Anh ma cà rồng hơi lùi lại, mắt mở to trong sửng sốt, không thể tin điều vừa lọt vào tai mình. Yith vừa cầu cứu? Giữa một trận Mor’gok? Anh ta có thể hèn hạ tới vậy sao? Đôi mắt màu máu hết nhìn vị huynh trưởng, rồi nhìn Quetz, tiếp lại nhìn đám nhóc đang thấp thỏm nhưng vẫn đứng đó. Thái Dương vừa định tiến tới thì anh quái nhân đã đưa tay ra hiệu chặn lại, đầu vẫn cúi gục nhưng Jean biết ẩn sau mái tóc liễu bạc kia là đôi mắt hổ phách đầy kiên cường. Quetz sẽ không cho phép bất kỳ ai vấy bẩn tục lệ này, danh dự luôn là mối ưu tiên hàng đầu của anh, ba ngàn năm trước đã là vậy, bây giờ vẫn thế. Anh ma cà rồng gật đầu, tia nhìn đảo về phía Yith đang mỉm cười tưởng đó là sự chấp thuận. Nhưng ngay khi vừa thấy đôi lông mày cau lại và ánh nhìn hằn học, hắn hiểu ra ngay.
– Đây là một trận Mor’gok. – Anh ma cà rồng gầm gừ, đầu lắc qua lắc lại trong bất lực. – Em…em không thể… Anh sẽ phải tôn trọng truyền thống! Đánh tiếp đi!
Yith nghiến răng, sự chú ý của hắn đổ dồn về phía Quetz đang đứng dậy, đôi mắt hổ phách nhìn hắn đầy căm hờn và kinh tởm. Gã người da đỏ gồng ngực, bốn cái ống lòi ra từ miệng hắn khi hắn lấy hơi, chuẩn bị tung một đòn chết người.
– Mấy đứa! Né ngay!
Tiếng cảnh báo của Quetz làm tất cả mọi người xung quanh né sang hai bên. Chúng chỉ kịp nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tiếp theo là tuyết bay mịt mù nuốt chửng hình dáng của anh quái nhân đang đưa tay lên đỡ. Khi tuyết tan, Quetz vẫn đứng đó nhưng phía trước đã xuất hiện vết móng vuốt cào vào đất những đường dài ít nhất nửa thước. Anh đã bị đẩy lùi, chân run lên, máu chảy ra từ vô số vết xước trên ngực hông và cẳng tay anh, trên bụng là gần một tá các mảnh đá vụn găm vào. Nhưng ỳ lạ nhất là máu chảy ra từ miệng, mũi, mắt và tai Quetz, đòn đánh vừa rồi uy lực hơn một cơn gió nhiều.
– Khốn…nạn… – Anh quái nhân gầm gừ, chân nhấc lên rồi loạng choạng khụy xuống, miệng ho ra máu.
– Sao mày chưa chết hả thằng chó?! – Giọng của Yith vang lên từ những cái ống, hắn ngửa cổ nuốt chúng vào rồi xắn tới, một tay kéo Quetz lên, tay kia tóm lấy vết thương trên vai lúc trước, kéo một lượng lớn sinh lực ra làm quầng sáng hiện lên rõ ràng.
– C-cái đó là… – Lợi chỉ về phía Yith, hắn đã không thèm che giấu mánh khóe nữa.
– Isu! Đồ gian lận! Dừng lại ngay! – Ngân Thứ gào lên, không để ý Jean cũng đang đứng như trời trồng vì sốc.
– Đi chết đi thằng khốn vô ơn. – Gã người da đỏ dồn sinh lực đã cướp từ Quetz vào nắm đấm và tung một cú toàn lực, hất anh quái nhân ra xa.
Yith đứng nhìn cơ thể tàn tạ của Quetz, nằm bất động trên tuyết trong khi một vũng máu đang lan ra trên tuyết. Như thế là hắn đã làm phúc cho cậu lắm rồi, chết như những đứa con của cậu, thật viên mãn quá còn gì. Bỏ ngoài tai những tiếng kêu phản đối cùng cái nhìn hằn học của Jean, gã người da đỏ quay lưng đi. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn đã dừng sững lại bởi tiếng ho và tiếng vuốt bấu vào tuyết. “Không thể nào,” hắn vừa nghĩ vừa quay đầu lại, “ăn một đòn như thế thì phải chết chứ!”
Vậy mà Quetz đã đứng dậy, khuôn mặt đẫm máu và bầm dập trông quyết tâm hơn bao giờ hết. Anh quái nhân dạng hai chân, cái đuôi dài giữ thăng bằng trong thế kiềng ba chân, hai nắm đấm siết chặt đến run lên.
– Yith! – Tiếng gào thoát khỏi miệng anh thật khó nhọc, nhưng vẫn đủ để khiến Yith hơi sợ hãi. – Mày không có danh dự… – Anh gầm gừ, môi nở nụ cười khi thấy gân nổi trên trán gã người da đỏ.
Quetz đứng nhìn Yith tiến tới, anh không còn sức chiến đấu, nếu hắn tấn công, anh sẽ không thể sống sót. Nhưng vậy cũng tốt, anh đã dành suốt cả ngàn năm để tìm một cái chết đẹp, lật tẩy bộ mặt thật của thằng khốn này thì cũng đáng bỏ mạng. Dù sức lực và các vết thương đang dần phục hồi, Quetz vẫn biết anh không có cửa đánh bại Yith, không thể nếu không dùng mánh. Khốn nạn, anh thà chết chứ không hạ mình tới mức của hắn.
– Sao mày không chịu chết?! – Yith gào lên, cánh tay phải của hắn lộ nguyên hình thành chiếc càng cua đầy gai vươn về phía Quetz.
Quetz khép hờ mắt, chờ đợi cái chết thật viên mãn của mình, ít nhất nếu anh chết, anh sẽ gặp lại chúng, và có lẽ là cả Người Đó. Khi suy nghĩ của anh quái nhân dần phai vào một lớp màng trắng, thứ gì đó kéo anh khỏi nó, thứ gì đó mãnh liệt, bí ẩn mà cũng thật ấm áp. Đôi mắt hổ phách mở ra, bất ngờ khi thấy Thái Dương đang lao tới, hai bàn chân tím tái vì lạnh, đôi mắt tím đẫm nước, tay siết chặt thanh kiếm bừng bừng lửa tím sẫm lao về phía Yith. Cậu bé vung kiếm, vẽ một vòng cung hoàn mỹ vào không trung, ngay lặp lức ngọn lửa rời khỏi lưỡi kiếm, bay về phía Yith nhưng chỉ sượt qua gò má và vành tai hắn.
Cái gì thế? Lúc nãy là cái gì thế? Sự hoảng loạn đập vào lòng gã người da đỏ như những câu hỏi đó. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngọn lửa đã tan biến, nhưng má và tai hắn vẫn rát lên, máu chảy xuống không ngừng. Đôi mắt nâu nhìn Thái Dương, thằng bé đang thở hồng hộc, mắt nhìn hắn với vẻ khinh bỉ và căm giận. Những cảm xúc đó đáng lẽ là của Yith mới phải! Thằng nhãi này lừa hắn! Rốt cuộc thằng khốn này có bao nhiêu bí mật nữa chứ?!
Nhưng trước khi gã người da đỏ kịp phản ứng, Quetz đã chộp lấy cổ hắn, vũ khí của những người khác cũng kề vào cổ hắn, tức giận và căm thù. Và vì gì chứ? Vì Thái Dương? Sao họ có thể mù quáng đến thế? Sao Quetz và Jean có thể mù quáng đến thế? Yith đứng như trời trồng một hồi lâu, mắt nhìn xoáy vào hai viên ngọc tím quắc lên đầy giận dữ. Tại sao thằng bé lại giận dữ như vậy? Chẳng phải nó đã đồng ý với Yith về những lời hắn nói sao? Hay cạm bẫy của nó quá ngọt ngào, thậm chí chính nó cũng rơi vào đó?
– Quetz, mọi người… – Jean từ từ bước tới, sửng sốt vì mọi thứ. – Tôi xin các người, tôi dập đầu cắn đất cắn cỏ xin các người…để anh ấy đi đi.
– Tại sao? – Quetz hỏi, bàn tay đang cầm cổ Yith run lên.
– Quetz. Thả anh ấy ra đi. – Jean khò khè thật khó khăn. – Chúa ơi! Thả anh ấy ra đi! Vì tình xưa nghĩa cũ!
– Tình xưa nghĩa cũ? – Quetz bật cười, tay siết chặt cổ Yith và ném hắn ra xa. Anh quái nhân quay lại nhìn bạn mình, đôi mắt hổ phách đầy máu nheo lại. – Tôi tạm thả hắn ra đấy, giờ cho tôi một lí do để tôi không lột da hắn ra…ngay và luôn!
– Được rồi! Được rồi. Được… – Giọng của Jean yếu dần khi anh quay sang Yith, giọng rắn rỏi lúc nãy thúc vị huynh trưởng chiến đấu đã biến mất, mọi thứ đã bị xáo trộn. – Yith Huynh, anh lên dọn đồ trước đi. Em sẽ…em sẽ ra sau…
Gã người da đỏ gật đầu, hắn lặng lẽ bước về phía pháo đài di động, qua khỏi vòng tròn bảo vệ Thái Dương, qua khỏi Quetz dường như đang bị thôi miên bởi Jean. Tim hắn chùng xuống, tự hỏi liệu có phải chính hắn, không phải cậu bé kia, đã hủy hoại gia đình này. Hắn đã cưỡng hiếp cậu bé, vấy bẩn một tục lệ thiêng liêng và suýt chút nữa giết Quetz. Tất cả những vấn đề này dường như chỉ là sự bắt đầu.
– Sao? – Quetz gầm gừ, đuôi đập lên tuyết, để lại các vệt máu. – Giải thích đi chứ? – Giọng anh nghe thật tuyệt vọng và bối rối, như một đứa trẻ bị từ chối một lời hứa.
– Quetz, tôi không thể…tôi không thể bỏ rơi anh ấy… – Jean lắc đầu, nhớ lại khi cả anh và Quetz đều lạc lối trong cơn bão đó, đói rét và yếu ớt. – Tôi không thể quay lưng với anh ấy.
Và từng người một quay lưng lại với anh. Lợi và Mỹ Nguyệt là hai người đầu tiên quay đi, bước chân của cả hai nặng nề và lặng lẽ, họ ngồi xuống gốc cây gần đó, im lặng nhìn, đây không còn là vấn đề của họ nữa. Trong một thoáng Jean nghĩ cả hai sẽ tấn công hay la quang quác vào mặt anh. Nhưng cả hai không làm vậy, trong ánh nhìn của họ là sự buồn bã, thất vọng, nhưng không hề căm ghét. Tiếp đó là Ngân Thứ, anh Mi-go thở dài và ngồi xuống khoảng đất không có tuyết, lưng quay về phía Jean. Linh vừa khóc vừa đi tới chỗ gốc cây nơi Mỹ Nguyệt và Lợi đang ngồi, khẩn thiết cầu xin Jean đừng đi. Nhưng khi đôi mắt tím thật giống của Thái Dương kia nhìn anh ma cà rồng, tiếng khóc cũng nhỏ dần, và cô bé lặng lẽ ngồi xuống.
– Tôi tưởng…rồi cậu sẽ hiểu ra. – Chỉ còn lại Quetz, một tay đặt lên vai Thái Dương, giữ cậu thiếu niên ở sau mình. Giọng của anh lạnh lẽo và lạc lõng, Jean thấy thật đau lòng khi thấy bạn mình như vậy, Hoàng Đế Rồng Cuối Cùng, quyền uy và dũng mãnh giờ chỉ như một đứa trẻ lạc mất mẹ. Anh nói tiếp: – Tôi tưởng trong tất cả mọi người, cậu sẽ là người hiểu nhất tôi muốn Thái Dương an toàn. Rằng tôi muốn mọi người tôn trọng truyền thống.
– Tôi hiểu mà Quetz, tôi hiểu mà. – Jean thì thầm, tiếng nói của anh như bị dìm xuống khi gió nổi lên. – Tôi cũng muốn như vậy mà. Tôi cũng muốn bảo vệ…
– Bảo vệ?! – Quetz khạc ra cái từ đó. – Cậu muốn bảo vệ Thái Dương hả?! Hay là tôi?! Hay là mọi người xung quanh?! Vậy sao cậu không để tôi giết thằng khốn đó?! Nếu cậu hiểu, cậu sẽ không rời đi cùng hắn, cậu sẽ không đối xử hắn như một…nạn nhân. Không. Cậu chả hiểu gì hết. Tôi…để các người đi đấy, liệu mà cuốn cho khuất mắt tôi ngay đi.
Chỉ còn lại Thái Dương, cậu thiếu niên tóc trắng xoa xoa tay Quetz khi anh ngồi xuống, tay quàng qua cổ anh quái nhân như đang an ủi anh, vuốt ve mái tóc bạch kim rũ xuống. Rồi trước sự ngạc nhiên và bối rối của Jean, cậu bé chạy đến trên đôi chân trần, tay dang ra ôm lấy anh. Một giọt nước mắt rơi lên ngực áo anh ma cà rồng, buồn bã và…cảm thông. Cậu hiểu.
Thái Dương thả Jean ra chạy về phía Quetz và ngã đầu lên ngực anh, run lẩy bẩy vì lạnh. Jean nhìn cậu bé mỉm cười khi hai cánh tay xám ôm lấy cậu, bế cậu lên rồi quay về pháo đài, cùng với những người khác. Từng bông tuyết trắng rơi xuống quanh anh ma cà rồng, dần che phủ đất bị cày nát, thiêu rụi hoặc thổi bay, nhấn chìm mọi thứ trong sự êm dịu của nó. Jean nhìn Quetz, tự hỏi khi bạn mình trong thời hoàng kim, cậu ta đã có thể làm gì. Trong thời xung mãn nhất, lưỡi kiếm của Quetz có thể đã đâm xuyên Yith. Meraxes, Rhaegon và Caraxai có thể sẽ nướng chín anh ta, xé xác và xơi tái anh ta trong khi Jean bất lực nhìn, bị kẹp dưới chân Quetz. Nhưng giờ đây, bạn thân của Jean, Hoàng Đế Rồng Cuối Cùng, chỉ còn là bản ngã, đau đớn vật vờ như ngọn nến trước gió. Jean tự hỏi sao Quetz lại thành ra thế này. Anh tự hỏi liệu Quetz có thể hồi sinh trước khi trận chiến mới nổ ra.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Anh ma cà rồng hơi lùi lại, mắt mở to trong sửng sốt, không thể tin điều vừa lọt vào tai mình. Yith vừa cầu cứu? Giữa một trận Mor’gok? Anh ta có thể hèn hạ tới vậy sao? Đôi mắt màu máu hết nhìn vị huynh trưởng, rồi nhìn Quetz, tiếp lại nhìn đám nhóc đang thấp thỏm nhưng vẫn đứng đó. Thái Dương vừa định tiến tới thì anh quái nhân đã đưa tay ra hiệu chặn lại, đầu vẫn cúi gục nhưng Jean biết ẩn sau mái tóc liễu bạc kia là đôi mắt hổ phách đầy kiên cường. Quetz sẽ không cho phép bất kỳ ai vấy bẩn tục lệ này, danh dự luôn là mối ưu tiên hàng đầu của anh, ba ngàn năm trước đã là vậy, bây giờ vẫn thế. Anh ma cà rồng gật đầu, tia nhìn đảo về phía Yith đang mỉm cười tưởng đó là sự chấp thuận. Nhưng ngay khi vừa thấy đôi lông mày cau lại và ánh nhìn hằn học, hắn hiểu ra ngay.
– Đây là một trận Mor’gok. – Anh ma cà rồng gầm gừ, đầu lắc qua lắc lại trong bất lực. – Em…em không thể… Anh sẽ phải tôn trọng truyền thống! Đánh tiếp đi!
Yith nghiến răng, sự chú ý của hắn đổ dồn về phía Quetz đang đứng dậy, đôi mắt hổ phách nhìn hắn đầy căm hờn và kinh tởm. Gã người da đỏ gồng ngực, bốn cái ống lòi ra từ miệng hắn khi hắn lấy hơi, chuẩn bị tung một đòn chết người.
– Mấy đứa! Né ngay!
Tiếng cảnh báo của Quetz làm tất cả mọi người xung quanh né sang hai bên. Chúng chỉ kịp nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tiếp theo là tuyết bay mịt mù nuốt chửng hình dáng của anh quái nhân đang đưa tay lên đỡ. Khi tuyết tan, Quetz vẫn đứng đó nhưng phía trước đã xuất hiện vết móng vuốt cào vào đất những đường dài ít nhất nửa thước. Anh đã bị đẩy lùi, chân run lên, máu chảy ra từ vô số vết xước trên ngực hông và cẳng tay anh, trên bụng là gần một tá các mảnh đá vụn găm vào. Nhưng ỳ lạ nhất là máu chảy ra từ miệng, mũi, mắt và tai Quetz, đòn đánh vừa rồi uy lực hơn một cơn gió nhiều.
– Khốn…nạn… – Anh quái nhân gầm gừ, chân nhấc lên rồi loạng choạng khụy xuống, miệng ho ra máu.
– Sao mày chưa chết hả thằng chó?! – Giọng của Yith vang lên từ những cái ống, hắn ngửa cổ nuốt chúng vào rồi xắn tới, một tay kéo Quetz lên, tay kia tóm lấy vết thương trên vai lúc trước, kéo một lượng lớn sinh lực ra làm quầng sáng hiện lên rõ ràng.
– C-cái đó là… – Lợi chỉ về phía Yith, hắn đã không thèm che giấu mánh khóe nữa.
– Isu! Đồ gian lận! Dừng lại ngay! – Ngân Thứ gào lên, không để ý Jean cũng đang đứng như trời trồng vì sốc.
– Đi chết đi thằng khốn vô ơn. – Gã người da đỏ dồn sinh lực đã cướp từ Quetz vào nắm đấm và tung một cú toàn lực, hất anh quái nhân ra xa.
Yith đứng nhìn cơ thể tàn tạ của Quetz, nằm bất động trên tuyết trong khi một vũng máu đang lan ra trên tuyết. Như thế là hắn đã làm phúc cho cậu lắm rồi, chết như những đứa con của cậu, thật viên mãn quá còn gì. Bỏ ngoài tai những tiếng kêu phản đối cùng cái nhìn hằn học của Jean, gã người da đỏ quay lưng đi. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn đã dừng sững lại bởi tiếng ho và tiếng vuốt bấu vào tuyết. “Không thể nào,” hắn vừa nghĩ vừa quay đầu lại, “ăn một đòn như thế thì phải chết chứ!”
Vậy mà Quetz đã đứng dậy, khuôn mặt đẫm máu và bầm dập trông quyết tâm hơn bao giờ hết. Anh quái nhân dạng hai chân, cái đuôi dài giữ thăng bằng trong thế kiềng ba chân, hai nắm đấm siết chặt đến run lên.
– Yith! – Tiếng gào thoát khỏi miệng anh thật khó nhọc, nhưng vẫn đủ để khiến Yith hơi sợ hãi. – Mày không có danh dự… – Anh gầm gừ, môi nở nụ cười khi thấy gân nổi trên trán gã người da đỏ.
Quetz đứng nhìn Yith tiến tới, anh không còn sức chiến đấu, nếu hắn tấn công, anh sẽ không thể sống sót. Nhưng vậy cũng tốt, anh đã dành suốt cả ngàn năm để tìm một cái chết đẹp, lật tẩy bộ mặt thật của thằng khốn này thì cũng đáng bỏ mạng. Dù sức lực và các vết thương đang dần phục hồi, Quetz vẫn biết anh không có cửa đánh bại Yith, không thể nếu không dùng mánh. Khốn nạn, anh thà chết chứ không hạ mình tới mức của hắn.
– Sao mày không chịu chết?! – Yith gào lên, cánh tay phải của hắn lộ nguyên hình thành chiếc càng cua đầy gai vươn về phía Quetz.
Quetz khép hờ mắt, chờ đợi cái chết thật viên mãn của mình, ít nhất nếu anh chết, anh sẽ gặp lại chúng, và có lẽ là cả Người Đó. Khi suy nghĩ của anh quái nhân dần phai vào một lớp màng trắng, thứ gì đó kéo anh khỏi nó, thứ gì đó mãnh liệt, bí ẩn mà cũng thật ấm áp. Đôi mắt hổ phách mở ra, bất ngờ khi thấy Thái Dương đang lao tới, hai bàn chân tím tái vì lạnh, đôi mắt tím đẫm nước, tay siết chặt thanh kiếm bừng bừng lửa tím sẫm lao về phía Yith. Cậu bé vung kiếm, vẽ một vòng cung hoàn mỹ vào không trung, ngay lặp lức ngọn lửa rời khỏi lưỡi kiếm, bay về phía Yith nhưng chỉ sượt qua gò má và vành tai hắn.
Cái gì thế? Lúc nãy là cái gì thế? Sự hoảng loạn đập vào lòng gã người da đỏ như những câu hỏi đó. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngọn lửa đã tan biến, nhưng má và tai hắn vẫn rát lên, máu chảy xuống không ngừng. Đôi mắt nâu nhìn Thái Dương, thằng bé đang thở hồng hộc, mắt nhìn hắn với vẻ khinh bỉ và căm giận. Những cảm xúc đó đáng lẽ là của Yith mới phải! Thằng nhãi này lừa hắn! Rốt cuộc thằng khốn này có bao nhiêu bí mật nữa chứ?!
Nhưng trước khi gã người da đỏ kịp phản ứng, Quetz đã chộp lấy cổ hắn, vũ khí của những người khác cũng kề vào cổ hắn, tức giận và căm thù. Và vì gì chứ? Vì Thái Dương? Sao họ có thể mù quáng đến thế? Sao Quetz và Jean có thể mù quáng đến thế? Yith đứng như trời trồng một hồi lâu, mắt nhìn xoáy vào hai viên ngọc tím quắc lên đầy giận dữ. Tại sao thằng bé lại giận dữ như vậy? Chẳng phải nó đã đồng ý với Yith về những lời hắn nói sao? Hay cạm bẫy của nó quá ngọt ngào, thậm chí chính nó cũng rơi vào đó?
– Quetz, mọi người… – Jean từ từ bước tới, sửng sốt vì mọi thứ. – Tôi xin các người, tôi dập đầu cắn đất cắn cỏ xin các người…để anh ấy đi đi.
– Tại sao? – Quetz hỏi, bàn tay đang cầm cổ Yith run lên.
– Quetz. Thả anh ấy ra đi. – Jean khò khè thật khó khăn. – Chúa ơi! Thả anh ấy ra đi! Vì tình xưa nghĩa cũ!
– Tình xưa nghĩa cũ? – Quetz bật cười, tay siết chặt cổ Yith và ném hắn ra xa. Anh quái nhân quay lại nhìn bạn mình, đôi mắt hổ phách đầy máu nheo lại. – Tôi tạm thả hắn ra đấy, giờ cho tôi một lí do để tôi không lột da hắn ra…ngay và luôn!
– Được rồi! Được rồi. Được… – Giọng của Jean yếu dần khi anh quay sang Yith, giọng rắn rỏi lúc nãy thúc vị huynh trưởng chiến đấu đã biến mất, mọi thứ đã bị xáo trộn. – Yith Huynh, anh lên dọn đồ trước đi. Em sẽ…em sẽ ra sau…
Gã người da đỏ gật đầu, hắn lặng lẽ bước về phía pháo đài di động, qua khỏi vòng tròn bảo vệ Thái Dương, qua khỏi Quetz dường như đang bị thôi miên bởi Jean. Tim hắn chùng xuống, tự hỏi liệu có phải chính hắn, không phải cậu bé kia, đã hủy hoại gia đình này. Hắn đã cưỡng hiếp cậu bé, vấy bẩn một tục lệ thiêng liêng và suýt chút nữa giết Quetz. Tất cả những vấn đề này dường như chỉ là sự bắt đầu.
– Sao? – Quetz gầm gừ, đuôi đập lên tuyết, để lại các vệt máu. – Giải thích đi chứ? – Giọng anh nghe thật tuyệt vọng và bối rối, như một đứa trẻ bị từ chối một lời hứa.
– Quetz, tôi không thể…tôi không thể bỏ rơi anh ấy… – Jean lắc đầu, nhớ lại khi cả anh và Quetz đều lạc lối trong cơn bão đó, đói rét và yếu ớt. – Tôi không thể quay lưng với anh ấy.
Và từng người một quay lưng lại với anh. Lợi và Mỹ Nguyệt là hai người đầu tiên quay đi, bước chân của cả hai nặng nề và lặng lẽ, họ ngồi xuống gốc cây gần đó, im lặng nhìn, đây không còn là vấn đề của họ nữa. Trong một thoáng Jean nghĩ cả hai sẽ tấn công hay la quang quác vào mặt anh. Nhưng cả hai không làm vậy, trong ánh nhìn của họ là sự buồn bã, thất vọng, nhưng không hề căm ghét. Tiếp đó là Ngân Thứ, anh Mi-go thở dài và ngồi xuống khoảng đất không có tuyết, lưng quay về phía Jean. Linh vừa khóc vừa đi tới chỗ gốc cây nơi Mỹ Nguyệt và Lợi đang ngồi, khẩn thiết cầu xin Jean đừng đi. Nhưng khi đôi mắt tím thật giống của Thái Dương kia nhìn anh ma cà rồng, tiếng khóc cũng nhỏ dần, và cô bé lặng lẽ ngồi xuống.
– Tôi tưởng…rồi cậu sẽ hiểu ra. – Chỉ còn lại Quetz, một tay đặt lên vai Thái Dương, giữ cậu thiếu niên ở sau mình. Giọng của anh lạnh lẽo và lạc lõng, Jean thấy thật đau lòng khi thấy bạn mình như vậy, Hoàng Đế Rồng Cuối Cùng, quyền uy và dũng mãnh giờ chỉ như một đứa trẻ lạc mất mẹ. Anh nói tiếp: – Tôi tưởng trong tất cả mọi người, cậu sẽ là người hiểu nhất tôi muốn Thái Dương an toàn. Rằng tôi muốn mọi người tôn trọng truyền thống.
– Tôi hiểu mà Quetz, tôi hiểu mà. – Jean thì thầm, tiếng nói của anh như bị dìm xuống khi gió nổi lên. – Tôi cũng muốn như vậy mà. Tôi cũng muốn bảo vệ…
– Bảo vệ?! – Quetz khạc ra cái từ đó. – Cậu muốn bảo vệ Thái Dương hả?! Hay là tôi?! Hay là mọi người xung quanh?! Vậy sao cậu không để tôi giết thằng khốn đó?! Nếu cậu hiểu, cậu sẽ không rời đi cùng hắn, cậu sẽ không đối xử hắn như một…nạn nhân. Không. Cậu chả hiểu gì hết. Tôi…để các người đi đấy, liệu mà cuốn cho khuất mắt tôi ngay đi.
Chỉ còn lại Thái Dương, cậu thiếu niên tóc trắng xoa xoa tay Quetz khi anh ngồi xuống, tay quàng qua cổ anh quái nhân như đang an ủi anh, vuốt ve mái tóc bạch kim rũ xuống. Rồi trước sự ngạc nhiên và bối rối của Jean, cậu bé chạy đến trên đôi chân trần, tay dang ra ôm lấy anh. Một giọt nước mắt rơi lên ngực áo anh ma cà rồng, buồn bã và…cảm thông. Cậu hiểu.
Thái Dương thả Jean ra chạy về phía Quetz và ngã đầu lên ngực anh, run lẩy bẩy vì lạnh. Jean nhìn cậu bé mỉm cười khi hai cánh tay xám ôm lấy cậu, bế cậu lên rồi quay về pháo đài, cùng với những người khác. Từng bông tuyết trắng rơi xuống quanh anh ma cà rồng, dần che phủ đất bị cày nát, thiêu rụi hoặc thổi bay, nhấn chìm mọi thứ trong sự êm dịu của nó. Jean nhìn Quetz, tự hỏi khi bạn mình trong thời hoàng kim, cậu ta đã có thể làm gì. Trong thời xung mãn nhất, lưỡi kiếm của Quetz có thể đã đâm xuyên Yith. Meraxes, Rhaegon và Caraxai có thể sẽ nướng chín anh ta, xé xác và xơi tái anh ta trong khi Jean bất lực nhìn, bị kẹp dưới chân Quetz. Nhưng giờ đây, bạn thân của Jean, Hoàng Đế Rồng Cuối Cùng, chỉ còn là bản ngã, đau đớn vật vờ như ngọn nến trước gió. Jean tự hỏi sao Quetz lại thành ra thế này. Anh tự hỏi liệu Quetz có thể hồi sinh trước khi trận chiến mới nổ ra.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!