Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Chọc Ghẹo Hoa Khôi Lớp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Chọc Ghẹo Hoa Khôi Lớp



Sáng sớm hôm sau, tin tức ba người của Quách Hổ tìm Giang Trần gây sự nhưng lại bị Giang Trần dạy dỗ một trận đã được lan truyền nội bộ khắp trường cấp ba Nghi Lan.

Tin tức vừa truyền ra, ngay lập tức đã gây nên sự náo loạn, đám học sinh không ai không biết tới thủ đoạn của ba người Quách Hổ nên càng không thể hiểu nổi chuyện này làm sao có thể xảy ra.

– Giang Trần, ai là Giang Trần?

Có người không hiểu liền hỏi.

– Còn có thể là Giang Trần nào nữa, ở trường trung học Nghi Lan này chỉ có duy nhất một Giang Trần, chính là Giang Trần của lớp chúng ta 12-3.

Một học sinh lớp 12-3 nói.

– A, hóa ra là cậu ta đánh bại Quách Hổ ư? Có nhầm không thế?

Có người kinh ngạc nói.

– Mới đầu tháng ba, còn chưa tới ngày cá tháng tư đã định đùa nhau à? Quách Hổ mà lại đi gây sự với Giang Trần ư?

Lại có người không tin nói.

– Đúng vậy, Giang Trần thật quá đáng thương, cậu ta đã không nói chuyện bị Quách Hổ bắt nạt suốt hai năm, bây giờ lại còn bị truyền tin là mình đánh Quách Hổ. Quách Hổ cũng thật quá đáng, rõ ràng là cố tình nói xấu Giang Trần mà.

Có người đồng tình nói.

Giang Trần không phải nhân vật nổi danh gì, ít nhất danh tiếng so với Quách Hổ mà nói thì thật sự không đáng nhắc tới.

Nhưng với sĩ số của các lớp mười hai có đếm tới đếm lui cũng không quá nhiều người, cho nên cái tên Giang Trần với đám học sinh cũng không phải quá xa lạ.

Ấn tượng về Giang Trần trong tất cả mọi người là người hiền lành, nhát gan. Trong hai năm học vừa qua, chưa một ai thấy Giang Trần nổi nóng lần nào.

Một người tốt bụng mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng nổi giận thì tin tức đánh bại ba người Quách Hổ này nói ra ai có thể tin tưởng được?

Ăn sáng xong, Quách Hổ dẫn theo Cao Minh và Trương Đại Bằng đi về hướng phòng học. Mới đi tới hành lang, Quách Hổ đã nghe được âm thanh nghị luận rôm rả.

– Chuyện gì đã xảy ra, sao nhiều người lại biết chuyện tối qua như vậy?

Sắc mặt Quách Hổ lúc này rất khó chịu.

– Không biết, hơn nữa cậu nghe mà xem đám khốn kiếp này đang nói cái gì, rõ ràng là chúng ta bị Giang Trần đánh lại nói chúng ta cố tình nói xấu Giang Trần, đây không phải là đang nói xấu chúng ta sao?

Trương Đại Bằng sầm mặt lại nói.

Trương Đại Bằng bị Bao Thế Phàm đập ghế vào sau lưng đến bây giờ vẫn còn đau đến mức tối không ngủ được, tâm tình vốn đã không thoải mái vậy mà đã vừa mới tới phòng học đã nghe tin như vậy, thiếu chút nữa là tức hộc máu.

– Đúng vậy, một đám vương bát cao tử nói chuyện phiếm… Hổ ca, cậu nói xem có phải Giang Trần cố ý truyền tin này ra?

Cao Minh đảo mắt một hồi nói.

– Chưa chắc, trừ phi Giang Trần chán sống rồi, nếu không sao nó dám truyền tin này ra ngoài chứ.

Quách Hổ suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói.

– Vậy chuyện gì đã xảy ra? Bị nhiều người chỉ chỉ chỏ chỏ như vậy mà rõ là không đúng sự thật, thật không biết giấu mặt vào đâu.

Cao Minh cười nhạt nói.

– Không biết và mình cũng không muốn biết, không cần để ý nhiều như vậy, chúng ta đi vào lớp học thôi.

Quách Hổ vẫy vẫy tay, lạnh lùng nói.

Trong khi Cao Minh và Trương Đại Bằng cảm thấy mất thể diện thì Quách Hổ lại không cho là như vậy. Thực ra Quách Hổ đã sớm thề với lòng, Giang Trần đã cả gan giẫm chân lên người hắn thì hắn nhất định phải đạp Giang Trần xuống đất, khiến hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, chỉ có thế mới khiến Giang Trần mất thể hiện hơn và hắn mới có thể phục hồi danh dự.

– Suỵt… không nói nữa, bọn Quách Hổ tới.

Có người thấy ba người Quách Hổ xuất hiện, vội vàng nhắc nhở mọi người, tránh gây rắc rối với Quách Hổ.

– Ồ, Giang Trần… Giang Trần cũng tới…

Vào lúc một số người thấy bóng dáng ba người Quách Hổ, một số khác lại thấy Giang Trần cùng Bao Thế Phàm.

– Giang Trần.

Nghe thấy có người nhắc Giang Trần, Quách Hổ xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Giang Trần.

Mặc dù Quách Hổ biết chắc không phải Giang Trần loan truyền tin này nhưng vì chuyện có liên quan đến Giang Trần nên sắc mặt Quách Hổ không thể bình thường khi nhìn thấy Giang Trần.

Giang Trần cười nhạt, không để ý tới thái độ căm thù của Quách Hổ, cùng Bao Thế Phàm tiếp tục đi về phía trước. Đi tới trước mặt Quách Hổ, bỗng nhiên Giang Trần chìa tay ra, hơi lắc lư tay một chút, hướng về phía Quách Hổ.

Thấy Giang Trần đưa tay ra, khuôn mặt Quách Hổ liền biến sắc, tưởng Giang Trần lại định đánh mình, chân hắn có chút lảo đảo, không kiểm soát được liền lùi về sau một bước, chút nữa là ngã nhão xuống đất.

Mới lùi một bước, cả người Quách Hổ đều ngây dại. Hắn không ngờ tới mình sẽ sợ Giang Trần như vậy.

– Giang Trần, cậu có ý gì?

Quách Hổ nhìn chằm chằm Giang Trần, nghiêm nghị nói.

– Chào hỏi bạn cùng lớp thôi mà, cần gì phải căng thẳng.

Giang Trần cười híp mắt, lắc đầu nói.

Giang Trần cười, Bao Thế Phàm cũng cười theo.

– Chào hỏi? Mày nói mày muốn chào hỏi với tao?

Sau khi nghe Giang Trần trả lời, con ngươi trong mắt Quách Hổ càng trợn thêm.

– Nếu không, cậu cho là cái gì, cho là tôi muốn đánh cậu?

Giang Trần nhìn Quách Hổ như một thằng ngốc, dẫn Bao Thế Phàm đi vào phòng học.

“Rào rào!”

Chờ Giang Trần và Bao Thế Phàm bước vào phòng học, đám người trên hành lang mới xôn xao trở lại.

Lúc đầu nghe tin Giang Trần đánh Quách Hổ, bọn họ vốn không dám tin bởi vì như thế quá khác lẽ thường. Nhưng thấy Giang Trần chỉ là đưa tay ra, cũng chưa làm gì mà đã khiến Quách Hổ khiếp sợ như vậy, điều đó chứng tỏ Quách Hổ cực kỳ kiêng kỵ với Giang Trần.

– Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ Giang Trần đã đánh Quách Hổ thật?

Có người trợn mắt, há hốc mồm nói.

– Theo mình thấy, Quách Hổ sợ Giang Trần đến tái mặt như vậy, nếu không bị Giang Trần đánh thì sao lại sợ Giang Trần đến như vậy?

Lại có người phân tích.

– Quách Hổ không đánh Giang Trần là một chuyện tốt nhưng Giang Trần lại đánh Quách Hổ, ông trời ơi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng tây sao?

Cũng có người không nhịn được thấp giọng kêu lên.

Mọi người đều há mồm trợn mắt, không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cũng có người trong lòng cảm thấy khoái chí, Quách Hổ trước giờ luôn làm việc quá đáng, bọn họ sớm muốn có người ra tay chỉnh đốn hắn giúp họ.

Quách Hổ biết mình đã bị mất mặt nhưng lúc đó hắn không thể suy nghĩ gì, chỉ là phản ứng theo bản năng.

Khi nghe thấy tất cả lời bình luận ấy, Quách Hổ nổi giận đến mức tím mặt.

– Giang Trần, để rồi coi.

Quách Hổ giận dữ nói rồi cùng Cao Minh và Trương Đại Bằng đi vào phòng học.

Giang Trần rất kín tiếng, cũng chính vì thế nên nhất cử nhất động của hắn đều không gây ra tranh cãi.

Bên cạnh sự náo nhiệt phía ngoài hành lang, trong phòng học lớp 12-3 cũng đang bàn luận rất sôi nổi.

Giang Trần vừa tiến vào phòng học là ánh mắt của tất cả mọi người đã đổ dồn vào hắn.

Đối với ánh mắt của những người này, Giang Trần một mực không để ý tới, trở về chỗ ngồi của mình. Sau đó Giang Trần mới phát giác có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu suốt từ nãy đến giờ.

Ánh nhìn ấy không giống với những ánh mắt của mọi người, nó tràn đầy sự oán hận.

Giang Trần không quan tâm bị người khác nhìn vào, cũng không quan tâm có người quơ tay múa chân trước mặt nhưng chưa bao giờ bị người nào nhìn mình một cách căm thù như vậy.

Cảm thấy hiếu kỳ nên Giang Trần liền lén nhìn lại.

Giang Trần thấy được đó là một cô gái có đôi mắt to tròn, mọi cảm xúc dường như đều được phản chiếu trong đôi mắt ấy.

– Từ An Kỳ.

Giang Trần khẽ nhủ thầm trong lòng và cười.

– Giang Trần, cậu cười cái gì?

Có chút không vui, Từ An Kỳ bất mãn nói.

– Thấy mỹ nữ nên không nhịn được cười.

Giang Trần đùa đùa nói.

– A…

Từ An Kỳ ngẩn người nhìn Giang Trần, tất cả những người khác trong phòng học cũng đều ngây người.

Tất nhiên Từ An Kỳ là mỹ nữ, cô vốn là hoa khôi lớp 12-3. Từ An Kỳ ở trong lớp luôn được mọi người vây quanh, đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn với chiếc cằm thon gọn, tất cả hợp lại vô cùng đáng yêu, xinh đẹp. Khuôn mặt xinh xắn ấy tựa như thiên sứ trong truyện thần thoại vậy.

Từ An Kỳ không ngờ rằng miệng lưỡi Giang Trần lại dẻo như vậy, cô nhớ rất rõ Giang Trần của ngày xưa đứng trước mặt cô luôn lắp ba lắp bắp, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, người cứ đơ như khúc gỗ.

– Giang Trần, cậu bớt ăn nói bậy bạ đi. Tôi có chuyện muốn hỏi, không phải là cậu và Quách Hổ đánh nhau chứ?

Từ An Kỳ hỏi.

– Lớp trưởng đại nhân, xen vào việc của người khác không phải là một thói quen tốt đâu.

Giang Trần cười nhạt nói.

– Đánh nhau chẳng lẽ là thói quen tốt à? Giang Trần, cậu xưa nay luôn biết điều, cớ sao lại làm ra chuyện như vậy?

Từ An Kỳ khó chịu nói.

Chính vì bản thân là lớp trưởng nên Từ An Kỳ cảm thấy mình phải phải quản lý Giang Trần, tránh cho Giang Trần mắc thêm sai lầm nặng hơn nữa.

– Vậy thật xin lỗi, bắt đầu từ hôm nay, tớ quyết định không sống biết điều nữa.

Giang Trần chậm rãi nói.

Nếu sống biết điều có nghĩa là để người khác tùy tiện làm gì thì làm, vậy thì Giang Trần tất nhiên không muốn sống như vậy nữa bởi vì hắn luôn luôn bị người khác bắt nạt, ức hiếp.

– Giang Trần, cậu nói cái gì vậy.

Từ An Kỳ có chút buồn bực, khuôn mặt nhỏ bé phùng lên khiến ánh nhìn càng có thần thái hơn, tỏa ra một vẻ xinh đẹp lạ thường.

Cơ thể cô chưa hoàn toàn phát triển hết nhưng Giang Trần chắc chắn rằng chưa đầy hai, ba năm nữa thì Từ An Kỳ sẽ là một đại mỹ nhân với nhan sắc mê đắm lòng người.

– Dù có vẻ hơi khó nghe nhưng nó vẫn là một điều tốt.

Giang Trần chắc nịch nói.

Giang Trần đang rất nghiêm túc, Từ An Kỳ thì lại im lặng.

– Giang Trần, cậu đang đảo lộn các quan điểm. Nếu cậu còn không biết sai, coi chừng tôi báo với giáo viên.

Từ An Kỳ cảnh cáo nói.

– Động một chút là báo cáo, đó cũng không phải là thói quen tốt.

Giang Trần ngáp ngáp, cảm thấy không có chút thú vị nào!

– Giang Trần, cậu có thái độ gì vậy, An Kỳ có lòng tốt quan tâm cậu thì cậu lại bắt bẻ, cậu có phải là đàn ông không?

Khương Yến Yến – bạn thân của Từ An Kỳ không chịu được liền lên tiếng chỉ trích.

Giang Trần nhún nhún vai, cười quái dị và nói.

– Chuyện này chẳng liên quan tôi có phải là đàn ông hay không. Nếu mà cậu muốn biết đến thế thì tôi hoàn toàn có thể chứng minh cho cậu thấy, chỉ sợ lúc đấy cậu lại mắng tôi là lưu manh thôi.

– Lưu manh.

Giang Trần vừa dứt lời, Từ An Kỳ và Khương Yến Yến đồng thanh kêu lên. Má của hai cô gái bỗng ửng hồng, họ vừa xấu hổ vừa tức giận!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN