Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Ăn Chơi Sa Đọa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Ăn Chơi Sa Đọa



Giang Trần cười ha ha, mới giỡn một chút với hai cô gái này thôi mà.

Thấy Giang Trần cười, Từ An Kỳ và Khương Yến Yến vừa thẹn vừa tức, các bạn học khác đều cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ, nhõng nhẽo của hai cô gái này.

– Chuyện gì xảy ra? Từ An Kỳ và Khương Yến Yến bị Giang Trần trêu chọc ư? Lá gan của Giang Trần từ khi nào đã trở nên lớn như vậy rồi?

– Không nói đến chuyện Giang Trần đánh Quách Hổ, nay lại còn trêu đùa Từ An Kỳ và Khương Yến Yến, cậu ta không bị thần kinh thì cũng hóa điên rồi.

– Nói không chừng đúng là bị điên rồi, nghe nói tối qua Giang Trần còn nhảy tường trốn ra khỏi trường, hơn nửa đêm mới trở về cơ. Cậu ta chắc ăn phải cái gì nên con người mới thay đổi nhanh như vậy.

Tiếng thì thầm tranh luận trong phòng học lúc này đã bị truyền ra ngoài.

Quách Hổ không nói gì, cậu ta nhìn Giang Trần với ánh mắt rực lửa.

Quách Hổ là người xấu, chuyên đánh nhau, thu phí bảo kê, trêu ghẹo bạn nữ. Chuyện xấu gì cậu ta cũng đều làm qua, duy chỉ có Từ An Kỳ và Khương Yến Yến thì cậu ta không dám động vào.

Bởi vì Quách Hổ nhớ rất rõ, lúc mới vào lớp mười có một đoàn xe đưa Từ An Kỳ tới trường, mà xe vớ vẩn nhất trong số đó là Mercedes Maybach.

Trường trung học Nghi Lan là trường trung học tốt nhất của thành phố Nghi Lan. Học sinh xuất thân từ gia đình giàu có không phải là ít, có xe Mercedes Maybach cũng không ít nhưng mấy ai được cả đoàn xe hoành tráng đưa tới như Từ An Kỳ?

Từ lúc ấy, Quách Hổ đã liệt Từ An Kỳ vào danh sách đối tượng không thể đắc tội.

Theo lý mà nói, Từ An Kỳ có xuất thân ưu tú như vậy, hẳn phải có tính cách công chúa mới đúng. Nhưng không phải vậy, Từ An Kỳ ở trường rất khiêm tốn, luôn lấy việc giúp người là niềm vui, dù là ngoại hình hay thành tích học tập cũng không có gì để soi mói. Không chỉ là hoa khôi lớp 12-3, có thể nói cô ấy là hoa khôi hoàn mỹ nhất của trường trung học Nghi Lan từ trước đến nay.

Từ An Kỳ chỉ có một khuyết điểm nho nhỏ, cũng không hẳn là khuyết điểm, đó chính là thích “xen vào việc của người khác”.

Tất nhiên vì có sở thích “xen vào việc của người khác” nên Từ An Kỳ trở thành lớp trưởng lớp 12-3. Mọi chuyện lớn nhỏ trong lớp đều do Từ An Kỳ phụ trách, Từ An Kỳ căn bản không thể nào không xen vào việc của người khác được.

Dù có một khuyết điểm như vậy nhưng không phải ai cũng có tư cách bị Từ An Kỳ quản và Quách Hổ lại là người đó.

Quách Hổ không được mà Giang Trần lại được quản nên Quách Hổ cảm thấy rất khó chịu.

Thêm nữa, Quách Hổ chưa bao giờ và cũng không dám trêu đùa Từ An Kỳ mà Giang Trần lại tùy ý chọc ghẹo như vậy càng làm sự bất mãn trong lòng Quách Hổ đạt tới đỉnh điểm.

Nếu như không phải tối qua Giang Trần đã để lại cho cậu ta một ấn tượng quá sâu sắc thì chắc chắn lúc này Quách Hổ đã nhảy ra bảo vệ rồi. Nhưng trong tiềm thức cậu ta đã biết là mình không thể, hoặc có thể nói là cậu ta không dám.

Đến ngay Khương Yến Yến, Quách Hổ cũng không dám nghĩ rằng nguyên nhân duy nhất của sự việc là do Khương Yến Yến quá cay cú.

Quách Hổ không xen vào cuộc nói chuyện bởi vì cậu ta thấy Khương Yến Yến đang ra mặt. Quách Hổ luôn cho rằng Khương Yến Yến sẽ bảo vệ cho Từ An Kỳ, cô không mở miệng thì thôi chứ nếu đã mở miệng thì Giang Trần nhất định sẽ không được yên thân.

– Giang Trần, làm sao cậu có thể… Có thể nói như vậy…

Từ An Kỳ đang vô cùng xấu hổ, khó có thể kiềm chế, ánh mắt nhìn Giang Trần càng thêm oán hận hơn.

– Đúng vậy. Giang Trần, đồ xấu xa.

Khương Yến Yến thở hồng hộc nói.

– Rất xấu tính sao?

Giang Trần cười to, đầy phách lối. Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, hai cô gái này còn nhỏ tuổi mà đã biết những đạo lý này rồi ư?

– Ông trời ơi, người này lúc nào đã trở nên vô sỉ như vậy?

Khương Yến Yến vẫn còn buồn bực, nhìn Giang Trần như nhìn kẻ điên.

– Giang Trần, chẳng lẽ cậu muốn cứ muốn sa đọa như vậy sao?

Từ An Kỳ buồn bực nói, cảm thấy không còn thuốc nào cứu chữa nổi cho Giang Trần.

Giang Trần không hiểu sao mình lại biến thành kẻ ăn chơi sa đọa. Nếu đổi lại là người khác nói như vậy thì Giang Trần cũng chẳng thèm để ý, nhưng Giang Trần nhận thấy ánh mắt Từ An Kỳ vô cùng chân thành, chứa đầy sự thương hại.

Giang Trần có chút không quen, đưa tay sờ sờ mũi, định mở miệng giải thích một chút để An Kỳ không bị tổn thương.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Khương Yến Yến đã cười lạnh lùng, kéo tay Từ An Kỳ và giương mắt nói:

– An Kỳ, tên lưu manh này có gì tốt để nói chứ, cậu ta muốn ăn chơi sa đọa thì cứ kệ cậu ta đi. Trên đời này thiếu gì người như vậy?

– Yến Yến, chúng ta là bạn học…

Từ An Kỳ có chút không đành lòng nói.

– An Kỳ, mình biết cậu tốt bụng. Nhưng sẽ có người lợi dụng lòng tốt ấy của cậu đó.

Khương Yến Yến bắn như súng liên thanh, tiếp tục nói.

– Có vài người biết mình sẽ trượt đại học nên cố gắng điên cuồng mấy tháng cuối cùng, nói không chừng cậu ta cố tình ăn chơi sa đọa để cậu phải chú ý đến. An Kỳ, cậu đừng mắc mưu!

Vừa nói, Khương Yến Yến vừa liếc xéo Giang Trần, đừng tưởng là cô không nhận ra mánh khóe vặt vãnh của Giang Trần.

Giang Trần bật cười, lắc lắc đầu, không thèm quan tâm.

– Người này đã vô sỉ mà da mặt lại còn dày.

Khương Yến Yến nhận thấy da mặt mình khá dày nhưng chưa thể sánh bằng Giang Trần được.

Người bình thường khi nghe cô nói như vậy ắt sẽ không chịu nổi, nhưng Giang Trần này ngay cả một chút phản ứng cũng không có, rõ ràng là không thèm để tâm đến lời cô nói.

Khương Yến Yến nghiến răng, cố ý nói lớn tiếng.

– An Kỳ, biết người biết mặt khó biết lòng. Cậu không nên tin vào vẻ bề ngoài hiền lành ấy. Trên thực tế, người càng hiền lành càng đáng sợ, tâm tư thâm sâu khó đoán.

Từ An Kỳ có chút sửng sốt, vội vàng cắt lời Khương Yến Yến.

– Yến Yến, cậu đừng nói bậy. Giang Trần không phải loại người như vậy đâu, cậu ấy… cậu ấy…

Từ An Kỳ có lòng nói đỡ giùm Giang Trần, nhưng không thể nói tiếp nữa chỉ dừng lại ở hai từ “cậu ấy”.

Tuy là bạn cùng lớp với nhau nhưng Giang Trần giống như một người vô hình vậy nên cô không hiểu gì nhiều về Giang Trần. Mặc dù Từ An Kỳ cho rằng Giang Trần không đến mức ghê tởm như Khương Yến Yến nói nhưng phải nói gì giúp đỡ Giang Trần thì nhất thời cô chưa nghĩ ra.

– An Kỳ, đừng nói nữa. Chúng mình nói càng nhiều, người ta càng đắc ý. Biện pháp đối phó tốt nhất với loại người này là khinh thường cậu ta, xem cậu ta … như không khí.

Khương Yến Yến lúc đầu muốn chửi thề nhưng lời đến miệng lại cảm thấy hơi khiếm nhã, lo sợ bản thân mất hình tượng nên vội vàng sửa lại.

Từ An Kỳ và Khương Yến Yến vốn là cặp bạn thân được chú ý nhất lớp 12-3.

Mặc dù Khương Yến Yến không xinh đẹp bằng Từ An Kỳ nhưng có tính cách ngang bướng nên cũng thu hút sự chú ý của không ít người.

Từ trước đến giờ, Từ An Kỳ ở lớp 12-3 luôn được mọi người tôn sùng là nữ thần. Do đó không có ai nỡ nói nặng lời với Từ An Kỳ. Từ An Kỳ đã tốt bụng quan tâm Giang Trần lại bị Giang Trần đùa giỡn lại. Điều này khiến không ít người trong lòng thầm chửi mắng Giang Trần thất lễ.

Thấy Khương Yến Yến mắng chửi Giang Trần, phần lớn các bạn học trong lớp cảm thấy hả dạ.

Trong lòng Quách Hổ rất vui mừng, chỉ mong Khương Yến Yến mắng ác hơn một chút, tốt nhất là khiến Giang Trần xấu hổ không biết chui xuống lỗ nào.

Vậy mà Giang Trần lại không có chút cảm giác xấu hổ nào, ngược lại cảm thấy Khương Yến Yến rất có cá tính. Tất nhiên với những lời Khương Yến Yến nói, Giang Trần chỉ bỏ ngoài tai, cười cười rồi lấy một quyển sách lên xem.

Giang Trần lấy sách Toán lớp mười ra. Chỉ còn ba tháng nữa là thi cao đẳng nên các lớp mười hai tiến vào giai đoạn ôn tập, học phần lớp mười và lớp mười một đều phải ôn lại.

Thành tích học tập của Giang Trần không tốt. Đặc biệt là môn Toán, thành tích ngày càng tụt dốc. Mỗi lần thi, hắn đều ở thứ hạng thấp thứ 50, 60.

Giang Trần có được toàn bộ ký ức của cả hai con người nên đương nhiên hắn biết đối với toán học thì dù là trước kia hay hiện tại cũng không khác biệt lắm. Nhìn chỗ sách Toán, Giang Trần mỉm cười.

Cười xong, Giang Trần vốn định mở sách ra tập trung học hành. Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt Giang Trần có chút kì lạ. Tốc độ lật trang sách của Giang Trần càng lúc càng nhanh, mười mấy phút sau đã lật xong quyển sách lần thứ nhất.

Giang Trần bắt đầu lật lần thứ hai. Tốc độ lần thứ hai nhanh hơn so với tốc độ lần đầu tiên. Chưa tới bảy, tám phút thì Giang Trần đã lật đến trang cuối cùng.

Đóng quyển sách lại, Giang Trần có chút trầm ngâm, rút một quyển sách khác từ trong chồng sách. Giang Trần lại tiếp tục lật sách.

– Giang Trần, cậu ta đang làm gì vậy…

Khương Yến Yến vẫn chú ý đến Giang Trần. Cô vốn cho rằng vừa rồi mình đã mắng Giang Trần ác như vậy, hẳn cậu ta sẽ xấu hổ muốn chết mới đúng. Nào ngờ chẳng phải vậy, Khương Yến Yến có chút hối hận, biết thì đã chửi mắng hắn nhiều hơn rồi

Khương Yến Yến thấy Giang Trần đang đọc sách Toán học, chính xác mà nói là đang lật sách. Cô không hiểu Giang Trần đang làm cái gì, khẽ hỏi Từ An Kỳ.

– Cậu ấy đang đọc sách.

Từ An Kỳ nói.

– Đọc sách? Mình thấy cậu ta với sách như có thù oán thì có. Cậu nhìn mà xem, tốc độ lật sách của cậu ta nhanh như vậy, mấy trang sách cũng bị lật nát luôn. Cậu ta nhất định biết mình không còn hy vọng gì với môn Toán học nữa nên muốn xé sách cho hả giận.

Khương Yến Yến nói như bà cụ non.

– Yến Yến, sao cậu lại có thành kiến với Giang Trần vậy?

Từ An Kỳ có chút hiếu kỳ hỏi.

– Chẳng lẽ không phải?

Khương Yến Yến thản nhiên nói.

– Tớ cũng biết là không nên như vậy. Nhưng tớ thấy rõ ràng Giang Trần đang đọc sách, chẳng qua là tốc độ đọc sách của cậu ấy quả thật rất nhanh… Vô cùng nhanh…

Từ An Kỳ nhẹ nhàng nói.

Khương Yến Yến không nhịn được cười, trêu ghẹo nói.

– An Kỳ, cậu thật đáng yêu. Bởi vì cậu đáng yêu cho nên cậu nhìn cái gì cũng đáng yêu hết.

Giang Trần không để ý tới cuộc nói chuyện của Từ An Kỳ và Khương Yến Yến, thậm chí khi thầy giáo vào lớp thì Giang Trần cũng không có chút phản ứng nào. Cũng may sự tồn tại từ trước đến giờ của hắn rất bình thường, chỉ cần hắn không làm hành động nào khác người thì kể cả là thầy giáo hay bạn học cũng không có ai chú ý đến.

Giang Trần vẫn chăm chăm lật sách. Lúc Giang Trần lật xong toàn bộ số sách Toán học thì tiết học thứ hai cũng kết thúc. Giang Trần dừng việc lật sách lại.

Sau đó, Giang Trần nhẹ nhàng hít thở, cảm giác có chút bối rối, mơ hồ nhiều hơn là thư thái!

Suy nghĩ một lúc, Giang Trần bỏ qua sách Toán, cầm một quyển Tiếng Anh lên xem. Chỉ mới xem lướt qua, Giang Trần đã không chịu được liền mắng.

– Đây là cái quỷ gì vậy!

Tiết học thứ ba là tiết Toán của cô Đường Nguyệt.

Đường Nguyệt vừa bước vào lớp thì toàn bộ ánh mắt đều hướng về Đường Nguyệt, Giang Trần cũng không phải ngoại lệ. Trong tích tắc, cảnh tượng nháo nhào, ầm ĩ bên trong lớp học đã trở nên yên lặng như tờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN