Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Tôi Không Có Thói Quen Bắt Tay Với Đàn Ông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Tôi Không Có Thói Quen Bắt Tay Với Đàn Ông



– Sao thế, cậu rất muốn Lý Sơn chết sao?

Nhìn về phía Quách Hổ, Giang Trần chậm rãi nói.

– Giang Trần, lời này của mày là có ý gì, sao tao có thể muốn Lý Sơn chết được?

Quách Hổ vội vàng nói.

Nếu Giang Trần đánh chết Lý Sơn là một chuyện, cậu ta muốn Lý Sơn chết lại là một chuyện khác.

Nếu Lý Sơn biết cậu ta có ý nghĩ như vậy mà nói, nhất định kết cục của cậu ta sẽ vô cùng thảm, Quách Hổ rất sợ bị Giang Trần cho vào tròng.

– Ngoài miệng thì cậu nói là không có, nhưng nhất định trong lòng vô cùng tiếc nuối.

Giang Trần cười nhạt nói.

– Không có, sao tôi có thể có cách nghĩ như vậy được. Giang Trần, cậu đừng có mà ngậm máu phun người.

Quách Hổ vội vàng thanh minh.

– Ngậm máu phun người gì đó tôi luôn không am hiểu, chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, đừng khẩn trương, lau mồ hôi một chút trước.

Giang Trần cười nói.

Nghe xong lời Giang Trần nói, Quách Hổ xoa xoa trán theo bản năng, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cậu ta không có chảy mồ hôi mà, sao Giang Trần lại bảo cậu ta lau mồ hôi chứ?

– Quách Hổ, cậu chột dạ rồi.

Tiếng nói của Giang Trần lại vang lên bên tai Quách Hổ lần nữa.

“A…”

Miệng Quách Hổ há to hình chữ O.

– Tôi biết cậu chắc chắn muốn phủ nhận, nhưng nếu cậu không có chột dạ mà nói, sao cậu lại làm ra động tác lau mồ hôi như vậy, rõ ràng là cậu không có chảy mồ hôi mà.

Giang Trần nhìn Quách Hổ như nhìn kẻ ngu.

Quách Hổ mở to hai mắt nhìn, có cảm giác như gặp quỷ, trong đầu như có hàng vạn con ngựa chạy qua, cậu ta rất muốn nói rõ là cậu bảo tôi lau mồ hôi đấy chứ, nếu cậu không nói như vậy, sao tôi lại lau mồ hôi làm gì?

– Xem ra quả thật cậu hi vọng Lý Sơn chết.

Giang Trần liếc mắt nhìn Lý Sơn đầy thương hại, lắc đầu, đáng tiếc nói.

– Quách Hổ, cái tên khốn nạn này, mày dám có ý nghĩ như vậy, ông đây giết chết mày trước.

Lý Sơn phẫn nộ rồi, tuy cậu ta nhận được ích lợi, nhưng cậu ta cũng không muốn vì một chút ích lợi mà bán cái mạng nhỏ của mình đi.

– Anh Sơn, em không có mà…

Quách Hổ lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng lúc này cũng xông ra.

– Nếu như không có, vì sao cậu chột dạ như vậy?

Lý Sơn gào lên, nhìn chằm chằm Quách Hổ nói.

– Anh Sơn, em thực sự không có mà.

Quách Hổ đã biết được cái gì gọi là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

“Bốp!”

Một bàn tay của Lý Sơn tát mạnh vào mặt Quách Hổ, tức giận nói:

– Mày có.

– Thực sự không có mà.

Quách Hổ ấm ức đến mức sắp khóc đến nơi, con mẹ nó, rốt cuộc đây là chuyện gì thế.

“Bốp!”

Một bàn tay của Lý Sơn lại tát vào mặt Quách Hổ, lớn tiếng nói:

– Mày có.

Cho dù Lý Sơn bị thương, nhưng sức lực của cậu ta vẫn rất mạnh, hai cái tát này làm mặt Quách Hổ sưng lên.

Lần này Quách Hổ khóc thật, cậu ta cảm thấy mình còn oan uổng hơn cả Đậu Nga.

– Haizz, Lý Sơn, người ta đều muốn cậu chết, cậu chỉ cho cậu ta hai cái tát thôi sao? Dù thế nào cũng phải đánh gãy một cái xương chứ.

Giang Trần cười như không cười nói.

“Rầm!

Lý Sơn vùng vẫy đứng dậy, cậu ta nhấc chân đạp mạnh vào bụng Quách Hổ một cái, dáng người cậu ta cao to, cho dù không đánh lại được Giang Trần, nhưng chỉnh một Quách Hổ, còn không phải dễ như trở bàn tay.

Một cái đạp của Lý Sơn đánh ra, mọi người trong sân thể dục chỉ nghe tiếng xương cốt gãy rắc rắc vang lên, âm hưởng cũng không lớn như vậy, nhưng vẫn khiến cho da đầu vô số người run lên.

“Ầm!”

Quách Hổ ngã quỵ xuống đất, đau đớn quỷ khóc sói gào, mọi người nghe thấy đều khiếp sợ.

– Oa, Trương Đại Bằng, cậu và Cao Minh muốn lén lút làm gì thế, chẳng lẽ hai người muốn báo thù cho Quách Hổ sao?

Bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nói của Giang Trần vang lên, chĩa mũi nhọn về phía Trương Đại Bằng và Cao Minh.

Trương Đại Bằng và Cao Minh đâu muốn báo thù cho Quách Hổ, hai bọn họ thấy Quách Hổ bị Lý Sơn đạp gãy xương, trốn tránh còn không kịp ấy chứ.

Đáng tiếc một câu này của Giang Trần, trong chớp mắt làm hai người bọn họ đứng về phía đối lập Lý Sơn.

– Hai tên vô dụng các cậu, lại đây cho tôi.

Lý Sơn vươn tay ra chỉ hai người, lớn tiếng nói.

– Anh Sơn, hai người chúng em thực sự không muốn báo thù cho anh Hổ… Hơn nữa chúng em cũng không dám…

Lần này Trương Đại Bằng muốn khóc rồi.

– Tôi gọi hai cậu đến đây, không nghe thấy sao?

Lý Sơn đâu nghe lọt lời Trương Đại Bằng nói, cậu ta chỉ quan tâm có phải Trương Đại Bằng và Cao Minh muốn báo thù cho Quách Hổ hay không, nhưng vừa rồi cậu ta mất hết thể diện vì Giang Trần, trong lòng kìm nén đầy tức giận, thế nào cũng phải phát tiết trên người hai người, nếu không sau này cậu ta lăn lộn ở trường trung học Nghi Lan thế nào đây?

Thân thể Trương Đại Bằng và Cao Minh run lên, cho dù trong lòng không tình nguyện, nhưng vẫn phải di chuyển chân đi đến chỗ Lý Sơn, bởi vì hai bọn họ hiểu rất rõ ràng, nếu bọn họ không cho Lý Sơn mặt mũi, như vậy sau này bọn họ đừng có mà nghĩ đến ở trong trường học.

Không đợi hai người đến gần, người Lý Sơn khẽ di chuyển, nâng một chân lên đá vào bụng Cao Minh, đạp ngã Cao Minh xuống đất, sau đó Lý Sơn lại nhấc chân lên tiếp, rầm một tiếng, đạp mạnh vào Trương Đại Bằng, cả người Trương Đại Bằng bị Lý Sơn đạp như vậy, bay ra ngoài ba bốn mét.

“Xôn xao!”

Tất cả mọi người nhìn mà sợ hãi.

Nếu Lý Sơn và Giang Trần đánh nhau, còn có người hoài nghi sức mạnh của Lý Sơn, như vậy một cái đạp của Lý Sơn đạp mạnh vào người Trương Đại Bằng, đúng là đánh hàng thật giá thật.

Trương Đại Bằng giống như một con búp bê thổi khí, bị Lý Sơn đạp bay ra ngoài, phải cần bao nhiêu sức lực mới làm được như vậy, khủng bố, quá khủng bố rồi.

Nhất là Khâu Thiếu Kiệt, lúc nhìn thấy một màn như vậy, lại nhún vai theo bản năng, đối với sức mạnh của Lý Sơn, Khâu Thiếu Kiệt đã biết rõ, động tác nhún vai này không phải là vì Lý Sơn, mà nhằm vào Giang Trần.

Giang Trần dễ dàng đánh bại Lý Sơn, chẳng phải bày tỏ Giang Trần khủng bố hơn Lý Sơn sao.

– Ha ha, người anh em à, cậu quá bạo lực rồi đó, tùy tiện đánh gãy mấy khúc xương là được rồi, bạo lực như vậy sao được… Lấy đức thu phục người, lấy đức thu phục người hiểu hay không, còn không nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện đi, nếu ai mất mạng, như vậy sẽ là chuyện lớn rồi… Muốn tôi gọi giúp 120 hoặc 110 hay không, bây giờ người trẻ tuổi ra tay đúng là không biết nặng nhẹ…

Lắc đầu, Giang Trần thở dài thở ngắn nói.

Tất cả mọi người không nói gì, bị những lời vô sỉ của Giang Trần đánh bại.

Rõ ràng là Giang Trần châm ngòi thổi gió, Lý Sơn mới tức giận phát tiết phẫn nộ lên đám Quách Hổ, cho dù Giang Trần không có ra tay, nhưng món nợ này xét đến cùng mà nói, cuối cùng vẫn phải tính trên người Giang Trần.

Lần này thì ngược lại, sau khi Lý Sơn đánh người xong, trái lại Giang Trần đảm đương vai người tốt, còn gọi cái gì mà 110, đó không phải là tuyên bố đưa Lý Sơn vào tù sao.

Phải biết rằng với lực Lý Sơn ra tay, nếu thật sự đi vào cục cảnh sát, phán tội cố ý đả thương người còn nhẹ, không may sẽ phải ở trong tù một hai năm.

Lý Sơn nhanh chóng rời đi, đám Quách Hổ cũng được người Lý Sơn mang đến nâng ra ngoài, nhưng trong sân thể dục to như vậy, ánh mắt mọi người vẫn nhìn về phía Giang Trần như cũ, mãi mà không dời đi.

– Này, tuy bộ dạng của tôi rất tuấn tú, cũng không cần phải nhìn tôi như vậy, các người cũng không phải là mỹ nữ.

Giang Trần khó chịu nói.

Mọi người lại lĩnh giáo được cái gọi là không biết xấu hổ lần nữa, với dáng người và diện mạo của Giang Trần mà cũng dám nói mình đẹp trai, nói linh tinh như vậy mà cũng được sao?

Nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Giang Trần, không ai dám gây chiến với Giang Trần, rất nhanh đám người vây xem chậm rãi rời đi, chỉ là nhất định trong lòng mỗi người đều mắng Giang Trần không biết xấu hổ ít nhất mười lần.

Đối với người từ trước đến nay không biết da mặt là gì như Giang Trần, tất nhiên sẽ không để ý cách nghĩ của người khác, Giang Trần xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đánh bao cát.

Mọi người nhìn một lát, không cảm thấy có gì khác biệt, không tiếp tục chú ý đến Giang Trần nữa, nên làm gì thì làm thế đó, chỉ riêng lực chú ý của Khâu Thiếu Kiệt vẫn dành cho Giang Trần, trong mắt có chút ánh sáng mơ hồ.

Chần chừ một lát, Khâu Thiếu Kiệt đi về phía Giang Trần.

– Cậu tên là Giang Trần đúng không?

Khâu Thiếu Kiệt chủ động đến gần nói.

– Có chuyện nói thẳng.

Giang Trần không quay đầu lại, vung tay đấm, lạnh nhạt nói, hắn không có tâm tư nói lời vô nghĩa với người xa lạ.

– Cậu không biết tôi sao?

Khâu Thiếu Kiệt có chút kinh ngạc, sắc mặt kỳ lạ hỏi.

– Tôi nhất định phải quen cậu sao?

Nhíu mày, Giang Trần không vui nói.

– Đương nhiên không phải, chẳng qua vậy mà cậu không biết tôi, làm tôi có chút kỳ lạ mà thôi.

Khâu Thiếu Kiệt vươn tay ra nói:

– Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Khâu Thiếu Kiệt.

– Khâu Thiếu Kiệt?

Giang Trần hơi sững sờ, chợt nói:

– Không cần phải bắt tay, tôi không có thói quen bắt tay với đàn ông.

Giang Trần có nghe qua về Khâu Thiếu Kiệt, Khâu Thiếu Kiệt rất nổi tiếng trong trường trung học Nghi Lan, gia thế tốt, bộ dạng đẹp trai, còn là tuyển thủ toàn năng hiếm có trong phương diện thể dục, nhất là môn điền kinh, còn giành được mấy giải thưởng lớn trong tỉnh.

Bởi vì thế Khâu Thiếu Kiệt sớm đã có tên trong danh sách vào thẳng đại học, chỉ là nghe nói tên này rất có cá tính, không hài lòng với chuyện này lắm, dự định tham gia thi vào trường cao đăng, thi đỗ trường mình thích, đúng là một tên thú vị.

Chẳng qua Khâu Thiếu Kiệt thú vị thì thú vị, Giang Trần cũng không nhận ra mình cần thiết phải kết bạn với Khâu Thiếu Kiệt.

Khóe miệng không khống chế nổi co rúm một cái, thiếu chút nữa Khâu Thiếu Kiệt đen mặt, cái gì mà không có thói quen bắt tay với đàn ông, không muốn bắt tay thì trực tiếp từ chối là được, lý do này cũng quá qua loa rồi.

– Giang Trần, tôi thấy phản ứng và sức chịu đựng của cậu rất tốt, tuần sau có cuộc thi bóng đá, không biết cậu có hứng thú tham gia hay không? Nếu cậu có, tôi có thể thêm tên của cậu vào.

Khâu Thiếu Kiệt nói.

Nghe vậy, Giang Trần nở nụ cười, hắn liếc mắt nhìn Khâu Thiếu Kiệt một cai, nói:

– Chắc là phải làm cậu thất vọng rồi, tôi không có một chút hứng thú. Hơn nữa tôi sẽ không đá bóng, cậu có nhầm lẫn hay không?

– Vậy quá đáng tiếc rồi.

Khâu Thiếu Kiệt tiếc nuối nói.

Giang Trần nói không có hứng thú, Khâu Thiếu Kiệt cũng không miễn cưỡng gì, nói xong lời này liền mang Trịnh Vũ rời đi.

– Không thể ngờ được trường trung học Nghi Lan có bốn tên như vậy, nói vậy sau này học sinh sẽ không phải quá yên tĩnh rồi/

Giang Trần nhẹ nói trong lòng, khóe miệng cong lên, mỉm cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN