Trịnh Nguyễn Tranh Hùng - An Quảng Tam Tộc.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
256


Trịnh Nguyễn Tranh Hùng


An Quảng Tam Tộc.



An Quảng Tam Tộc.

Trên đường đi đến An Quảng một đoàn người ngựa vô cùng rầm rộ đang vội vàng tiến bước, hai tên lính đi trước nhất trên cầm hai lá cờ, một là có chữ, Hữu Đô Đốc Trung Thắng Phủ Đương Trung Hầu Bùi, một lá có chữ Khâm Sai Đại Thần Tuần Phủ An Quảng Bùi, cả hai lá cờ đón gió kêu phần phật. đoàn người ngựa này chính là Bùi Danh Toại tuần phủ mới ra lò của Trấn An Quảng nơi miền biên giới, nhận được Lệnh chỉ của Trịnh Cán hắn không dám chậm trễ một chút nào, vội vã lính ấn tín rồi nhanh chóng lên đường, hiện giờ đoàn người ngựa còn cách địa giới An Quảng hai ngày đường nữa. lần đi An Quảng này Bùi Danh Toại mang theo khá nhiều người, chủ yếu là hộ vệ, một vị sư gia sổ sách. Trong ngực áo lão là một cái túi gấm Trịnh Cán đưa cho, dặn lão khi nào đến nơi mới được mở ra xem, còn dặn hắn, cố gắng làm cho tốt, sau này về triều tất có trọng thưởng. Lần này theo lệnh của Trịnh Cán hắn không vội vã đi đến hành dinh khâm sai mà sẽ đi đường vòng quan sát An Quảng một lần rồi mới định kế sách.

Đô Cấp Sự Trung nguyễn Huy Bá lần này cũng đi theo Bùi Danh Toại, khi đi gần đến Hoành Bồ lão nói với Bùi Danh Toại

– Tuần phủ đại nhân xem, nơi nay có lẽ là gần tới An QUảng, nhìn qua quy mô cũng không nhỏ, không thể nào chỉ có hơn mười ngàn người.

Bùi Danh Toại khẽ ra hiệu cho Nguyễn Huy Bá:

– Nguyễn đại nhân, cẩn thận tai vách mạch rừng.

Giờ đến địa bàn người khác, ai biết chúng coscho người theo dõi hay không, dù sao tuy Tuần phủ tam phẩm xét ra cũng là một chức quan phong cương đại lại, nhưng cũng không thể bằng đám địa đầu xà nơi này, để tránh rút dây động rừng, thì không nên nói ra

Trước khi tới hành dinh khâm sai đại thần, Bùi Danh Toại đã âm thầm phái ra một đám thám báo đi thăm bảy châu phủ xem xét một số xã trọng điểm được Lê Quý Đôn điểm chỉ so sánh giữa số dân trong sổ sách và số thực tế, lúc đó làm việc mới có bằng cớ, Bùi Danh Toại cũng không dám chắc các vị quan lại đứng đầu An QUảng có giở trò gì hay không. Thời Lê Trịnh đứng đầu các trấn là các ty Trấn, ty Thừa và ty Hiến. Đứng đầu ty Trấn Chinhs là quan Trấn thủ, Đốc trấn và Lưu thủ. Đứng đầu ty Thừa là quan Bố chính hoặc Thừa chính sứ bốn vị quan Trấn Thủ, ĐỐc Trấn, Lưu Thủ và Bố Chính này chính là ông tròi của một trấn biên, họ không phản lại Trịnh Cán lúc chính biến chính là do Trịnh Tông không mang lại bao nhiêu lợi ích cho họ, hơn nữa họ nghĩ rằng Trịnh Cán còn nhỏ không hiểu gì về quốc sự, còn hiện tại TRịnh Cán đã muốn diệt trừ tận gốc chế độ này, quy về trung ương tập quyền, họ có nghe theo hay không lại rất là khó nói. Nếu họ có ý mưu phản, khâm sai đại thần Bùi Danh Toại lão chết không có gì ngạc nhiên, chính vì vậy lần này Trịnh Cán đã đặc biệt cấp cho Bùi Doanh Tại hai trăm sát thủ đến từ tổ chức do hắn mới lập ra, tên là Chu Tước Doanh, về cơ bản nó giống như bộ đội đặc chủng thời hiện đại, chuyên thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, dẫn đầu đoàn người của Chủ Tước Doanh này chính là Hoàng Đình Quyết một người cháu họ xa của Hoàng Đình Bảo. hắn chính là tuyệt đối trung thành, Hoàng ĐÌnh Quyết phóng ngựa lên đầu chỉ về một quán trà phái bên đường nói với Bùi Danh Toại:

-Đại nhân tới kia dừng chân nghỉ chút.

-Được.

Bùi Danh Toại gật đầu đồng ý, giục ngựa tiến về tiểu quán. Đám cẩm y vệ phía trước vọt lên dẹp đường:

– Bách tính mau nhường đường, khâm sai đại nhân có việc.

Tất thảy bánh tính đều dẹp sang hai bên đường để nhường đường, khi Bùi Danh Toại đi ngang qua, bách tính đều cung kính vái chào, trong mắt bọn họ, huyện lệnh đại nhân đã là rất to rồi, khâm sai đại thần ắt hẳn là quá trâu bò đi,

Bùi Danh Toại còn chưa kịp xuống ngựa phía sau bỗng truyền đến những âm thanh ồn ào, lão quay đầu nhìn, chỉ thấy có một đoàn người đang gào thét mở đường tiến về phía trước, dẫn đầu là năm tên gia nô dắt theo năm con chó săn, con nào con nấy đều cao to hung dữ, lại còn mặc áo gấm, theo sau là một con ngựa cao lớn, trên đó ngồi một tên cỡ khoảng ba mươi tuổi hết sức vênh váo. Theo sao nữa là một cỗ kiệu hoa, gió thổi rèm kiệu bị hở ra một khoảng bên trong là một cô gái bị bịt miệng, trói chặt hai tay ra sau đang không ngừng vùng vẫy, đi cuối cùng là khoảng hơn chục tên gia nô nữa, ai nấy đều như hung thần ác sát, bá tính nào chưa kịp nhường đường đều bị chúng đạp đổ hàng hóa thậm chí đánh ngã, chúng đi thêm một quãng rồi rẽ vào con đường bên phải

không phải là nha dịch mà là gia nô nhà ai đó.

Mấy người dân bị đạp đổ hàng hóa đứng dậy thở dài nói

-Thật là , không biết kia lại là con gái nhà ai mà xấu số vậy.

Bùi Danh Toại hỏi

-Tên đó là ai mà lại vô pháp vô thiên vậy

-Ah.

Thần sắc của lão hán này nhanh chóng biến đổi thành tức giận

-đó chính là Trịnh Khản, huynh đệ kết nghĩa của Quận Mã (1) Mậu Lân, kẻ này hoành hành bất pháp coi trời bằng vung….

Lão còn đang định nói tiếp thì, một gã trai tráng gần đó kéo tay lão:

– Lão ngô à , mau đi thôi, nếu để hắn biết được lão nói những lời này, lão còn mạng hay sao, mau đi.

Lão họ Ngô kia dường như nhận ra mình lỡ lời, sợ hãi bỏ cả rổ hoa quả, theo chân thanh niên kia nhanh chóng chạy mất. Bùi Danh Toại nhíu nhíu mày nói với Hoàng Đình Quyết.

– Bí mật điều tra xem có chuyện gì.

Chuyện này tạm thời không nói vội, mà hãy nói tới Các châu phủ của Trấn An Quảng đinh đối phó .Ngô Hạo huyện Yên Hưng, nơi có hành dinh quan khâm sai, cùng phần lớn các chức sắc cao cấp của Trấn An Quảng đang lo lắng đến đứng ngồi không yên. Điện Đô Vương điện hạ thi hành tân pháp, những cái khác không nói làm gì, nhưng cái nhập hộ khẩu toàn dân này mới thực là trí mạng. Ngô Hạo là cháu đích tôn của Ngô tộc, tại huyện Yên Hưng này họ Ngô của hắn chính là họ lớn nhất gia tộc hắn sở hữu rất nhiều đất đai thôn xóm, tráng đính, nhân số lên đến gần tám ngàn người, tuy không so sánh được với An Quảng Tam Tộc là Nguyễn Tộc, Lê Tộc, và Bạch Tộc nhưng Ngô Tộc ở vùng Yên Hưng này chính là gia tộc lớn nhất

Lúc này hắn đang ở cùng nhị đên Ngô Trung và đại bá Ngô Đạt, gã Ngô Đạt này chính là trưởng tộc,

– Đại bá, hay là lần này khi khâm sai đại thần đến điều tra hộ khẩu, chúng ta nên khai thêm ra vài ngàn người,

Hắn còn chưa nói hết thì Ngô Đạt đã tát thật mạnh vào mặt hắn,

– Ngu xuẩn, ngươi nghĩ làm đến Chánh Tam Phẩm Khâm sai đại thần toàn lũ ngu hay sao, người ta đến đây không vì một hai ngàn người mà chính là người ta muốn tất cả, tên nhãi ranh Trịnh Cán kia chính là muốn trừ bỏ thế lực của địa chủ ở địa phương, ngươi cho là nhân nhượng thì Bùi Danh Toại sẽ tha cho ngươi hay sao.

– Ngô Hạo đưa tay xoa mặt rồi nói:

– Vậy theo đại chúng ta nên làm thế nào.

Ngô Đạt trầm giọng nói:

– Trời cao, Hoàng đế ở xa, khâm sai đại thần thì thế nào, chúng ta cứ nhìn sắc mặt của ba gia tộc lớn mà làm, tin rằng ba gia tộc này sẽ cho khâm sai đại nhân có đên mà không có về.

Ba gia tộc mà Ngô Đạt nói chính là Nguyễn tộc của Nguyễn Thành Long Trấn Thủ An Quảng, Lê Tộc của Lê Hoàng, Thừa Ty bố Chính Sứ, và Bạch Tộc của Bạch Xuân Quang, Án Sát sứ An Quảng(2). chỉ cần động đến lợi ích của ba vị đại nhân đứng đầu trấn này, thì Khâm Sai đại thần cũng khó có thể cử động tay chân .

(1): Con rể của Chúa gọi là quận mã

(2): Trấn thủ phụ trách việc quân, Bố Chính sứ phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình, Án Sát sứ: phụ trách các vấn đề an ninh, kiện tụng, tư pháp, kỷ cương, và trạm dịch. Ba vị này chính là ba vị quan lớn nhất của một trấn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN