Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)
Tự Tìm Đường Vào Chỗ Chết
Đến tận lúc kết thúc tiết học thứ tư của buổi sáng, ý kiến bàn luận về chuyện có liên quan tới Giang Trần vẫn chưa kết thúc.
Còn Giang Trần là người trong cuộc thì thái độ lại dửng dưng như chuyện này không hề liên quan gì tới hắn, thản nhiên cùng Bao Thế Phàm đi xuống nhà ăn ăn cơm sau đó một mình đi về phía nhà thể chất.
Bên trong nhà thể chất của trường trung học Nghi Lan có rất nhiều dụng cụ thể dục, hiện tại mặc dù vẫn đang trong thời gian nghỉ ăn trưa nhưng vẫn có không ít người tới đây luyện tập.
Đặc biệt là phía sân bóng rổ, không khí luyện tập đang vô cùng cuồng nhiệt, tiếng hò reo cổ vũ vang lên không ngớt. Giang Trần cũng không thèm để ý, cậu trực tiếp đi thẳng vào trong góc của nhà thể chất.
Góc bên trong này có đặt vài máy tập thể hình, hiện tại cũng đang có hai người đeo tai nghe chạy bộ trên máy chạy bộ. Giang Trần tới đây không phải là để chạy bộ, ánh mắt cậu đảo qua một lượt rồi đi thẳng vào góc phòng nơi có treo bao cát.
Nhưng Giang Trần lại không để ý, từ lúc hắn xuất hiện tại nhà thể chất vẫn luôn có một ánh mắt dõi theo.
Người đó là Trương Đại Bằng, cậu ta đang đánh bóng rổ nhưng lúc Giang Trần xuất hiện Trương Đại Bằng lại hơi bất ngờ vì cậu ta biết Giang Trần là một người rất ghét vận động thể dục, cậu ta còn cho rằng mình đã nhìn nhầm người.
Khi nhìn rõ đó thực sự là Giang Trần, mắt Trương Đại Bằng đột nhiên lóe lên một tia ác ý.
– Giang Trần, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào… Nếu như mày cứ ngồi im trong cái góc lớp không ra ngoài thì cho dù tao muốn gây phiền toái cho mày cũng khó, nhưng ai mà biết được mày lại không biết sống chết chạy tới đây, chính là mày đang tự tìm đường vào chỗ chết rồi đó.
Trương Đại Bằng cười nham hiểm lẩm bẩm nói.
Nhà thể chất là nơi tụ tập nhiều học sinh thích vận động, bình thường chỉ cần một lời nói ra không hợp ý cũng rất dễ xảy ra va chạm, đánh nhau gây gổ ngày nào cũng có, thầy cô trong trường muốn quản cũng không quản nổi. Đó cũng chính là nguyên do Trương Đại Bằng nói đánh nhau ở trong nhà thể chất tuy rằng không phải nơi tốt nhất nhưng cũng khá hơn nhiều chỗ
Điều Trương Đại Bằng tiếc nuối nhất đó chính là Bao Thế Phàm không đi cùng Giang Trần nếu không… vừa vặn có thể cùng lúc đánh cả hai người bọn họ, từ lúc Bao Thế Phàm dùng ghế đánh hắn thì hắn đã khắc sâu nỗi hận này trong trí nhớ.
Vừa nói chuyện Trương Đại Bằng vừa lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Quách Hổ, cậu cũng không đánh bóng rổ nữa mà ngồi một bên chờ Quách Hổ dẫn người tới.
Không biết Trương Đại Bằng là vô tình hay hữu ý mà cậu cứ chăm chú nhìn về phía Giang Trần, cậu ta có chút tò mò không biết Giang Trần tới nhà thể chất làm cái gì.
Giang Trần đứng trước bao cát, hít thở nhẹ nhàng từ từ điều chỉnh nhịp thở sau đó tung một cú đấm vào bao cát
Có rất nhiều phương pháp rèn luyện thân thể, Giang Trần biết có tới chín mươi chín phương pháp nhưng trong đó có tới chín mươi tám phương pháp là không phát huy được tác dụng.
Linh khí ở trái đất quá mức mỏng manh, mỏng manh đến nỗi dường như không tồn tại, nếu như ở đây có Thuần Dương Đỉnh thì tốt rồi.
Nếu dùng Thuần Dương Đỉnh hấp thụ linh khí của đất trời cho dù là linh khí mỏng mang cỡ nào đi nữa chỉ cần linh khí có tồn tại thì đều có thể được hấp thụ cho Giang Trần sử dụng.
Thuần Dương Đỉnh không chỉ có tác dụng hấp thụ linh khí đơn giản như vậy. Cho dù Giang Trần là chủ nhân của Thuần Dương Đỉnh cũng chưa dám làm liều cố gắng tìm hiểu quá sâu về sự huyền bí của nó.
Chỉ là hiện tại bị rơi vào tình huống bất ngờ, đánh mất Thuần Dương đỉnh cho nên Giang Trần không có cách nào sử dụng được linh khí đành phải tìm cách khác rèn luyện thân thể của chính mình. Hiện tại cách duy nhất Giang Trần có thể làm cũng là cách ngu ngốc nhất để rèn luyện thân thể đó chính là… đánh bao cát!
Đánh bao cát, nhìn qua thì tưởng như đơn giản chỉ là vung nắm đấm ra nhưng thật ra đánh bao cát yêu cầu rất cao từ tần suất hô hấp, góc độ nắm đấm cho tới sức lực nắm đấm tất cả đều cần phải phối hợp nhịp nhàng. Từ ngoài nhìn vào thì thấy đánh bao cát thực đơn giản. Ở đây cũng có rất nhiều loại hình rèn luyện khác nhau nhưng Giang Trần đều không chọn mà lại đi chọn đánh bao cát cũng là vì lý do này.
Việc Giang Trần cần phải làm bây giờ chính là lợi dụng việc đánh bao cát để rèn luyện thân thể này trở nên cường tráng, lưu thông khí huyết, đả thông kinh mạch, đây cũng là bước cơ bản, qua được bước đầu tiền này Giang Trần mới có thể tiếp tục rèn luyện các phương diện khác.
Nếu như ngay từ bước đầu tiên không thực hiện được thì dù cho Giang Trần có bao nhiêu ý tưởng luyện tập đi chăng nữa cũng đều trở nên vô dụng.
Giang Trần tiếp tục đánh ra thêm một cú đấm, nhịp hô hấp hơi điều chỉnh một chút sau đó Giang Trần lại tiếp tục đánh ra thêm một cú đấm nữa.
“Rầm!”
“Rầm!”
…
Bình thường chỗ mấy chiếc máy tập thể hình này có rất ít người qua lại nên khi Giang Trần xuất hiện ở đây không tránh khỏi thu hút sự chú ý của mấy người đang chạy bộ gần đấy.
– Anh Kiệt, tên này không phải là có mắt như mù ư, cậu ta không thấy anh cũng đang ở đây sao? Sao lại không thèm tới chào hỏi chứ?
Người vừa nói là học sinh lớp 12-4 tên là Trịnh Vũ.
Trịnh Vũ am hiểu nhất là thể dục hạng mục chạy cự li dài, nơi này có một máy chạy bộ nên thường thường hắn rất hay tới đây.
Người được Trịnh Vũ gọi là anh Kiệt tên là Khâu Thiểu Kiệt cũng là học sinh lớp 12-4, ở trường trung học Nghi Lan này Khâu Thiểu Kiệt là một người khá nổi tiếng, không ai là không biết tên cậu, vậy nên Trịnh Vũ mới bất mãn.
– Tôi cũng không phải nhân vật vĩ đại gì, cậu ta cũng đâu cần phải nhận ra tôi chứ?
Khâu Thiểu Kiệt cười cười chẳng hề quan tâm.
– Không được, em phải đi dạy dỗ tên đó một chút, tên ngốc này thật chẳng biết lễ phép gì cả, nhất định phải dạy cho cậu ta một chút phép tắc làm người mới được.
Trịnh Vũ không vui nói.
– Được rồi.
Khâu Thiểu Kiệt phẩy phẩy tay áo nói:
– Tên này có nhiều chỗ kỳ lạ, cậu theo dõi kỹ một chút.
– Không cần! Tên này tới đây là để đánh bao cát gì chứ, nó tới đây là để làm trò hề mới đúng.
Trịnh Vũ nhìn một cái, không nhịn được kêu to.
Lúc Giang Trần vung nắm đấm đánh tới bao cát, tốc độ ra đòn quá chậm, nhìn giống như là mấy ông già ở công viên đang luyện Thái Cực quyền vậy. Không chỉ là tốc độ ra đòn chậm mà ngay cả lực đánh ra cũng không hề có chút sức lực nào, một đòn đánh vào bao cát, bao cát cũng không hề nhúc nhích.
– Không hẳn, không tới mức làm trò hề…cậu ta nghiêm túc như vậy mà.
Chần chừ một lát Khâu Thiểu Kiệt nói, cậu luôn cảm giác phương thức ra đòn của Giang Trần có chút kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì cậu cũng không lý giải được.
– Rất nghiêm túc khôi hài cũng là một loại bản lĩnh.
Ấn tượng của Trịnh Vũ đối với Giang Trần không tốt, cậu ta khịt mũi khinh bỉ nói.
– Được rồi! Không cần để ý tới cậu ta nữa, chúng ta tiếp tục chạy bộ, chạy thêm ba mươi phút nữa.
Khâu Thiểu Kiệt lắc đầu, cho dù cậu không phải người tốt tính nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ tìm người khác gây sự.
Giang Trần với cậu dĩ nhiên chẳng hề liên quan gì tới nhau cả. Lấy lòng kiêu hãnh của cậu ra mà nói thì cậu kinh thường Giang Trần chẳng thèm gây sự với hắn.
Ba mươi phút sau, Khâu Thiểu Kiệt cùng Trịnh Vũ ngừng chạy, bỏ tai nghe xuống, quay đầu vẫn thấy Giang Trần đang đánh bao cát thì khuôn mặt cả hai người đều hiện lên một tia kinh ngạc.
– Ba mươi phút trôi qua cậu ta vẫn kiên trì, thật sự đúng là một tên biến thái, chẳng lẽ cậu ta không hiểu rằng nếu cứ đánh bao cát như vậy thì cho dù có kiên trì nửa năm thì cũng vô tác dụng sao?
Sắc mặt Trịnh Vũ đầy vẻ ngạc nhiên nói.
– Tuy rằng sức lực không đủ nhưng nghị lực lại thật kinh người, thật là một người thú vị, Trịnh Vũ giúp tôi điều tra thông tin của người này.
Khâu Thiểu Kiệt khẽ mỉm cười, cậu bắt đầu có chút hứng thú với Giang Trần.
Hai người đang nói chuyện thì một người dẫn theo sau vài ba người nữa từ cửa nhà thể chất tiến vào.
Khâu Thiểu Kiệt liếc mắt nhìn một cái, khi thấy người dẫn đầu nhóm người đó thì cậu hơi sững sờ một chút khẽ than một câu.
– Lý Sơn, cậu ta tới đây làm gì không biết?
Lý Sơn hung dữ, thân hình cũng không cao lớn nhưng rất cường tráng, xấp xỉ gần 100kg, nhưng không hề có một cái sẹo nào, từ trước đến giờ được mọi người gọi bằng danh hiệu lấy thịt đè người.
Tiết trời hiện nay vẫn còn khá lạnh vậy mà Lý Sơn chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu đỏ cực kỳ chói mắt.
Lý Sơn là một người rất ngông cuồng, về cơ bản cậu ta nhìn thấy ai không vừa mắt thì sẽ đánh người đó, ở bên trong nhà thể chất này cũng không ít người từng bị cậu ta chọc, Lý Sơn kéo theo không ít người đi cùng, thu hút vô số ánh mắt của mọi người trong nhà thể chất.
– Lý Sơn, kéo nhiều người tới đây làm cái gì vậy, chỗ này còn chưa đủ ồn ào hay sao?
Khâu Thiểu Kiệt bước tới trước mặt Lý Sơn nói.
Lý Sơn hừ lạnh một tiếng nói:
– Khâu Thiểu Kiệt cậu sao lại có sở thích xem vào chuyện của người khác thế, tôi dẫn mọi người tới sân vận động chơi cũng không ảnh hưởng gì tới cậu chứ?
– Tốt nhất là cậu đừng gây ảnh hưởng gì tới chúng tôi.
Trịnh Vũ nói xen vào.
– Trịnh Vũ mày cũng chỉ là một con chó luôn chạy theo chân của Khâu Thiểu Kiệt thôi nên đừng nghĩ rằng chủ có thể nói thì chó cũng có thể sủa, câm cái miệng chó của mày lại nếu không thì đừng trách tao không nể mặt.
Lý Sơn không chút lưu tình mắng Trịnh Vũ, cậu ta nể mặt Khâu Thiểu Kiệt không có nghĩa là cũng nể mặt cả Trịnh Vũ.
Mặt Trịnh Vũ tối sầm lại, trông rất khó coi. Khâu Thiểu Kiệt phẩy phẩy tay áo nói:
– Lý Sơn, tôi cũng chả thèm tính toán với loại người dốt nát như cậu, nhưng cậu nhớ kỹ một điều đó là họa từ miệng mà ra, nếu cậu cả gan dám động tới Trịnh Vũ thì tôi sẽ là người đầu tiên tính sổ với cậu.
Lý Sơn cười lạnh nói:
– Khâu Thiểu Kiệt, cậu cũng đừng ở trước mặt tôi làm ra vẻ, hôm nay tôi đã có đối tượng để luyện tay cũng không phải đặc biệt tới đây nói chuyện phiếm với cậu, dĩ nhiên nếu như cậu thấy tôi không vừa mắt thì chúng ta hẹn hôm khác giao lưu, Lý Sơn này cũng chưa ngán ai bao giờ.
Khâu Thiểu Kiệt nhíu nhíu lông mày, nơi đây là địa điểm yêu thích của Lý Sơn lấy cớ luyện tập mà ra tay đánh người, mà đối tượng để hắn luyện tay thường thì đều bị đánh vô cùng thê thảm. Khâu Thiểu Kiệt bỗng nhiên có chút hiếu kỳ không biết hôm nay kẻ nào sẽ là người gặp xui xẻo đây.
– Đứa nào tên là Giang Trần?
Lý Sơn không thèm để ý tới Khâu Thiểu Kiệt, cậu đảo mắt tìm kiếm tứ phía, quát to.
– Anh Sơn, Giang Trần chính là cái tên đang đánh bao cát ở đằng kia ạ.
Trương Đại Bằng không biết từ đâu chui ra đứng sau lưng Lý Sơn, giơ ngón tay chỉ về phía Giang Trần nói.
– Đúng vậy anh Sơn, tên đó chính là Giang Trần.
Quách Hổ gật đầu, hồ hởi nói.
– Cậu hưng phấn như vậy làm quái gì, Quách Hổ mày là cái đồ bỏ đi hả, một tên ẻo lả như đồ bỏ đi vậy, cậu mở to mắt ra mà xem cái cách tên đó vung nắm đấm lên kìa, thật yếu đuối như đàn bà vậy, một chút sức lực cũng không có, một tên như vậy mà cần Lý Sơn tôi phải đích thân ra tay hay sao?
Lý Sơn lơn tiếng mắng chửi.
Quách Hổ nghe được tin tức từ miệng Trương Đại Bằng nói rằng Giang Trần đang ở trong nhà thể chất cậu ta lập tức hiểu được phải làm gì cho Trương Đại Bằng, Quách Hổ lo lắng về tai nạn bất ngờ vào tối hôm qua, vì vậy cậu ta vội vàng đi mời Lý Sơn, còn hứa hẹn không ít lợi ích, nếu không…Lý Sơn cũng chẳng thèm nể mặt mũi cậu ta mà tới đây.
Có Lý Sơn ra tay, Quách Hổ cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Giang Trần sẽ bị đánh tới mức lê lết, quỳ gối mà van xin tha thứ, kêu cha gọi mẹ, thật thê thảm.
Lúc này bị Lý Sơn mắng, Quách Hổ mới đưa mắt nhìn bộ dạng đang đánh bao cát của Giang Trần.
Nhìn một hồi, Quách Hổ lập tức trợn tròn mắt.
Quách Hổ thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, rõ ràng tối qua lúc Giang Trần ra tay, tốc độ vừa nhanh lại vừa tàn độc, đánh tới đâu đau thấu xương tới đó.
Trải qua một đêm tĩnh dưỡng tới bây giờ người cậu ta vẫn còn đau ê ẩm thì cũng đủ biết rằng lúc ra tay Giang Trần biến thái cỡ nào.
Nhưng hiện tại lúc Giang Trần đánh bao cát, lại giống như đói ăn mấy ngày mấy đêm vậy, một cú đấm đánh ra bao cát vẫn không nhúc nhích, đây đâu thể gọi là đánh bao cát chứ, đây phải gọi là cù lét bao cát mới đúng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!