Thần Nông Đừng Huyên Náo
Hệ Thống Thần Nông Không Đáng Tin Cậy
Trấn Hoa Khê, thôn Vương Tỉnh, bụi cỏ lau bên bờ sông.
Đầu hạ, ong bướm bay lượn, cỏ đang nồng, hoa đang thơm, thanh niên câu cá bên sông đang ngủ say.
Vương Bình An lại nằm mơ, vẫn là giấc mơ cũ vẫn thường xuyên tái diễn, chỉ là lần này mộng cảnh vô cùng rõ ràng.
Trong mơ, hắn là một tiểu tiên nhân, là đệ tử của Thần Nông, bởi vì quá lười, làm trễ nải đại sự của tiên giới, bị giáng xuống hạ giới.
Chỉ là khi chuyển thế hạ phàm, vô số tiên khí đánh tới, xảy ra một trận nổ lớn đáng sợ, hồn phách bị đánh tan.
Ngay sau đó hắn biến thành một kẻ ngốc, đầu óc ngu ngơ, bị không ít người trong thôn chế giễu, cha mẹ cũng có chút sầu khổ, nhưng vẫn cắn răng mà nhịn, nuôi hắn nên người.
Phần trước giấc mơ lặp lại nhiều lần, trong đoạn giấc mơ này lại có sự tiếp nối, xuất hiện một lão già râu tóc bạc phơ, áo gai giày cỏ, đeo gùi thuốc.
Ông lão râu bạc trắng để lộ sự phức tạp, xoắn xuýt nói: “Đồ đệ Bình An của ta, con hạ phàm chuyển thế xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bị kẻ thù tập kích, vi sư cũng rất đau buồn. Cho nên, dù là lên trời hay xuống đất cũng phải thu thập đủ hồn phách không trọn vẹn của con.
Những năm này con ở nhân gian, đầu óc có chút vấn đề, hồn phách lại không được đầy đủ, cho nên vi sư tổn hao đại giới, thành công giao dịch với thiên đạo, hợp lực tạo ra một hệ thống phụ trợ Thần Nông, có thể giúp con sớm ngày trở về tiên giới.”
“Hệ thống này vi sư đặc biệt chế tạo cho con, dung hợp giữa một số thường thức của nhân gian và một vài bí kíp trồng trọt của Thần Nông nhất mạch chúng ta. Chỉ là thời gian hơi gấp, sư phụ vẫn chưa khảo nghiệm, nếu xuất hiện một vài vấn đề kỳ lạ cũng đừng lo lắng, quen rồi là ổn.”
Vương Bình An nghe xong nhất thời sốt sắng, hô to: “Sư phụ đừng đùa, cái gì mà quen rồi là ổn chứ, người không cung cấp dịch vụ sửa chữa sao?”
Ông già râu trắng cười không nói gì, đột nhiên bắn ra một dải cầu vồng lên người Vương Bình An, thân thể vốn chẳng có gì từ lâu, trong nháy mắt trở nên phong phú, có cảm giác như hạn hán lâu năm mà gặp mưa vậy.
Đó là hồn phách thiếu khuyết mà bản thân khổ sở chờ đợi mười tám năm, vừa nghe đã thấy hệ thống phụ trợ Thần Nông kia không đáng tin cậy.
Cái đầu giản đơn rỗng tuếch hiện lên vô số hình ảnh kiếp trước của bản thân và sự ngớ ngẩn mười tám năm qua.
Trong nhất thời tiếp nhận quá nhiều tin tức, cái đầu đơn giản của Vương Bình An có chút đau đớn, hắn ôm đầu quát to một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Ta là ai? Ta ở đâu? Chuyện gì xảy ra?
Vương Bình An ngồi xuống, xung quanh mờ mịt, núi xanh xa xa, nước biếc ở cạnh, trước mặt là một bộ đồ câu giản dị tự chế không có móc câu, phía sau là một thôn trang nghèo khó lụi tàn.
Lau lau nước miếng chảy ra bên miệng, sửng sốt nửa ngày mới cực kỳ bất mãn lầu bầu: “Bản tiên thành kẻ ngốc? Lúc hạ phàm chuyển thế bị kẻ thù tập kích? Sư phụ đừng đùa, đây là người cố ý sắp đặt đúng không? Bản tiên không thể nào thảm như vậy đâu?”
Ngẩng đầu nhìn trời, trên trời mây trắng ung dung, gió mát thoang thoảng, không có bất kỳ thứ gì đáp trả.
Cúi đầu nhìn xuống đất, là một mảng cỏ xanh và hoa dại tạp nham, còn có mấy con côn trùng nhỏ không biết tên gì bò qua bò lại trên người mình.
Không giải thích thêm một cái gì? Sư phụ không bịp bợm đấy chứ? Thần tiên nào hạ phàm chuyển thế mà không trải qua một cách tiêu sái, đến lượt mình sao kịch bản lại thay đổi?
Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Một chú chó vàng từ trong thôn chạy tới, sau khi thấy bóng dáng Vương Bình An lại càng hưng phấn, điên cuồng vẫy vẫy cái đuôi, giống như xe đại phong vậy.
Vì tốc độ quá nhanh, đột nhiên từ phía sau bổ nhào về phía trước, xém chút nữa đẩy Vương Bình An ngã nhào xuống sông.
“Chim sẻ ngốc, mày muốn ám sát tao, kế thừa tài sản của tao hả.” Vương Bình An nói không rõ, đầu lưỡi hơi ngắn, nghe như giọng kẻ ngốc vậy. Đây là nguyên nhân trên cơ thể, cho dù linh hồn phục hồi như cũ, trong thời gian ngắn cũng khó có thể thay đổi một vài đặc trưng trên cơ thể.
Ví dụ như, nói chuyện ngắn lưỡi, thấy đồ ăn ngon liền chảy nước miếng, tư thế đi hơi lắc lư.
Chú chó vàng tên là Chim Sẻ, nó thèm vào quản Vương Bình An nói gì, bổ nhào hắn về phía sau, dùng cái lưỡi liếm liếm mặt hắn, thể hiện sự thân mật và nhiệt tình của bản thân.
“Tránh ra, tao đâu ăn được, đừng liếm mặt tao, đợi tao câu được cá làm cơm trưa cho mày.” Vương Bình An nói, kéo đồ câu bằng gậy trúc lại.
Bên trên chỉ buộc một sợi dây thừng, không có lưỡi câu, không có mồi câu, cũng không có phao.
Chim Sẻ trừng con mắt to, nhìn chằm chằm Vương Bình An như nhìn kẻ ngốc, ánh mắt kia như đang nói: dựa vào cái này của ông mà câu được cá, cẩu gia ta cho ông ăn sống tại chỗ.
Vương Bình An bị chó nhìn có chút lúng túng khó xử, nhớ rõ là trên sợi dây có buộc một miếng bột mì mà, đi đâu mất rồi? Cá trong sông này cũng giảo hoạt quá, vậy mà lại đi ức hiếp kẻ ngốc… hừ, lão tử không ngốc.
Nghĩ tới đây, Vương Bình An đã có chút vô cùng bại hoại, cảm thấy thật xấu hổ cho thói quen của mình.
Ngửa mặt lên trời nằm trên đống cỏ, kéo cái tai của Chim Sẻ, bảo nó ngoan ngoãn một chút. Đây là một con chó vườn, mới nuôi hai năm trước, chỉ là tuổi dậy thì nên vô cùng hoạt bát.
Chính vì quá hoạt bát, bình thường cứ rít lên không ngừng, đáng ghét như chim sẻ, cho nên mới đặt cho nó cái tên như vậy.
Chim Sẻ vô cùng thông minh, thấy Vương Bình An không hào hứng tiếp sự huyên náo của mình liền nằm ở bên cạnh, học theo tư thế của hắn, cái bụng ngửa lên trời, cuộn bốn chân vào mình mà phơi nắng.
Lúc này có hai người, một nam một nữ, đi tới từ phía thôn.
Nam là bí thư chi bộ thôn, Vương Đức Lực, hơn bốn mươi tuổi, cái bụng bự nâng cao, gương mặt phúc tướng, nói liến thoắng, luôn híp mắt cười ha hả, giống Di Lặc, vô cùng vui vẻ.
“Tiền chuyên viên, thanh niên phía trước chính là Vương Bình An, con chó cậu ta nuôi còn thông minh hơn cậu ta, lập tức dẫn bọn tôi tìm được cậu ta, ha ha.”
Cô gái kia chừng hai mươi tuổi, làn da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, mặc váy công sở ngắn, lộ ra đôi chân đẹp trắng như tuyết. Cô là chuyên viên trong trấn phái xuống giúp đỡ người nghèo, cần đăng ký một vài hộ nghèo và tư liệu của một vài người đặc thù.
Vương Bình An nổi tiếng là kẻ ngốc trong thôn, chẳng những có chướng ngại về trí lực mà còn có một số chướng ngại về tinh thần, từng đả thương người ghi chép.
Trải qua giám định tâm thần, bệnh viện tâm thần cấp cho hắn một cái giấy chứng nhận bệnh tâm thần cấp ba, thuộc người có chứng tàn tật về tinh thần, nhận phụ cấp chăm sóc của quốc gia.
Nguyên nhân là như vậy, Tiền Đa Đa thân là chuyên viên giúp đỡ người nghèo, sau khi ghi chép tình hình gia đình Vương Bình An còn muốn đích thân nhìn người này một chút, chụp thêm mấy tấm hình mới coi như hoàn thành tư liệu ghi chép.
“Cậu ấy chính là Vương Bình An? Dáng vẻ rất đẹp trai, cậu ấy thật sự là kẻ ngốc, lại còn bị bệnh tâm thần? Nhìn có vẻ không giống!” Cách xa hơn mười mét, Tiền Đa Đa thị lực thật tốt, quan sát tỉ mỉ Vương Bình An nằm trên đồng cỏ, con mắt cũng sắp biến thành sao.
“Ngốc hay không thử một chút là biết ngay.” Bí thư chi bộ thôn Vương Đức Lực bình thường ghét nhất là phụ nữ trong thôn lộ ra bộ dạng si mê đối với Vương Bình An, hắn là một kẻ ngốc, dựa vào cái gì mà hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ chứ.
Mình là đàn ông đẹp trai lại thành công, vì sao không ai để ý chứ?
“Bí thư Vương, thử thế nào?” Tiền Đa Đa thu liễm ánh mắt dị hợm lại, lộ ra vẻ tò mò.
Vương Đức Lực lấy ví tiền ra, móc ra một tờ tiền giấy một đồng và một tờ năm đồng, đi đến bên cạnh Vương Bình An, hô lớn: “Nhị ngốc, đừng ngủ nữa, chúng ta chơi một trò chơi. Hai tờ tiền này, cậu cảm thấy cái nào giá trị lớn hơn thì lấy tờ đó, có được không?”
“Ông mới là Nhị ngốc ấy, cả nhà ông đều là Nhị ngốc, trò chơi ngây thơ như vậy, tôi không thèm chơi!” Vương Bình An trợn mắt, khinh thường trừng bí thư một chút, tên hàng này coi ta là kẻ ngốc chắc!
“Đứa trẻ này, lại ngốc rồi, nói về vai vế, cậu nên gọi tôi là bác, nói năng kiểu gì vậy!” Bí thư thôn có chút lúng túng, nhìn Tiền Đa Đa đang đi đến gần.
“Cậu chính là Vương Bình An? Trò chơi thú vị như vậy, sao lại không chơi?” Tiền Đa Đa đi đến trước mặt Vương Bình An, khom người, mang theo nụ cười hòa ái dễ gần, dịu dàng hỏi.
Vương Bình An nghe được giọng điệu mềm mại này, không giống tiếng địa phương trong thôn, có chút tò mò.
Tiến lên nhìn, thấy một cặp đùi thon dài trắng như tuyết, thậm chí có thể trực tiếp thấy cảnh tượng trong váy, nước miếng của hắn nhất thời chảy ra.
“Ha ha, thật là ưa nhìn, xinh quá.” Vương Bình An chảy nước miếng, theo thói quen, nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Cảm ơn đã khen, tôi cũng cảm thấy mình rất đẹp.”
Tiền Đa Đa là một cô gái ngay thẳng, hai gò má ửng đỏ, xấu hổ thể hiện chấp nhận lời khen của Vương Bình An, không mảy may phát hiện lộ hàng.
Vương Bình An cảm thấy thật thất vọng, mình đường đường là tiên nhân chuyển thế, sao có thể bị thói quen đần độn ảnh hưởng, hắn mở to hai mắt nhìn, nghiêm túc nói với mình, tuyệt đối không thể nhìn chị gái bị lộ hàng nữa.
“Hai cô cậu đủ chưa? Có chơi trò này nữa không?” Hai tay bí thư thôn sắp rã ra rồi, phát hiện hai người mắt đi mày lại, ngang nhiên gạt mình sang một bên.
Nếu kẻ ngốc trên thế gian đều giống Vương Bình An thì người bình thường như mình còn sống nữa không? Còn chảy nước miếng nữa chứ, vậy mà vẫn có thể khiến cô gái xinh đẹp mê mẩn đến mặt đỏ tim rung? Còn thiên lý không hả trời?
= Hết chương 1 – Cỏ Gà Ban Mê =
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!