Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)
Đồ Vô Liêm Sỉ
Cả hai cô gái xinh đẹp đều mặc đồng phục học sinh của trường trung học Nghi Lan, một người thì điềm tĩnh thanh tú, người kia thì hoàn toàn ngược lại tất cả chỉ có thể diễn tả bằng một từ đó là đanh đá. Cùng mặc trên người một bộ đồng phục giống nhau nhưng ở hai người họ lại toát lên mùi vị hoàn toàn bất đồng.
Giang Trần đứng gần nhìn hai người bọn họ, dần dần có một loại cảm giác sự duyên dáng và quyến rũ kia phá tan trật tự đi vào trong mắt.
– An Kỳ, cậu thấy không, mình đã nói là cái người này lúc cười lên thì nhìn mặt cực kỳ dâm đãng mà!
Cô gái đanh đá chỉ Giang Trần quay sang nói với Từ An Kỳ
– Yến Yến…
Từ An Kỳ lắc lắc cánh tay Khương Yến Yến, cô biết Khương Yến Yến nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói đó nhưng trong lòng thực sự không suy nghĩ cái gì xấu cả, đấy cũng chính là lý do mà cô trở thành bạn thân của Khương Yến Yến.
Nhưng không phải cái gì cũng có thể nói ra như vậy chứ, nhất là lại nói ngay trước mặt Giang Trần như vậy, đây chẳng phải là cố tình khiêu khích Giang Trần hay sao.
– An Kỳ, đừng kéo mình, cậu ta chính là cái đồ xấu xa, cậu ta trêu đùa cậu với mình thì thôi đi, thậm chí ngay cả cô giáo Đường cũng dám đùa giỡn, mình nhất định phải cho cậu ta biết tay.
Khương Yến Yến hừ lạnh nói.
Nghe Yến Yến nói vậy, Từ An Kỳ nhìn về phía Giang Trần cũng cảm thấy ánh mắt cậu ta có điểm là lạ, hiển nhiên cô cũng có nghe thấy lời của Đường Nguyệt nói.
– Hả, tôi đùa giỡn cô giáo Đường lúc nào chứ?
Giang Trần giả bộ ngu ngơ nói.
– Hừ! Nếu như cậu không trêu đùa cô Đường, thì tại sao cô Đường lại mắng cậu là lưu manh chứ?
Yến Yến lạnh lùng cười.
– Khương Yến Yến, cậu nhầm rồi, đó không phải là trêu đùa, đó là khen ngợi một người phụ nữ đẹp, tôi chỉ là muốn khen thôi cũng không được hay sao? Giống như cậu…Không, phải gọi là lớp trưởng An Kỳ, tôi mỗi lần nhìn thấy lớp trưởng An Kỳ thực sự là nhịn không được…
Giang Trần cười tủm tỉm nói.
Từ An Kỳ cười mỉm, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng một cái đã đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trần, không để cho Giang Trần nói hết câu.
– Nhịn không được cái gì?
Khương Yến Yến vẻ mặt tò mò, hào hứng hỏi
– Nhịn không được muốn nhìn lâu hơn một chút!
Giang Trần đùa giỡn nói.
Khuôn mặt nhỏ của An Kỳ lại càng đỏ hơn, không kìm chế được liền cúi đầu, ngay cả chiếc cổ trắng nõn mịn màng giờ đâu cũng bị nhuộm đỏ.
Cô chưa từng bị người nào đùa giỡn như vậy, nên nhất thời không cách nào thích ứng kịp, nhất là cái tên đầu gỗ này trước đây cậy miệng một lời cũng không nói ra được vậy mà giờ đây bỗng chốc lại biến thành một người miệng lưỡi trơn tru, điều này càng khiến nàng khó thích ứng hơn.
– Ha ha ha…
Khương Yến Yến che miệng cười, cũng là cố ý sừng sộ lên nói:
– Giang Trần, cậu nói mỗi lần cậu nhìn thấy An Kỳ là lúc đấy cậu sẽ không nhịn được nhìn lâu hơn một chút, vậy còn tôi thì sao?
– Cậu ư? Mỗi lần liếc mắt nhìn cậu một cái vậy là đủ rồi!
Giang Trần đánh giá Khương Yến Yến thong thả nói.
Trong mắt Khương Yến Yến bỗng chốc hiện lên vài tia mất mát, Giang Trần nói chỉ cần liếc cô một cái là đủ rồi, cô kém cỏi đến thế sao?
Bỗng lại nghe thấy giọng nói của Giang Trần vang lên bên tai:
– Mình mỗi lần gặp cậu, đều chỉ dám liếc mắt nhìn cậu, bởi vì mình sợ chính mình muốn nhìn cậu lâu hơn một chút, nhìn thêm một hai lần cũng chưa đủ lại chỉ muốn ngắm nhìn thêm ba bốn lần.
Khương Yến Yến lập tức nhướn mày vui mừng, cô biết mình không đẹp được như An Kỳ, nhưng có cô gái nào lại không thích được người khác tán thưởng chứ, lời của Giang Trần trước sau trầm bổng chập trùng khiến cho lòng cô cũng phập phồng lên xuống, đối với Giang Trần chính là vừa hận vừa vui.
Giang Trần nhìn phản ứng của Từ An Kỳ và Khương Yến Yến, trong bụng cười thầm, chỉ sợ là cả hai tiểu mỹ nữ đều không ý thức được các nàng một bên thì trách móc bị hắn đùa giỡn, một bên lại thích thú hưởng thụ quá trình bị hắn trêu đùa.
Đắm chìm trong sự xấu hổ một chút, Từ An Kỳ ngẩng đầu lên dũng cảm nhìn Giang Trần nói:
– Giang Trần, tôi nghe nói hôm nay cậu lại đánh nhau, là thật sao?
Từ An Kỳ là vì chuyện hắn đánh nhau mà tìm đến, Giang Trần có chút bất ngờ, tin tức của Từ An Kỳ cũng thực nhanh nhạy.
Từ tối ngày hôm qua tới hôm nay, thời gian trôi qua cũng không lâu, Giang Trần đã liên tiếp đánh nhau hai trận, hơn nữa còn là lần đầu tiên trốn học, từ một học sinh gương mẫu biến thành học sinh cá biệt, tốc độ thay đổi này so với tốc độ ánh sáng cũng không chênh lệch là bao nhiêu, Từ An Kỳ đối với sự việc này không thể không lo lắng.
– Tôi không đánh người thì người khác cũng đánh mình, cậu cũng không muốn thấy tôi đứng im bất động để cho người ta đánh phải không?
Giang Trần vẻ mặt vô tội nói.
– Giang Trần, lý do này không chính đáng, nếu như là có người bắt nạt cậu, cậu chỉ cần báo với thầy cô giáo, mọi việc còn lại để cho thầy cô xử lý.
Từ An Kỳ ôn nhu nói.
Cô nói ra như vậy cũng không phải là đặc biệt quan tâm tới Giang Trần, cô thân là lớp trưởng quan tâm tới mọi người trong lớp là đương nhiên, mặc dù rất khó nói là có thể đối xử bình đẳng với tất cả mọi người trong lớp, thế nhưng đối với Giang Trần, Từ An Kỳ cũng không thể trơ mắt đứng nhìn bạn mình đi vào ngõ cụt như vậy được.
– Nói với thầy cô giáo sao?
Giang Trần cười khẩy nhìn Từ An Kỳ nói:
– Lớp trưởng Từ, xin hỏi cậu một câu. Mách với thầy cô giáo liệu có tác dụng không? Lớp trưởng à, cậu thực quá ngây thơ rồi!
Từ An Kỳ trợn trừng mắt nhìn Giang Trần, buồn bực, nổi giận tất cả đều có đủ nhưng không biết phải nói lại ra sao.
Bỏi vì cô biết lời Giang Trần nói quả thực không sai, rất nhiều chuyện thầy cô cũng không thể quản được hết, hơn nữa trường Nghi Lan có không ít học sinh mà thầy cô muốn quản cũng không quản được, hoặc có lẽ cơ bản là không dám quản.
– Lớp trưởng Từ, tôi không phải cố ý châm chọc cậu, tôi chỉ là ăn ngay nói thẳng thôi, xét cho cùng thì quả đấm của ai mạnh hơn thì lời người đó nói ra chính là đạo lý.
Giang Trần cười híp mắt nói.
Giang Trần đương nhiên biết Từ An Kỳ có lòng tốt muốn quan tâm hắn, cô là một cán bộ lớp có trách nhiệm, tận lực tận tâm điều này từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ phủ nhận, nhưng vẫn muốn ở trước mặt An Kỳ giải thích rõ ràng một chút.
– Giang Trần, cậu phải hiểu một điều đánh nhau không phải là một chuyện gì tốt đẹp cả.
Từ An Kỳ bất đắc dĩ nói, lời Giang Trần là nói đúng nhưng vẫn khiến cô có chút buồn lòng nên nhất thời không thể nào tiếp thu được.
– Bị người gõ mõ cầm canh (1) cũng không phải là một chuyện gì tốt cả, đặc biệt là đối với một thằng con trai như tôi, vậy nên cậu cũng đừng quản tôi.
Giang Trần lắc đầu, kẻ mạnh chính là đạo lý, cậu cũng lười giải thích với Từ An Kỳ, nói xong những lời này hắn liền đứng dậy rời đi.
– Giang Trần, đợi chút…đợi mình một chút!
Giang Trần vừa đi tới của phòng ăn, chợt nghe thấy tiếng kêu vang lên phía sau lung, Bao Thế Phàm nhanh chân đuổi theo.
– Giang Trần, cậu và Từ An Kỳ cãi nhau hả? Mình vừa nhìn thấy Từ An Kỳ, cậu ấy dường như sắp khóc.
Bao Thế Phàm thấp giọng hỏi Giang Trần.
Giang Trần quay đầu lại, nhìn thấy Từ An Kỳ vẫn ngẩn ngơ đứng ở đó, hai mắt đỏ bừng, Giang Trần cũng chỉ lướt mắt nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói:
– Cô ấy muốn thì cứ để cho cô ấy khóc, hoa trồng trong nhà kính không trải qua mưa gió thì sao có thể trưởng thành được chứ?
Bao Thế Phàm kỳ quái nhìn Giang Trần, cậu bây giờ mới phát hiện Giang Trần hiện tại cùng trước kia không giống nhau, ngập ngừng một chút Bao Thế Phàm nói:
– Giang Trần, tối nay có buổi tự học, cậu có muốn đi hay không?
Trường trung học Nghi Lan mỗi tối đều có hai tiết tự học nhưng so với các trường trung học khác thì vẫn rất thoải mái. Học sinh có thể tự do lựa chọn có thể đi cũng có thể không đi.
Nhưng cũng bởi một nguyên nhân đó là mấy tháng nữa sẽ bắt đầu diễn ra kỳ thi đại học, dù không yêu thích học hành cũng tự biết sức mình không thi đậu đại học nên đành cam chịu giống như những học sinh trường khác mà tự giác tham gia các tiết tự học buổi tối.
– Tự học buổi tối hả? Không đi! Mình còn bận ngủ.
Giang Trần lắc đầu nói
Giang Trần xua tay nghênh ngang rời khỏi nhà ăn, chỉ là Giang Trần cũng không trở về phòng ngủ mà là bước chân hướng về phía ký túc xá của giáo viên.
– Giang Trần, em tới đây có việc gì?
Giang Trần mới xuất hiện ở cửa văn phòng thì gặp Đường Nguyệt, cô nghiêm mặt hỏi.
– Em đương nhiên đến nhìn cô giáo đáng yêu của em nha, nhân tiện tới đây là để…
Giang Trần cười cười nói.
– Giang Trần, cô muốn nghỉ ngơi một chút, hiện tại cô không có hứng thú cùng em trò chuyện, có chuyện gì trưa mai tan học sớm tới tìm cô sau.
Không đợi Giang Trần nói xong Đường Nguyệt đã cắt lời hắn.
– Cô Đường, trưa mai em bận không có thời gian.
Nét cười trên gương mặt Giang Trần không đổi
– Vậy chiều muộn ngày mai.
Đường Nguyệt cũng không quay đầu lại nói.
– Chiều muộn ngày mai em cũng không có thời gian, nếu không buổi tối ngày mai, cô thấy sao?
Giang Trần nói.
– Giang Trần, đồ vô liêm sỉ
Đường Nguyệt trong lòng rung lên, tên đáng chết này, lúc ở trong phòng ăn đùa giỡn cô thì thôi không nói, giờ còn ngang nhiên chạy đến văn phòng làm việc đùa giỡn cô, trong mắt hắn còn coi cô là giáo viên nữa không chứ?
– Em đã làm gì vô liêm sỉ chứ?
Giang Trần mặt đầy vẻ vô tội, nhưng ý cười trong mắt hiện lên lại bán đứng tâm ý của cậu.
– Em chính là cái đồ vô liêm sỉ.
Đường Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà buổi tối gặp nhau, ai mà biết được cậu ta có ý định đen tối gì không chứ, không phải là vô liêm sỉ thì là cái gì.
– Cô Đường, lúc ở trong phòng ăn cô hiểu nhầm em một lần, mắng em lưu manh. Hiện tại lại một lần nữa cô hiểu lầm em, mắng em vô liêm sỉ, thật sự là khiến em tổn thương… Em nói buổi trưa ngày mai không có thời gian là vì em muốn đi ăn cơm.
Giang Trần cợt nhả nói
Ăn cơm, lại là ăn cơm.
Vừa nhắc tới hai chữ ăn cơm này Đường Nguyệt lập tức nổi nóng, cô cảm thấy mình liên tiếp hai ba ngày nay đều không thể nuốt trôi nổi cái gì.
– Chiều muộn ngày mai em cũng không có thời gian, là bởi vì chiều mai em muốn xin nghỉ.
Gian Trần tiếp tục nói.
– Không cho phép.
Đường Nguyệt tức giận nói.
– Em dự định cả tuần tới mỗi buổi chiều em đều muốn xin nghỉ.
Giang Trần tựa như không nghe thấy lời của Đường Nguyệt nói, vẫn tiếp lời.
– Tôi nói không cho phép, không cho phép chính là không cho phép, Giang Trần, em không nghe thấy lời cô nói đấy à?
Giang Trần sờ mũi cười cười nói:
– Cô giáo Đường, em là tôn trọng cô mới cố ý đến xin phép nghỉ, bắt đầu từ chiều ngày mai em sẽ nghỉ phép một tuần, cô cũng không có cách nào khiến em xuất hiện trong lớp học đâu.
– Vậy em tới xin nghỉ làm cái gì nữa?
Tới lúc này Đường Nguyệt cũng không thể không thuận theo lời của Giang Trần, cô còn tưởng rằng Giang Trần chỉ muốn xin nghỉ nửa ngày, không nghĩ tới Giang Trần muốn xin nghỉ liên tiếp cả tuần lễ. Còn nói cái gì mà tôn trọng cô mới thông báo cho cô biết, hừ! Hắn tôn trọng cô ở điểm nào chứ?
– Rèn luyện thân thể.
Giang Trần thuận miệng nói, tức thì Giang Trần cười nói:
– Cô Đường, lúc nãy ở phòng ăn, cô không phải có chuyện gì đó muốn hỏi em hay sao? Em là cố ý đi qua đây lắng nghe lời cô dạy dỗ đó.
– Không có, vấn đề gì cũng không có, em đi ra ngoài cho tôi.
Không đợi Giang Trần nói hết câu, Đường Nguyệt tức giận đùng đùng giơ ngón tay chỉ về hướng cửa văn phòng quát lớn.
– Cô Đường, vậy hôm nay em xin phép đi trước, chúc cô ngủ ngon. Đương nhiên em khẳng định cũng sẽ ngủ rất ngon, nói không chừng có thể mơ thấy cô giáo Đường nữa, không biết chừng chúng ta lại gặp nhau trong mộng.
Giang Trần mặt dày, mắt chớp chớp cười, thản nhiên hướng phía cửa văn phòng rời đi.
Đường Nguyệt ngồi xuống ghế, trong lòng vẫn đầy một bụng tức giận hậm hực nói:
– Đồ lưu manh, tôi cho dù chết cũng sẽ không mơ thấy em.
Chú thích:
(1)Bị người gõ mõ cầm canh : ý nói là bị người khác quản lý, quản thúc theo quy định gò bó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!