Đô Thị Vô Địch Tiên Đế
Chương 42: Ám môn
“Ngươi bị bọn hắn bắt được?”
Diệp Phàm cau mày, thông qua hình ảnh nàng truyền tới, hắn thấy Linh Nhi lúc này hai tay đang bị trói ra đằng sau người, hai chân cũng bị buộc trụ phòng chạy trốn.
“Đúng nha ~ Linh Nhi cảm giác ba kẻ này đang tìm kiếm cái gì, do vậy cố tình để cho bọn hắn bắt giữ để dễ tiếp cận hơn. Mỗi tội bọn hắn sử dụng thứ ngôn ngữ quái đản gì nha, ta nghe không hiểu…”
Linh Nhi truyền âm giải thích, giọng nói vô tư.
Diệp Phàm vô ngữ, bất quá hắn nhớ lại một màn vừa rồi, khẳng định lấy năng lực của Linh Nhi, trừ phi nàng tự nguyện, còn không ba kẻ hèn Tông Sư còn không có khả năng chạm vào nàng, chứ đừng nói bắt giữ.
Đúng vậy, ba người ngoại quốc vừa rồi chính xác là Tông Sư võ giả, cứ việc sử dụng công pháp thu liễm che giấu cảnh giới, thế nhưng dưới con mắt của Diệp Phàm lại không có chỗ bí mật đáng nói.
“Ngươi liền ở đấy chơi trước đi, ta một chốc liền qua”
Diệp Phàm hứng thú cũng không cao, hắn muốn thăm dò xem tại nhà thờ đá còn tồn tại vết tích nào khác gia gia hắn để lại không.
Bất quá, hình ảnh Linh Nhi truyền lại liền ở gian thờ chính, kiểu gì cũng phải qua đó, liền đi trước cũng không ảnh hưởng.
Nghĩ vậy, Diệp Phàm lục tìm trong nhẫn trữ vật ra một viên nhất phẩm chữa thương đan dược, vốn thuộc về tài nguyên hắn để dùng cho chúng nữ.
Không có cách nào, cảnh giới còn thấp, cơ thể hắn không có khả năng chịu đựng được dược lực quá mãnh liệt, nếu không sẽ nổ tung.
…
Khi Diệp Phàm mở mắt, trời đã về đêm, tinh nguyệt mờ nhạt.
Do chỉ là chữa thương, lại không phải tu luyện, hắn liền không trở về Âm Dương Phủ làm gì.
Cung Hàn Nguyệt còn ở phụ cận, hắn cũng không lo có ai xâm nhập đánh gãy hắn tĩnh tọa.
“Linh Nhi?” – hắn gọi lên ở trong đầu.
“Chủ nhân ca ca, không cần hô, ta đang ở cạnh Hàn Nguyệt tỷ tỷ đâu” – Linh Nhi cười khách khách.
Diệp Phàm thần thức lan tỏa, liền thấy được không xa Linh Nhi cùng Cung Hàn Nguyệt đang ngồi thích ý cạnh đống lửa, ăn thịt.
Lập tức, Diệp Phàm sạm mặt.
Các ngươi làm ơn, đây là nhà thờ có được không!? Lại không phải núi rừng hoang vu, không người lui tới…
Nửa đêm nửa hôm, bỗng nhiên nhìn thấy một ngọn lửa thật lớn bùng lên nơi nhà thờ đá, các ngươi định kéo bao nhiêu người tới đây?
Dọc chân núi lại không thiếu quán ăn…
Ân? Nàng thế nhưng mất công xây dựng cả cái huyễn trận để lừa gạt mắt người khác.
Đương nhiên, cái huyễn trận này phẩm cấp bất nhập lưu, tùy tay mà dựng thôi, chỉ che đậy với người thường, hắn trực tiếp nhìn thấu qua được.
Diệp Phàm trán đã đầy hắc tuyến…
Hướng hai người đi tới, Diệp Phàm bá đạo ngồi xuống cạnh Cung Hàn Nguyệt, kéo nữ nhân vào lòng.
Cung Hàn Nguyệt không phản kháng, tự động xoay người tìm một vị trí êm ái nhất, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng.
Bổn nữ vương không vui, ngươi vẫn còn tâm tư chữa thương, tới tận bây giờ mới chịu ra hống ta!
Diệp Phàm đương nhiên không biết được nàng đang nghĩ gì, nhẹ nhàng vuốt tóc đẹp của mỹ nhân, có chút vô ngữ hỏi:
“Xung quanh đây có người ở, ngươi không xuống dưới núi ăn, đột nhiên đốt lên đống lửa lớn vậy làm gì?”
“Tại Linh Nhi muốn ăn thịt thú rừng nướng nha ~” – tiểu loli ngây thơ nhe răng cười, cực kỳ đáng yêu.
Diệp Phàm nghe xong càng thêm vô ngữ.
Ngươi một cái khí linh, không cần ăn mới đúng… tại sao trông thế nào đều có vẻ tham ăn…
Hảo đi! Hắn nhận thua, không hiểu được tần số não của tiểu loli này ở kênh nào.
“Vài tên ngoại quốc kia đâu rồi?” – hắn tiện mồm hỏi.
“Bọn chúng nga, ban nãy chúng đánh nhau với lão giả lạ mặt nào đó, sau đó mấy người đó đi vào trong núi sâu rồi”
Linh Nhi cái miệng nhồm nhoàm, mỡ bóng nhẫy.
Chỉ là tiểu loli vốn đáng yêu, trông vậy chỉ càng thêm dễ thương cùng buồn cười, không chút nào mất mỹ cảm.
“Linh Nhi nhìn ba cái công phu mèo quào của bọn chúng chán chết, vẫn là về chơi với Hàn Nguyệt tỷ tỷ vui hơn ~”
Điều này, Diệp Phàm thật sâu công nhận, nhãn lực của tổ đội ba người bọn hắn quá cao, quả thật chiến đấu của võ giả không vào được pháp nhãn bọn hắn.
“Nga! Chủ nhân ca ca, bọn hắn phía trước liền tìm được một ám môn tại đó nha, mỗi tội có vẻ bọn hắn không biết làm sao để mở ra, cũng vì vậy cãi nhau loạn xạ, xong rồi lão giả kia mới tự nhiên xuất hiện…”
Linh Nhi chợt lộ ra nhớ ra thần sắc, con mắt to tròn lấp lánh nhìn Diệp Phàm mà kể.
“Ám môn?” – Diệp Phàm nhướng mày.
“Đúng nha, Hàn Nguyệt tỷ tỷ cũng xem ~”
Sau đó, tiểu loli liền truyền cho hai người bọn hắn một đoạn hình ảnh.
Một cánh cửa sập bằng đá, bên trên có khắc họa hai con yêu thú.
Con thứ nhất hình dạng chính xác như những tồn tại Long tộc mà Diệp Phàm tại Yêu giới đã thấy.
Đó là một con Thất Trảo Chân Long.
Trên cửa đá, nó được khắc họa có đầu lạc đà, sừng của hươu, mình rắn phủ đầy vẩy cá, thân rắn, kết thúc tại đuôi là những cái vây sắc nhọn, chân phối hợp giữa chân hổ và gót móng chim ưng, trên mỗi chân là bảy cái móng vuốt.
Thất Trảo Chân Long, còn được xưng là Long Hoàng.
Xét về tu vi, Thất Trảo Chân Long đặt tại thượng thiên không sai biệt lắm bằng với tu sĩ tại cảnh giới thứ bảy, Hư Tiên Cảnh.
Con yêu thú thứ hai chính là tồn tại mà người trên Địa Cầu gọi là thiên sứ hoặc ác quỷ,
Tại Yêu Giới, chủng tộc này được gọi là Nhân Điểu tộc. Bọn họ thân thể hình người, chỉ khác có thể có tai nhọn hoặc có sừng, và đặc biệt, có cánh.
Trên cửa đá, đó là một con mười bốn cánh Nhân Điểu tộc.
Tại Yêu Giới, cứ tăng lên một đại cảnh giới, sẽ mọc thêm một đôi cánh, do đó mười bốn cánh cũng tương đương với tu vi là Hư Tiên Cảnh.
Thế nhưng, đó là dựa theo hệ thống tu luyện tại thượng thiên, là dị vị diện.
Còn dựa theo hệ thống tu tiên tại Địa Cầu gồm mười tám đại cảnh giới tất cả, Diệp Phàm không biết hai con yêu thú này mạnh tới đâu.
Hắn chưa tiếp xúc qua người tu tiên theo hệ thống này, do đó khó có thể phán đoán chiến lực tương đương.
Phải biết, đây là sự khác biệt hoàn toàn về mặt tu luyện, chứ không chỉ đơn giản lấy mười tám chia hai được chín, từ đó lấy hai so với một.
Dù sao, trông cánh cửa đá vậy mà có chút ý tứ, Diệp Phàm quyết định đi xem một cái.
…
“Rốt cục các ngươi Quang Minh Hội tới nhà thờ Chỉ Diên có mục đích gì?”
Lão giả mũi chân chấm trên ngọn cây mà đứng, cả người sát khí lăng nhiên, nhìn chằm chằm ba người ngoại quốc, trầm giọng hỏi.
“Chúng ta chỉ là du khách nha, đây là đạo đãi khách của người Lạc Việt các ngươi sao?”
Một giọng nữ mềm nhẹ bất mãn dùng tiếng Lạc Việt sứt sẹo trả lời, đúng là Alexis.
Trông nàng lúc này quần áo có chút xộc xệch, chân tay có vài vết xước, thế nhưng nói chung không bị thương nặng.
Ethan cùng nam tử còn lại cũng tại, hai người tương tự trông khá là chật vật.
Hiển nhiên, ba người bọn hắn vừa cùng lão giả chiến đấu một hồi. Lão giả tu vi cao hơn bọn hắn một điểm, thế nhưng bên hắn có ba người, chiếm nhân số ưu thế, nhất thời hai bên không làm gì được nhau.
“Nếu quả thật là khách nhân, chúng ta đương nhiên chào đón, thế nhưng các người rõ ràng không phải đi du lịch, không những thế còn bắt người.”
Lão già kìm chế cơn giận mà nói.
Hắn không thể không giận, hắn đời này vốn không hy vọng đột phá thêm, tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư, vậy nhưng đột nhiên nhà thờ Chỉ Diên có dị biến.
Nhà thờ Chỉ Diên là do tổ tiên nhà hắn xây nên, theo lời truyền lại là vâng lệnh một kẻ thần bí nào đó.
Kẻ này từng dùng một bí pháp khắc một hình xăm lên cánh tay trái tổ tiên hắn, mà hình xăm này sẽ được truyền từ đời này qua đời khác, từ khi sinh ra đã có.
Chỉ cần trong cơ thể, tồn tại một phần vạn máu của tổ tiên hắn thôi, hình xăm liền tồn tại.
Kẻ thần bí đã nói, khi nào hình xăm nóng bỏng lên, nghĩa là tại nhà thờ Chỉ Diên đã sẽ có truyền nhân của hắn.
Nhiệm vụ của lão giả, cũng như cha lão, ông lão… đó là đợi cho người này xuất hiện.
Nếu khi lão giả chết, người đó vẫn chưa xuất hiện, con hắn sẽ nối tiếp hắn thực hiện sứ mệnh… cứ như vậy.
Khi người này xuất hiện rồi, việc của bọn họ phải làm, đó là tôn hắn làm chủ.
Hắn, đổi lại, sẽ cho bọn họ cơ duyên tiến lên con đường trường sinh.
Đó là những gì tổ tiên hắn ghi lại trong gia sử.
Mới đọc xong, hắn còn cười nhạo, nhưng rồi hắn đã từng thử mọi cách, kể cả cắt rớt miếng thịt, hình xăm kia cũng không biến mất.
Vì vậy, hắn không muốn tin cũng phải tin.
Thế rồi, ngày hôm nay, quả thực lúc hắn đang tu luyện, hình xăm bỗng nhiên nóng rực lên, như có lửa đang cháy dưới làn da của hắn.
Lão giả vừa hoảng sợ vừa kinh hỉ, vội vã hướng nơi này chạy lại.
Vậy mà lúc đến, hắn thấy được cái gì!?
Chỉ có ba người ngoại quốc đang trói một tiểu nữ tử bé xíu!
Ngoài ra, hắn không nhận ra sự tồn tại của ai cả.
Dù không muốn tin, thế nhưng hắn thà chắc chắn rằng tiểu nữ tử kia chính là người trong miệng kẻ thần bí kia nhắc tới, cũng không thể liên hệ đến ba tín đồ Quang Minh Hội.
Đơn giản, trong gia sử đã ghi lại, kẻ thần bí kia từng thân thủ diệt không ít tín đồ Quang Minh Hội, khẳng định sẽ không để truyền nhân của mình gia nhập trong đó.
Chủ nhân tương lai của hắn, vậy mà lại bị ba kẻ ngoại lai trói lại, hỏi hắn làm sao không giận cho được.
…
“Không tốt, nhìn kia, nhà thờ Chỉ Diên phát sáng, dường như có cháy”
Bất chợt, Alexis biến sắc nói.
Nàng tuy không giải thích được vì sao nhà thờ đá lại có thứ gì bắt được lửa, thế nhưng ánh sáng chập chờn kia là lửa bị gió thổi lay động không sai.
Không ổn! Ba người ngoại quốc cùng thầm hô.
«Dấu ấn của Chúa» vẫn còn tại đó nha!
Lão giả sắc mặt cũng khẽ biến, hắn nhớ là tiểu nữ tử kia còn bị trói tại gian thờ chính.
Không nói một lời, lão giả đột ngột hướng về phía đó, lao thân mà đi.
Alexis ba người cũng nhìn nhau một cái, cùng gật đầu, gắt gao đuổi theo sau lưng lão giả.
(Chương xong)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!