Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Phiền Phức Đưa Tới Cửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Phiền Phức Đưa Tới Cửa



Sau khi Đường Nguyệt đưa Giang Trần đến một lối rẽ gần trường học, đợi Giang

Trần xuống xe, cô lập tức đạp chân ga lái xe rời đi rất nhanh.

Nhìn tình hình như vậy, dường như không muốn ngây ngốc ở thêm với Giang Trần

một giây, giống như lại bị Giang Trần chiếm tiện nghi.

Giang Trần sờ cái mũi không ngừng cười khổ, sao hắn không biết Đường Nguyệt bị

mình dọa sợ chứ, chuyện này làm Giang Trần có chút dở khóc dở cười.

Chỉ là Giang Trần cũng biết đúng là mình làm hơi quá, cho dù sờ ngực hay là

xâm phạm Đường Nguyệt đều không phải là cố tình, nhưng hắn không thể không

thừa nhận là mình có làm.

– Lúc nào đó phải xin lỗi Đường Nguyệt mới đúng, để tránh cô ấy coi mình là

sắc lang, như vậy cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu lắm.

Giang Trần nghĩ ở trong lòng.

Chỉ là cho dù định xin lỗi Đường Nguyệt nhưng Giang Trần không có một chút cảm

giác cảm thấy hổ thẹn, trọng sinh sống lại, nếu không thể sống tự tại, vui vẻ

theo ý mình, vậy khác gì đã chết chứ?

Giang Trần không còn là Giang Trần trước kia, muốn hắn bất lực hèn nhát giống

như trước đây, chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng, chuyện đó tuyệt đối không

có khả năng, nói một cách chính xác, dáng người của Đường Nguyệt vô cùng hoàn

mỹ, thưởng thức cái đẹp, Giang Trần không cảm thấy có gì không đúng.

Xe đi xa, cuối cùng không nhìn thấy nữa, Giang Trần quay đầu nhìn về phía cổng

trường trung học Nghi Lan, trong mắt có chút hoảng hốt!

Giang Trần đứng trước cửa trường học, nhìn cổng trường một lúc lâu mới kéo đôi

chân nặng nề, chậm rãi đi vào trong trường học.

Dựa theo trí nhớ Giang Trần xuất hiện trong phòng ngủ năm linh ba, Giang Trần

còn chưa đẩy cửa vào liền thấy cửa bị người ta mở từ trong, một gương mặt tròn

tròn ló ra từ bên trong.

– Giang Trần, cuối cùng cậu cũng về rồi… Oa, sao người cậu lại bẩn như vậy,

cậu đi đâu thế?

Người nọ vừa thấy Giang Trần, vốn là sửng sốt liền lớn tiếng nói, tình cảm

quan tâm không có lời nào có thể miêu tả.

Giang Trần nhớ rõ tên này là Bao Thế Phàm, Bao Thế Phàm vô cùng bình thường

giống như tên của hắn ta vậy, không cao không lùn không mập không gầy, toàn

thân không tìm ra được bất luận tật xấu gì, cũng không tìm ra được bất luận

nổi bật nào.

– Đến hồ Nam Tinh một chuyến.

Giang Trần gật đầu trả lời, vỗ vỗ vai Bao Thế Phàm tiến vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không khác bất luận phòng ngủ nào trong trường trung học Nghi

Lan, không gian không lớn, có hai cái giường, đây là nơi Giang Trần và Bao Thế

Phàm ở.

– Đi hồ Nam Tinh? Hồ Nam Tinh cách trường chúng ta hơn ba mươi dặm đó, cậu đi

đến đó làm gì?

Bao Thế Phàm hoang mang khó hiểu nói.

– Hóa ra lại xa như vậy, khó trách hai chân bị chuột rút.

Giang Trần hiểu ra, sau đó thuận miệng nói:

– Đi tự sát.

Lúc nói chuyện ánh mắt Giang Trần đều nhìn Bao Thế Phàm.

– Tự sát, cậu đùa gì vậy.

Bao Thế Phàm kêu to, vội vàng đánh giá người Giang Trần từ trên xuống dưới,

nghĩ thầm rằng xưa nay Giang Trần luôn không nói đùa, không có một chút tế bào

hài hước nào, nói đi tự sát không chừng là tự sát thật.

Lần này trở về chắc là tự sát không thành, chuyện này làm Bao Thế Phàm hoảng

sợ, sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói:

– Giang Trần, không phải cậu nói thật đấy chứ?

Giang Trần cười ha ha, nói:

– Đương nhiên là giả, chỉ đùa một chút thôi, đừng coi là thật. Mình đúng là

có đi đến hồ Nam Tinh, chỉ là đi ngắm cảnh mà thôi, phong cảnh nơi đó không

tệ, có cơ hội hai chúng ta đi cùng xem.

Giang Trần nói đi tự sát là cố ý nói vậy, hắn muốn thăm dò Bao Thế Phàm một

chút, phản ứng của Bao Thế Phàm làm hắn có chút bất ngờ, đồng thời cũng cảm

thấy vui mừng.

Giang Trần biết mình không nên hoài nghi Bao Thế Phàm nhưng hắn không hiểu sao

lại đến hồ Nam Tinh, lại không hiểu sao nhảy xuống hồ tự sát, có thể nói mỗi

người đều là đối tượng đáng nghi, chuyện này liên quan đến tính mạng của mình,

Giang Trần không thể không cẩn thận một chút, hắn không muốn chết không rõ lần

nữa.

Mà Bao Thế Phàm nói, rất nhanh làm Giang Trần hoàn toàn đánh mất nghi ngờ.

Giang Trần nhìn ra Bao Thế Phàm thật sự quan tâm hắn, nếu không cho dù Bao Thế

Phàm che giấu tốt thế nào cũng không thể thoát khỏi mắt hắn.

Sắc mặt Bao Thế Phàm vô cùng kỳ lạ, mưa to như vậy, cho dù cảnh ở hồ Nam Tinh

đẹp đến mấy cũng không thể nhìn được.

Sau đó Bao Thế Phàm nhớ tới một chuyện khác, sắc mặt hắn lập tức trở nên càng

kỳ lạ hơn, chần chừ nói:

– Giang Trần, sao lúc trước chuông tan học vừa vang lên cậu liền lao ra

ngoài, mình thấy cậu hốt hoảng, vừa đi vừa không ngừng niệm thần chú, không

biết là đang nói gì… Mình ở phía sau gọi cậu vài tiếng cậu đều không nghe thấy

được, mình lo lắng cậu gặp chuyện không may nên đuổi theo phía sau muốn gọi

đứng lại, đâu ngờ rằng cậu…

– Mình làm sao?

Giang Trần vừa lau tóc vừa tùy ý nói.

– Mình nhìn thấy cậu nhảy lên tường trường học, nhảy ra ngoài.

Bao Thế Phàm ngơ ngác nói.

Trường trung học Nghi Lan dạy học theo hình thức khép kín, học sinh không có

việc gì không được tự ý ra ngoài, ở đây có rất nhiều học sinh muốn ra ngoài

đều phải lén lút trèo tường. Nhưng Giang Trần không phải trèo tường, hắn trực

tiếp nhảy ra ngoài.

– Bao Thế Phàm, cậu nói minh không ra ngoài từ cổng trường học, mà nhảy lên

tường ra ngoài sao?

Giang Trần dừng lại động tác lau tóc, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ.

– Đúng vậy, lúc ấy mình thấy tận mắt, cậu nhảy lên cái tường cao gần ba

thước, giống như bay lên vậy.

Bao Thế Phàm ấp úng nói.

Có rất nhiều chuyện ở đời này, cho dù Giang Trần không có ấn tượng cụ thể

nhưng có khái niệm mơ hồ, nhưng chuyện hắn đi ra khỏi trường trung học Nghi

Lan như thế nào, xuất hiện ở hồ Nam Tinh như thế nào, nhảy xuống hồ tự sát thế

nào, một đoạn trí nhớ này lại trống rỗng, giống như bị người ta xóa sạch vậy.

Hắn gầy yếu như thế, vậy mà có thể nhảy lên cái tường cao hơn hai thước, dựa

theo hình dung của Bao Thế Phàm giống như là bay lên vậy, chuyện này không thể

nghi ngờ trở nên kỳ lạ hơn.

Bởi vì Giang Trần hiểu rõ với lực lượng và sức mạnh của thân thể này mà nói,

không nói nhảy cao ba thước, cho dù nhảy một thước đều là chuyện vô cùng khó

khăn.

Càng không cần phải nói sau khi nhảy qua tường còn đi bộ hơn ba mươi dặm, đi

đến hồ Nam Tinh nhảy hồ tự sát.

Chuyện này không chỗ nào không lộ ra kỳ lạ, giống như hắn bị người ta thôi

miên, có tiềm lực vô hạn.

Đổi lại hành vi đêm nay của hắn đều vượt ra khỏi phạm vi hắn làm được, giống

như có ý định mưu sát!

– Đúng là thủ đoạn độc ác.

Giang Trần tự nói trong lòng, trong đôi mắt lộ ra lạnh lẽo.

Giang Trần còn muốn đi đến hồ Nam Tinh tìm xem có phát hiện ra được dấu vết gì

không, dù sao chủ của thân xác này tự tử rất lạ, tuy chuyện đó không liên quan

đến hắn lắm nhưng dù sao hắn đã chiếm lấy thân thể của người ta, chuyện trước

đây đều biến thành chuyện của hắn, Giang Trần không có khả năng dễ dàng bỏ qua

như vậy.

Sau khi biết được một chút manh mối từ chỗ Bao Thế Phàm, chậm rãi trở lại như

cũ, trái lại Giang Trần không sốt ruột đi tìm kiếm chân tướng.

Không có lý do gì khác, lý do duy nhất chính là hắn quá yếu, nếu bị người ta

tính kế, biết được chân tướng quá sớm mà nói trái lại sẽ gây bất lợi cho hắn,

nói không chừng còn có thể đẩy hắn vào đường chết.

Còn việc tìm kiếm chân tướng, đợi tu vi của hắn tăng lên, thần thức đủ mạnh

rồi hắn có thể xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại, đến lúc đó là ai ra tay vừa

xem là hiểu, có ân báo ân có oán báo oán.

– Giang Trần, có phải gần đây cậu bị áp lực quá lớn vì học tập không, thực ra

không cần tạo á lực cho mình lớn như vậy.

Bao Thế Phàm thân thiết nói, giọng nói của hắn vang ta vang lên bên tai Giang

Trần, cắt ngang suy nghĩ của Giang Trần.

Giang Trần cười, sau khi trí nhớ dung hợp lại, hắn hiểu rõ mình trọng sinh vào

người như thế nào.

Nếu nói Giang Trần không thích học tập cũng thôi đi, nhưng Giang Trần lại vô

cùng thích học tập, theo đạo lý mà nói Giang Trần an phận thành thật, cần cù

chăm chỉ với phương diện học tập, thành tích không quá kém mới đúng, nhưng sự

thật là cho dù Giang Trần cố gắng như thế nào, thành tích của hắn trong lớp

luôn đếm ngược trong mười cái tên từ dưới trở nên.

Qua mấy tháng nữa là thi vào trường cao đẳng, với thành tích của Giang Trần,

không nói đến ba trường đứng đầu, chắc ngay cả ba trường đứng cuối cũng vô

cùng khó khăn.

– Chúng ta đừng nghĩ đến trường đại học trọng điểm nữa, trước mắt còn có mấy

tháng nữa, chúng ta cố gắng một chút nói không chừng còn có thể vào được ba

trường đứng cuối, cho nên thật sự không cần tạo áp lực quá lớn cho mình.

Bao Thế Phàm nói lần nữa.

– Đừng xem nhẹ mình như vậy, muốn học lên phải học trường đại học tốt nhất.

Giang Trần lạnh nhạt nói.

– Đại học tốt nhất, chúng ta có thể thi được sao?

Bao Thế Phàm cười khổ nói.

– Phải nghĩ biện pháp đã, sẽ thi được thôi.

Giang Trần nói rất nhẹ nhàng, không coi trọng lắm.

Đại học, đương nhiên Giang Trần muốn thi, nếu không chẳng phải mất đi rất

nhiều lạc thú sao, nếu trọng sinh sống lại, chuyện thú vị cả đời này đều phải

trải qua một lần, như vậy nhân sinh mới tính là đầy đủ.

Giang Trần theo đuổi nhân sinh, từ trước đến nay đều là mục tiêu tốt nhất, hắn

tu luyện công pháp vô cùng mạnh, người phụ nữ của hắn cũng phải xinh đẹp, muốn

thi đại học, tất nhiên phải trường đại học tốt nhất.

Bao Thế Phàm sửng sốt, nhìn Giang Trần đầy kinh ngạc, tưởng rằng mình nghe

lầm, sao Giang Trần có thể nói ra những lời như vậy?

Trong chớp mắt hắn ta phát hiện Giang Trần đứng trước mặt nhìn giống như quen

thuộc, thực ra không biết vì sao lại có vài phần xa lạ khó có thể nắm lấy.

Ở phía sau, cửa phòng ngủ bị người ta đẩy từ bên ngoài ra, ba bóng dáng đi vào

trong.

Vừa thấy ba người kia, sắc mặt Bao Thế Phàm liền thay đổi, trong mắt lộ vẻ sợ

hãi, mà ánh mắt Giang Trần cũng hơi lạnh lùng.

Cẩn thận nghĩ một lát, Giang Trần nhận ra ba tên này là bạn cùng lớp, người

đứng đầu là Quách Hổ, người cao gầy phía sau tên là Cao Minh, người béo mập

còn lại tên là Trương Đại Bằng.

Bởi vì trong tên Quách Hổ có chữ hổ nên ba tên này tự xưng là tam hổ Nghi Lan,

chuyên môn hoạt động gây khó dễ cho kẻ yếu, không ít người hận đám người này

nghiến răng nghiến lợi, lại không có biện pháp nào.

Giang Trần hiểu rõ sợ hãi trong mắt Bao Thế Phàm có nghĩa là gì, bởi vì trước

đó hắn và Bao Thế Phàm bị ba tên này bắt nạt không ít, sinh hoạt phí từng

tháng đều chỉ còn lại nửa, nửa kia rơi vào trong túi ba người kia.

Bởi vì tính cách của Giang Trần và Bao Thế Phàm đều là giận mà không dám nói

gì, như vậy càng lúc càng làm ba người này không kiêng nể gì, chuyện bắt nạt

bọn họ thành như cơm bữa!

Nửa đêm ba người này tiến vào cửa, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tất

nhiên là tới gây phiền phức rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN