Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)
99% Phù Hợp
– Giang Trần, hình như mình vừa đánh Trương Đại Bằng, bọn họ sẽ trả thù chúng
ta, nhất định sẽ trả thù chúng ta.
Ba người kia đi rồi, Bao Thế Phàm liền thay đổi sắc mặt, sốt ruột không thôi
nói.
Bao Thế Phàm không biết vừa rồi mình lấy đâu ra dũng khí cầm lấy ghế dựa đánh
về phía Trương Đại Bằng, có lẽ vì hắn ta cảm thấy Giang Trần quá xúc động quá
nhiệt huyết, bất chợt cảm xúc bị cuốn theo, cho nên cũng trở nên quá xúc động
quá nhiệt huyết.
Lúc này xúc động rút đi, ý thức được hành động mình làm có ý nghĩa gì, Bao Thế
Phàm mới cảm thấy nghĩ lại mà sợ, run sợ bất an.
– Bao Thế Phàm, cậu sợ Trương Đại Bằng làm cái gì, bọn họ cũng có hai tay hai
chân, không nhiều hơn cậu cái gì.
Giang Trần hơi bất mãn nói.
– Giang Trần, không phải là cậu không biết, cái tên Trương Đại Bằng đó vô
cùng nham hiểm, Quách Hổ làm chuyện xấu, hơn một nửa lớn là do Trương Đại Bằng
đưa ra chủ ý, mình đập hắn ta một cái, hắn ta nhất định sẽ chỉnh chết mình.
Đầu Bao Thế Phàm đầy mồ hôi.
Quả thật Giang Trần có biết chuyện này, Quách Hổ là kẻ xấu, Trương Đại Bằng là
số âm, chuyện nham hiểm gì cũng làm được.
– Nếu Quách Hổ, Trương Đại Bằng dám trả thù cậu, cậu lại lấy ghế dựa đánh bọn
họ.
Giang Trần không thèm để ý lắm nói, chỉ là ba con châu chấu mà thôi, hắn sẽ
không để ở trong lòng.
– Giang Trần, mình đâu dám làm vậy nữa.
Vẻ mặt Bao Thế Phàm cầu xin, nhìn như vậy, quả thực sắp khóc ra rồi.
Nhìn bộ dạng này của Bao Thế Phàm, trái lại Giang Trần xấu hổ vì trêu chọc hắn
ta rồi.
Giang Trần hiểu rõ Bao Thế Phàm là kiểu người gì, giống hệt mình lúc trước, vô
cùng hiền lành, hắn ta lấy ghế đánh vào người Trương Đại Bằng, chắc là phải
đấu tranh tư tưởng nhiều lắm mới có dũng khí.
Hơn nữa Bao Thế Phàm đánh Trương Đại Bằng, nói đến cùng là vì hắn bị bắt nạt,
người bạn như Bao Thế Phàm đúng là làm Giang Trần không còn lời nào để nói!
– Bao Thế Phàm, cậu cứ yên tâm đi, nếu bọn họ lại tìm cậu gây phiền phức,
mình sẽ ra tay.
Vỗ vỗ bả vai Bao Thế Phàm, Giang Trần an ủi.
Lúc này sắc mặt Bao Thế Phàm mới tốt hơn một chút, hắn ta kỳ lạ nhìn Giang
Trần, nói:
– Giang Trần, cậu không lo lắng bọn họ sẽ trả thù sao?
Cười một lát, ánh mắt Giang Trần nhìn Bao Thế Phàm nói:
– Lo lắng, cần gì phải lo lắng, bọn họ muốn trả thù thì cứ việc tới đây, lo
lắng thì có ích lợi gì chứ… Hơn nữa mình luôn cho rằng, con người có thể bình
thường, nhưng tuyệt đối không thể bình thường,hiếm khi thẳng thắt lưng như đàn
ông, cậu không thấy cảm giác này rất tốt sao?
– Ừm… Đúng là rất tốt.
Nghĩ một lát, Bao Thế Phàm gật đầu.
– Nếu rất tốt, vậy thì thẳng thắt lưng của cậu lên, để cho tất cả mọi người
biết Bao Thế Phàm cậu là đàn ông, không phải quả trứng mềm, cậu có thể làm
được không?
Giang Trần nói nghiêm túc.
– Có thể!
Gần như không kìm lại được, Bao Thế Phàm lớn tiếng nói.
– Tốt, đây mới là bạn tốt của Giang Trần mình chứ, bạn tốt của Giang Trần
mình há có thể là người bình thường, cậu có thể là kẻ vô tích sự, cậu có thể
không thi đỗ đại học, nhưng ít nhất phải là đàn ông… Trả lời mình, nếu bọn họ
dám trả thù, cậu sẽ làm thế nào?
Giang Trần quát hỏi.
– Lấy ghế dựa đánh bọn họ.
Lớn tiếng thở hổn hển, Bao Thế Phàm dùng lực nói.
– Tốt, thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi, mình đi tắm rửa.
Nói xong lời này, không đợi Bao Thế Phàm nói cái gì, Giang Trần xoay người đi
vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, soi gương nhìn khuôn mặt trắng xanh không máu của mình, Giang
Trần vô cùng bất đắc dĩ.
– Thần thức bị thương, linh hồn bị hao tổn theo, thân thể quá yếu, linh hồn
không thể săn sóc ân cần, khác nào một phế vật chứ?
Giang Trần tự nói, vẻ mặt cười khổ, biến cố như vậy đối với hắn mà nói, không
khác gì từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Giang Trần vừa nói mấy câu với Bao Thế Phàm, nhìn thì rất bình thường, thực ra
là vận dụng lực lượng linh hồn, mới có hiệu quả tuyên truyền giác ngộ, kích
thích huyết khí của Bao Thế Phàm.
Giang Trần làm như vậy không phải vì muốn cải tạo Bao Thế Phàm, Giang Trần
cũng không định cải tạo Bao Thế Phàm, tuy Bao Thế Phàm vô cùng bình thường,
nhưng người bình thường cũng có mặt đáng yêu, nếu mạnh mẽ cải tạo mà nói, như
vậy Bao Thế Phàm không còn là Bao Thế Phàm nữa, mà biến thành một kẻ khác.
Chuyện Giang Trần làm là chỉ muốn Bao Thế Phàm thấy được rõ, rốt cuộc mình là
người như thế nào.
Chuyện này chỉ là thủ đoạn nhỏ bé, nhưng đều làm Giang Trần cảm thấy suy yếu
rất lớn, không phải Giang Trần không chịu được.
Chỉ là Giang Trần biết sở dĩ tạo thành tình hình này, thứ nhất là vì thân thể
của ký chủ vốn suy yếu, thứ hai là thần thức của hắn bị thương quá nghiêm
trọng.
Sau đó thông qua gương, cuối cùng Giang Trần cũng nhìn thấy rõ bộ dạng của
mình hiện giờ.
Thiếu niên trong gương khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dường như không đủ
dinh dưỡng nhiều năm, dáng người gầy, không cao đến 1m6, một bộ đồng phục nhỏ
nhất mặc lên người đều có vẻ rộng thùng thình, như hong khô trên một cái sào,
nhìn vô cùng buồn cười.
Tóc dài chưa cắt đã lâu, sau khi bị mưa làm cho ướt nhẹp giống như cỏ khô trên
đỉnh đầu vậy.
Bởi vì làn da trắng xanh không có chút máu, hai gò má gầy yếu làm nhìn qua có
chút bỉ ổi, mà hai mắt hơi mờ sương, giống như cho tới nay đều không ngủ đủ
giấc, ánh mắt đục ngầu khác thường.
– Khuôn mặt này đúng là…
Cho dù hiểu rõ ảnh ngược người trong gương là mình, không phải là người khác,
Giang Trần đều có chút không nói gì, không biết phải hình dung khuôn mặt này
như thế nào.
Hắn nghĩ dù sao Giang Trần hắn cũng là một trong số những mỹ nam ở Chân Linh
đại lục, còn là thiên tài y đạo song tuyệt, làm vô số thiếu nữ các tông môn
cao nhất cúi đầu.
Mà bây giờ Giang Trần này ngoại trừ không biết nên hình dung gương mặt như thế
nào, bao hàm trong đó, Giang Trần lại càng không thể nói được lời nào.
Quả thực người như vậy làm Giang Trần không còn gì để nói, tồn tại của hắn
giống như trên trời mở một cuộc vui đùa lớn.
– Chiều cao… Diện mạo… Khí chất… Thật sự là mất khẩu vị, nhất định phải sửa
từng cái mới được.
Nhìn thiếu niên trong gương, Giang Trần càng nhìn càng khó chịu.
Chỉ là nhìn khuôn mặt trong gương, Giang Trần gần như hiểu được vì sao rõ ràng
Giang Trần này cố gắng như thế, lại luôn không có hồi báo.
Tự ti!
Đúng vậy, hắn quá tự ti rồi.
Vì tự ti mà yếu đuối, làm ảnh hưởng đến tính tình, liền ảnh hưởng đến các mặt
khác, làm sự việc càng xấu hơn.
May mà hắn đến đây, như vậy bắt đầu từ đêm nay, toàn bộ mọi việc đều trở nên
khác rồi!
Tắm xong, Giang Trần đi ra khỏi phòng tắm, Bao Thế Phàm đã ngủ thiếp đi.
Giang Trần cười ngồi xuống đầu giường, ánh mắt khép hờ, tĩnh tâm ngưng thần,
nhập định điều tức.
Giang Trần còn chưa làm rõ mình chết như thế nào, nhưng hắn biết mình vì cái
gì mà sống.
– Thuần Dương Đỉnh, không có gì bất ngờ xảy ra đã hủy diệt rồi.
Giang Trần nhẹ giọng cảm khái một câu.
Trên người Giang Trần có Thuần Dương Đỉnh, Thuần Dương Đnrh nạp linh khí của
trời đất, hóa thành chi khí thuần dương, không ngừng rèn luyện thân thể và
thần thức của hắn, đó là thứ cực mạnh hắn dựa vào.
Bị truy sát, Giang Trần đánh ra một nhánh thần thức trong Thuần Dương Đỉnh,
vốn mong đợi dùng Thuần Dương Đỉnh bảo trì linh hồn bất diệt, tạm gác báo thù
rửa hận sau này, nhưng nhìn tình hình trước mắt, trong một hồi đuổi giết, tất
nhiên Thuần Dương Đỉnh bị người ta hủy diệt rồi, nói cách khác, hắn không có
khả năng xuất hiện trên địa cầu.
– Ừm, dường như có chút không đúng.
Điều tức, Giang Trần thì thào tự nói.
– Thuần Dương Đỉnh bị hủy, một nhánh thần thức của mình ở bên trong đã tan
thành mây khói mới đúng, nhưng dựa theo tình hình bây giờ, cho dù một nhánh
thần thức của mình bị tổn hại, nhưng vẫn chưa mai một.
Giang Trần tĩnh tâm suy nghĩ, không ngừng trầm ngâm.
– Thuần Dương Đỉnh có dấu vết của mình, thần thức của mình, nhất thể mà sinh,
nhất thể mà diệt với Thuần Dương Đỉnh, thần thức chưa bị diệt, có phải có ý
nghĩa Thuần Dương Đỉnh vẫn chưa bị hủy diệt hoàn toàn đúng không?
Giang Trần có vẻ đăm chiêu nói.
Nghĩ đến loại khả năng này, hai mắt Giang Trần hơi sáng lên, ý nghĩ này vừa
xuất hiện, hắn bắt đầu kiểm tra thân thể mình.
Bây giờ Giang Trần ở trong thân thể người thường, bên trong cơ thể không có
bất luận khí tức đáng nói nào, nhưng Giang Trần có một linh hồn rất mạnh, đó
là linh hồn của tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Cho dù linh hồn có tổn hại nhưng bản chất vẫn còn tồn tại, linh hồn dung nhập
vào trong thân thể này, Giang Trần mượn lực linh hồn kiểm tra bản thân, tất
nhiên là không có chướng ngại.
– Oa, tuy thân thể này suy yếu, khí huyết hơi kém nhưng kinh mạch quanh thân
đúng là có chín chín phần trăm tương tự mình… Chẳng lẽ đây là lý do thần thức
của ta lựa chọn thân thể này sao?
Giang Trần vận dụng linh hồn xem xét bản thân, trong mắt càng lúc càng sáng
hơn.
– Thân thể như vậy có thể nói là vô cùng thích hợp với mình.
Giang Trần nhẹ giọng tự nói, cho dù Giang Trần bất mãn rất nhiều với thân thể
này, nhưng điểm này đủ để thái độ của Giang Trần hoàn toàn đổi mới, ít nhất
không còn ghét bỏ như lúc trước nữa.
Cho dù chiều cao diện mạo hay là khí chất đều có thể thay đổi, nhưng kinh mạch
đã định hình rồi, khó mà nghịch chuyển được.
Kinh mạch tương tự chín chín phần trăm, chuyện này có ý nghĩa nếu Giang Trần
bắt đầu tu luyện lần nữa mà nói, như vậy trên con đường tu luyện của hắn, có
thể dễ dàng lấy được một ít tác dụng lớn.
Loại tình huống này tương đương với việc Giang Trần chỉ thay đổi thân thể,
toàn bộ thứ khác đều không xảy ra biến đổi, hắn vẫn là hắn trước đây, chỉ bắt
đầu tu luyện lại lần nữa mà thôi.
– Kinh mạch tương tự, có lẽ cũng là lý do thần thức chọn thân thể này, nhưng
lý do duy nhất, nói không chừng thân thể này còn có chỗ khác biệt khác.
Giang Trần nói trong lòng.
Sau khi dùng linh hồn kiểm tra kinh mạch xong, trái lại Giang Trần kiểm tra
tình huống phương diện khác.
Một lúc lâu sau, Giang Trần liền lắc đầu thất vọng.
– Bây giờ linh hồn ta đã bị hao tổn, lực cảm nhận quá mỏng manh, hiện giờ
chuyện phải làm là nhanh chóng rèn luyện thân thể này, săn sóc ân cần với linh
hồn, cường hóa lực cảm nhận, kiểm tra thân thể của mình tường tận hơn nữa.
Giang Trần chậm rãi nói.
Giang Trần không nghĩ nhiều nữa, ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn vứt bỏ tạp niệm
trong đầu, chậm rãi ngủ.
…
Giang Trần ngủ thiếp đi, trước đây vào lúc này Đường Nguyệt cũng đã sớm lên
giường nghỉ ngơi rồi.
Thân là giáo viên, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Đường Nguyệt có quy
luật nhất định, nhưng đêm nay Đường Nguyệt luôn không thể đi vào giấc ngủ.
Trong nhà trọ xa hoa rộng lớn, ngọn đèn trong phòng tắm phát sáng, Đường
Nguyệt đứng trước gương, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể mình trong gương.
Làn da của cô vô cùng trắng, trắng như vậy được ngọn đèn chiếu sáng, càng biểu
lộ trắng nõn, nhẵn nhụi giống như nephrite, không tìm ra được bất luận tỳ vết
nào.
Cũng vì vậy mà dấu vết năm ngón tay đỏ bừng trước ngực Đường Nguyệt có vẻ rất
rõ ràng.
Dấu tay rất sâu, đến bây giờ còn hơi trướng, đau đớn, tâm tình Đường Nguyệt vô
cùng phức tạp, cô chưa bao giờ bị đàn ông xâm phạm chỗ đó, cho dù bình thường
cô đều không dễ dàng đụng chạm khu vực đó, nhưng để lại ấn ký thuộc về Giang
Trần.
Lại nghĩ tới trong lúc đó còn tiếp xúc thân mật với Giang Trần, trên dưới
Đường Nguyệt lại càng không được tự nhiên hơn.
– Giang Trần, em nói là hiểu lầm, tốt nhất là hiểu lầm, nếu không thì tôi…
Tôi…
Cắn chặt hàm răng, Đường Nguyệt hung dữ nghĩ trong lòng, cô cố gắng làm biểu
tình của mình nghiêm túc một chút, có sức thuyết phục một chút, nhưng không
biết vì sao luôn không thể thành công.
Đường Nguyệt lại nhớ đến những lời nói linh tinh của Giang Trần, trên gương
mặt xinh đẹp đầy giận dữ hiện lên một chút buồn bực xấu hổ.
– Giang Trần, đừng tưởng rằng em nói vài câu dễ nghe tôi sẽ tha thứ cho em.
Mũi hơi nhăn lại, khẽ hừ một tiếng, cuối cùng vẻ mặt Đường Nguyệt phức tạp
liếc nhìn mình trong gương một cái, quay người đi ra khỏi phòng tắm, đi về
phía phòng ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!