Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Lại Bị Đùa Giỡn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Lại Bị Đùa Giỡn



– Anh Kiệt, anh mời Giang Trần tham gia thi đấu bóng đá là cho Giang Trần mặt mũi, cậu ta là cái thá gì chứ, vậy mà từ chối.

Vừa đi ra sân thể dục, Trịnh Vũ tức giận bất bình nói.

– Trịnh Vũ, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng tôi định mời Giang Trần tham gia thi đấu bóng đá sao?

Khâu Thiếu Kiệt cười nói.

– Chẳng lẽ không đúng sao?

Trịnh Vũ nghi ngờ khó hiểu.

– Đương nhiên là không rồi.

Khâu Thiểu lắc đầu nói:

– Đó chỉ là một cái cớ mà thôi, thực ra mục đích chủ yếu là tôi muốn quen Giang Trần, có thể nói là để Giang Trần quen tôi một chút. Bất luận Giang Trần đồng ý hay từ chối, mục đích đều đã đạt được.

– Giang Trần chỉ có chút sức mạnh mà thôi, có gì đáng để anh Kiệt kết bạn.

Trịnh Vũ hoang mang nói, cậu ta cho rằng Khâu Thiếu Kiệt làm như vậy có chút phí sức lại chẳng có kết quả tốt gì, hoàn toàn không cần thiết.

– Nếu cậu ta chỉ có chút sức mạnh, tất nhiên không có tư cách để tôi kết bạn, chỉ là chẳng lẽ cậu không phát hiện ra, chuyện hôm nay có chút kỳ lạ sao? Phải biết rằng Lý Sơn vốn tới dạy dỗ Giang Trần, cuối cùng lại đánh đám Quách Hổ một trận.

Khâu Thiếu Kiệt hỏi.

– Không phải Quách Hổ muốn Lý Sơn chết sao?

Nghĩ một lát, Trịnh Vũ nói.

– Nói vậy mà cậu cũng tin sao?

Khâu Thiếu Kiệt cười khổ, nói:

– Quách Hổ không nói như vậy, chỉ có Giang Trần nói mà thôi, hơn nữa cậu cho rằng Lý Sơn sẽ tin tưởng lời nói đó sao? Tôi nói cho cậu biết, ai cũng không tin tưởng.

– Vậy sao Lý Sơn lại đánh ba người đó?

Trịnh Vũ nhanh chóng hỏi.

– Lý Sơn luôn sĩ diện nhất, cậu ta mất hết thể diện trước mặt Giang Trần, tất nhiên phải lấy lại thể diện, mà lời Giang Trần nói vừa lúc cho Lý Sơn một cái bậc thang, Lý Sơn vì dời đi lực chú ý, tất nhiên sẽ ra tay với đám Quách Hổ.

Khâu Thiếu Kiệt phân tích.

Bình thường Trịnh Vũ cảm thấy mình thông minh, lúc này lại có cảm giác chỉ số thông minh không đủ dùng, cậu ta kinh ngạc nói:

– Anh Kiệt, có phải anh coi trọng Giang Trần quá rồi không, trong thời gian ngắn như vậy, sao cậu ta có thể tính kế chu toàn như thế được? Hơn nữa sao cậu ta biết Lý Sơn sẽ ra tay chứ?

– Lý Sơn sẽ không ra tay sao?

Khâu Thiếu Kiệt chậm rãi nói.

Trịnh Vũ nhớ tới quá trình Giang Trần và Lý Sơn đánh nhau, uổng phí Lý Sơn được xưng là thịt người nghiền áp xương, nhưng trước mặt Giang Trần, không chiếm được một chút tiện nghi nào, toàn bị Giang Trần đánh cho.

– Anh Kiệt, ý của anh là nếu Lý Sơn không ra tay với đám Quách Hổ, như vậy Giang Trần sẽ ra tay với Lý Sơn, cho nên Lý Sơn tất phải ra tay sao? Cậu ta căn bản không có lựa chọn?

Trịnh Vũ nói một đoạn này, có chút giống đang đọc vẹt.

Khi nói chuyện, bỗng nhiên Trịnh Vũ hiểu ra, trái tim lại khiếp sợ, vừa rồi cậu ta chỉ xem náo nhiệt, mà nay được Khâu Thiếu Kiệt nhắc nhở, cậu ta mới hiểu rõ hành động của Giang Trần, vậy mà toàn bộ đều có dụng ý cả.

– Không sai, là ý này.

Khâu Thiếu Kiệt cảm thán một tiếng, nói:

– Cứ như vậy, cậu nên hiểu rõ vì sao tôi lại muốn kết bạn với Giang Trần.

– Nếu đúng như lời anh nói, vậy Giang Trần quá biến thái rồi, đúng là cần kết bạn.

Trịnh Vũ tán thành.

Sau đó Trịnh Vũ lại nói:

– Chỉ là có phải Giang Trần quá coi trọng mình rồi hay không, anh giúp đỡ cậu ta một tay, cho dù thế nào ít nhất cậu ta cũng phải cho anh một chút mặt mũi mới đúng… Nhưng cậu ta không cho anh một chút mặt mũi nào.

– Cậu cho rằng tôi giúp Giang Trần, Giang Trần sẽ không cho là như vậy à.

Khâu Thiếu Kiệt lắc đầu, cậu ta biết Trịnh Vũ nói đến chuyện cậu ta khuyên Lý Sơn.

Nhưng không chỉ Giang Trần sẽ không cho là như vậy, Khâu Thiếu Kiệt cũng không cho là như thế, cậu ta khuyên Lý Sơn chỉ vì cậu ta cho rằng mình có tư cách khuyên mà thôi, căn bản không tính là giúp Giang Trần cái gì, nếu lấy chuyện này tranh công mà nói, như vậy quá ngu ngốc một chút.

Chuyện xảy ra ở trong sân thể dục cũng không lan truyền khắp nơi, chỉ là học sinh lớp 12-3 vô cùng ngạc nhiên phát hiện, Giang Trần luôn là học sinh ngoan chưa bao giờ trốn học, vậy mà trốn học buổi chiều rồi.

– An Kỳ, cậu xem đi, quả nhiên tên Giang Trần đang đắm mình trong trụy lạc, vậy mà không đến lớp học.

Trong phòng học, Khương Yến Yến hừ nhẹ nói.

Đôi mi thanh tú nhíu lại, Từ An Kỳ nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay trong tiết toán học, hình như Giang Trần thay đổi, thành tích môn toán của hắn giỏi hơn rất nhiều.

Cho dù Từ An Kỳ không rõ Giang Trần làm như thế nào, nhưng đương nhiên rất khó nói Giang Trần chìm đắm trong trụy lạc.

– Có lẽ là có chuyện gì đó.

Nghĩ một lát, Từ An Kỳ nói.

Khương Yến Yến bật cười, trợn mắt nói:

– An Kỳ, mình thật sự phục cậu đó, loại suy nghĩ cho người khác như vậy, đời này mình không học được.

Từ An Kỳ có chút xấu hổ, nói:

– Yến Yến, mình chỉ không thích nghĩ đến phương diện xấu mà thôi, hơn nữa Giang Trần cũng không phải là học sinh xấu.

– Hừ, cậu ta dám ngang nhiên đùa giỡn hai chúng ta trong phòng học, chẳng lẽ còn chưa tính là xấu xa, mình thấy cậu ta còn xấu hơn Quách Hổ ấy, chỉ là cậu ta che giấu vô cùng tốt, trước đây chúng ta không phát hiện ra mà thôi.

Khương Yến Yến không ủng hộ nói, ấn tượng đối với Giang Trần vô cùng tệ.

Giang Trần trốn học làm học sinh lớp 12-3 bàn tán không ít, hơn nữa cùng trốn học với Giang Trần còn có Quách Hổ, Trương Đại Bằng và Cao Minh, đương nhiên bọn họ cũng không biết rằng, cùng trốn học buổi chiều còn có Lý Sơn lớp 12-5.

Chẳng qua đám Quách Hổ không phải là học sinh ngoan gì, cho dù tới đi học cũng là lừa gạt ứng phó, cho tới bây giờ không người nào thấy bọn họ học bài.

Mà Giang Trần lại khác, cho dù thành tích học tập của Giang Trần rất kém, nhưng chăm chỉ và cố gắng của Giang Trần, mỗi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Tuy chăm chỉ không có ý nghĩa là có thành tích tốt, nhưng cũng vì Giang Trần chăm chỉ, Từ An Kỳ mới có ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với Giang Trần.

Mà sau khi Giang Trần vứt bỏ truyền thống chăm chỉ tốt đẹp này, Từ An Kỳ nhìn chỗ ngồi trống của Giang Trần, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ.

Sau đó một chút hảo cảm vì kinh diễm với biểu hiện của Giang Trần trong tiết toán học biến mất không còn sót lại chút gì.

Giang Trần vẫn đánh bao cát trong sân thể dục, người đến thì đến, người đi thì đi, hắn vẫn giống như động cơ vĩnh cửu vậy, lấy một loại mềm mại không được tự nhiên thậm chí là phương thức không hiểu gì cả đánh bao cát.

Nhìn tình hình như vậy, gần giống như so tinh thần với bao cát, một số người nhìn thấy vậy, ánh mắt nhìn Giang Trần như đang nhìn kẻ điên.

Giang Trần đúng là đang phân cao thấp, nhưng không phải phân cao thấp với bao cát, mà phân cao thấp với mình.

Giang Trần đã đánh bao cát mấy tiếng, cho dù trước mắt không phải hắn muốn rèn luyện sức mạnh, mà độ phối hợp thân thể, nhưng đấm thời gian dài như vậy, quần áo trên người hắn đã sớm bị mồ hôi làm ẩm ướt, cả người giống như vừa chui từ trong nước ra.

Hai chân Giang Trần vì thời gian dài duy trì một tư thế sớm đã cứng ngắc, mà hai tay của hắn nặng giống như đeo chì, mỗi quả đấm đánh xuống đều là bóc lột sức lao động cuối cùng của thân thể.

Nhưng tốc độ nắm đấm của Giang Trần không giảm bớt, nếu nhìn kỹ mà nói, sẽ phát hiện mỗi lần hắn đấm ra, thắt lưng bụng xương sống thậm chí là hai tay hai chân gấp khúc có mức độ, đều duy trì tần suất nhất định, hết sức cẩn thận tỉ mỉ, giống như lấy thước đo vậy, tính chuẩn đến mức đáng sợ.

Cứ như vậy, đối với Giang Trần mà nói, thực ra là một kiểm tra rất lớn, không phải là sức lực, mà là tinh thần và ý chí, đương nhiên Giang Trần không thiếu tinh thần ý chí, mà là hắn có thể kiên trì trong khoảng thời gian bao lâu.

– Kiên trì sáu tiếng, không tệ lắm.

Một đấm cuối cùng đánh ra, Giang Trần nhỏ giọng tự nói ở trong lòng.

Tinh thần ý chí của Giang Trần cũng không bị suy sụp, nhưng Giang Trần biết lại đánh tiếp mà nói, thân thể hắn sẽ đổ xuống, cực hạn của thân thể không phải dễ dàng phá như vậy, nhất là đối với thân thể suy nhược này, có chút sai lầm, trái lại sẽ nhận được hiệu quả trái ngược.

Thu nắm đấm, Giang Trần thở nhẹ hít một hơi, cảm nhận tình hình của bản thân, sau đó xoay người, gian nan di chuyển bước chân đi ra ngoài sân thể dục.

– Giang Trần, quả nhiên em ở đây.

Giang Trần vừa mới xoay người, liền nghe thấy một tiếng nói tức giận vang lên bên tai.

– Cô Đường, sao cô lại tự mình đến thăm em vậy, phải là em đến văn phòng tìm cô mới đúng.

Giang Trần cười ha ha tiến lên trước, nắm lấy tay của Đường Nguyệt nói.

Đường Nguyệt chưa phản ứng kịp, tay đã bị Giang Trần nắm lấy, cô sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói:

– Giang Trần, em làm gì vậy, bỏ tay tôi ra.

– Bỏ tay sao? Oa, cô Đường, sao cô lại nắm tay em vậy.

Giang Trần giả bộ kinh ngạc, không chỉ không buông tay ra, trái lại còn nắm lấy tay Đường Nguyệt, gãi gãi lòng bàn tay cô một chút.

– Ôi trời ơi, lại bị đùa giỡn rồi.

Đường Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nhìn Giang Trần với vẻ khó mà tin, chỉ cảm thấy Giang Trần gãi như vậy, trái tim như có móng tay mèo gãi vào, cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng.

– Giang Trần, em buông tay ra không?

Đường Nguyệt có chút không chịu nổi da mặt dày của Giang Trần, tên nhóc này đúng là, không lúc nào không tìm cách chiếm tiện nghi của cô.

Rõ ràng là hắn nắm lấy tay cô, lại còn nói cô nắm tay hắn, quả thực Đường Nguyệt khó có thể tưởng tượng tính cách một người lại thay đổi lớn như vậy.

– Được rồi, buông tay, bây giờ buông.

Giang Trần mỉm cười nói, da mặt hắn cực dày, nói là bây giờ buông nhưng còn véo tay Đường Nguyệt vài cái, cảm thán một phen đúng là mềm thật, mới lưu luyến buông tay Đường Nguyệt ra.

– Cô Đường, cô ăn cơm chưa?

Giang Trần nhìn Đường Nguyệt, nghiêm túc nói.

Giang Trần thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, Đường Nguyệt rất khó thích ứng, cô nghe nói Giang Trần ở sân thể dục liền lập tức đến tìm, đâu có thời gian ăn cơm, Giang Trần vừa hỏi như vậy, cô nói theo bản năng:

– Chưa ăn…

– Chưa ăn sao, em cũng chưa ăn, cô Đường, cô cũng quá không biết quý trọng thân thể của mình rồi, tục ngữ nói người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa sẽ rất đói, sao cô lại không ăn cơm chứ, nhanh lên, chúng ta đến căn tin ăn cơm, cô mời.

Giang Trần lớn tiếng nói, bộ dạng vô cùng quan tâm đến Đường Nguyệt.

– Vì sao tôi phải mời?

Đường Nguyệt bất mãn nói.

– Cô Đường, cô cũng quá keo kiệt rồi đó, mời một bữa cơm mà thôi, mất bao nhiêu tiền đâu chứ, vậy thì em mời, đi thôi, lát nữa cô muốn ăn gì cứ việc gọi, em vô cùng hào phóng.

Giang Trần cười hì hì, kéo Đường Nguyệt rời đi, hắn không biết Đường Nguyệt tìm được hắn như thế nào, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt, từ trước đến nay thủ đoạn dời lực chú ý của hắn vô cùng cao siêu, Đường Nguyệt không phải là đối thủ của hắn, nói hai ba câu liền bị hắn kéo không rõ Đông Tây Nam Bắc rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN