Xác Chết - Ký ức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Xác Chết


Ký ức



-Tại sao cô ta lại đến đây?

Nguyên Thi Thi quay đầu nhìn vị hôn phu của mình, thấy hắn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, giống hệt người bị câu mất hồn.

Mắt Nguyên Thi Thi xuất hiện tia tức giận, đi qua cầm lấy cánh tay Lương Hòa Phủ, lạnh giọng hỏi:

-Anh gửi thiếp mời cho cô ta?

Lương Hòa Phủ lấy lại tinh thần, thấy sắc mặt vị hôn thê không tốt, vội nói:

-Không phải.

-Vậy tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?

Nguyên Thi Thi căm giận nhìn hắn chằm chằm.

-Sao anh biết được?

Lương Hòa Phủ đối với thái độ nghi ngờ của cô ta rất bất mãn, nhịn không được nhìn thoáng qua Tân Nghiên.

Nguyên Thi Thi thấy thế càng tức giận hơn, nhưng không thể phát tác ngay tại chỗ được, chỉ có thể gắt gao kéo cánh tay Lương Hòa Phủ, lạnh lùng nhìn Tân Nghiên đang đến gần mình.@

Đinh Di bên cạnh nhỏ giọng hỏi:

-Người kia chính là bạn gái cũ của hôn phu cậu sao? Cậu vừa nói cô ta chỉ là nhân vật nhỏ bé mà? Một thân trang phục của cô ta không phải người thường có thể mặc.

Nguyên Thi Thi cười nhạo:

-Ai biết cô ta moi được từ người nào coi tiền như rác chứ.

Điên cả người! Cô ta vừa trào phúng người “bạn gái cũ” kia với bạn bè, kết quả vừa đảo mắt người bị cô ta trào phúng lại hoa hoa lệ lệ xuất hiện, khiến mọi người kinh diễm, trong một giây đoạt đi mọi nổi bật của cô ta, người không biết còn nghĩ nhỏ đó mới là nhân vật chính bữa tiệc này!

“Ha hả.” Đinh Di cười mà không nói.

Tân Nghiên chậm rãi đến trước mặt Lương Hòa Phủ, ngón tay nắm chặt đến phát đau, lưng thẳng tắp, dùng sức toàn thân duy trì bình tĩnh, nhàn nhạt nói:

-Chúc mừng anh, ‘đàn anh’.

Ánh mắt Lương Hòa Phủ sáng quắc nhìn chằm chằm cô, chưa bao giờ biết cô lại có một mặt xinh đẹp động lòng người đến vậy. Cô của trước kia, giống như một kiện trang sức đã hết hạn, vì thói quen sử dụng, cho nên bình thường hắn chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Mà cô gái trước mắt, giống như một viên ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, xóa mọi tì vết đi, bày ra phong thái mê người nhất.

Lương Hòa Phủ gặp qua rất nhiều mỹ nữ, Tân Nghiên không tính là đẹp nhất, nhưng tương phản trước và sau quá lớn, nháy mắt làm điên đảo ấn tượng của hắn đối với Tân Nghiên, đánh sâu vào thị giác của hắn.

Nguyên Thi Thi thấy bộ dáng Lương Hòa Phủ như hồn vía lên mây, giận sôi máu, âm thầm nhéo hắn một cái, cố ý hỏi:

-Tân Nghiên tiểu thư, không biết thiếp mời của cô do ai đưa vậy?

Tân Nghiên không thèm liếc cô ta một cái, chỉ chuyên chú nhìn Lương Hòa Phủ, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ, u buồn mà nồng đậm tình cảm. Cô nhớ kỹ lời nhắc nhở của An Bộ, khi gặp mặt, chỉ cần đặt lực chú ý lên người Lương Hòa Phủ, những người khác đều là vật trang trí.

Bị Tân Nghiên ngó lơ khiến Nguyên Thi Thi cảm thấy nhục nhã, đang muốn phát tác thì nghe thấy Tân Nghiên nói:

-Hôm nay, em lấy danh nghĩa là ‘đàn em’, đặc biệt tới để gửi một câu chúc phúc cho hai người. Trên thế gian khó cầu được chân tình, một khi gặp được, hy vọng anh có thể quý trọng, đừng lãng phí hai, ba năm, cuối cùng thì vứt bỏ.

Lương Hòa Phủ đau xót trong lòng, há miệng muốn nói thì bị Nguyên Thi Thi giơ tay ngăn cản. Cô bước lên một bước, hùng hổ doạ người nói:

-Tôi với Hòa Phủ đương nhiên sẽ gắn bó lâu dài với nhau, không cần cô lo lắng. Hy vọng cô cũng có thể tìm được một người bạn trai thích hợp, ‘thành thành thật thật’ sống qua ngày, đừng ôm ảo tưởng gì không thực tế. Gà rừng có khoác lên một lớp lông rực rỡ cũng không hóa thành phượng hoàng được đâu.

-Cô nói rất đúng.

Tân Nghiên chưa bao giờ thanh tỉnh như giờ khắc này, cao ngạo vứt cho Nguyên Thi Thi một cái liếc mắt:

-Gà rừng dù có phủ thêm một lớp lông rực rỡ cũng không thể làm phượng hoàng được.

Chỉ thay đổi mấy chữ, kết hợp với ánh mắt của cô, nháy mắt biến thành lời châm chọc Nguyên Thi Thi, ám chỉ cô ta cũng chỉ là một con gà rừng có gia đình là phượng hoàng mà thôi.

Mấy người bên cạnh nhỏ giọng cười trộm, đầu tiên Nguyên Thi Thi sửng sốt, ngay sau đó tức giận nói:

-Cô……

Đang chuẩn bị đáp trả lại một cách mỉa mai, một nữ phục vụ bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô ta, không biết xui xẻo ra sao mà đúng lúc chen vào giữa cô ta và Tân Nghiên.

Tân Nghiên nhìn thấy tên của nữ phục vụ này, trong mắt lóe lên kinh ngạc, sau đó thấy đối phương mờ mịt vứt cho cô một ánh mắt ra hiệu, nhịn không được muốn cười, tâm tình khẩn trương hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nữ phục vụ này đương nhiên chính là An Bộ tạm thời cosplay mẹ tiên đỡ đầu, cô hơi giơ khay rượu, Tân Nghiên ngầm hiểu, duỗi tay cầm một ly rượu xuống, nói với Lương Hòa Phủ:

-Đàn anh, em mời anh một ly.

Nguyên Thi Thi bị ngăn trở tầm nhìn: Người hầu từ đâu lòi ra, quá cmn chướng mắt!

Lương Hòa Phủ giơ ly lên, một bên thầm khen Tân Nghiên giỏi đoán ý người, một bên phong độ lịch thiệp chạm ly với cô.

Đúng lúc này, Tân Nghiên đột nhiên giơ tay, hắt toàn bộ rượu trong ly vào mặt hắn, đồng thời gằn từng chữ một nói:

-Chúc Lương thiếu gia và Nguyên tiểu thư trăm năm hòa hợp, hạnh phúc mỹ mãn.

Buông lỏng tay, cái ly trống không chậm rãi rơi xuống, một tiếng loảng xoảng vang lên, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Lương Hòa Phủ vẫn đơ tay giơ giữa không trung.

Nguyên Thi Thi trợn mắt há hốc mồm.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bên này, nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Lương Hòa Phủ, Nguyên Thi Thi đan xen tức giận và kinh ngạc với nhau cùng với thân ảnh xinh đẹp ngẩng đầu rời đi.

An Bộ yên lặng vỗ tay cho cô vì cái xoay người xuống sân khấu vô cùng tiêu soái, sau đó dưới chân như gắn tên lửa, nhanh chóng chen vào trong đám người. Không ai chú ý đến hướng đi của một người hầu nho nhỏ, duy chỉ có Giản Ninh Huyên vẫn duy trì bảy, tám bước sau cô lập tức phát hiện cô rời đi, dư quang hơi đảo, chỉ kịp nhìn thoáng qua thân ảnh biến mất ở cửa của cô.

Phát triển sau này của bữa tiệc, An Bộ không quan tâm. Lấy thủ đoạn của Lương gia, thừa sức ứng phó trường hợp này, huống hồ sự tình chỉ phát sinh trong vài phút ngắn ngủi, chỉ có mấy người gần đó nắm được đại khái câu chuyện, đa số mọi người chỉ coi như một trò cười đột phát, Lương gia chưa đến mức vì chuyện này mà gây khó dễ cho một cô gái. Nhưng trong lòng Nguyên Thi Thi và Lương Hòa Phủ sẽ không thoải mái được. Mặc dù kết quà này còn lâu mới đền bù được mọi khổ sở cho Tân Nghiên, nhưng coi như là một cái kết thúc dứt khoát.

