Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Thật Ra Tôi Không Thích Nổi Tiếng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Thật Ra Tôi Không Thích Nổi Tiếng



Hôm nay, Đường Nguyệt mặc đồ khá giản dị, một bộ đồ màu sáng thanh lịch ôm lấy thân hình hoàn hảo của cô. Mái tóc đen dài suôn mượt được buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng, không cần son phấn cũng khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng.

Dù Đường Nguyệt có mang cặp kính gọng đen che đi khuôn mặt thanh tú thì vẫn không làm giảm đi vẻ xinh đẹp của cô.

Đường Nguyệt chăm chú sửa sang lại giáo án. Đang định bắt đầu tiết học, cô ngẩng đầu lên liền thấy Giang Trần đang nhìn mình.

Là giáo viên thì việc bị học sinh nhìn là chuyện bình thường, tất nhiên cũng không phải chỉ có mỗi Giang Trần nhìn cô. Nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt khiến Đường Nguyệt chú ý tới vẫn là của Giang Trần.

Bởi vì ánh mắt Giang Trần rất không bình thường.

Các học sinh khác nhìn cô đều rất cẩn trọng nhưng Giang Trần thì lại không có chút kiêng kỵ, che giấu.

“Giang Trần này thật to gan, sao em ấy lại nhìn mình như vậy?”

Đường Nguyệt thầm nghĩ trong lòng. Cứ cho là ánh mắt Giang Trần bình thường, cũng chẳng nói năng tùy tiện nhưng vẫn khiến Đường Nguyệt có chút xấu hổ.

Cũng may, Giang Trần đã nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Lúc này, Đường Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Cô hít một hơi sâu, cố gắng gạt bỏ đi những suy nghĩ kì lạ vừa rồi, nhìn Giang Trần một chút rồi bắt đầu tiết học.

Tiết học của Đường Nguyệt luôn luôn là khuôn mẫu cho các giáo viên trường trung học Nghi Lan bởi vì từ đầu đến cuối tiết học, học sinh đều giữ im lặng tuyệt đối.

Mặc dù cô cho rằng tiết học rất khô khan, vô vị nhưng với đám học sinh ngắm nhìn một cô giáo xinh đẹp như là mãn nguyện rồi, còn việc học chỉ là phụ thôi.

Tất nhiên Đường Nguyệt vẫn làm tròn bổn phận. Từ lúc cô giảng dạy đến nay, thành tích của học sinh lớp 12-3 đã tăng lên không ít.

Đường Nguyệt xoay người, viết lên bảng đề bài Toán.

Bàn tay ngọc ngà, trắng mịn ấy nhẹ nhàng viết lên bảng. Đường Nguyệt nhìn bao quát lớp rồi nói.

– Các em xem đề bài này, suy nghĩ một chút xem có mấy cách giải đề.

Đường Nguyệt vừa nói xong, mọi người liền vắt óc suy nghĩ. Trong khi một số người đã bắt đầu viết viết vào vở thì Quách Hổ giả bộ nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

– Hai cách.

Khoảng hai phút sau, Tào Phong đã giơ tay lên, nói to đáp án. Nói xong, Tào Phong nhìn quanh thấy không có ai trả lời nhanh hơn mình liền cười đắc ý.

– Không, không chỉ có hai cách mà là ba cách.

Lý Năng Siêu khẽ đẩy mắt kính, giơ tay lên rồi trầm ngâm nói.

Tào Phong có chút biến sắc. Mặc dù thành tích môn Toán của cậu ta cũng không tệ nhưng nếu so sánh với Lý Năng Siêu thì vẫn còn kém một bậc. Lý Năng Siêu nổi tiếng học giỏi nên nếu Lý Năng Siêu nói có ba cách thì chứng tỏ cậu ta đã trả lời thiếu rồi.

Đường Nguyệt khẽ mỉm cười, nói.

– Bạn Tào Phong nói có hai cách, bạn Lý Năng Siêu thì nói có ba cách, có ai còn câu trả lời nào khác nữa không?

– Thưa cô, em đã xem kỹ đề bài, chỉ có ba cách thôi, không thể nào có nhiều hơn đâu ạ.

Lý Năng Siêu tràn đầy tự tin nói.

– Không đúng, có bốn cách.

Từ An Kỳ nhẹ nhàng nói.

Lý Năng Siêu vừa mới dứt lời thì Từ An Kỳ đã cất tiếng. Cậu ta trợn mắt há hốc miệng nhìn Từ An Kỳ. Cậu ta há miệng to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà vào đó.

Đường Nguyệt gật đầu hài lòng. Trong thời gian ngắn như vậy mà Từ An Kỳ đã nghĩ được bốn cách giải đề, quả là không tệ.

Đường Nguyệt không nhìn Từ An Kỳ nữa, nhìn sang phía khác lại đúng về phía của Giang Trần.

Không biết Giang Trần đang suy nghĩ gì, cũng không thèm nhìn lên bảng, Đường Nguyệt có chút không vui. Trước kia, khi cô lên lớp, dù Giang Trần có nghe không hiểu thì vẫn rất chăm chú ngay. Nhưng từ tối hôm qua, Giang Trần hoàn toàn đã biến thành một người khác, bỏ qua chuyện không tôn trọng cô như trước, giờ đến tiết học cũng không màng.

– Giang Trần, theo em có mấy cách giải đề bài này?

Đường Nguyệt khẽ nghiến răng, thanh âm trong trẻo, lạnh lùng hỏi.

– Cách giải đề bài gì cơ?

Giang Trần ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nói. Hắn đang đọc sách Tiếng Anh nên nào có chú ý nghe Đường Nguyệt giảng bài.

Sắc mặt Đường Nguyệt có chút tối sầm. Các bạn thảo luận được gần nửa tiết mà Giang Trần vẫn không nghe nổi một câu sao?

– Cô nói là, em nghĩ có mấy cách giải đề bài trên bảng?

Đường Nguyệt ngày càng khó chịu, giọng nói có chút gắt gao hơn.

Giang Trần đã hiểu ý cô, cười bất dĩ. Hắn ngẩng đẩu, ánh mắt có chút lười biếng nhìn lên đề bài trên bảng rồi suy nghĩ một chút, cười nhạt nói.

– Năm cách.

– Năm cách?

Những học sinh khác nghe vậy chợt sửng sốt rồi cười ồ lên.

– Vừa rồi Từ An Kỳ nói chỉ có bốn cách thôi, tiểu tử Giang Trần này lại nói năm cách. Giang Trần này quả là thành thật, rất lợi hại, có thể làm mọi người cười phá lên như vậy.

– Đúng vậy, lúc nãy cô giáo hỏi hắn còn không biết cô hỏi cái gì, mở miệng nói năm cách chẳng phải là đang nói bừa sao.

Bao Thế Phàm ngồi bên trái Giang Trần sốt ruột, toát đầy mồ hôi, không ngừng ra dấu cho Giang Trần là có bốn cách, không phải năm cách.

Giang Trần quay qua Bao Thế Phàm lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói.

– Làm sao, mình nói có năm cách, các cậu có ý kiến gì?

– Giang Trần, lúc nãy Từ An Kỳ đã nói chỉ có bốn cách giải đề, cậu là nói có năm cách. Chẳng lẽ cậu nghĩ là mình thông minh hơn Từ An Kỳ à?

Quách Hổ nhìn Giang Trần, giễu cợt nói.

Quách Hổ không biết tại sao Giang Trần lại nói có năm cách như vậy nhưng Quách Hổ khẳng định Giang Trần nhất định sẽ làm trò cười cho mọi người. Lúc này, cậu ta muốn giậu đổ bìm leo.

– Quách Hổ, cậu nói nhảm gì vậy. Tất nhiên tôi thông minh hơn Từ An Kỳ rồi.

Giang Trần tự tin nói. Sau đó tĩnh tâm lại một chút, rõ ràng là hắn thông minh hơn Từ An Kỳ, ít nhất là ở môn Toán.

Nếu như không lật lại xem các sách Toán ở hai tiết trước thì Giang Trần cũng không dám trả lời như vậy. Chẳng qua là sau khi xem xong, không chỉ ghi nhớ nội dung sách mà hắn đã tổng hợp toàn bộ kiến thức.

Xét cho cùng Giang Trần là một linh hồn mạnh mẽ. Vì vậy cho dù là kiến thức uyên thâm đến đâu, Giang Trần đều có thể ghi nhớ, chứ đừng nói là môn Toán.

Trong mắt nhiều người, môn Toán thật sự rất khó. Nhưng trong mắt Giang Trần chẳng qua là môn học suy luận cơ bản nhất, làm sao có thể làm khó được Giang Trần?

– Giang Trần, cậu thật không biết xấu hổ.

Trương Đại Bằng hét lớn.

Mọi người trong lớp đều gật đầu đồng tình, người này có phải nên bị ném đến Thái Bình Dương không mà dám nói rằng mình thông minh hơn Từ An Kỳ.

– Giang Trần, nếu cậu thông minh như vậy thì nói ra năm cách giải xem nào để chúng mình có thêm kiến thức.

Quách Hổ lớn tiếng ép buộc. Chẳng phải Giang Trần không biết xấu hổ sao, vậy thì để anh ấy đổ thêm dầu vào lửa cho hắn sau này cũng không còn mặt mũi ở trường luôn.

Nét mặt Giang Trần rất bình tĩnh, vô tư, không biết mình đã phạm sai lầm gì, ung dung nói.

– Thật ra thì tôi không thích nổi tiếng.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên, trong đầu đều nghĩ là hắn nói năm cách, bác bỏ câu trả lời của Từ An Kỳ còn nói không thích nổi tiếng?

Dừng nói một lát, sau đó Giang Trần nói năm cách giải đề cực kỳ lưu loát.

Giang Trần nói xong cách thứ ba, Lý Năng Siêu ngây người.

Giang Trần nói xong cách thứ tư, Từ An Kỳ cũng ngây người.

Đến khi Giang Trần nói cách thứ năm, cả lớp kể cả Đường Nguyệt đều ngây ngươi.

Tất cả học sinh đều thất kinh, nhìn Giang Trần như gặp ma quỷ vậy. Đường Nguyệt cũng cảm thấy kinh ngạc, không phải vì Giang Trần nói sai mà Giang Trần nói hoàn toàn chính xác.

Đúng là đề này có năm cách giải, chỉ là một cách trong số đó rất phức tạp, ít dùng đến và cũng rất ít người biết. Do đó khi Từ An Kỳ nói bốn cách thì Đường Nguyệt đã cho rằng đây là câu trả lời tốt nhất.

Sở dĩ Đường Nguyệt yêu cầu Giang Trần trả lời là cố tình gây khó khăn cho Giang Trần. Cô không nghĩ rằng Giang Trần có thể trả lời, chỉ muốn cho Giang Trần lúng túng mà thôi, nào ngờ Giang Trần lại khiến cô bất ngờ lớn như thế này.

Giang Trần nhìn Đường Nguyệt cười nói.

– Cô Đường, cô nghĩ là em nói sai hay nói đúng.

Lúc Giang Trần nhìn về phía cô, Đường Nguyệt phát hiện rõ ràng Giang Trần đã nhìn vào ngực mình một hai giây.

Cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên một chút, bỗng nhiên cảm thấy bất lực. Đường Nguyệt chỉ cảm thấy ánh mắt Giang Trần đang chăm chú nhìn phía dưới cơ thể mình, ngực cô bắt đầu căng lên.

“Tên khốn khiếp này đang đùa giỡn mình sao?”

Đường Nguyệt hơi hoảng hốt, kinh ngạc nghĩ.

Đường Nguyệt sực nhớ lại chuyện đêm hôm qua ở hồ Nam Tinh. Khuôn mặt xinh đẹp ấy có chút tức giận, thẹn thùng, nhìn Giang Trần đầy khó hiểu, cô nói.

– Không sai, đề này có tất cả năm cách giải.

Sau đó, Đường Nguyệt quay người rồi nhanh chóng viết lên bảng một đề bài khác và nhìn chằm chằm Giang Trần nói.

– Giang Trần, theo em đề này có mấy cách giải?

Chẳng phải là Giang Trần muốn khiêu khích cô sao? Vậy thì cô càng phải làm khó hắn.

Đường Nguyệt vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay ra nhìn Giang Trần, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

– Em không biết.

Giang Trần liếc qua đề bài, thuận miệng nói.

– Đề này so với đề trước có khó một chút, nhưng không đến nỗi một cách giải em cũng không biết chứ, tại sao vậy?

Đường Nguyệt không tài nào lý giải nổi, nói.

– Em không hiểu tại sao mình phải biết. Cô Đường, cô cố tình làm khó em sao?

Giang Trần tỏ vẻ vô tội, nói.

– Ha ha.

Trong lớp học bỗng phát ra một tiếng cười lớn. Quách Hổ cười một tiếng, mọi người xung quanh đều cười theo.

– Giang Trần, em nói nhảm gì vậy. Tại sao cô lại phải làm khó em, em đừng tưởng mình là cái rốn vũ trụ.

– Giang Trần, cậu vốn học dốt, mới thông minh một lần đã khoe khoang nên khiến người khác hoài nghi. Chắc là cậu đã đọc qua đề bài này trước nên mới biết có năm cách giải chứ gì.

– Đồ vô dụng vẫn vô dụng thôi, dù thế nào đi nữa vẫn là đồ vô dụng. Đã thế lại còn không biết xấu hổ nói cô giáo làm khó cậu, cậu có biết xấu hổ không vậy?

– Chắc là mèo mù vớ cá rán thôi. Loại cặn bã này đi học chỉ biết phá phách thì cả đời cũng đừng bao giờ mơ tưởng mình sẽ học giỏi lên.

– Không phải làm khó em thì sao lại viết đề bài sai rồi bắt em giải?

Giang Trần vuốt cằm, nói.

Đường Nguyệt quay đầu nhìn lại. Cũng không phải tình thế cấp bách gì mà cô lại viết sai đề mất rồi. Trong phút chốc, mặt cô đỏ bừng lên, hận không thể đào cái hố nào để chui xuống. Đường Nguyệt không nói gì, nhanh chóng cầm phấn sửa lại đề bài.

Đám học sinh nhìn hành động của Đường Nguyệt, từng người ngây như phỗng.

– Dát!

Quách Hổ đang cười lớn bỗng nghẹn lại, giống như một con vịt đang bị bóp cổ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN