Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)
Thiếu Niên Chính Trực
– A, đây không phải là người bay của chúng ta đấy sao, người bay trở lại rồi
à.
Quách Hổ liếc mắt một cái nhìn về phía Giang Trần, kỳ lạ nói.
Người bay sao?
Giang Trần cảm thấy kinh ngạc, cảnh hắn nhảy ra khỏi tưởng không chỉ bị Bao
Thế Phàm một mình nhìn thấy, còn có bạn học khác thấy được.
– Ha ha, Giang Trần, cậu có chuyện gì thế, vừa bẩn lại thối, không phải là
rơi xuống hố phân đó chứ.
Trương Đại Bằng theo sau Quách Hổ đánh giá Giang Trần một vòng, cười hì hì
nói.
Cao Minh cũng cười nói:
– Cho dù rơi xuống hố phân cũng quá khó ngửi rồi, quá ghê tởm, sắp xông chết
tôi rồi.
– Tôi nói này, các cậu đến đây là gì thế?
Giang Trần không thèm quan tâm ba tên này nói linh tinh, thản nhiên nói.
– Sao thế, không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?
Quách Hổ đặt mông ngồi lên giường Giang Trần, thoải mái tùy tiện giống như trở
về nhà hắn ta vậy, cười nói.
– Có chuyện gì thì nói mau, không có việc gì thì cút, đừng chậm trễ thời gian
nghỉ ngơi của tôi.
Ánh mắt Giang Trần nhìn Quách Hổ, giọng nói lạnh lùng, quát lớn:
– Ai cho ngươi ngồi xuống, đứng dậy cho tôi.
Đó là giường ngủ của hắn, Quách Hổ lại dám ngồi xuống giường khi chưa được hắn
cho phép, đối với Giang Trần mà nói giống như xâm nhập vào lãnh địa của hắn
vậy, Giang Trần vô cùng mất hứng.
– Giang Trần, có phải cậu ngứa da rồi không, vậy mà dám dùng ngữ khí đó nói
chuyện với tôi sao? Có dũng khí cậu lặp lại lần nữa, có tin ông đây giết chết
cậu hay không!
Sau một lúc sửng sốt, Quách Hổ giận tím mặt, một ngón tay chỉ về phía Giang
Trần, gương mặt vô cùng âm u.
Quách Hổ đúng là tới gây phiền phức, nói chính xác là tới tìm Giang Trần gây
phiền phức.
Lý do Quách Hổ tới gây phiền phức rất đơn giản, căn bản không tính là lý do.
Hôm nay cảnh Giang Trần nhảy qua tường đúng lúc Quách Hổ cũng nhìn thấy, lúc
ấy hắn ta không tin vào hai mắt mình, cho rằng mình nhìn lầm rồi, còn gọi tên
Giang Trần vài tiếng.
Giang Trần không có trả lời hắn ta, Quách Hổ cảm thấy mất mặt, vì thế hơn nửa
đêm tìm tới cửa, cho Giang Trần nhìn một chút sắc mặt.
Nhưng Quách Hổ không ngờ tới chính là hắn ta còn chưa có làm gì cả, Giang Trần
đã làm trước rồi.
– Đứng dậy hoặc nằm dưới đất, tự cậu lựa chọn.
Giang Trần không nói nhiều lời vô nghĩa với Quách Hổ, lạnh lùng nói ra.
– Giang Trần, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không, không muốn sống
nữa à?
Cao Minh tức giận nói.
Tính cách của Trương Đại Bằng tương đối nham hiểm, càng trực tiếp, không nói
hai lời giơ tay lên, đấm về phía mặt Giang Trần.
Sao Giang Trần có thể bị Trương Đại Bằng đánh được, nếu không thì hắn đừng
sống nữa, trực tiếp mua một miếng đậu hủ đập đầu vào, ngay lúc Trương Đại Bằng
sắp đánh tới, Giang Trần nhấc chân lên đạp.
Cái đạp của Giang Trần đạp trúng bụng Trương Đại Bằng, đá văng Trương Đại Bằng
ra ngoài.
– Giang Trần, cậu muốn chết sao?
Quách Hổ không có ngờ tới Giang Trần dám phản kháng, dưới cơn giận dữ, đứng
bật dậy khỏi giường, lớn tiếng nói.
Giang Trần không nói gì, lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Hổ một cái, lại đá mạnh
một cái, hắn đã cho Quách Hổ lựa chọn, đứng dậy hoặc nằm xuống, Quách Hổ coi
lời hắn nói là gió thoảng bên tai, như vậy Quách Hổ chỉ có thể nằm xuống.
“Ầm!”
Giang Trần đá vào ngực Quách Hổ, cả người Quách Hổ ngã về phía sau, cái gáy
đập mạnh vào trên đất, làm cho mắt nổ đom đóm.
– Làm phản rồi, Cao Minh, cậu còn đứng thất thần làm gì, đánh cho mình, đánh
cho chết!
Quách Hổ đứng dậy, hổn hển quát lớn.
Nghe Quách Hổ kêu to, Giang Trần có chút bất đắc dĩ, thân thể này của hắn thật
sự quá yếu, nếu không thì một cái đạp này đã làm Quách Hổ không có cơ hội đứng
dậy.
– Xem ra phải nắm chắc thời gian, rèn luyện thân thể này thật tốt mới được.
Giang Trần nghĩ ở trong lòng.
Cao Minh thấy Giang Trần đứng ngẩn người, nắm lấy cơ hội, quả đấm đánh mạnh về
phía đầu Giang Trần, Giang Trần nhíu mày, vẫn đạp chân như trước, Cao Minh
không ngốc đứng yên để Giang Trần đạp, thân thể xoay chuyển tránh đi, nhưng
không biết vì sao lại thế, rõ ràng hắn ta đã tránh được, nhưng một cái đạp của
Giang Trần vẫn đạp trúng eo hắn ta, đau đớn làm Cao Minh chảy mồ hôi lạnh,
ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu mà không có biện pháp đứng dậy.
– Ngu ngốc.
Giang Trần lạnh lùng nói.
Tuy thân thể này rất yếu nhưng có linh hồn Giang Trần mạnh điều khiển, không
biết yếu ớt đã đi đâu rồi, Giang Trần nhìn thủ đoạn đánh nhau của ba người
đúng là cấp thấp, hoàn toàn có trăm ngàn chỗ hở, cho dù ba người đánh hắn một
cái đều loại hiềm nghi bắt nạt người khác.
Đúng vậy, là bắt nạt.
Nếu ba người biết được ý nghĩ trong lòng của Giang Trần, nhất định sẽ khiếp sợ
cả đám.
Sau khi đạp Cao Minh ngã xuống, người Giang Trần khẽ di chuyển, lại đá một
cái, Quách Hổ lại ngã xuống đất một lần nữa, gương mặt đều đã đau đớn biến
hình.
Quách Hổ bị đánh ngã gào khóc kêu to, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ hôm nay gặp quỷ,
sao Giang Trần đánh nhau lợi hại như vậy, hoàn toàn vượt khỏi lẽ thường.
Quách Hổ không thể lý giải được nên không thể chịu phục, kêu to, Quách Hổ vùng
vẫy đứng dậy, hắn ta không tin ba người bọn họ không đánh được Giang Trần.
Còn Bao Thế Phàm đã hoàn toàn bị Quách Hổ xem nhẹ, cho tới bây giờ Quách Hổ
không có coi Bao Thế Phàm là đàn ông.
Thực ra trước đây Giang Trần cũng như vậy, chẳng qua chỉ là đối tượng bị bắt
nạt thu phí bảo vệ mà thôi, nhưng không biết tối nay Giang Trần chạm vào dây
thần kin nào, bỗng nhiên cả người bùng nổ.
Giang Trần giơ chân lên giẫm lên cổ Quách Hổ.
– Quách Hổ, nếu cậu dám ra tay, tôi không ngại giẫm gãy cổ cậu đâu.
Nhìn từ trên cao xuống, Giang Trần sẵng giọng nhìn Quách Hổ.
Sắc mặt Quách Hổ thay đổi, vô cùng khiếp sợ nhìn Giang Trần, ánh mắt Giang
Trần rất lạnh, đó là loại lạnh lẽo không có tình cảm của con người, cho nên có
vẻ tàn nhẫn!
Mắt với nhìn thẳng mắt Giang Trần, toàn thân Quách Hổ như bị điện giật, cho dù
ngữ khí nói chuyện của Giang Trần không độc ác lắm, nhưng không biết vì sao
Quách Hổ lại có một loại cảm giác, đó chính là nếu hắn ta còn muốn ra tay, nói
không chừng Giang Trần sẽ thật sự giẫm gãy cổ hắn ta.
Cổ là bộ phận yếu ớt nhất, một khi bị giẫm gãy, e rằng nửa đời sau của Quách
Hổ phải sống trong bệnh viện rồi.
Quách Hổ là một người xấu, nhưng không tính là người độc ác, ít nhất lúc Giang
Trần nảy sinh tâm tư ác độc này, hắn ta còn chưa độc ác như Giang Trần.
Giang Trần độc ác, là độc ác chân chính.
Quách Hổ không biết độc ác mạnh mẽ của Giang Trần từ đâu mà có, nhưng sau khi
nghe Giang Trần nói, Quách Hổ không dám động đậy nữa, sợ rằng sẽ là Giang Trần
kích động.
– Giang Trần, cậu muốn làm gì, bỏ chân ra trước, có chuyện gì thì từ từ nói.
Quách Hổ thật sự hơi sợ, nơm nớp lo sợ nói.
Giang Trần cười lạnh lùng, đang muốn nói chuyện, lại nghe ‘bốp’ một tiếng, thứ
gì đó vỡ vụn, Giang Trần quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Bao Thế Phàm cầm
một cái ghé đập vào lưng Trương Đại Bằng.
Trương Đại Bằng bị đập trúng ngã xuống mặt đất, cuối cùng không thể động đậy.
– Giang Trần, bọn họ muốn bắt nạt cậu, mình liều mạng với bọn họ.
Thở hổn hển, Bao Thế Phàm lắp ba lắp bắp nói.
Giang Trần cười ha ha, nói:
– Không sai, liều mạng với bọn họ.
Quách Hổ mơ màng, Trương Đại Bằng cũng mơ màng rồi.
Giang Trần một mình điên còn chưa đủ, vậy mà Bao Thế Phàm sợ hãi cũng điên
theo, chẳng lẽ điên cũng có thể lây bệnh được sao? Nếu không thì giải thích
chuyện xảy ra đêm nay như thế nào.
Hơn nữa bây giờ rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ, Quách Hổ có chút mơ màng quay
vòng.
– Cao Minh, cậu thành thật đứng ở đó đừng có mà nhúc nhích, nếu không xảy ra
chuyện, cậu hiểu mà.
Chỉ tay về phía Cao Minh, mặt Giang Trần không chút thay đổi cảnh cáo nói.
– Dạ… Dạ…
Cao Minh gật đầu như gà con mổ thóc, cho dù Giang Trần không nói như vậy, Cao
Minh cũng không tính toán ra tay rồi.
Chuyện xảy ra đêm nay quá kỳ lạ, làm cho hắn ta chịu đả kích rất lớn, không
nói đế thủ đoạn độc ác của Giang Trần, Bao Thế Phàm dùng ghế đánh người cũng
đủ làm hắn ta kích động rồi, hắn ta không muốn bị giẫm lên cổ hoặc bị ghế dựa
đập vào như bao cát.
– Quách Hổ, tôi vừa hỏi cậu rồi, các cậu tới có chuyện gì, dường như cậu còn
chưa trả lời vấn đề của tôi.
Cao Minh vô cùng nghe lời, Giang Trần vô cùng hài lòng, cúi đầu nhìn Quách Hổ
nói.
Quách Hổ tới tìm Giang Trần gây phiền phức, nhưng bây giờ đâu dám mở miệng nói
vậy, vội vàng nói:
– Chúng tôi… Chúng tôi chỉ vào cửa thôi…
– Rất tốt, nhưng nếu chủ nhân không chào đón khách, cậu cảm thấy khách phai
nên làm thế nào?
Giang Trần vô cùng khách sáo hỏi.
Quách Hổ hiểu rõ vì sao Giang Trần lại khách sáo như vậy, lúc hắn ta bắt nạt
người khác cũng khách sáo như vậy, thậm chí hắn ta còn có một danh hiệu là hổ
mặt cười. Chỉ khi nào kẻ bị bắt nạt phản kháng, hắn ta mới biến thành một con
chó điên.
Cho nên Quách Hổ hiểu rất rõ, nếu câu trả lời của hắn ta không làm Giang Trần
hài lòng, như vậy kế tiếp Giang Trần sẽ trở mặt.
Có thể nói giống như một nước cờ vậy, dùng cờ để ví von minh, Quách Hổ có kích
động muốn khóc.
– Là cút… Cút ra ngoài…
Quách Hổ kiên trì đến cùng, lắp ba lắp bắp nói.
Bây giờ Quách Hổ là người dưới một mái hiên không thể không cúi đầu, lúc nói
chuyện hai mắt hắn ta không ngừng chuyển động, tính toán xem sau này nên lấy
lại danh dự thế nào.
Cho đến bây giờ đều là Quách Hổ hắn giẫm lên người khác, đây là lần đầu tiên
hắn bị người khác giẫm lên, còn bị giẫm độc ác như vậy, món nợ này, sao Quách
Hổ có thể bỏ qua được.
– Cút!
Giang Trần quát khẽ.
Toàn thân Quách Hổ chấn động, chỉ cảm thấy màng tai mình như sắp bị xé rách,
sau khi Giang Trần để chân ra vài giây, cả đầu hắn ta đều trống rỗng.
Không lâu sau Quách Hổ luống cuống tay chân đứng dậy, cùng Cao Minh nâng
Trương Đại Bằng dậy, giống như chó nhà có tang rời khỏi phòng ngủ.
Lúc mới bị giẫm dưới chân, sao động tác nhỏ của Quách Hổ có thể tránh được ánh
mắt Giang Trần. Giang Trần cũng biết trước đây mình bị Quách Hổ bắt nạt không
ít lần, chẳng qua Giang Trần không thèm để ý, hắn không tính toán trước đây
Quách Hổ đã làm gì, hắn chỉ tính toán hiện tại và sau này.
Bởi vì Giang Trần không thể thanh toán nợ cũ với Quách Hổ, Giang Trần có quá
nhiều chuyện phải làm, hắn không có thời gian lãng phí với những nhân vật nhỏ
bé không quan trọng.
Tất nhiên nếu Quách Hổ không biết suy xét, một lòng cho rằng bài học đêm nay
chưa đủ khắc sâu, muốn lấy lại danh dự mà nói, như vậy rất nhanh Quách Hổ sẽ
biết con đường cuối cùng mà hắn ta đi lên.
Giẫm lên một người, tất nhiên giẫm chết người sảng khoái hơn.
Nhưng giẫm lên chậm rãi, cho đến cuối cùng để tên bị giẫm lên rơi vào trong
tuyệt vọng, thậm chí thoáng tưởng tượng, cho dù trong lòng đều đã sản sinh ra
sợ hãi và bất an rất lớn, lại càng là thủ đoạn giết người không thấy máu.
Giết người, Giang Trần vô cùng am hiểu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!