Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá - Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá


Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 12



Mấy ngày trước khi lễ Giáng Sinh kết thúc, Harry bị gọi lên phòng hiệu trưởng.

Dumbledore ôn hòa để cậu ngồi xuống, hỏi, “Một ly trà mật ong, thế nào?”

Harry còn chưa kịp nói gì, Dumbledore đã vung đũa phép lên, ấm trà và chén trà theo đó tự động bay lên. Rất nhanh liền có một ly trà mật ong nóng hổi ở trước mặt Harry.

“Cảm ơn.” Harry cười cười với ông, đồng thời ngăn cản dự định cho thêm mấy muỗng mật ong của Dumbledore.

Như Harry đã dự liệu trước, đầu tiên là, Dumbledore giới thiệu tổ bốn người cướp đường năm đó với cậu (nguyên văn của tác giả, tôi không thêm bớt gì cả). Sau đó lại nói rõ tình huống của Sirius và Peter Pettigrew trong những năm này, cuối cùng thì nói cho cậu biết Scrabbers chính là Peter Pettigrew.

“Không phải ông ta đã chết rồi sao?” Harry làm bộ kinh ngạc, thầm nghĩ tiêu dao nhiều năm như vậy thật sự quá tiện nghi cho gã.

“Vì lẽ đó, rất hiển nhiên, bọn thầy đã nghĩ sai rồi,” Dumbledore cũng có vẻ hơi khổ sở, “Bọn thầy đã ném một người vô tội vào ngục giam, để một kẻ mang tội giết người được tự do.”

Giọng nói khi nói đến những từ cuối cùng kia rất thấp, Harry đột nhiên thầm nghĩ, Peter năm đó, ở trong lòng Dumbledore cũng là một học sinh có chút ngượng ngùng bình thường, nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ mang tội giết người.

“Bộ Pháp thuật sẽ xử lý mấy chuyện này, thầy gọi con đến, là muốn nói rằng Sirius Black sẽ được thả ra,” ngữ khí của Dumbledore rõ ràng nhanh nhẹn hơn hẳn, “Mà cậu ấy chính là cha đỡ đầu của con, cậu ấy có quyền giám hộ con. Vì thế, thầy muốn hỏi ý kiến của con một chút.” Dumbledore mở to mắt nhìn.

Harry sửng sốt một lúc, sau đó như không thể tin nổi, mờ mịt lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói, “Cha đỡ đầu? Ông ấy có quyền giám hộ con.”

“Đúng,” Dumbledore mỉm cười nói, “Cậu ấy rất đồng ý đảm đương trách nhiệm của mình, sống chung với con, đồng thời chăm sóc con. Chỉ có điều, mỗi lần nghỉ hè, con vẫn phải ở với người nhà dì Petunia của con trong vòng một tuần. Con có đồng ý không, Harry?”

“Con đồng ý,” Harry nhanh chóng đáp, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Con có thể gặp cha đỡ đầu được không?”

“Đương nhiên, con trai của thầy, mọi việc đều đã xong, con có thể nhìn thấy cậu ấy,” Dumbledore nói, ánh mắt phi thường ôn hòa, còn khen ngợi cậu, “Hơn nữa, con nên kiêu ngạo vì bản thân, chính con đã cứu cậu ấy.”

+++++++

Mấy ngày sau, trên Nhật báo tiên tri xuất hiện một tin tức cực lớn: “Anh hùng ngày xưa chính là tội phạm, Sirius Black mới là người vô tội?”

Nhật báo đã dùng một trang báo rộng để kể lại chuyện này, bao gồm cả quan hệ giữa Peter và Sirius khi còn ở trường, nói rõ thân phận vô tội của Sirius, ngoài ra còn đề cập đến chuyện Bộ Pháp thuật đã tặng huân chương Merlin cấp ba cho ông.

Lúc này bọn học sinh cũng đã trở lại trường học, toàn bộ lễ đường đều là tiếng nghị luận sôi nổi.

“Trên báo có nói Sirius Black là cha đỡ đầu của cậu,” Draco hỏi, sau đó cực kỳ không tình nguyện, kéo dài giọng, “Ông ấy cũng là cậu của tôi.”

Suýt chút nữa Harry đã phun thẳng ngụm nước bí đỏ ra ngoài, à, phải rồi, còn có tầng quan hệ này.

“Cậu thật bẩn.” Draco ghét bỏ dịch ra xa một chút.

Harry không để ý đến hắn, hiện tại cậu cũng không dám nhìn mặt hắn quá lâu. Đều là do tấm gương rách kia gây ra. (Tấm gương kháng nghị: “Tôi là gương xịn, cả nhà cậu mới là đồ rách)

“Như vậy, sau này cậu sẽ ở chung với ông ấy?” Pansy tập hợp lại đây, hỏi.

“Đúng,” Harry cười cười, “Chỉ có điều, lúc nghỉ hè vẫn phải ở trong nhà dì một tuần lễ.”

“Vậy rất tốt,” Daphne chen miệng nói, “Nhà Black cũng là quý tộc lâu đời, mẹ của Draco chính là người nhà Black.”

Draco rụt rè gật gù, biểu thị tán thành.

“Khoan đã, Draco, vậy cậu với Harry miễn cưỡng có thể gọi là thân thích đấy.” Đột nhiên Pansy nói.

Mọi người chung quanh sững sờ, sau đó đồng loạt gật đầu.

“Tôi không có thân thích là một kẻ phun đồ ăn ra ngoài.” Draco ngẩng cao cái cằm lanh lảnh của hắn, chỉ dùng đuôi mắt thoáng quét qua Harry.

“Thật sự cảm ơn, trùng hợp ở chỗ, tôi cũng không thích một con chồn sương nhỏ thích giả vờ giả vịt.” Harry mắng trả lại.

“Chồn sương?” Draco nhíu nhíu mày.

“Cậu không cảm thấy cậu rất giống sao?” Harry giả cười nói, sau đó, không chờ Draco phản ứng đã rời khỏi bàn. Vừa nãy có một học sinh năm thứ sáu nói cậu đến phòng hiệu trưởng sau bữa sáng, không cần phải nói, Sirius đang ở đó chờ cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Sirius xuất hiện, tôi bắt đầu xoắn xuýt vấn đề Snape thuộc về ai, là khổng tước bạch kim (Lucius), hay là Sirius, ai công ai thụ đây…. Mọi người có đề nghị gì không?

(Editor: đừng tin lời tác giả. Tác giả này là Chúa lừa tình, có khi cuối cùng Snape lại chẳng thuộc về ai trong số hai người đã nhắc đến)

ỹ n]J

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN