Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Một Đạp Đá Bay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Một Đạp Đá Bay



– Anh Sơn, người này có điểm kỳ lạ, anh đừng nên coi thường.

Quách Hổ suy nghĩ một chút nói.

– Rác rưởi thì chính là rác rưởi, làm gì có cái gì gọi là rác rưởi kỳ lạ chứ, cậu có tin tôi đứng ở đây cho cậu ta đánh, cho dù cậu ta có đánh tới gãy tay tôi cũng chưa chắc có cảm giác gì không?

Lý Sơn kinh thường nói.

Quách Hổ cười khổ, trong lòng thầm nghĩ nếu như sức Giang Trần yếu đuối tới vậy thì sao tối qua có thể đánh cậu ta ê âm tới tận bây giờ chứ.

Lục lại trí nhớ của mình, Quách Hổ bỗng thấy kỳ lạ. Tối qua khi đánh nhau cùng với cậu ta, Giang Trần đều sử dụng chân, không lẽ sức mạnh thật sự của Giang Trần là nằm ở đôi chân.

– Anh Sơn, đừng nên khinh địch, anh phải chú ý đôi chân của cậu ta, nắm đấm của cậu ta dù ẻo lả nhưng sức mạnh đôi chân thì không thể khinh thường được.

Quách Hổ nhắc nhở.

Lý Sơn đưa mắt liếc nhìn tới đôi chân lẻo khẻo, gầy guộc như hai que tăm của Giang Trần thì cười khẩy nói một tiếng.

– Phải vậy không, tôi ngược lại muốn cậu ta chỉ bảo một chút.

Vừa nói Lý Sơn vừa bước về phía Giang Trần.

Chân Lý Sơn vừa bước được một bước thì bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay chắn ngang trước mặt cậu, ý muốn ngăn cản cậu bước tiếp.

– Khâu Thiểu Kiệt, cậu có ý gì đây?

Liếc xéo chủ nhân của cánh tay vướng víu kia, Lý Sơn không vui nói.

– Lý Sơn, hai ngày nay thầy thầy Lục phụ trách kỷ luật của trường đã nhắc nhở, thời gian gần đây xảy ra khá nhiều vụ việc học sinh đánh nhau.

Khâu Thiểu Kiệt chậm rãi nói.

Ngoài dự đoán của Khâu Thiểu Kiệt, Lý Sơn lại bước về phía Giang Trần. Khâu Thiểu Kiệt không rõ vì sao Giang Trần đắc tội với Lý Sơn nhưng nhìn khí thế hung hăng của Lý Sơn có thể khẳng định một điều là nếu Lý Sơn mà ra tay thì nhẹ nhất Giang Trần cũng gãy vài cái xương.

Khâu Thiểu Kiệt vừa mới biết tên của Giang Trần, đối với Giang Trần vừa nảy sinh một chút hứng thú không nhỏ nên cậu cũng không muốn nhìn thấy Giang Trần phải chịu thiệt thòi.

– Khâu Thiểu Kiệt cậu là đang kể chuyện cười sao? Cậu sợ thầy Lục trách mắng nhưng tôi đây chẳng thèm sợ.

Lý Sơn khinh thường đẩy tay Khâu Thiểu Kiệt ra tiếp tục bước về phía Giang Trần.

– Anh Kiệt, có cần gọi người của chúng ta tới đây không, cái tên Lý Sơn này thực kiêu ngạo.

Trịnh Vũ thấp giọng nói.

– Được rồi.

Khâu Thiểu Kiệt lắc đầu, mặc dù cậu có hứng thú đối với Giang Trần nhưng hắn đã đắc tội với Lý Sơn xem ra cậu có làm gì cũng không có lợi.

Bước thêm mấy bước Lý Sơn nhìn chằm chằm Giang Trần nói:

– Tên kia, đừng ở đây diễn trò nữa, mày có tin tao biến mày thành bao cát để luyện tay không?

– Cậu tên là Lý Sơn à?

Giang Trần ngừng lại động tác đánh bao cát xoay người lại nhìn thẳng vào Lý Sơn hỏi.

– Đúng tao chính là Lý Sơn. Thế nào, mày định nhớ kỹ tên của tao để về sau còn trả thù hả?

Lý Sơn cười nhạo nói.

– Không phải tôi có ý nhớ tên cậu để trả thù, tóm lại là có chút chuyện muốn nói rõ, trước tiên hai chúng ta thương lượng một chút có được không?

Giang Trần cười cười nói.

– Ồ thương lượng chuyện gì?

Lý Sơn nghi hoặc, không biết Giang Trần có chuyện gì muốn thương lượng cùng mình. Không lẽ Giang Trần biết được Quách Hổ bỏ tiền ra thuê cậu ta tới đánh cậu ta nên định trả nhiều tiền hơn để thuê lại mình hay sao?

– Chuyện nhỏ, một chuyện nhỏ, lại rất đơn giản, cậu cùng với Quách Hổ, Trương Đại Bằng còn có Cao Minh tất cả cùng xông lên đánh nhau với tôi một trận, không cần phải đánh quá tàn ác, tôi sẽ chỉ đánh gãy mỗi người một cái xương thôi là đủ rồi và tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra ngày hôm nay, cậu thấy sao?

Khuôn mặt Giang Trần tươi cười, vô cùng điềm đạm nói.

Lý Sơn ngây ngẩn một lúc

Ba người nhóm Quách Hổ cũng ngây người.

Tất cả mọi người bên trong nhà thể chất cũng ngây ra

Bọn họ có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ được chuyện Giang Trần muốn thương lượng với Lý Sơn lại là chuyện này.

– Giang Trần não mày bị ngập nước hả?

Lý Sơn nhìn Giang Trần như nhìn một kẻ ngốc.

– Lý Sơn, thái độ này của cậu là không muốn thương lượng cùng tôi có phải hay không? Tôi đã cho cậu cơ hội rồi đấy nhé.

Giang Trần nhún nhún vai lắc đầu nói.

– Cơ hội cái con khỉ, nói là muốn ông đây đánh gãy xương mày còn tạm chấp nhận được.

Lý Sơn lạnh lùng nói.

– Cậu chắc chắn chứ? Cậu muốn đánh gãy xương tôi ư?

Nụ cười trên mặt Giang Trần dần dần tắt lịm, giọng lạnh lùng nói, ánh mắt Giang Trần lạnh băng nhìn Lý Sơn giống như đang nhìn xác chết vậy.

Thời điểm ánh mắt Lý Sơn và Giang Trần chạm nhau, trong lòng Lý Sơn không tự chủ được chấn động một chút. Ánh mắt Giang Trần quá lạnh, khiến cho cậu ta có cảm giác rét run như thể toàn thân bị đóng băng vậy.

– Giang Trần nếu như mày cảm thấy bị đánh gãy một khớp xương vẫn chưa đủ kích thích, tao đây sẽ không để ý đánh gãy thêm vài cái xương nữa cho mày.

Lý Sơn rất tức giận cũng bởi lúc đầu cậu ta nhìn thấy thực lực của Giang Trần kém như vậy thì cậu chỉ cần tùy tiện giơ chân nhấc tay vài cái cho có thôi, nhưng cái tên Giang Trần không biết điều kia lại còn lớn tiếng trêu chọc hắn. Vậy nên bây giờ Lý Sơn lại muốn ra tay đánh Giang Trần một trận nhớ đời để cho hắn biết cái giá phải trả cho sự ngu xuẩn của mình lớn tới mức nào.

– Anh Hổ, anh Sơn muốn ra tay, không nghĩ rằng anh có thể mời được cả anh Sơn tới đây.

Ánh mắt Trương Đại Bằng lóe lên nhìn Giang Trần cười khi thấy người khác gặp nạn.

– Ha ha, muốn chơi thì chơi thôi, không phải Giang Trần rất vui vẻ khi được nổi tiếng hay sao, hôm nay anh đây sẽ để cho cậu ta nổi lên như diều gặp gió.

Quách Hổ cười nham hiểm nói.

Bất kể là chuyện tối hôm qua phát sinh ở trong phòng ngủ, hay là chuyện phát sinh ở trên lớp học sáng nay tất cả đều là đả kích rất lớn đối với Quách Hổ, nếu không thì Quách Hổ cũng chẳng tới mức chạy đi mời Lý Sơn tới đây.

– Không sai, muốn chơi thì chơi thôi, đánh một trận khiến cậu ta trở thành kẻ tàn tật luôn, để xem sau này còn dám lớn tiếng mà nói năng xằng bậy nữa không?

Trương Đại Bằng đồng ý nói.

Trương Đại Bằng vừa dứt lời thì nhìn thấy Lý Sơn giơ nắm đấm nhắm thẳng đầu Giang Trần mà đánh tới.

Khâu Thiểu Kiệt giật mình nhìn, với thực lực của Lý Sơn mà nói thì một cú đấm kia cũng đủ khiến Giang Trần trấn thương sọ não.

– Tên này ra tay cũng thật độc ác.

Khâu Thiểu Kiệt nghĩ thầm trong lòng.

Lý Sơn vừa ra tay, Giang Trần cũng xuất thủ, Giang Trần không thèm nhìn giơ nắm đấm đánh ra một quyền.

Lý Sơn ra tay trước nhưng Giang Trần lại ra tay nhanh hơn, nắm đấm của Lý Sơn mới đến giữa không trung thì nắm đấm của Giang Trần đã chạm tới ngực của Lý Sơn.

Lý Sơn cười nhạt, trong lòng hắn nghĩ thầm với sức lực của cậu ta thì cậu có thể đứng yên tại chỗ để mặc cho Giang Trần đấm cả chục cú đấm cũng được.

Nhưng không lâu sau đó, sắc mặt Lý Sơn bỗng biến sắc.

Khi nắm đấm của Giang Trần chạm vào cơ thể cậu, Lý Sơn bỗng nhiên phát hiện mình đã sai, cậu quá sai rồi. Giang Trần quá biến thái, chỉ bằng một quyền cũng khiến cho xương cốt hắn giống như vỡ ra thành ngàn mảnh nhỏ.

“Ầm!”

Lý Sơn nhảy dựng lên, cơ thể cậu bị đánh lui về phía sau ngã lăn ra ngoài, rơi xuống đất vang lên một tiếng.

– Diễn trò sao?

Tất cả mọi người bao gồm cả Quách Hổ, nhìn thấy một màn này của Lý Sơn tất cả đều đồng loạt nghĩ như vậy.

Ngay cả Khâu Thiểu Kiệt cũng cảm thấy Lý Sơn đang diễn quá trò, chỉ một cú đấm nhẹ hều tưởng chường như một con muỗi cũng đánh không chết có cần phải kêu la om sòm tới vậy không? Người này không đi làm diễn viên quả thực phí hoài tài năng.

– Anh Sơn, anh không sao chứ?

Mặc dù cảm thấy Lý Sơn đang diễn trò nhưng Quách Hổ vẫn vội vàng chạy lại đỡ Lý Sơn dậy.

Nhưng sau đó Quách Hổ lại không nhịn than thở:

– Anh Sơn, vừa rồi anh giả vờ ngã cũng thật giống, làm cho bọn em suýt chút nữa thì tưởng là thật, không ngờ anh còn biết chơi trò này nữa.

– Chơi em gái nhà mày ấy.

Lý Sơn quát to, hắn thẹn quá hóa giận, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm về phía Giang Trần.

– Không lẽ… không phải anh giả vờ bị đánh sao? Quách Hổ bộp chộp nói, lại nhìn đếm gương mặt Lý Sơn tím bầm, miệng liên tục kêu la oai oái, mồ hôi trên trán túa ra như mưa, đầu óc hắn bỗng nhiên “Ong!” một tiếng vang lên.

Mọi người còn lại nhìn thấy rõ tình hình của Lý Sơn cũng cảm thấy dường như có điều không đúng.

– Giang Trần giờ thì tao đã hiểu vì sao Quách Hổ nói mày có chỗ kỳ lạ, thực đúng là ngoài sức tưởng tượng của tao.

Lý Sơn đưa tay quệt mồ hôi trên trán liếm liếm môi hung ác nói.

– Tôi đoán chắc bây giờ cậu nhật định là cảm thấy rất thoải mái chứ hả?

Giang Trần cười tủm tỉm, cậu vẫn dùng giọng điệu ôn hòa, vô tội nói.

Nhưng sau khi chứng kiến Giang Trần một quyền mà khiến cho Lý Sơn ngã lăn ra đất thì không ai đám coi thường Giang Trần nữa.

– Không sai, thoải mái, cực kỳ dễ chịu, nhưng mày yên tâm, tao nhất định sẽ khiến cho mày thoải mái hơn gấp trăm ngàn lần… làm cho màythoải mái tới phát điên lên được.

Lý Sơn trầm giọng nói một câu, đạp một cái như tên bắn đứng bật dậy hướng thẳng phía Giang Trần nhào tới.

– Lý Sơn, tôi biết cậu có biệt danh là lấy thịt đè người, nhưng nếu muốn nghiền được thịt của tôi thì còn kém xa quá.

Giang Trần lắc đầu.

Lý Sơn đang đà xông tới, Giang Trần đột nhiên mở miệng nói một câu, cơ thể bỗng di chuyển, lướt một cái liền xuất hiện ngay sau lưng Lý Sơn, tay trái cậu vươn ra túm lấy tấm lưng của Lý Sơn.

Phản ứng của Lý Sơn cũng rất nhanh, ngay tại thời điểm lưng bị kéo một cái, trong nháy mắt cơ thể cậu ta xoay lại hướng về phía Giang Trần mạnh mẽ xông tới.

– Lưng tựa vào sơn? Khó trách cậu lại được gọi với cái biệt danh là lấy thịt đè người, nhưng đáng tiếc trước sau vẫn chỉ là vô dụng.

Lưng tựa vào sơn là một thế võ nhưng thực chất đó chỉ là kỹ xảo được dựng lên trên phim ảnh mà thôi, Giang Trần là người tu chân nên đương nhiên cậu biết rất rõ đây thực ra là một loại phát lực chứ cũng chẳng phải kỹ xảo gì thần kỳ vĩ đại.

Đương nhiên Giang Trần cũng biết, với thân thể của hắn hiện tại thì nhất định không thể chịu nổi một chiêu này của Lý Sơn.

Thân thể của Giang Trần hiện giờ còn quá yếu kém, sở dĩ hắn có thể đánh cho đối thủ cảm thấy đau không phải bới vì hắn sử dụng sức mạnh của cơ bắp, hắn tinh thông y thuật nên đối với các huyệt đạo, gân cốt hay huyết mạch trên cơ thể con người đều hiểu rất rõ, bộ phận nào trên cơ thể con người là yếu nhất hắn lại càng rõ, hiểu được điều này cũng chính là đã nắm được một nửa cơ hội chiến thắng.

Không đợi Lý Sơn dốc hết toàn lực, Giang Trần một chân đá ngay vào vị trí phía trên bụng của Lý Sơn. Trong tích tắc cơ thể cường tráng của Lý Sơn bắn ngược về phía sau như một viên đạn được bắn ra khỏi nòng, ầm một tiếng thân thể Lý Sơn nện xuống đất không hề nhúc nhích.

– Biến thái, tên này quả thực quá biến thái, đánh ngã được cả Lý Sơn.

Bên trong nhà thể chất lớn như vậy, sau khi tận mắt chứng kiến một màn này tất cả đều cảm thấy trong đầu ong ong mất phương hướng, mặt biến sắc.

– Trịnh Vũ, cả hai ta đều nhìn nhầm rồi.

Khâu Thiểu Kiệt nhún nhún vai, chậm rãi nói.

Trịnh Vũ nhìn Khâu Thiểu Kiệt nhún nhún vai, cậu biết thói quen này của Khâu Thiểu Kiệt. Vào lúc tâm tình căng thẳng Khâu Thiểu Kiệt đều dùng động tác này để giảm bớt áp lực cho bản thân.

Nói cách khác, hiện tại Giang Trần chính là nguyên nhân khiến Khâu Thiểu Kiệt cảm thấy căng thẳng.

– Đúng vậy, tên này thật đúng là nhân tài ẩn dật, cơ thể gầy gò ốm yếu như vậy mà bên trong lại ẩn chứa sức mạnh phi thường tới vậy…. Nhưng vì sao lúc đánh bao cát, một chút sức lực cũng đều không phát ra, không lẽ đây là phương thức rèn luyện đặc biệt của cậu ta?

Trịnh Vũ trong đầy tràn đầy nghi hoặc hỏi.

– Có lẽ là vậy.

Khâu Thiểu Kiệt cũng có chút nghi vấn muốn làm rõ, nhưng không thể phủ nhận một điểm đó là, ngày hôm nay Giang Trần ra tay đã khiến cho cậu hoàn toàn bị chấn động.

– Giang Trần không lẽ mày… mày muốn đánh chết Lý Sơn hay sao?

Quách Hổ nhìn Giang Trần như nhìn thấy quỷ, lời nói cũng đứt quãng không mạch lạc, cậu ta đã hi vọng Lý Sơn có thể trừng trị được Giang Trần, nhưng có nằm mơ cậu cũng không tin được kết cục lại thành ra như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN