– Tại sao chứ? – Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu của Jean khi anh gần như khạc ra câu hỏi đó.
Anh ma cà rồng luôn là giọng nói lý lẽ trong gia đình của họ, hai ngàn năm trước vẫn vậy, bây giờ vẫn thế với thái độ, giọng trầm tĩnh và nụ cười động viên có chút say xỉn. Jean luôn là người đưa ra những quyết định sáng suốt và lời khuyên hay. Tất nhiên đôi khi việc đó thật mệt mỏi nhưng anh ma cà rồng không phiền. Thực ra chỉ có một khuyết điểm duy nhất, thứ không đáng nói lắm cho tới bây giờ.
Ai sẽ là giọng nói lý lẽ cho Jean khi anh đứng trước tên bỉ ổi này đây? Tất cả những lời khuyên, thái độ bình tĩnh và nụ cười của anh đã biến mất, thay thế bằng hàm răng nhe ra đầy đau đớn. Anh ma cà rồng đang tuyệt vọng mong đợi ai đó hướng dẫn anh nên nói gì khi nhìn vị huynh trưởng trước mặt. Đây có phải là Yith, vị sư huynh mà Jean đã kề vai sát cánh hai ngàn năm trước? Anh ta nhìn giống đó, cũng mái tóc dài mà anh ma cà rồng hay hất ngược ra trước mỗi khi buồn chán. Bàn tay thô ráp mà chắc chắn vỗ vai chúc mừng, khen ngợi anh sau một chiến tích. Đôi mắt nâu nhìn anh thật hãnh diện khi anh được vinh danh và giọng nói ồm ồm nghe thật thân quen. Từ khi nào mà anh đã thay đổi? Hay là anh ta đã luôn như vậy nhưng Jean đã quá mù quáng nên không nhận ra? Đôi mắt nâu đó đã khiến Quetz nổi cơn thịnh nộ không thể kiềm chế. Hai bàn tay đã giữ Thái Dương xuống, làm da cậu bé thâm tím. Mái tóc dài hẳn đã quệt lên mặt Thái Dương khi Yith…
– Anh xin lỗi… – Yith thì thầm, đầu cúi gục xuống. – …vì đã làm hai em buồn.
– Không. – Jean lắc đầu, tay đưa lên lau mắt. Lời lẽ của Yith thật dịu dàng và chân thật, nhưng cũng thật sai lầm khi nói với Jean. Sao vị huynh trưởng tuyệt vời, bệnh hoạn của anh có thể thốt lên câu nói với sự hối hận đó, mà tất cả đều nói cho những người không cần? – Anh không làm bọn tôi buồn. – Giọng Jean nghe thật đau đớn. – Anh nghiền nát lòng tin của bọn tôi. Thằng bé là trái tim của gia đình và anh đã đâm xuyên qua nó với cái…
– Tại sao? – Quetz khẽ nói, toàn thân run lên khi anh cố đứng dậy.
– Bởi vì anh yêu em, Quetzy. – Yith đáp, cho rằng cơn giận lúc nãy cũng chính là một sự dối lòng và thầm khen ngợi Quetz.
– Tại sao? – Quetz lặp lại, lần này lớn hơn và tuyệt vọng hơn. Anh quái nhân loạng choạng đứng thẳng dậy trên đôi chân bủn rủn, mặt anh méo xệch, đầm đìa nước mắt khi anh gào lên: – Tại sao anh không chịu hiểu?!
– Anh hiểu chứ! – Yith hét lên đáp trả, hắn bước về phía cậu quái nhân hắn yêu quý, bàn tay còn lành lặn đưa lên chạm lên má cậu. – Em giận anh, vì anh phản bội em…vì đã chọn thằng nhỏ đó…thay vì cậu Hoàng Đế Rồng tuyệt…
– Không phải chuyện đó! – Quetz hất tay Yith ra, anh quát thẳng vào mặt Yith: – Không phải! Chưa từng như vậy! Chưa bao giờ là về chuyện đó cả Yith!
– Thế nó là về việc gì?! – Sự bối rối nghe rõ mồn một trong câu nói của Yith, thành thật và trẻ con, câu hỏi đó như đang dành cho chính hắn hơn là dành cho Quetz. Sau một vài giây, mặt hắn dãn ra khi hắn nhận ra câu trả lời trong đôi mắt hổ phách. Và hắn đờ người. – Thái Dương. Việc này là về Thái Dương. – Quetz gật đầu, lặng lẽ và giận dữ, có thể cũng có một chút buồn bã cùng một nhúm đau đớn pha vào hành động đơn giản đó của anh. Yith thở dài, tay đưa lên gãi mái tóc đen nhánh, mắt hắn nhìn cả hai đứa em của mình bằng vẻ thương xót. Hắn nói nhẹ nhàng, gần như là đang thì thầm: – Thật kinh tởm, cái cách mà thằng nhãi đó đã quay cả cái nhà này như dế. Quetz là tệ nhất, bị lừa bởi đôi mắt đẹp đẽ, trống rỗng đó.
– A-anh đang nói gì vậy? – Jean và cả Quetz lắp bắp.
Một tiếng thở dài nữa cất lên.
– Không sao đâu Quetz. Anh cũng đã bị làm cho đui mù. Anh đã không định làm việc đó, thằng bé trông thật ngây thơ trong sáng, nhưng cuối cùng anh cũng hiểu. – Yith vừa nói vừa bước tới chỗ Quetz. – Chẳng có gì đáng yêu thương và trân trọng cả, chẳng có gì có thật mà lại hoàn hảo và trong sáng đến vậy. Không sao rồi Quetzy. – Hắn nói chắc như đinh đóng cột, ôm lấy cậu quái nhân và thì thầm, đủ cho cả Quetz và Jean nghe: – Em không phải thương hại nó nữa đâu. Thái Dương chỉ là món đồ chơi của anh thôi.
– Thằng chó! – Quetz co chân đạp thẳng vào bụng Yith làm tên hiếp dâm bắn ra xa, máu chảy khỏi bốn lỗ thủng trên bụng ra, nhỏ xuống từ vuốt của anh quái nhân.
– Đủ rồi!
Jean gầm lên đôi cánh dơi rộng năm thước bung ra, tả tơi và thủng lỗ chỗ, một vết rách lớn chạy ngang chiếc cánh bên phải, chẻ đôi con mắt đang nhắm lại chứ không mở ra như bên cánh trái. Tử khí bốc lên ngùn ngụt cùng gió, như thể sự hiện diện của Jean làm không khí xung quanh dạt ra. Mái tóc trắng bay lên lất phất, nước mắt rơi vào nó từ đôi mắt đỏ ngầu đang phát sáng. Anh ma cà rồng hết nhìn Quetz rồi lại nhìn Jean, anh nhắm mắt lại, để đôi cánh từ từ rã ra, tản vào ngọn gió đang lặng dần như tro của một ngọn lửa. Anh quái nhân kia mở to mắt khi Jean hơi khụy xuống, thở hồng hộc vì kiệt sức, như thể tung đôi cánh đó ra tốn nhiều sức lực lắm.
Quetz mím chặt môi, hai nắm đấm run lên, mọi quyết định trong đầu đều khó khăn như sắp xé toạc anh làm hai. Anh có thể chọn dùng thời cơ này để nhảy bổ vào, xé xác thằng khốn kia ra, có thể làm Jean giận, nhưng cũng có thể làm Quetz đỡ bực tức. Nhưng như thế sẽ khiến Yith nghĩ hắn quan trọng lắm, tới nỗi anh phải phản bội bạn mình. Không, Quetz thề sẽ bị nguyền rủa trước khi cho hắn một cơ hội để nghĩ về việc đó. Anh quay đi một cách khó khăn, tiến về phía Jean và đỡ anh bạn của mình dậy, anh không nỡ phản bội người bạn thâm niên này, như Yith đã phản bội anh.
– Anh…có thể làm ơn giải thích cho tôi nghe không? – Không hề quay mặt lại Yith, nhưng câu hỏi của Quetz như một mũi tên găm vào tim tên hiếp dâm. – Tại sao anh không nói với tôi? Sao anh lại làm hại…thằng bé?
Câu hỏi đó xoáy vào tim Yith, nhanh gọn và đau đớn. Đó là một thứ mà hắn không bao giờ muốn nói cho Quetz…Quetzy của hắn, một sự thật mà hắn muốn giấu nhẹm đi, thứ mà hắn đã vô tình nói với Thái Dương. Dẫu vậy Yith vẫn không thể dằn lòng nói dối cậu khi cậu quái nhân, càng không khi cậu quay qua nhìn hắn với đôi mắt hổ phách buồn bã.
– Anh…anh… – Hắn bắt đầu thật khó khăn, giọng hắn gần như không phát ra được. – Anh không thể kể bao đêm dài anh đã trằn trọc, Quetzy. – Câu nói đó khó nói hơn hắn nghĩ, và Yith không thể nhìn vào mắt Quetz. Thay vào đó hắn chỉ hỗ thẹn nhìn xuống sàn kim loại. – Gần như mọi đêm anh nằm trên giường, chống chọi ham muốn…làm đau em! Đôi khi anh phải rời khỏi phòng để bình tĩnh lại. Và vào đêm đó, anh thấy Thái Dương.
Sự im lặng giáng xuống như một quả tạ, bất ngờ và quyết đoán. Yith ngước lên nhìn Quetz, sự tức giận, cơn thịnh nộ đã bị thay thế bởi…sự bối rối và hoài nghi. Cậu đang nghĩ gì vậy? Hắn tự hỏi, không thể đọc được suy nghĩ qua ý chí sắt đá của Quetz.
– Vậy thôi sao? – Quetz thốt lên, gần như với một tiếng cười. – Đơn giản vậy thôi sao? Anh ham muốn tôi thế là anh hãm hiếp Thái Dương? Chỉ vậy thôi sao?!
– Không! Không phải vậy! – Yith lắc đầu nguầy nguậy.
– Nếu không phải thì còn gì nữa?! – Quetz lại gào lên. – Chỉ có vậy thôi sao?! Hay là tại thằng bé gần gũi tôi?! Có phải vậy không?! Tôi quý nó nên anh hãm hiếp nó?! Nếu tôi gần gũi với Jean, hay Ngân Thứ, hay bất kỳ ai, trong suốt hai ngàn năm qua, anh có hãm hiếp họ không?! Hay là anh đã làm rồi?! Trả lời tôi đi Yith! Trả lời tôi đi!
– Bởi vì nó cố dằng em khỏi anh! Được chưa?! – Yith gào lên với tất cả sự chân thành và đau đớn trong lòng. Hắn nhìn Quetz đang trơ mắt nhìn hắn. – Thằng nhãi đó…rõ ràng…rõ ràng bùa ngãi trong đầu em…
– Khi nào anh mới chịu hiểu? – Quetz cắt lời Yith, anh khẽ lắc đầu, từ chối mọi cảm xúc dành cho anh tới từ tên hiếp dâm, tên bệnh hoạn kia. – Tôi…không thể…tôi không muốn…anh.
Và với câu nói đó, Quetz lặng lẽ bước vào phòng khách và đóng sầm cửa lại, để Yith và Jean một mình trong khoang chỉ huy lạnh lẽo trong buổi sáng mùa đông.
***
Quetz ôm lấy Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt cũng chạy lại, dang tay che chở cậu bé tóc trắng khi Jean mở cửa bước vào cùng Yith. Linh đứng lặng người sau bốn người, Ngân Thứ thì khoanh tay dựa lưng vào tường. Không ai di chuyển, tất cả chìm trong im lặng đến khó chịu, một khoảnh khắc kỳ lạ khi không ai biết phải nói gì.
Jean thở dài, mặt anh nhăn lại khi anh nhìn điểm qua mặt từng người trong…“gia đình” của anh. Từng cử chỉ nhỏ bắt đầu xuất hiện trên từng người. Linh vặn vẹo các ngón tay. Đuôi của Ngân Thứ ngọ nguậy dò tìm gì đó. Quetz cùng hai người kia thả Thái Dương ra, ngồi phịch xuống đất, chóp đuôi đập đập nhè nhẹ, điểm theo từng tiếng đồng hồ treo tường. Và giữa họ, lấp lánh trong ánh sáng mặt trời cùng máu đỏ, là những mảnh kính vỡ, thứ dán chặt vào mắt Jean khi anh nói:
– Tôi và Yith sẽ rời đi.
Một tràng tiếng kêu thất thanh cất lên khi câu nói đó rời khỏi môi Jean. Đôi mắt màu máu của anh lướt từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, những tiếng nói đó giờ nghe thật mập mùng và vô nghĩa. Linh như sắp khóc tới nơi. Ngân Thứ trong bối rối đến tội nghiệp. Lợi và Linh tức giận và hoảng loạn. Tồi tệ hơn nữa, sự ngạc nhiên và tức giận như đục thẳng lên mặt Quetz, anh không ngờ mình lại bị phản bội hai lần trong một ngày. Giữa tất cả là Thái Dương, Thái Dương bé nhỏ, ngọt ngào bị tổn thương, cậu bé mà anh đã trở nên gắn bó, coi như em trai ruột trong những ngày qua. Cậu bé đang nhìn Jean với đôi mắt mạnh mẽ, thấu hiểu và ủng hộ, đôi mắt làm anh chết trân ra đó.
Cậu hiểu. Cậu thiếu niên không giận Jean như anh đã tưởng, mà ngược lại cậu dường như thấy hài lòng với quyết định của anh. Jean biết ngay tại sao, anh không ngờ cậu bé lại thông minh hơn cả Quetz dù chỉ mới mười lăm tuổi, một nháy mắt trong tuổi đời ba thiên niên kỷ của anh quái nhân. Cả ba đã thấy sự điên loạn đến đáng sợ trong mắt Yith, nghe những lời lẽ cáo buộc ngông cuồng. Jean bị giật khỏi sự an ủi đó bởi giọng trống rỗng, chỉ trích của Quetz.
– Vậy đó là quyết định của cậu. Sau mọi chuyện hắn làm…sau mọi chuyện hắn sẽ làm, cậu vẫn sẽ chọn đứng về phía…hắn. – Quetz hất hàm về phía Yith đang khúm núm sau lưng Jean. Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định lại.
– Kh-không đơn giản như cậu nghĩ đâu Quetz. – Jean cố cãi lại. Ánh mắt buộc tội sắc lẻm của Quetz cắt vào tâm trí anh, làm anh ngần ngừ. – Yith Huynh…anh ấy cần giúp đỡ. Tôi không thể cứ bỏ mặc anh ấy, càng không thể sau những việc anh ấy đã làm cho tôi.
– Và cậu nghĩ là cậu muốn đạt được điều gì hả Jean? – Quetz rít qua kẽ răng. – Cậu nghĩ cậu có thể…có thể…làm hắn cảm thấy tồi tệ việc hắn đã làm và mọi thứ sẽ trở về như cũ? Hắn hủy hoại tất cả, tên khốn cả chục ngàn tuổi đã hủy hoại tất cả và đó là lỗi của hắn và chính hắn!
– Quetz… – Jean thở dài, hơi chạnh lòng khi thấy Yith ủ rũ sau mình.
– Tỉnh dậy đi Jean! – Quetz vung nắm đấm trước mặt bạn mình. – Yith! Một người Yithian! Cái trí tuệ siêu việt và đôi khi thấu thị cả tương lai của hắn! Tất cả những thứ đó và cái sự thật là hắn đã hơn cả chục ngàn tuổi còn không giúp hắn đối phó với việc này thì làm sao cậu làm được?! Nếu người hắn… – Quetz nhắm mắt lại và lắc đầu, giọng anh dịu xuống nhưng vẫn hằn học: – …làm hại…là tôi, hay Ngân Thứ, hay cậu! Thì cậu có chịu nổi không? Cứ cho là cậu đúng và có chuyện gì đó không bình thường với Yith, cứ cho là cậu có thể “sửa” hắn, thì có thay đổi quái gì đâu chứ?
– Keto nói đúng đấy Jon. – Ngân Thứ lên tiếng. – Thậm chí nếu anh ta được sửa thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
“Nếu anh được sửa”. Câu nói thật lạnh lùng và đơn giản, như thể Yith chỉ là một con búp bê bị hỏng, một thứ không đáng sống. Vậy mà qua lời nói cay độc của Quetz và sự ngần ngại nhìn vào mắt anh của Ngân Thứ, Jean tự hỏi liệu họ có thấy Yith như vậy không, một thứ đồ vật. Từ khi nào mà mọi thứ đã thay đổi? Từ khi nào mà Yith, huynh trưởng của họ, đồng đội của họ, trở thành một món đồ vô tri phải được sửa chữa? Có phải là từ khi anh ta cưỡng hiếp Thái Dương? Hay là từ một quá khứ xa xăm khi anh ta phải chống chọi với những ham muốn đen tối?
– Tôi xin lỗi. – Cuối cùng Jean lên tiếng, mái tóc trắng rũ xuống. – Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể quay lưng với anh ấy.
– Ồ cậu không cần đâu.
Jean ngước lên trước câu nói của Quetz, ngay lặp tức liền bị tông thẳng vào bụng khiến cả anh, Quetz và Yith bay ra khoang chỉ huy. Ngay khi lưng vừa chạm xuống sàn, anh ma cà rồng nghiến chặt răng, chân có lại đạp mạnh, tống Quetz bay khỏi cửa sổ kính với một vụ nổ. Jean phóng ra khỏi lỗ thủng trên lớp kính, ngay lặp tức né cú cào của anh quái nhân kia. Tay nắm chặt khung thép, anh ma cà rồng co một chân lên, đá thẳng vào mặt bạn mình khiến anh quái nhân kia rơi xuống nền rừng phủ tuyết mỏng
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
– Tại sao chứ? – Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu của Jean khi anh gần như khạc ra câu hỏi đó.
Anh ma cà rồng luôn là giọng nói lý lẽ trong gia đình của họ, hai ngàn năm trước vẫn vậy, bây giờ vẫn thế với thái độ, giọng trầm tĩnh và nụ cười động viên có chút say xỉn. Jean luôn là người đưa ra những quyết định sáng suốt và lời khuyên hay. Tất nhiên đôi khi việc đó thật mệt mỏi nhưng anh ma cà rồng không phiền. Thực ra chỉ có một khuyết điểm duy nhất, thứ không đáng nói lắm cho tới bây giờ.
Ai sẽ là giọng nói lý lẽ cho Jean khi anh đứng trước tên bỉ ổi này đây? Tất cả những lời khuyên, thái độ bình tĩnh và nụ cười của anh đã biến mất, thay thế bằng hàm răng nhe ra đầy đau đớn. Anh ma cà rồng đang tuyệt vọng mong đợi ai đó hướng dẫn anh nên nói gì khi nhìn vị huynh trưởng trước mặt. Đây có phải là Yith, vị sư huynh mà Jean đã kề vai sát cánh hai ngàn năm trước? Anh ta nhìn giống đó, cũng mái tóc dài mà anh ma cà rồng hay hất ngược ra trước mỗi khi buồn chán. Bàn tay thô ráp mà chắc chắn vỗ vai chúc mừng, khen ngợi anh sau một chiến tích. Đôi mắt nâu nhìn anh thật hãnh diện khi anh được vinh danh và giọng nói ồm ồm nghe thật thân quen. Từ khi nào mà anh đã thay đổi? Hay là anh ta đã luôn như vậy nhưng Jean đã quá mù quáng nên không nhận ra? Đôi mắt nâu đó đã khiến Quetz nổi cơn thịnh nộ không thể kiềm chế. Hai bàn tay đã giữ Thái Dương xuống, làm da cậu bé thâm tím. Mái tóc dài hẳn đã quệt lên mặt Thái Dương khi Yith…
– Anh xin lỗi… – Yith thì thầm, đầu cúi gục xuống. – …vì đã làm hai em buồn.
– Không. – Jean lắc đầu, tay đưa lên lau mắt. Lời lẽ của Yith thật dịu dàng và chân thật, nhưng cũng thật sai lầm khi nói với Jean. Sao vị huynh trưởng tuyệt vời, bệnh hoạn của anh có thể thốt lên câu nói với sự hối hận đó, mà tất cả đều nói cho những người không cần? – Anh không làm bọn tôi buồn. – Giọng Jean nghe thật đau đớn. – Anh nghiền nát lòng tin của bọn tôi. Thằng bé là trái tim của gia đình và anh đã đâm xuyên qua nó với cái…
– Tại sao? – Quetz khẽ nói, toàn thân run lên khi anh cố đứng dậy.
– Bởi vì anh yêu em, Quetzy. – Yith đáp, cho rằng cơn giận lúc nãy cũng chính là một sự dối lòng và thầm khen ngợi Quetz.
– Tại sao? – Quetz lặp lại, lần này lớn hơn và tuyệt vọng hơn. Anh quái nhân loạng choạng đứng thẳng dậy trên đôi chân bủn rủn, mặt anh méo xệch, đầm đìa nước mắt khi anh gào lên: – Tại sao anh không chịu hiểu?!
– Anh hiểu chứ! – Yith hét lên đáp trả, hắn bước về phía cậu quái nhân hắn yêu quý, bàn tay còn lành lặn đưa lên chạm lên má cậu. – Em giận anh, vì anh phản bội em…vì đã chọn thằng nhỏ đó…thay vì cậu Hoàng Đế Rồng tuyệt…
– Không phải chuyện đó! – Quetz hất tay Yith ra, anh quát thẳng vào mặt Yith: – Không phải! Chưa từng như vậy! Chưa bao giờ là về chuyện đó cả Yith!
– Thế nó là về việc gì?! – Sự bối rối nghe rõ mồn một trong câu nói của Yith, thành thật và trẻ con, câu hỏi đó như đang dành cho chính hắn hơn là dành cho Quetz. Sau một vài giây, mặt hắn dãn ra khi hắn nhận ra câu trả lời trong đôi mắt hổ phách. Và hắn đờ người. – Thái Dương. Việc này là về Thái Dương. – Quetz gật đầu, lặng lẽ và giận dữ, có thể cũng có một chút buồn bã cùng một nhúm đau đớn pha vào hành động đơn giản đó của anh. Yith thở dài, tay đưa lên gãi mái tóc đen nhánh, mắt hắn nhìn cả hai đứa em của mình bằng vẻ thương xót. Hắn nói nhẹ nhàng, gần như là đang thì thầm: – Thật kinh tởm, cái cách mà thằng nhãi đó đã quay cả cái nhà này như dế. Quetz là tệ nhất, bị lừa bởi đôi mắt đẹp đẽ, trống rỗng đó.
– A-anh đang nói gì vậy? – Jean và cả Quetz lắp bắp.
Một tiếng thở dài nữa cất lên.
– Không sao đâu Quetz. Anh cũng đã bị làm cho đui mù. Anh đã không định làm việc đó, thằng bé trông thật ngây thơ trong sáng, nhưng cuối cùng anh cũng hiểu. – Yith vừa nói vừa bước tới chỗ Quetz. – Chẳng có gì đáng yêu thương và trân trọng cả, chẳng có gì có thật mà lại hoàn hảo và trong sáng đến vậy. Không sao rồi Quetzy. – Hắn nói chắc như đinh đóng cột, ôm lấy cậu quái nhân và thì thầm, đủ cho cả Quetz và Jean nghe: – Em không phải thương hại nó nữa đâu. Thái Dương chỉ là món đồ chơi của anh thôi.
– Thằng chó! – Quetz co chân đạp thẳng vào bụng Yith làm tên hiếp dâm bắn ra xa, máu chảy khỏi bốn lỗ thủng trên bụng ra, nhỏ xuống từ vuốt của anh quái nhân.
– Đủ rồi!
Jean gầm lên đôi cánh dơi rộng năm thước bung ra, tả tơi và thủng lỗ chỗ, một vết rách lớn chạy ngang chiếc cánh bên phải, chẻ đôi con mắt đang nhắm lại chứ không mở ra như bên cánh trái. Tử khí bốc lên ngùn ngụt cùng gió, như thể sự hiện diện của Jean làm không khí xung quanh dạt ra. Mái tóc trắng bay lên lất phất, nước mắt rơi vào nó từ đôi mắt đỏ ngầu đang phát sáng. Anh ma cà rồng hết nhìn Quetz rồi lại nhìn Jean, anh nhắm mắt lại, để đôi cánh từ từ rã ra, tản vào ngọn gió đang lặng dần như tro của một ngọn lửa. Anh quái nhân kia mở to mắt khi Jean hơi khụy xuống, thở hồng hộc vì kiệt sức, như thể tung đôi cánh đó ra tốn nhiều sức lực lắm.
Quetz mím chặt môi, hai nắm đấm run lên, mọi quyết định trong đầu đều khó khăn như sắp xé toạc anh làm hai. Anh có thể chọn dùng thời cơ này để nhảy bổ vào, xé xác thằng khốn kia ra, có thể làm Jean giận, nhưng cũng có thể làm Quetz đỡ bực tức. Nhưng như thế sẽ khiến Yith nghĩ hắn quan trọng lắm, tới nỗi anh phải phản bội bạn mình. Không, Quetz thề sẽ bị nguyền rủa trước khi cho hắn một cơ hội để nghĩ về việc đó. Anh quay đi một cách khó khăn, tiến về phía Jean và đỡ anh bạn của mình dậy, anh không nỡ phản bội người bạn thâm niên này, như Yith đã phản bội anh.
– Anh…có thể làm ơn giải thích cho tôi nghe không? – Không hề quay mặt lại Yith, nhưng câu hỏi của Quetz như một mũi tên găm vào tim tên hiếp dâm. – Tại sao anh không nói với tôi? Sao anh lại làm hại…thằng bé?
Câu hỏi đó xoáy vào tim Yith, nhanh gọn và đau đớn. Đó là một thứ mà hắn không bao giờ muốn nói cho Quetz…Quetzy của hắn, một sự thật mà hắn muốn giấu nhẹm đi, thứ mà hắn đã vô tình nói với Thái Dương. Dẫu vậy Yith vẫn không thể dằn lòng nói dối cậu khi cậu quái nhân, càng không khi cậu quay qua nhìn hắn với đôi mắt hổ phách buồn bã.
– Anh…anh… – Hắn bắt đầu thật khó khăn, giọng hắn gần như không phát ra được. – Anh không thể kể bao đêm dài anh đã trằn trọc, Quetzy. – Câu nói đó khó nói hơn hắn nghĩ, và Yith không thể nhìn vào mắt Quetz. Thay vào đó hắn chỉ hỗ thẹn nhìn xuống sàn kim loại. – Gần như mọi đêm anh nằm trên giường, chống chọi ham muốn…làm đau em! Đôi khi anh phải rời khỏi phòng để bình tĩnh lại. Và vào đêm đó, anh thấy Thái Dương.
Sự im lặng giáng xuống như một quả tạ, bất ngờ và quyết đoán. Yith ngước lên nhìn Quetz, sự tức giận, cơn thịnh nộ đã bị thay thế bởi…sự bối rối và hoài nghi. Cậu đang nghĩ gì vậy? Hắn tự hỏi, không thể đọc được suy nghĩ qua ý chí sắt đá của Quetz.
– Vậy thôi sao? – Quetz thốt lên, gần như với một tiếng cười. – Đơn giản vậy thôi sao? Anh ham muốn tôi thế là anh hãm hiếp Thái Dương? Chỉ vậy thôi sao?!
– Không! Không phải vậy! – Yith lắc đầu nguầy nguậy.
– Nếu không phải thì còn gì nữa?! – Quetz lại gào lên. – Chỉ có vậy thôi sao?! Hay là tại thằng bé gần gũi tôi?! Có phải vậy không?! Tôi quý nó nên anh hãm hiếp nó?! Nếu tôi gần gũi với Jean, hay Ngân Thứ, hay bất kỳ ai, trong suốt hai ngàn năm qua, anh có hãm hiếp họ không?! Hay là anh đã làm rồi?! Trả lời tôi đi Yith! Trả lời tôi đi!
– Bởi vì nó cố dằng em khỏi anh! Được chưa?! – Yith gào lên với tất cả sự chân thành và đau đớn trong lòng. Hắn nhìn Quetz đang trơ mắt nhìn hắn. – Thằng nhãi đó…rõ ràng…rõ ràng bùa ngãi trong đầu em…
– Khi nào anh mới chịu hiểu? – Quetz cắt lời Yith, anh khẽ lắc đầu, từ chối mọi cảm xúc dành cho anh tới từ tên hiếp dâm, tên bệnh hoạn kia. – Tôi…không thể…tôi không muốn…anh.
Và với câu nói đó, Quetz lặng lẽ bước vào phòng khách và đóng sầm cửa lại, để Yith và Jean một mình trong khoang chỉ huy lạnh lẽo trong buổi sáng mùa đông.
***
Quetz ôm lấy Thái Dương, Lợi và Mỹ Nguyệt cũng chạy lại, dang tay che chở cậu bé tóc trắng khi Jean mở cửa bước vào cùng Yith. Linh đứng lặng người sau bốn người, Ngân Thứ thì khoanh tay dựa lưng vào tường. Không ai di chuyển, tất cả chìm trong im lặng đến khó chịu, một khoảnh khắc kỳ lạ khi không ai biết phải nói gì.
Jean thở dài, mặt anh nhăn lại khi anh nhìn điểm qua mặt từng người trong…“gia đình” của anh. Từng cử chỉ nhỏ bắt đầu xuất hiện trên từng người. Linh vặn vẹo các ngón tay. Đuôi của Ngân Thứ ngọ nguậy dò tìm gì đó. Quetz cùng hai người kia thả Thái Dương ra, ngồi phịch xuống đất, chóp đuôi đập đập nhè nhẹ, điểm theo từng tiếng đồng hồ treo tường. Và giữa họ, lấp lánh trong ánh sáng mặt trời cùng máu đỏ, là những mảnh kính vỡ, thứ dán chặt vào mắt Jean khi anh nói:
– Tôi và Yith sẽ rời đi.
Một tràng tiếng kêu thất thanh cất lên khi câu nói đó rời khỏi môi Jean. Đôi mắt màu máu của anh lướt từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, những tiếng nói đó giờ nghe thật mập mùng và vô nghĩa. Linh như sắp khóc tới nơi. Ngân Thứ trong bối rối đến tội nghiệp. Lợi và Linh tức giận và hoảng loạn. Tồi tệ hơn nữa, sự ngạc nhiên và tức giận như đục thẳng lên mặt Quetz, anh không ngờ mình lại bị phản bội hai lần trong một ngày. Giữa tất cả là Thái Dương, Thái Dương bé nhỏ, ngọt ngào bị tổn thương, cậu bé mà anh đã trở nên gắn bó, coi như em trai ruột trong những ngày qua. Cậu bé đang nhìn Jean với đôi mắt mạnh mẽ, thấu hiểu và ủng hộ, đôi mắt làm anh chết trân ra đó.
Cậu hiểu. Cậu thiếu niên không giận Jean như anh đã tưởng, mà ngược lại cậu dường như thấy hài lòng với quyết định của anh. Jean biết ngay tại sao, anh không ngờ cậu bé lại thông minh hơn cả Quetz dù chỉ mới mười lăm tuổi, một nháy mắt trong tuổi đời ba thiên niên kỷ của anh quái nhân. Cả ba đã thấy sự điên loạn đến đáng sợ trong mắt Yith, nghe những lời lẽ cáo buộc ngông cuồng. Jean bị giật khỏi sự an ủi đó bởi giọng trống rỗng, chỉ trích của Quetz.
– Vậy đó là quyết định của cậu. Sau mọi chuyện hắn làm…sau mọi chuyện hắn sẽ làm, cậu vẫn sẽ chọn đứng về phía…hắn. – Quetz hất hàm về phía Yith đang khúm núm sau lưng Jean. Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định lại.
– Kh-không đơn giản như cậu nghĩ đâu Quetz. – Jean cố cãi lại. Ánh mắt buộc tội sắc lẻm của Quetz cắt vào tâm trí anh, làm anh ngần ngừ. – Yith Huynh…anh ấy cần giúp đỡ. Tôi không thể cứ bỏ mặc anh ấy, càng không thể sau những việc anh ấy đã làm cho tôi.
– Và cậu nghĩ là cậu muốn đạt được điều gì hả Jean? – Quetz rít qua kẽ răng. – Cậu nghĩ cậu có thể…có thể…làm hắn cảm thấy tồi tệ việc hắn đã làm và mọi thứ sẽ trở về như cũ? Hắn hủy hoại tất cả, tên khốn cả chục ngàn tuổi đã hủy hoại tất cả và đó là lỗi của hắn và chính hắn!
– Quetz… – Jean thở dài, hơi chạnh lòng khi thấy Yith ủ rũ sau mình.
– Tỉnh dậy đi Jean! – Quetz vung nắm đấm trước mặt bạn mình. – Yith! Một người Yithian! Cái trí tuệ siêu việt và đôi khi thấu thị cả tương lai của hắn! Tất cả những thứ đó và cái sự thật là hắn đã hơn cả chục ngàn tuổi còn không giúp hắn đối phó với việc này thì làm sao cậu làm được?! Nếu người hắn… – Quetz nhắm mắt lại và lắc đầu, giọng anh dịu xuống nhưng vẫn hằn học: – …làm hại…là tôi, hay Ngân Thứ, hay cậu! Thì cậu có chịu nổi không? Cứ cho là cậu đúng và có chuyện gì đó không bình thường với Yith, cứ cho là cậu có thể “sửa” hắn, thì có thay đổi quái gì đâu chứ?
– Keto nói đúng đấy Jon. – Ngân Thứ lên tiếng. – Thậm chí nếu anh ta được sửa thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
“Nếu anh được sửa”. Câu nói thật lạnh lùng và đơn giản, như thể Yith chỉ là một con búp bê bị hỏng, một thứ không đáng sống. Vậy mà qua lời nói cay độc của Quetz và sự ngần ngại nhìn vào mắt anh của Ngân Thứ, Jean tự hỏi liệu họ có thấy Yith như vậy không, một thứ đồ vật. Từ khi nào mà mọi thứ đã thay đổi? Từ khi nào mà Yith, huynh trưởng của họ, đồng đội của họ, trở thành một món đồ vô tri phải được sửa chữa? Có phải là từ khi anh ta cưỡng hiếp Thái Dương? Hay là từ một quá khứ xa xăm khi anh ta phải chống chọi với những ham muốn đen tối?
– Tôi xin lỗi. – Cuối cùng Jean lên tiếng, mái tóc trắng rũ xuống. – Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể quay lưng với anh ấy.
– Ồ cậu không cần đâu.
Jean ngước lên trước câu nói của Quetz, ngay lặp tức liền bị tông thẳng vào bụng khiến cả anh, Quetz và Yith bay ra khoang chỉ huy. Ngay khi lưng vừa chạm xuống sàn, anh ma cà rồng nghiến chặt răng, chân có lại đạp mạnh, tống Quetz bay khỏi cửa sổ kính với một vụ nổ. Jean phóng ra khỏi lỗ thủng trên lớp kính, ngay lặp tức né cú cào của anh quái nhân kia. Tay nắm chặt khung thép, anh ma cà rồng co một chân lên, đá thẳng vào mặt bạn mình khiến anh quái nhân kia rơi xuống nền rừng phủ tuyết mỏng
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!