Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Em Lưu Manh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Em Lưu Manh



Mơ mơ màng màng, Đường Nguyệt bị Giang Trần kéo đi vài bước, bỗng nhiên cô cảm thấy không đúng lắm, cô tìm Giang Trần không phải bàn chuyện ăn uống, mà muốn hỏi Giang Trần vì sao lại trốn học, sao đã bị Giang Trần xoay vòng vòng rồi.

Nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Giang Trần, Đường Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Trần một cái, khẽ hít một hơi, cố gắng làm mình không tức giận, cô nói:

– Giang Trần, vì sao hôm nay em lại trốn học?

– Cô Đường, không phải chúng ta muốn đến căn tin ăn cơm sao, sao lại nói đến chuyện trốn học rồi?

Vẻ mặt Giang Trần kinh ngạc nói.

Đường Nguyệt tức giận trừng mắt với Giang Trần một cái, nói:

– Em đừng có mà làm động tác chọc cười ở đây, mơ tưởng lừa dối qua cửa, em nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý.

– Cô Đường muốn em giải thích, đương nhiên em có thể giải thích rồi.

Giang Trần giơ tay chỉ bao cát, mỉm cười nói:

– Chắc cô Đường có nhìn thấy vừa rồi em làm cái gì đúng không, không sai, em đang rèn luyện thân thể, không biết cô Đường cảm thấy lời giải thích này thế nào?

Đường Nguyệt nhìn thân thể nhỏ của Giang Trần một chút, nói thật Giang Trần đúng là thiếu rèn luyện, chỉ là lúc này mới nhớ tới rèn luyện thân thể, chẳng lẽ không quá muộn một chút sao?

– Cô Đường, nhất định là cô đang suy nghĩ, lúc này em mới rèn luyện thân thể đã muộn rồi.

Giang Trần cười tít mắt nói.

Mặt Đường Nguyệt ửng đỏ, sẵng giọng:

– Tôi không có nghĩ như vậy.

Không biết người này bị sao nữa, còn biết rõ cả suy nghĩ trong lòng cô, cô biểu hiện rõ như vậy sao?

– Không sao, ai bảo cô Đường là mỹ nữ chứ, cho dù cô nghĩ như vậy em cũng sẽ không trách cô… Chỉ là rèn luyện thân thể gì đó, lúc nào cũng không muộn, tục ngữ nói thân thể có thể cải tạo…

– Được rồi, lời giải thích này tính là em qua cửa.

Đường Nguyệt có chút không chịu nổi tên Giang Trần, sao tên này lại nói linh tinh rồi, làm cô không thể nhịn được nữa.

– Nếu như vậy, có phải chúng ta có thể đi ăn cơm rồi không.

Giang Trần cười hì hì nói.

– Ăn cơm, sao em còn nhớ rõ ăn cơm, tôi còn có chuyện muốn hỏi em.

Đường Nguyệt có chút tức giận.

– Chuyện muốn hỏi, cơm cũng cần phải ăn… Chúng ta đi đến căn tin tìm chỗ ngồi trước, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không phải rất được sao.

Giang Trần nói.

Sau đó không đợi Đường Nguyệt nói chuyện, Giang Trần liền kéo Đường Nguyệt đi, Đường Nguyệt vùng vẫy một chút, xấu hổ giận dữ nói:

– Giang Trần, không cần lôi lôi kéo kéo, tôi tự đi được.

Lôi lôi kéo kéo thì tính là gì, em và cô còn sờ mó rồi đó, Giang Trần cười ha ha, dẫn Đường Nguyệt đi về phía căn tin.

Lúc này là giờ cao điểm học sinh ăn cơm, căn tin trường học chật ních học sinh đến ăn cơm, trong đó có một số học sinh lớp 12-3 nhìn thấy Đường Nguyệt đều nhiệt tình chào hỏi, lại nhìn thấy Đường Nguyệt đi cùng với Giang Trần, biểu tình không khỏi có chút kỳ lạ.

Lúc bọn họ nhìn thấy Giang Trần và Đường Nguyệt ngồi cùng một bàn ăn, biểu tình lại càng trở nên kỳ lạ hơn.

– An Kỳ, cậu nhìn bên kia xem, Giang Trần và cô Đường ngồi cùng một bàn ăn… Chậc chậc, cậu nhìn biểu tình ân cần của Giang Trần xem, cậu ta chủ động gọi cơm cho cô Đường đó, vừa nhìn liền biết nịnh bợ cô Đường… Ôi trời ơi, cười quá dâm đãng, nước miếng sắp chảy ra rồi.

Trong một góc căn tin, Khương Yến Yến giơ tay chỉ về phía Giang Trần, nói với Từ An Kỳ.

Từ An Kỳ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Trần, mũi hơi nhăn lại, nói:

– Yến Yến, gì mà dâm đãng, không cho cậu nói như vậy, bị người ta nghe thấy sẽ cười cậu đó.

– Từ An Kỳ nhà chúng ta đúng là thuần khiết như một đóa hoa trắng nhỏ, đúng là tên kia cười vô cùng dâm đãng, hơn nữa cậu nhìn bàn cơm của tên kia đi, cậu ta là heo sao, ăn nhiều như vậy.

Khương Yến Yến khiếp sợ nói.

Lúc này Từ An Kỳ mới chú ý tới bàn cơm của Giang Trần chất đầy đồ ăn, biểu tình cũng có chút kinh ngạc.

– Em ăn nhiều như vậy sao?

Đường Nguyệt đang hỏi vấn đề giống vậy, cô nhìn bàn cơm đầy như núi, quả thực sợ ngây người.

– Không có biện pháp, lượng vận động quá lớn, tất phải ăn nhiều một chút mới được.

Giang Trần mở miệng nói, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn như gió cuốn.

Nhìn tướng ăn của Giang Trần, nói hắn là heo còn có chút coi trọng hắn, cho dù là heo, tướng ăn cũng không khó coi như vậy.

Chỉ là không biết sao lại thế này, nhìn bộ dạng Giang Trần ăn say sưa, Đường Nguyệt vốn không có khẩu vị, nhìn bàn cơm đầy đồ ăn, trong tiềm thức cảm thấy dường như đồ ăn ngon miệng hơn rất nhiều.

10 phút trôi qua, đồ ăn dành cho năm người đã bị Giang Trần càn quét sạch sẽ, Giang Trần ăn miếng cuối cùng vào trong miệng, vẫn còn chưa thỏa mãn.

Lượng cơm của Đường Nguyệt rất nhỏ, chỉ ăn vài miếng liền bỏ đũa xuống, cô liếc mắt nhìn Giang Trần một cái, có chút buồn cười nói:

– Có phải em chưa ăn no hay không, nếu không tôi gọi giúp em một phần cơm nữa nhé?

– Cô giáo mỹ nữ tự mình gọi cơm cho em, sao em có thể không biết xấu hổ như vậy được.

Giang Trần làm bộ khó xử cười nói.

– Gì mà cô giáo mỹ nữ, tôi là cô giáo của em, em có thể gọi tôi là cô Đường hoặc là cô chủ nhiệm cũng được, hai chữ mỹ nữ, sau này mong em đừng nói nữa.

Đường Nguyệt có chút tức giận nói.

– Dạ, cô giáo mỹ nữ.

Giang Trần nghiêm túc nói.

– …

Đường Nguyệt tức giận, người này giả ngu hay là ngốc thật thế.

– Cô giáo mỹ nữ, không cần phải gọi cơm đâu…

Giang Trần nhìn chằm chằm cơm của Đường Nguyệt nói.

– Không phải em muốn ăn cơm thừa của tôi đấy chứ?

Đường Nguyệt sợ ngây người.

– Lãng phí đồ ăn là hành động không đúng, cô Đường, cô thân là giáo viên, càng nên làm gương tốt, tạo một tấm gương cho học sinh chúng em…

Giang Trần nói vô cùng đứng đắn.

Sau đó liền thấy Giang Trần nhanh chóng lấy cơm của Đường Nguyệt, thuần thục ăn mấy miếng to đồ ăn, nấc cục:

– Cuối cùng cũng no năm phần.

Ăn nhiều như vậy mới no năm phần sao? Đường Nguyệt có chút không biết nên nói cái gì, cô nhìn thoáng qua cái miệng đầy mỡ của Giang Trần, lại nhìn thoáng qua bàn cơm trống không trên bàn, không biết nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên mặt đỏ bừng.

– Được rồi, cơm cũng ăn xong rồi, kế tiếp tôi có chút chuyện muốn nói với em, hi vọng em không cố ý dời sang chuyện khác.

Chỉnh đốn tâm tình một chút, Đường Nguyệt nghiêm mặt nói.

– Cô Đường, thực ra em cũng có chuyện muốn nói với cô, hay là để em nói trước đi… Được rồi, vẫn nên để em nói trước đi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến cô Đường.

Giang Trần nghiêm mặt nói, bộ dạng vô cùng quan tâm.

– Chuyện gì, sao lại liên quan đến tôi?

Đường Nguyệt nói, hoàn toàn không ý thức được mình lại bị Giang Trần dời lực chú ý lần nữa.

– Cô Đường, có phải cô ngủ không ngon hay không?

Giang Trần mở miệng nói.

– Đúng vậy, tối hôm qua không ngủ ngon.

Đường Nguyệt trừng mắt nói với Giang Trần, dùng ngữ khí như vậy nhắc nhở rốt cuộc tối qua Giang Trần đã làm chuyện tốt gì.

Nhất là khi Đường Nguyệt nhìn thấy tinh thần Giang Trần sáng láng, bộ dạng vui vẻ, trong lòng cô cảm thấy rất bất công.

Người chiếm tiện nghi, không phải nên áy náy bất an trằn trọc sao, vì sao bây giờ lại trái ngược?

– Đương nhiên em biết tối qua cô không ngủ ngon, thực ra ngoại trừ tối qua, tối hôm trước, cả thời gian trước đó nữa cô đều vậy…

Nói đến đây, Giang Trần khẽ nhíu mày, nghĩ một lát mới nói:

– Cô đã không ngủ ngon giấc gần một năm rưỡi rồi.

Đường Nguyệt thấy Giang Trần nhíu mày, còn tưởng rằng hắn lại cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng sau khi nghe Giang Trần nói xong, bỗng nhiên Đường Nguyệt khiếp sợ.

Cô kinh ngạc nhìn Giang Trần, khiếp sợ rất lâu khó mà nói nên lời.

Cô có bệnh mất ngủ, bệnh này còn vô cùng nghiêm trọng, Đường Nguyệt không biết bệnh này bắt đầu từ khi nào, nói một cách qua loa thật ra là gần một năm rưỡi rồi, thế cho nên cho dù sau này uống thuốc ngủ, đều không thể đi vào giấc ngủ.

Bệnh này chỉ có mình cô biết, cho dù là người thân bên cạnh cũng không biết chuyện này.

Khuôn mặt của cô xinh đẹp trời sinh, cho dù đôi khi bởi vì giấc ngủ không đủ dẫn đến không có tinh thần, nhưng người khác nhìn cũng là loại xinh đẹp khác biệt.

Bởi vì tối qua mất ngủ vô cùng nghiêm trọng, vì một buổi tối không thể nhắm mắt, buổi sáng lúc soi gương Đường Nguyệt nhìn thấy một vành đen trên mắt, vì thế cô trang điểm che khuất vành mắt đen.

Lúc Giang Trần hỏi có phải cô ngủ không ngon hay không, Đường Nguyệt cho rằng mình trang điểm không đủ khéo léo theo bản năng, cho nên bị Giang Trần nhìn thấy.

Nhưng Đường Nguyệt không ngờ tới chính là Giang Trần nhìn ra vấn đề ngoài dự đoán của cô như vậy.

– Sao em lại biết?

Đường Nguyệt nói, ngụ ý thừa nhận lời Giang Trần nói, cô nhìn Giang Trần chăm chú, hơi thở thoáng dồn dập, mơ hồ có chút bất an.

– Nhìn ra được.

Giang Trần nói đơn giản.

– Sao em nhìn ra được?

Trong mắt Đường Nguyệt mơ hồ có chút tức giận.

– Đương nhiên là dùng mắt để nhìn rồi.

Giang Trần cợt nhả nói.

– Giang Trần em giỏi lắm, hóa ra em để ý tôi lâu như vậy, khó trách tối qua em sẽ lộ nguyên hình, tôi không ngờ em sẽ đáng ghét như vậy, em lưu manh!

Đường Nguyệt kêu to một tiếng, xoay người rời đi.

– Có phải có chút hiểu lầm về chuyện này rồi hay không?

Đầu Giang Trần mờ mịt, một vấn đề mất ngủ nho nhỏ mà thôi, có phải Đường Nguyệt kéo vấn đề đi quá xa rồi hay không, còn kéo xa hơn cả hắn.

Giang Trần không nói gì nhìn bóng dáng Đường Nguyệt rời đi, nghĩ thầm rằng sao mình lại thành lưu manh chứ?

– Này, cô Đường, đi nhanh như vậy làm gì, em còn chưa giải thích với cô mà.

Giang Trần kêu to lên, hắn còn muốn nói chuyện vấn đề mất ngủ với Đường Nguyệt, nếu Đường Nguyệt bằng lòng, thuận tiện giải quyết hoàn toàn vấn đề phiền não này của cô, sau đó thuận tiện nói lời xin lỗi về chuyện xảy ra tối hôm qua, sau đó lại thuận tiện xin nghỉ gì đó, đây đều là chuyện vui, theo như nhu cầu.

Nhưng nhìn bộ dạng Đường Nguyệt như vậy, sao Giang Trần lại không biết mình lại đắc tội với Đường Nguyệt rồi, còn mắc tội lớn hơn tối hôm qua.

– Lưu manh sao? Cô Đường, cô đúng là vô cùng hiểu em, liếc mắt một cái liền thấy ngay bản chất của em, rõ ràng em che giấu kỹ như vậy mà.

Ngay sau đó Giang Trần cười ha ha, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bên cạnh mình, chẳng biết có hai tiểu mỹ nữ xuất hiện từ lúc nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN