Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)
Thật Là Đẹp
Đường Nguyệt đâu biết Giang Trần suy nghĩ cái gì, còn chuyện đánh gì đó, lúc
này Đường Nguyệt không có thời gian suy nghĩ nhiều. Giang Trần muốn nổi điên,
cô không muốn nổi điên với Giang Trần, sắp đông lạnh ở chỗ này rồ, nhanh lên
bờ mới là chuyện đúng đắn.
– Giang Trần, em có thể đổi chỗ nắm được không, em nắm tay tôi tôi bơi thế
nào đây?
Đường Nguyệt mắng Giang Trần ngu ngốc, sao không hiểu một chút thưởng thức nào
thế.
Giang Trần không nói gì, bóp ngực cũng không được, nắm tay cũng không được,
vậy hắn nên nắm ở đâu?
Nghĩ một lát, Giang Trần vươn tay ra, rõ ràng là nắm lấy eo Đường Nguyệt.
Giang Trần ôm eo thon nhỏ của Đường Nguyệt, hai người dựa vào càng gần nhau
hơn, gần như là mặt dán mặt, có thể nghe thấy tiếng hai người thở, Giang Trần
càng có thể thấy rõ bộ dạng của Đường Nguyệt.
Lông mày cong cong, lông mi thật dài, miệng nhỏ hồng nhuận, làn da thủy nộn
bóng loáng, cho dù lúc này có chút chật vật vẫn hấp dẫn mười phần như trước.
– Giang Trần, em…
Đường Nguyệt vừa định tức giận, nhưng nghĩ ôm eo còn tốt hơn bóp ngực, liền
nhịn xuống trước, có gì đợi lên bờ nói sau cũng không muộn, vì thế nói với
Giang Trần:
– Giang Trần, em ôm hơi chặt rồi.
Đường Nguyệt muốn ang theo Giang Trần bơi lên bờ, ai biết vừa mới dứt lời,
bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, đánh vào mặt nước, một cơn sóng nước đánh về
phía hai người bọn họ.
Đường Nguyệt không phản ứng kịp, nửa người lập tức đè lên trên người Giang
Trần, hai thân thể nóng như lửa dán sát vào nhau.
Giang Trần vốn tùy ý ôm eo nhỏ của Đường Nguyệt, bị lực sóng nước đánh vào, ôm
càng chặt hơn theo bản năng, vì thế tư thế hai người đúng lúc là mặt đối mặt,
giống như Giang Trần ôm Đường Nguyệt vào trong ngực vậy.
Cảm nhận được thân thể mềm mại không xương của người phụ nữ, ngửi mùi thơm
nhàn nhạt trên người cô, hơi thở của Giang Trần lập tức trở nên nặng nề.
Đường Nguyệt dán sát vào người Giang Trần, hơi thở không nhanh, suýt chút nữa
sóng nước vừa rồi làm cô hít thở không thông, may mà kỹ năng bơi của cô không
tệ, nếu không hai cái mạng nhỏ của cô và Giang Trần sẽ mất ở trong đây rồi.
Đường Nguyệt hoàn toàn không biết tư thế của cô và Giang Trần, vừa vặn bộ ngực
cô đè lên bộ ngực của Giang Trần, hai thân thể dập dờn trong nước, ma xát nhau
tạo ra xúc cảm, làm Giang Trần thoải mái thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Mà vật giữa hai chân Giang Trần bị kích thích hấp dẫn vô cùng lớn, dĩ nhiên là
đứng thẳng lên, bất chợt chạm vào vị trí giữa hai chân của Đường Nguyệt.
Tuy hai người còn ngăn cách hai lớp quần áo, nhưng sau khi quần áo bị nước làm
ẩm ướt, dán sát vào người, mặc hay không mặc cũng chẳng khác gì nhau, thậm chí
Giang Trần có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ thân thể của Đường Nguyệt
truyền đến.
Đường Nguyệt chỉ cảm thấy phía dưới bụng mình có một ngọn lửa nóng chạm vào,
lập tức hiểu ra được đó là chuyện gì, cô trừng to mắt, nhìn Giang Trần không
dám tin, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng trong thoáng chốc.
– Giang Trần, em muốn chết à.
Đường Nguyệt kêu to, tức muốn chết rồi, nếu cô vừa bị Giang Trần sờ ngực, xem
như là Giang Trần không cẩn thận đi, nhưng chuyện này tính là gì đây, tính
mạng còn đang dạo chơi vậy mà người này còn… Còn…
– Hiểu lầm hiểu lầm.
Giang Trần cười mỉa, vội vàng dời người ra, tránh làm Đường Nguyệt kích động.
Hắn cũng không có ý định muốn khinh bạc Đường Nguyệt, không nói Đường Nguyệt
là cô giáo của hắn, chỉ dựa vào chuyện cô là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn
cũng không thể quá vô lễ với Đường Nguyệt.
Chỉ là chỉ có thể trách Đường Nguyệt quá xinh đẹp, hắn không thể khống chế nổi
thứ đó.
Có lẽ người bình thường trải qua kích thích chết mà sống lại, chắc là đã sớm
héo không thể héo hơn, nhưng Giang Trần vốn là người phải chết còn có thể sống
lại đã là một kỳ tích rồi, mà từ trước đến nay tâm trí của Giang Trần luôn
kiên cường dẻo dai, còn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hoàn toàn không coi là
quan trọng, trái lại còn có chút vênh váo đắc ý.
Ngửi được mùi thơm trên người Đường Nguyệt, thứ trong đũng quần đã sớm không
nghe lời nhất trụ kình thiên, Giang Trần đâu thể khống chế được.
– Tại mày làm hại.
Giang Trần thầm mắng cái đó của mình, vào lúc này còn làm hại hắn, đây không
phải là muốn cái mạng nhỏ của hắn sao, nhỡ đâu Đường Nguyệt thẹn quá thành
giận, ném hắn ở trong nước mặc kệ sự sống chết của hắn, chẳng phải cái mạng
nhỏ của hắn sẽ mất sao.
– Giang Trần, tốt nhất em nên đảm bảo là hiểu lầm, nếu không phải vậy…
Đường Nguyệt cắn răng nói, vừa thẹn vừa tức, ánh mắt nhìn Giang Trần vô cùng
kỳ lạ, nhưng sau khi đầu thằng nhóc này bị ngâm trong nước, lá gan không chỉ
lớn hơn trước kia một trăm lần.
– Thật sự là hiểu lầm, cô Đường, cô sẽ không bỏ lại em đúng không.
Giang Trần cười khổ nói.
– Hừ, nếu em lại không thành thật, tôi lập tức đi ngay, không quản chuyện
sống chết của em nữa.
Ngữ khí của Đường Nguyệt cao hơn nói, sau đó sắc mặt có chút kỳ lạ, cô hiểu ý
của Giang Trần, rõ ràng là sợ chết, nhưng nếu sợ chết vì sao còn muốn nhảy
xuống hồ tự sát, nếu không phải cô đúng lúc đi ngang qua, chắc chắn Giang Trần
đã chết thẳng cẳng rồi.
– Nhất định nhất định.
Giang Trần biết mình làm không đúng, cũng không tranh cãi với Đường Nguyệt
nữa, sau đó Giang Trần buông lỏng tay ra, nắm lấy một góc áo của Đường Nguyệt,
tránh xảy ra hiểu lầm gì đó nữa.
Đường Nguyệt thấy Giang Trần thành thật mới thoáng an tâm, cố gắng kéo Giang
Trần đi về bờ.
Cho dù kỹ năng bơi của Đường Nguyệt không tệ, nhưng sau khi kéo được Giang
Trần lên bờ cũng đã mệt gần chết, ngồi sững sờ trên đất, tay chân gần như
không thể động đậy.
Giang Trần lại càng khó chịu hơn, thân thể này của hắn quá yếu, đáng chết hơn
chính là hai cái chân bị chuột rút, nếu không đã không cần Đường Nguyệt cứu
hắn lên bờ.
Không phải Giang Trần không tin Đường Nguyệt, mà cái mạng nhỏ này quan trọng
hơn, Giang Trần không muốn vừa mới sống lại lập tức lại mất cái mạng nhỏ, mà
mạng nhỏ của mình chỉ có nắm ở trong tay mình Giang Trần mới yên tâm nhất,
giao mạng nhỏ của mình vào trong tay người khác, cảm giác đúng là không được
tốt.
Nghỉ ngơi một lúc để thể lực khôi phục lại một chút, Đường Nguyệt nhìn Giang
Trần, sau đó ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trên mái tóc lộn xộn của Giang Trần có đầy rong, quần áo trên người
dính đầy nước bùn trong đáy hồ, nhìn bộ dạng muốn bao nhiêu chật vật có bấy
nhiêu chật vật.
Đường Nguyệt nhìn thấy Giang Trần như vậy, muốn cười lại không dám cười, mặt
kìm nén đến đỏ bừng.
Theo ánh mắt của Đường Nguyệt, Giang Trần cúi đầu nhìn thoáng qua mình, sao
không biết Đường Nguyệt bị sao vậy được, hắn mỉm cười nói:
– Cô Đường, cô muốn cười thì cười đi, ngàn vạn lần đừng làm mình nín hỏng.
– Giang Trần, là tự em nói đó, không phải tôi cố ý cười nhạo em.
Nghe vậy, cuối cùng Đường Nguyệt không nhịn được, cười khanh khách ra tiếng,
không ngừng cười run rẩy cả người, nghiêng trước ngửa ra sau.
Khi Đường Nguyệt cười to, bộ ngực quy mô kinh người của cô lên xuống trên
dưới, rất đồ sộ, cô hoàn toàn không có chú ý tới, lúc trước vì cứu Giang Trần
ở trong hồ, hai cúc áo bị mở ra, nội y ren màu đen như ẩn như hiện, thiếu chút
nữa chọc mù hai mắt Giang Trần.
Giang Trần vẫn biết dáng người Đường Nguyệt rất tốt, nhưng với tính cách trước
đây của hắn tuyệt đối không dám nhìn nhiều, về chuyện dáng người Đường Nguyệt
đẹp biết bao nhiêu, hắn chưa từng có kinh nghiệm nhiều nên không biết nhận xét
như thế nào.
Bây giờ tình huống khác rồi, Giang Trần liếc mắt một cái liền nhìn ra, hắn có
tri thức phong phú hai đời, hơn nữa tri thức hiểu biết hai thế giới hòa vào
nhau trong đầu hắn, năng lực thích ứng kinh người cùng với năng lực phân tích
logic, rất nhanh liền có tác dụng.
– C, không, là F mới đúng.
Giang Trần không nhịn được suy nghĩ.
Hơn nữa chết tiệt, trình độ to lớn như vậy hắn vừa tự mình dùng tay chạm vào,
xúc cảm co dãn mềm mại rất tốt, làm hắn khó có thể quên.
– Em đang nhìn gì thế?
Phát hiện Giang Trần luôn im lặng nhìn mình, Đường Nguyệt nghi ngờ nói.
– Em đang nhìn cô.
Giang Trần nhìn Đường Nguyệt, mở miệng nói một cách rõ ràng, ánh mắt vẫn không
tự chủ được nhìn trước ngực Đường Nguyệt, chưa từng dời đi.
– Nhìn tôi…
Đôi mi thanh tú nhíu lại, Đường Nguyệt muốn nói tôi có gì đẹp, vừa nói ra được
một chữ, bỗng nhiên Đường Nguyệt thét chói tai, vội vàng kéo áo của mình che
giấu cảnh xuân lộ ra ngoài.
– Em nhắm mắt lại, không được nhìn.
Đường Nguyệt xấu hổ giận dữ kêu to.
– Đẹp như vậy, vì sao không nhìn?
Nhún vai, Giang Trần không chút để ý nói.
– Em… Em…
Đường Nguyệt trợn mắt há miệng, đây thật sự là Giang Trần hiền lành trong lớp
sao?
Là hắn che giấu bản tính quá tốt, thế cho nên lừa gạt được mọi người bao gồm
cả cô sao? Tình huống hiện giờ như vậy, cuối cùng cũng làm hắn lộ ra bộ mặt
thật.
– Cô Đường, bộ dạng cô tức giận cũng rất thú vị đó.
Giang Trần cười mỉm nói.
Đường Nguyệt nghe ra không phải Giang Trần cố gắng đùa giỡn mình, hắn ca ngợi
thật lòng, tuyệt đối không có lỗ mãng.
Được một người đàn ông khen ngợi như vậy, cho dù thực ra người đàn ông đó chỉ
là một học sinh nam, tóm lại cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Nhưng Đường Nguyệt thật sự không có biện pháp vui vẻ, cô nhìn khuôn mặt Giang
Trần, không biết vì sao càng lúc càng tức giận.
– Giang Trần, em có thể ngậm miệng lại được không?
Có chút vô lực, lại có chút oán hận, Đường Nguyệt nói.
Giang Trần cười nhạt, miệng đóng lại, nhưng ánh mắt vẫn không thành thật như
trước.
Giang Trần vô cùng lông bông trời sinh, thậm chí có thể dùng hung hãn để hình
dung, hắn làm việc không kiêng kỵ cái gì, lúc nghĩ đến cái gì sẽ tự nhiên nói
thẳng ra, còn đối phương có thân phận gì, Giang Trần không chút để ý không
chút kiêng kỵ, cho dù biết Đường Nguyệt là giáo viên của hắn, nhưng muốn Giang
Trần tôn sư trọng đạo gì đó, Giang Trần đều không thể làm được.
Phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, trong quan niệm của Giang Trần, từ nhỏ đã để
cho đàn ông thưởng thức.
Tâm tình của hắn như vậy dùng từ ngữ xã hội hiện đại để hình dung là điển hình
của cuồng dâm sinh hoang tưởng*, nói một cách chính xác quả thực Giang Trần
đang ở giai đoạn cuối, thuộc loại không thể cứu chữa được.
*: Là một từ hay dùng trên mạng xã hội Trung, đại khái là chỉ những người đàn ông luôn thấy không vừa mắt với những ý kiến, quan điểm, thẩm mỹ của người khác, luôn ảo tưởng cách nghĩ, thẩm mỹ của mình tốt, nói tóm lại là ‘hoang tưởng’. Đường Nguyệt cố ý không nhìn ánh mắt Giang Trần, chỉ cần Giang Trần không nói
linh tinh là tốt lắm rồi, cô nắm chặt lấy quần áo, chắc chắn mình không lộ ra
cảnh xuân mới lau mặt, nghĩ thầm rằng chắc chắn lớp trang điểm đã trôi hết
rồi, cho dù có dễ nhìn cũng không đẹp đến mức đó?
Sau đó Đường Nguyệt lại nhìn về phía Giang Trần, dần dần cảm xúc phức tạp
trong mắt dâng lên.
– Giang Trần, vì sao em phải nhảy xuống hồ tự sát?
Suy nghĩ một lát, Đường Nguyệt hỏi, vừa rồi lúc ở trong nước cô đã hỏi vấn đề
này rồi.
– Lời nói thật, em không biết.
Sắc mặt Giang Trần thay đổi một lát, lắc đầu nói.
Đáp án của Giang Trần làm Đường Nguyệt không hài lòng, Đường Nguyệt cũng không
hỏi nhiều, lo lắng kích động đến Giang Trần, nhỡ đâu Giang Trần lại nhảy xuống
hồ tự sát lần nữa, cô cũng không còn thể lực dư thừa kéo Giang Trần từ trong
hồ ra.
– Giang Trần, không còn sớm nữa, có chuyện gì ngày mai lại nói…
Đường Nguyệt giơ tay chỉ chiếc xe màu đỏ đậu cách đó không xa, nói;
– Xe của tôi đậu ở chỗ này, em đi theo tôi, tôi đưa em về trường học, đêm nay
em cẩn thận suy nghĩ chuyện mình đã làm, xế chiều ngày mai tan học em đến văn
phòng tìm tôi.
Đường Nguyệt cố gắng nói uyển chuyển một chút, nghĩ thầm rằng thần kinh của
thiếu niên quá yếu ớt, sau khi cô nói như vậy chắc là chịu kích thích lớn, còn
chuyện chiếm tiện nghi, nếu thiếu niên đã bị kích thích như vậy rồi, tạm thời
bỏ xuống đã, cho dù đó không phải là chuyện vui vẻ gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!