– Khốn nạn thật Quetz! – Jean đáp xuống, mắt nhìn Quetz lồm cồm bò dậy. – Nhìn lại cậu đi! Thằng bé đó không phải của cậu! Nó là một đứa trẻ!
– Câm mẹ mồm mày vào! – Quetz lao tới tung một cú đấm tích điện vào mặt Jean.
– Khốn…! – Jean gào lên, cú tát của anh bùng nổ khi chạm vào mặt bạn mình. Anh đưa tay lên lau máu trên mép khi anh quái nhân kia loạng choạng lùi lại, một bên mặt cháy đen. – Cậu nói cậu yêu thằng bé mà cứ quấn quýt với nó! Thèm muốn nó! Cậu giả tạo quá đấy…thằng luyến đồng ngu xi đần độn! Cậu làm vậy thì có khác gì Yith chứ?!
– Đừng có so sánh tao với hắn! – Quetz nhào tới thụi vào bụng Jean. – Tao yêu Thái Dương hơn bất cứ thứ gì… – Anh thở hồng hộc rồi lùi lại. – Tình cảm này…tình cảm của tôi…không thể sai trái được. Tôi yêu nó.
Jean nhổ một ngụm máu lên tuyết, nắm đấm thu lại trong một cú móc dưới thẳng vào cằm bạn mình.
– Cậu đang lầm tưởng ham muốn thành tình cảm rồi. – Anh ma cà rồng gầm gừ, mắt nhìn bạn mình nằm trên đất. – Cậu chỉ muốn thằng bé thôi.
– Đừng có xem nhẹ tình cảm của tôi! – Đuôi Quetz quấn quanh chân Jean và kéo mạnh, làm anh ma cà rồng ngã ra sau. Quetz đặt bàn chân lên ngực Jean, móng vuốt cách cuống họng anh ta chỉ vài phân. Anh vừa thở vừa nói: – Tôi có thể ngu ngốc như cậu nói, Jean…nhưng tôi biết tôi yêu Thái Dương. Tôi yêu ôm thằng bé vào lòng, yêu cách em ấy khó chịu khi Linh hay Lợi trêu chọc gì đó, yêu cách em ấy làm nũng với tôi, yêu nụ cười của em ấy. Tôi ngu, Jean à…nhưng tôi không bị lú lẫn. Chưa từng bị lú lẫn về tình cảm của tôi cho Thái Dương. – Nước mắt rơi xuống khuôn mặt bất ngờ, gần như hóa đá của Jean. – Đã phải mất một thời gian…nhưng giờ tôi đã hiểu rõ cảm xúc của mình. Giờ tôi biết là…tôi yêu Th…
– Hóa ra mọi chuyện là như thế hả? – Quetz như bị nhấc bổng lên khi Yith tiến tới. Đôi mắt hắn chảy ra ánh sáng đen, tay giơ lên, như thể đang giữ bàn tay vô hình siết chặt anh quái nhân giữa không trung. – Tao yêu mày…tao làm mọi thứ vì mày…và đây là cách mày trả ơn cho tao? Phản bội tình cảm của tao?
– Yith Huynh! – Jean vừa ngồi dậy đã bị hất ra xa bởi lực vô hình.
– Yith…thằng chó… – Quetz cố gỡ bàn tay vô hình đang giữ cổ mình ra.
Anh quái nhân bị quăng xuống tuyết, tứ chi và đuôi anh bị giữ chặt. Quetz nghiến răng keng kéc, bất lực nhìn khi Yith bước tới, mắt hắn chảy ra thứ ánh sáng đen ma mị. Gã người da đỏ tóm lấy mái tóc bạch kim và kéo lên, hắn nhìn vào đôi mắt đầy kinh bỉ trên khuôn mặt đẹp đẽ đó. Và hắn cảm thấy buồn bã. Sự sợ hãi và ngần ngại lúc nãy trong lòng Yith đã biến mất, khi Quetz nói lên những lời đó, thứ gì đó đã thay đổi bên trong hắn. Ngọn lửa mãnh liệt hắn dành cho cậu quái nhân, qua bao sóng gió, qua bao nhiêu năm tháng dài vẫn cháy dữ dội, chợt vụt tắt để lại một đống tro lạnh lẽo.
– Thật là đáng tiếc. – Tên hiếp dâm lắc đầu nói. – Thấy mày như vậy anh đau lòng lắm. Mày đã có thể sống hạnh phúc cạnh tao, nhưng mày lại chọn con đường này.
Quetz nhỗ vào mặt Yith, tiếng rít khẽ thoát khỏi kẽ răng.
– Xuống Địa Ngục đi thằng khốn. – Giọng anh đầy sự căm ghét và kinh tởm.
– Mày xuống trước đi, thằng vô ơn.
Yith vừa đưa cánh tay lên, bàn tay của hắn đã bị một mũi tên găm xuyên qua. Gã người da đỏ bình tĩnh nhìn xuống, máu đang chảy ra từ vết thương, nhưng cái lạnh, và có lẽ cơn giận, đã khiến hắn không còn cảm thấy gì nữa. Mũi tên đó, trông quen quá, nhưng mà là của ai nhỉ? Yith đứng dậy và quay ra sau, hắn suýt chút nữa lùi lại vì sợ. Hắn vừa thấy gì vậy? Một con sói hay một cung thủ? Hay cả hai? Yith không biết, mồ hôi của hắn vả ra khi đôi tay gầy đó, đôi tay đã yếu ớt cố kéo tay hắn ra trong bất lực, rút một mũi tên và kéo căng dây cung đầy quyết đoán. Đôi mắt tím đó nhìn hắn, cũng chính đôi mắt đã tràn ngập nỗi sợ lúc đó, hắn vẫn có thể thấy nó, nhưng giờ nó thật quá nhỏ bé trước sự tức giận, quyết tâm và gan dạ. Mũi tên bay sượt qua tai Yith như một lời cảnh báo, làm hắn né xa khỏi Quetz.
– Anh Isu… – Giọng nói đó, sao chắc chắn mà quyết tâm quá. Cái giọng sợ sệt yếu ớt mà Yith biết đâu rồi? – Làm ơn…tránh xa Keto Ca của em ra.
– Thái Dương, mày… – Yith mở to mắt trong bất ngờ, thằng nhãi này…đang ra lệnh cho hắn.
– Tránh xa anh ấy ra! – Thái Dương hét lên, tay thoăn thoắt rút một mũi tên nữa bắn đi.
Nó chỉ sượt qua tóc Yith, thằng bé không muốn làm hại hắn, nhưng hắn biết nó sẵn sàng làm, để bảo vệ Quetz. Như Quetz sẵn sàng giết hắn, để bảo vệ nó. Tại sao? Yith không hiểu. Tại sao mối liên kết giữa chúng lại mạnh như thế?
– Thái Dương! – Lợi chạy ra cùng những người khác, cầm theo cung và vũ khí, tất cả đang nhắm về phía Yith.
– Anh đúng là một thằng khốn bệnh hoạn đấy Yith. – Ngân Thứ khò khè, tay kéo căng dây cung nhắm vào người huynh trưởng của anh.
– Ngân Thứ…mày…thằng phản trắc! – Tên hiếp dâm gào lên, hắn ôm bàn tay bây giờ mới cảm thấy đau rát.
– Cút ngay… – Thái Dương lầm bầm, mắt cậu ứa nước khi cậu bước tới trên đôi chân trần tái đi vì lạnh. – Cút ngay!
– Tao sẽ không đi đâu cho tới khi Quetzy yêu tao! – Yith gào lên làm gió thổi tung tuyết, các cành cây ở bìa rừng kêu răng rắc rồi gãy trước trận cuồng phong sinh ra từ lòng hận thù của hắn.
– Vậy thì tới đây, – Quetz đứng dậy, giọng và mắt anh đằng đằng sát khí. – ta sẽ cho ngươi thấy tình cảm ta dành cho ngươi. Ta thách đấu ngươi một trận Mor’gok!
Mor’gok! Ngân Thứ và Jean trao nhau ánh mắt lo lắng và sợ hãi, tử chiến danh dự. Đó là một nghi thức lâu đời và nguy hiểm, chỉ dùng để giải quyết những mâu thuẫn nghiêm trọng nhất giữa hai người, kẻ thắng sống, kẻ thua làm mồi cho quạ. Nếu đã tới mức này thì rõ ràng Quetz không còn coi Yith là anh em gì nữa. Cả hai nuốt nước bọt, họ đã lo sợ việc này, điều mà những người bị trói buộc bởi tục lệ và danh dự, không thể can ngăn, dù diễn biến thế nào đi chăng nữa.
– Khặc. Khặc! Khà khà khà… – Tràng cười rùng rợn bật khỏi môi tên người da đỏ, vang vọng trong không gian yên lặng. Hắn nheo mắt lại nhìn người hắn đã từng yêu quý, môi ngoác đến tận mang tai. – Hồn ma vất vưởng không thể thách đấu Mor’gok, dân tộc của mày đã làm mồi cho sâu bọ, mày là thủ lĩnh của một đám vong hồn thôi.
– Một vài kẻ trong chúng ta vẫn sống. – Simba gầm gừ bước tới, theo sau là Timon và Pumba.
– Hai người không thể làm vậy! – Jean rống lên, cố hết sức để ngăn sự điên rồ này lại. – Các người mất trí rồi!
– Tao đã luôn nghĩ mày là một đứa trọng truyền thống đấy Jean. – Yith quay lại nhìn anh ma cà rồng và mỉm cười. – Đứng đó và im lặng đi, tao hứa là tao sẽ không làm hại nó…nhiều đâu. – Hắn quay sang nhìn Quetz, hàm hất về phía anh với một nụ cười đểu cáng như giọng của hắn: – Quetz, mày là một thằng ngu muội và thằng tình nhân của mày là một con điếm, tao chấp nhận lời thách đấu chỉ để tự tay moi tim mày trước mặt nó.
– Mày có thể thử, thằng khốn. – Quetz nhe nanh rít khẽ.
Tên người da đỏ nhăn mặt, hắn vừa bước tới vừa đưa tay rút cái châm trên ngực áo ra. Vải và da thú tuột khỏi cơ thể màu bánh mật săn chắc, từng mảng từng một như những con rắn, để lộ các hình xăm chạy khắp cơ thể. Quetz xoa xoa cổ tay, co cơ dãn cốt một hồi rồi cũng cởi chiếc áo đang mặc ra, để lộ tấm lưng đầy những hoa văn như da trăn gấm. Đôi mắt hổ phách nhìn Yith đang dang hai tay ra, đầu hắn gục gật như đang thách anh lao tới, nếu hắn nghĩ hắn chơi lại anh thì anh sẽ cho hắn thấy. Anh quái nhân nhổ vào hai bàn tay rồi xoa vào nhau, chân gồng lên búng tới như một viên đạn, tung một cú đấm móc từ bên trên. Trận tử chiến tay không đã thật sự bắt đầu.
Yith lảo đảo lùi lại, mắt lóe lên tia nhìn hằn học khi tay hắn chộp lấy cánh tay giương vuốt đang lao tới. Hắn biết Quetz luôn tìm cách đoạt mạng đối thủ càng nhanh càng tốt, hắn đã thấy anh quái nhân tấn công chớp nhoáng ngay từ đầu rồi xé toạc cổ họng đối phương. Yith sẽ không để lộ sơ hở như vậy. Tên người da đỏ phản đòn với một cú móc trái vào bụng Quetz, bồi thêm một cú đá bằng đầu gối vào mặt anh làm anh hơi lùi ra sau. Nhưng ngay khi vừa tung một cú móc trái nữa, tay của Yith đã bị vuốt của Quetz quặp chặt. Ngón chân cái của anh vô cùng linh hoạt, nắm chặt lấy tay gã người da đỏ như một bàn tay, lôi hắn ra sau trong khi anh quái nhân xoay người tung một cú quất đuôi như trời giáng vào lưng hắn.
Điên tiết, Yith nghiến răng quay lại thọc một cú từ dưới cùng một cú đá đầu gối vào tên nhóc vừa để lại một lằn trên lưng hắn. Quetz xoay người né cú đấm, cùi chỏ đập xuống chặn luôn cú đá của vị “huynh trưởng”. Anh chớp ngay cơ hội đó thụi liền ba cú vào bụng và mặt Yith, miệng gầm lên đầy thách thức khi hắn lảo đảo lui ra sau. Tên người da đỏ mắt long sòng sọc lao về phía anh quái nhân, chợt đổi hướng tông vào mạn sườn anh định vật anh ra. Nhưng Quetz nhanh như cắt xoay người ném hắn ra xa, thuận đà ném lao tới định nhắm vào Yith vẫn đang lăn trên đất mà tung cú đoạt mạng.
Thay vì giật đứt cuống họng của gã người da đỏ, vuốt của anh quái nhân chỉ cắt phăng vài sợi tóc màu lông quạ. Chớp lấy thời cơ, Yith vươn tay quặp lấy cổ Quetz, nhấc bổng anh lên hòng làm anh ngạt thở tới chết. Anh quái nhân vùng vẫy làm tuyết văng tung tóe, chiếc đuôi cũng bị giẫm lên làm anh tức đến lộn ruột. Đôi chân như chân chim ăn thịt cào cấu loạn xạ, một chân quắp vào hông Yith và đạp mạnh, làm đứt các sợi dây treo đồ trên hông hắn và xé toạc một mảng thịt.
Gã người da đỏ rú lên rồi ném Quetz ra xa, tay giật phăng những sợi dây đứt. Hắn đưa tay lên nhìn, thằng khốn đó thực sự đã khiến hắn bị thương! Đến thế là cùng, Yith đã nhân nhượng nhưng đến nước này thì hắn đành phải mạnh tay. Dù có dùng mọi thủ đoạn gian xảo nhất, hắn phải giết Quetz. Nghĩ vậy, gã người da đỏ lao tới, hai nắm đấm lồng vào nhau giáng xuống đầu anh quái nhân, ngay lặp tức chộp lấy vai anh thụi liên tục vào bụng anh. Điều chỉnh thế đứng sao cho che mắt cả hai phe, Yith quặp móng vào vai Quetz và giật mạnh, kéo ra máu và một luồng sáng trắng mờ, sinh lực của anh, một mẹo nhỏ ưa thích của hắn trong đấu tay đôi.
Quetz nghiến răng, cả cơ thể bỗng chốc trở nên nặng trĩu và đau đớn, mắt long lên nhìn Yith đang cười gian xảo. Anh không thể ngờ, trong một tục lệ thiêng liêng thế này, hắn lại có thể giở trò. Anh quái nhân khụy xuống, mồ hôi nóng hổi nhỏ xuống trán làm chảy cả tuyết bên dưới, từng hơi thở giờ cũng trở nên thật khó khăn. Khốn nạn thật! Quetz rủa thầm trong đầu, cổ gồng lên hất đầu vào cằm Yith làm hắn choáng váng, anh liền chộp lấy vai gã người da đỏ tung một cú thiết đầu công làm hắn ngã ngửa.
– M-mày…không thể nào… – Yith gầm gừ, hắn nhìn Quetz đang khụy xuống vì kiệt sức rồi lại quay sang nhìn Jean. Hắn hét lên bằng giọng van nài: – Jean! Cứu anh với!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
– Khốn nạn thật Quetz! – Jean đáp xuống, mắt nhìn Quetz lồm cồm bò dậy. – Nhìn lại cậu đi! Thằng bé đó không phải của cậu! Nó là một đứa trẻ!
– Câm mẹ mồm mày vào! – Quetz lao tới tung một cú đấm tích điện vào mặt Jean.
– Khốn…! – Jean gào lên, cú tát của anh bùng nổ khi chạm vào mặt bạn mình. Anh đưa tay lên lau máu trên mép khi anh quái nhân kia loạng choạng lùi lại, một bên mặt cháy đen. – Cậu nói cậu yêu thằng bé mà cứ quấn quýt với nó! Thèm muốn nó! Cậu giả tạo quá đấy…thằng luyến đồng ngu xi đần độn! Cậu làm vậy thì có khác gì Yith chứ?!
– Đừng có so sánh tao với hắn! – Quetz nhào tới thụi vào bụng Jean. – Tao yêu Thái Dương hơn bất cứ thứ gì… – Anh thở hồng hộc rồi lùi lại. – Tình cảm này…tình cảm của tôi…không thể sai trái được. Tôi yêu nó.
Jean nhổ một ngụm máu lên tuyết, nắm đấm thu lại trong một cú móc dưới thẳng vào cằm bạn mình.
– Cậu đang lầm tưởng ham muốn thành tình cảm rồi. – Anh ma cà rồng gầm gừ, mắt nhìn bạn mình nằm trên đất. – Cậu chỉ muốn thằng bé thôi.
– Đừng có xem nhẹ tình cảm của tôi! – Đuôi Quetz quấn quanh chân Jean và kéo mạnh, làm anh ma cà rồng ngã ra sau. Quetz đặt bàn chân lên ngực Jean, móng vuốt cách cuống họng anh ta chỉ vài phân. Anh vừa thở vừa nói: – Tôi có thể ngu ngốc như cậu nói, Jean…nhưng tôi biết tôi yêu Thái Dương. Tôi yêu ôm thằng bé vào lòng, yêu cách em ấy khó chịu khi Linh hay Lợi trêu chọc gì đó, yêu cách em ấy làm nũng với tôi, yêu nụ cười của em ấy. Tôi ngu, Jean à…nhưng tôi không bị lú lẫn. Chưa từng bị lú lẫn về tình cảm của tôi cho Thái Dương. – Nước mắt rơi xuống khuôn mặt bất ngờ, gần như hóa đá của Jean. – Đã phải mất một thời gian…nhưng giờ tôi đã hiểu rõ cảm xúc của mình. Giờ tôi biết là…tôi yêu Th…
– Hóa ra mọi chuyện là như thế hả? – Quetz như bị nhấc bổng lên khi Yith tiến tới. Đôi mắt hắn chảy ra ánh sáng đen, tay giơ lên, như thể đang giữ bàn tay vô hình siết chặt anh quái nhân giữa không trung. – Tao yêu mày…tao làm mọi thứ vì mày…và đây là cách mày trả ơn cho tao? Phản bội tình cảm của tao?
– Yith Huynh! – Jean vừa ngồi dậy đã bị hất ra xa bởi lực vô hình.
– Yith…thằng chó… – Quetz cố gỡ bàn tay vô hình đang giữ cổ mình ra.
Anh quái nhân bị quăng xuống tuyết, tứ chi và đuôi anh bị giữ chặt. Quetz nghiến răng keng kéc, bất lực nhìn khi Yith bước tới, mắt hắn chảy ra thứ ánh sáng đen ma mị. Gã người da đỏ tóm lấy mái tóc bạch kim và kéo lên, hắn nhìn vào đôi mắt đầy kinh bỉ trên khuôn mặt đẹp đẽ đó. Và hắn cảm thấy buồn bã. Sự sợ hãi và ngần ngại lúc nãy trong lòng Yith đã biến mất, khi Quetz nói lên những lời đó, thứ gì đó đã thay đổi bên trong hắn. Ngọn lửa mãnh liệt hắn dành cho cậu quái nhân, qua bao sóng gió, qua bao nhiêu năm tháng dài vẫn cháy dữ dội, chợt vụt tắt để lại một đống tro lạnh lẽo.
– Thật là đáng tiếc. – Tên hiếp dâm lắc đầu nói. – Thấy mày như vậy anh đau lòng lắm. Mày đã có thể sống hạnh phúc cạnh tao, nhưng mày lại chọn con đường này.
Quetz nhỗ vào mặt Yith, tiếng rít khẽ thoát khỏi kẽ răng.
– Xuống Địa Ngục đi thằng khốn. – Giọng anh đầy sự căm ghét và kinh tởm.
– Mày xuống trước đi, thằng vô ơn.
Yith vừa đưa cánh tay lên, bàn tay của hắn đã bị một mũi tên găm xuyên qua. Gã người da đỏ bình tĩnh nhìn xuống, máu đang chảy ra từ vết thương, nhưng cái lạnh, và có lẽ cơn giận, đã khiến hắn không còn cảm thấy gì nữa. Mũi tên đó, trông quen quá, nhưng mà là của ai nhỉ? Yith đứng dậy và quay ra sau, hắn suýt chút nữa lùi lại vì sợ. Hắn vừa thấy gì vậy? Một con sói hay một cung thủ? Hay cả hai? Yith không biết, mồ hôi của hắn vả ra khi đôi tay gầy đó, đôi tay đã yếu ớt cố kéo tay hắn ra trong bất lực, rút một mũi tên và kéo căng dây cung đầy quyết đoán. Đôi mắt tím đó nhìn hắn, cũng chính đôi mắt đã tràn ngập nỗi sợ lúc đó, hắn vẫn có thể thấy nó, nhưng giờ nó thật quá nhỏ bé trước sự tức giận, quyết tâm và gan dạ. Mũi tên bay sượt qua tai Yith như một lời cảnh báo, làm hắn né xa khỏi Quetz.
– Anh Isu… – Giọng nói đó, sao chắc chắn mà quyết tâm quá. Cái giọng sợ sệt yếu ớt mà Yith biết đâu rồi? – Làm ơn…tránh xa Keto Ca của em ra.
– Thái Dương, mày… – Yith mở to mắt trong bất ngờ, thằng nhãi này…đang ra lệnh cho hắn.
– Tránh xa anh ấy ra! – Thái Dương hét lên, tay thoăn thoắt rút một mũi tên nữa bắn đi.
Nó chỉ sượt qua tóc Yith, thằng bé không muốn làm hại hắn, nhưng hắn biết nó sẵn sàng làm, để bảo vệ Quetz. Như Quetz sẵn sàng giết hắn, để bảo vệ nó. Tại sao? Yith không hiểu. Tại sao mối liên kết giữa chúng lại mạnh như thế?
– Thái Dương! – Lợi chạy ra cùng những người khác, cầm theo cung và vũ khí, tất cả đang nhắm về phía Yith.
– Anh đúng là một thằng khốn bệnh hoạn đấy Yith. – Ngân Thứ khò khè, tay kéo căng dây cung nhắm vào người huynh trưởng của anh.
– Ngân Thứ…mày…thằng phản trắc! – Tên hiếp dâm gào lên, hắn ôm bàn tay bây giờ mới cảm thấy đau rát.
– Cút ngay… – Thái Dương lầm bầm, mắt cậu ứa nước khi cậu bước tới trên đôi chân trần tái đi vì lạnh. – Cút ngay!
– Tao sẽ không đi đâu cho tới khi Quetzy yêu tao! – Yith gào lên làm gió thổi tung tuyết, các cành cây ở bìa rừng kêu răng rắc rồi gãy trước trận cuồng phong sinh ra từ lòng hận thù của hắn.
– Vậy thì tới đây, – Quetz đứng dậy, giọng và mắt anh đằng đằng sát khí. – ta sẽ cho ngươi thấy tình cảm ta dành cho ngươi. Ta thách đấu ngươi một trận Mor’gok!
Mor’gok! Ngân Thứ và Jean trao nhau ánh mắt lo lắng và sợ hãi, tử chiến danh dự. Đó là một nghi thức lâu đời và nguy hiểm, chỉ dùng để giải quyết những mâu thuẫn nghiêm trọng nhất giữa hai người, kẻ thắng sống, kẻ thua làm mồi cho quạ. Nếu đã tới mức này thì rõ ràng Quetz không còn coi Yith là anh em gì nữa. Cả hai nuốt nước bọt, họ đã lo sợ việc này, điều mà những người bị trói buộc bởi tục lệ và danh dự, không thể can ngăn, dù diễn biến thế nào đi chăng nữa.
– Khặc. Khặc! Khà khà khà… – Tràng cười rùng rợn bật khỏi môi tên người da đỏ, vang vọng trong không gian yên lặng. Hắn nheo mắt lại nhìn người hắn đã từng yêu quý, môi ngoác đến tận mang tai. – Hồn ma vất vưởng không thể thách đấu Mor’gok, dân tộc của mày đã làm mồi cho sâu bọ, mày là thủ lĩnh của một đám vong hồn thôi.
– Một vài kẻ trong chúng ta vẫn sống. – Simba gầm gừ bước tới, theo sau là Timon và Pumba.
– Hai người không thể làm vậy! – Jean rống lên, cố hết sức để ngăn sự điên rồ này lại. – Các người mất trí rồi!
– Tao đã luôn nghĩ mày là một đứa trọng truyền thống đấy Jean. – Yith quay lại nhìn anh ma cà rồng và mỉm cười. – Đứng đó và im lặng đi, tao hứa là tao sẽ không làm hại nó…nhiều đâu. – Hắn quay sang nhìn Quetz, hàm hất về phía anh với một nụ cười đểu cáng như giọng của hắn: – Quetz, mày là một thằng ngu muội và thằng tình nhân của mày là một con điếm, tao chấp nhận lời thách đấu chỉ để tự tay moi tim mày trước mặt nó.
– Mày có thể thử, thằng khốn. – Quetz nhe nanh rít khẽ.
Tên người da đỏ nhăn mặt, hắn vừa bước tới vừa đưa tay rút cái châm trên ngực áo ra. Vải và da thú tuột khỏi cơ thể màu bánh mật săn chắc, từng mảng từng một như những con rắn, để lộ các hình xăm chạy khắp cơ thể. Quetz xoa xoa cổ tay, co cơ dãn cốt một hồi rồi cũng cởi chiếc áo đang mặc ra, để lộ tấm lưng đầy những hoa văn như da trăn gấm. Đôi mắt hổ phách nhìn Yith đang dang hai tay ra, đầu hắn gục gật như đang thách anh lao tới, nếu hắn nghĩ hắn chơi lại anh thì anh sẽ cho hắn thấy. Anh quái nhân nhổ vào hai bàn tay rồi xoa vào nhau, chân gồng lên búng tới như một viên đạn, tung một cú đấm móc từ bên trên. Trận tử chiến tay không đã thật sự bắt đầu.
Yith lảo đảo lùi lại, mắt lóe lên tia nhìn hằn học khi tay hắn chộp lấy cánh tay giương vuốt đang lao tới. Hắn biết Quetz luôn tìm cách đoạt mạng đối thủ càng nhanh càng tốt, hắn đã thấy anh quái nhân tấn công chớp nhoáng ngay từ đầu rồi xé toạc cổ họng đối phương. Yith sẽ không để lộ sơ hở như vậy. Tên người da đỏ phản đòn với một cú móc trái vào bụng Quetz, bồi thêm một cú đá bằng đầu gối vào mặt anh làm anh hơi lùi ra sau. Nhưng ngay khi vừa tung một cú móc trái nữa, tay của Yith đã bị vuốt của Quetz quặp chặt. Ngón chân cái của anh vô cùng linh hoạt, nắm chặt lấy tay gã người da đỏ như một bàn tay, lôi hắn ra sau trong khi anh quái nhân xoay người tung một cú quất đuôi như trời giáng vào lưng hắn.
Điên tiết, Yith nghiến răng quay lại thọc một cú từ dưới cùng một cú đá đầu gối vào tên nhóc vừa để lại một lằn trên lưng hắn. Quetz xoay người né cú đấm, cùi chỏ đập xuống chặn luôn cú đá của vị “huynh trưởng”. Anh chớp ngay cơ hội đó thụi liền ba cú vào bụng và mặt Yith, miệng gầm lên đầy thách thức khi hắn lảo đảo lui ra sau. Tên người da đỏ mắt long sòng sọc lao về phía anh quái nhân, chợt đổi hướng tông vào mạn sườn anh định vật anh ra. Nhưng Quetz nhanh như cắt xoay người ném hắn ra xa, thuận đà ném lao tới định nhắm vào Yith vẫn đang lăn trên đất mà tung cú đoạt mạng.
Thay vì giật đứt cuống họng của gã người da đỏ, vuốt của anh quái nhân chỉ cắt phăng vài sợi tóc màu lông quạ. Chớp lấy thời cơ, Yith vươn tay quặp lấy cổ Quetz, nhấc bổng anh lên hòng làm anh ngạt thở tới chết. Anh quái nhân vùng vẫy làm tuyết văng tung tóe, chiếc đuôi cũng bị giẫm lên làm anh tức đến lộn ruột. Đôi chân như chân chim ăn thịt cào cấu loạn xạ, một chân quắp vào hông Yith và đạp mạnh, làm đứt các sợi dây treo đồ trên hông hắn và xé toạc một mảng thịt.
Gã người da đỏ rú lên rồi ném Quetz ra xa, tay giật phăng những sợi dây đứt. Hắn đưa tay lên nhìn, thằng khốn đó thực sự đã khiến hắn bị thương! Đến thế là cùng, Yith đã nhân nhượng nhưng đến nước này thì hắn đành phải mạnh tay. Dù có dùng mọi thủ đoạn gian xảo nhất, hắn phải giết Quetz. Nghĩ vậy, gã người da đỏ lao tới, hai nắm đấm lồng vào nhau giáng xuống đầu anh quái nhân, ngay lặp tức chộp lấy vai anh thụi liên tục vào bụng anh. Điều chỉnh thế đứng sao cho che mắt cả hai phe, Yith quặp móng vào vai Quetz và giật mạnh, kéo ra máu và một luồng sáng trắng mờ, sinh lực của anh, một mẹo nhỏ ưa thích của hắn trong đấu tay đôi.
Quetz nghiến răng, cả cơ thể bỗng chốc trở nên nặng trĩu và đau đớn, mắt long lên nhìn Yith đang cười gian xảo. Anh không thể ngờ, trong một tục lệ thiêng liêng thế này, hắn lại có thể giở trò. Anh quái nhân khụy xuống, mồ hôi nóng hổi nhỏ xuống trán làm chảy cả tuyết bên dưới, từng hơi thở giờ cũng trở nên thật khó khăn. Khốn nạn thật! Quetz rủa thầm trong đầu, cổ gồng lên hất đầu vào cằm Yith làm hắn choáng váng, anh liền chộp lấy vai gã người da đỏ tung một cú thiết đầu công làm hắn ngã ngửa.
– M-mày…không thể nào… – Yith gầm gừ, hắn nhìn Quetz đang khụy xuống vì kiệt sức rồi lại quay sang nhìn Jean. Hắn hét lên bằng giọng van nài: – Jean! Cứu anh với!
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!