngày Thái Dương bắt đầu tự cô lập mình. Hôm đó trôi qua mà không có bất kỳ chuyện gì xấu xảy ra, mọi người đang làm việc của họ, quyết định tận hưởng những ngày không có tuyết cuối cùng trong năm. Jean đang trong phòng Ngân Thứ, nhờ vả cậu Mi-go chuyện gì đó liên quan đến miếng che mắt. Linh và Lợi đang chơi đùa bên ngoài với vũ khí mới, giáo tam khúc cho cậu nhóc da ngăm và một khẩu súng trường kíp, thiết kế theo hai khẩu súng lục họ tìm được trên tàu hỏa cho cô nhóc tóc trắng. Mỹ Nguyệt thì đang luyện tập trong khoang chứa hàng. Còn Quetz thì nằm dài trên ghế, chờ đợi Thái Dương dù hơi lâu hơn mọi ngày.
Đó là một sự khó chịu, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thường cậu bé tóc trắng đã rời khỏi phòng hai tiếng trước rồi. Sự chờ đợi đó bò trong đầu Quetz như một đàn kiến, ngứa ngáy và khó chịu. Anh quái nhân nhớ là đã uể oải ngồi dậy và đi lên tầng trên, một nụ cười ranh mãnh nở lên khi anh nghĩ mình sẽ phải “phạt” Thái Dương. Nhưng hắn đã ở đó trước.
– Yith Huynh? – Quetz mở to mắt khi thấy gã người da đỏ đóng cửa phòng cậu bé tóc trắng.
Hai con mắt nâu quay lại nhìn anh, Yith trông có vẻ hơi giật mình trong một thoáng. Nhưng mặt hắn dần dãn ra, hắn đứng chắn trước cửa phòng của cậu bé tóc trắng khi Quetz bước tới.
– Thái Dương không khỏe lắm.
– Không khỏe? Sao vậy? – Quetz tròn mắt, anh lật đật bước tới định đẩy Yith ra một bên.
– A-anh sẽ không vào đó đâu Quetzy. – Yith đặt hai tay lên vai anh, môi hắn hơi xệ xuống như thể đang thông cảm với sự lo lắng của anh quái nhân. – Chỉ là bị cảm thôi. Thằng bé nhờ anh nói với các em là nó cần nghỉ ngơi, nó không muốn lây cho mọi người.
– Em không tin đâu Yith Huynh. – Quetz lắc đầu, anh cười cười đầy chế giễu. – Nếu có gì thì thằng bé đã gọi em rồi, không tới lượt anh.
– Vậy thì tự xem đi. – Yith thở dài và mở hé cửa.
Quetz nhìn vào bên trong, Thái Dương đang nằm trên giường, chăn đắp kín từ đầu xuống chân, chỉ chừa mái tóc trắng run lên yếu ớt.
– Thái Dương? – Quetz khẽ gọi, hi vọng cậu bé sẽ nhìn mình.
Sự im lặng đáp lại anh, làm anh quái nhân hơi hoảng hốt. Anh nhìn Yith, gã người da đỏ gật đầu như thể trả lời cho câu hỏi trong đôi mắt hổ phách kia rồi đóng cửa lại.
– Xuống nhà đi, – Yith nói và xoa xoa vai anh quái nhân. – không có gì phải lo đâu, anh coi chừng thằng bé cho.
Quetz đã muốn cãi lại, anh muốn đẩy hắn qua một bên, anh muốn mở cửa ra và tự tay mình chăm sóc Thái Dương. Nhưng anh đã không làm. Quetz chỉ đơn giản gật đầu và đi xuống dưới, bởi vì anh tin Yith sau một tuần, khá chắc chắn rằng hắn đã thay đổi cách nghĩ về Thái Dương.
Khi họ đến thăm vào chiều hôm đó, cậu bé tóc trắng không mở cửa. Thoạt đầu mọi người đã không lo lắm, Thái Dương chỉ bị cảm lạnh và không muốn ai bị lây. Các Homunculi không dễ bị mắc bệnh và có thể tự hồi phục nhanh nhưng ít nhất cũng phải chịu khổ vài giờ, cậu bé không muốn ai bị giống mình. Đó là câu nói Yith dùng để trấn an họ, và họ đã tin hắn. Nhưng gần một tuần trôi qua, Thái Dương vẫn không ra khỏi phòng. Thậm chí khi tiếng gõ cửa trở nên lớn hơn, cánh cửa vẫn đóng.
Vào buổi tối, khi Quetz nằm trằn trọc trong ổ rêu, anh đã nghe thấy tiếng cửa kêu kẽo kẹt nhè nhẹ. Đêm đầu, anh phớt lờ nó, nghĩ rằng nó chỉ là một ảo giác, một tác động của việc mất ngủ. Nhưng những đêm sau, âm thanh đó kéo anh ra khỏi giấc ngủ, và Quetz ngồi đó, căng tai ngóng trong bóng tối. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng ở bên ngoài. Anh quái nhân bắn ra khỏi giường, chạy vụt về phía nhà tắm hay bếp, đuổi theo những bước chân ma mị đó. Mỗi lần anh vào bếp hay mở cửa phòng tắm tầng dưới, nơi anh đã nghe thấy nó, anh chẳng thấy gì. Cả căn phòng luôn tối đèn, và Quetz tưởng mình đã nghe thấy tiếng thở nhưng chính từng hơi thở gấp gáp của anh đã át tất cả. Mỗi lần như vậy, anh quái nhân sẽ ngần ngừ khẽ gọi:
– Thái Dương?
Chỉ có sự im lặng đáp lại.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!