Đi ra ngoài khách sạn, An Bộ nhanh chóng tìm được Tân Nghiên đang ngồi ở ven đường. Cô ngồi xổm trên đất, thấp giọng khóc thút thít, như lần đau khổ cuối cùng vì cuộc tình này.

-Ổn rồi, về nhà nào.

An Bộ cởi áo ngoài ra, đặt lên đầu cô.

Tân Nghiên túm góc áo, ủ rũ đứng lên, giống một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn đứng cạnh An Bộ.

An Bộ kéo tay cô, lấy di động ra gọi một cuộc gọi. Một lát sau, chiếc xe thể thao sang trọng lúc trước đưa Tân Nghiên đến kít một cái dừng trước mặt hai người.

An Bộ mở cửa xe, trước tiên đỡ Tân Nghiên lên xe, sau đó bản thân mình mới bước lên.

Trầm mặc một lát, Tân Nghiên đột nhiên rầu rĩ nói:

-Bộ Bộ, cậu mà là con trai, nhất định có thể trở thành một bạn trai hoàn mỹ nhất trong lòng con gái.

-Kể cả khi không phải là con trai, mình cũng có thể trở thành một ‘bạn trai’ hoàn mỹ nhất.

Chuyện nhỏ này An Bộ vô cùng tự tin khẳng định.

Tân Nghiên im lặng một lát, ngập ngừng nói:

-Mình không có hứng thú với con gái, mình không làm les đâu.

Cho nên dù Bộ Bộ tốt đến đâu, cô sẽ không thay đổi tính hướng của mình.

-…… Cậu nghĩ nhiều rồi.

Mạch não của cô gái này đôi khi thật khó hiểu.

Tân Nghiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nói:

-Theo cậu, lần này mình khiến Lương Hòa Phủ xấu hổ, liệu hắn có trả thù mình không?

Làm chuyện xấu xong lại bắt đầu thấy sợ hãi.

-Yên tâm đi.

An Bộ khẳng định nói:

-Mặc dù tên Lương Hòa Phủ này rất cặn bã, nhưng sẽ không gây khó dễ cho con gái.

Nhưng mà vị hôn thê của hắn thì không chắc.

Tân Nghiên gục đầu xuống, ánh mắt mê man, giống như đang quay lại hồi ức kia.

An Bộ không quấy rầy cô, dứt bỏ một đoạn tình cảm không hề dễ dàng, khi nào có thể vượt qua phải dựa vào bản thân Tân Nghiên.

An Bộ đưa Tân Nghiên về nhà mình, giúp cô dọn dẹp một gian phòng khách.

Tân Nghiên tắm rửa xong, sửa sang lại lễ phục, giày, trang sức một lượt, rồi cẩn thận trả lại cho An Bộ.

-Bộ Bộ, cảm ơn cậu.

-Những thứ này đều mua cho cậu, cậu giữ lại đi.

Tân Nghiên lắc đầu:

-Phép thuật trao cho cô bé Lọ Lem, giúp cô ấy có được tình yêu của hoàng tử. Mà mình, lại dùng phép thuật này kết thúc một mối tình. Đồ không thuộc về mình, cuối cùng không phải của mình. Chỉ có đồ vật thật sự, mới cần phải quý trọng. Giống như tình bạn với Bộ Bộ, cho mình mười tên Lương Hòa Phủ mình cũng không đổi.

An Bộ khinh thường nhìn cô một cái:

-Một tên cặn bã cậu chê không đủ hay sao? Còn đòi thêm mười tên như vậy?

-Đại ý là thế mà.

Tân Nghiên cười cầm lấy tay cô.

-Mình chỉ muốn cho cậu biết, cậu là tốt nhất!

Trải qua sự kiện lần này, Tân Nghiên có trì độn đến mấy cũng biết An Bộ không phải một người thường. Nhưng đối với thân phận của cô, Tân Nghiên không hỏi nhiều, cũng không có ý muốn hỏi. Cô không muốn tình bạn giữa cô và An Bộ vì tiền tài mà biến chất, càng không thể coi sự trợ giúp của cô là đương nhiên rồi đòi hỏi.

An Bộ sờ sờ đầu Tân Nghiên, cảm thấy được an ủi.

-Đúng rồi.

Tân Nghiên bỗng nhiên lại nói.

-Mình định thi lại đại học.

-A? Không tệ đâu.

An Bộ bày tỏ sự ủng hộ.

Tân Nghiên thầm thở dài một hơi, nhìn trần nhà:

-Ngày trước vì biến cố trong nhà nên bắt buộc phải bỏ học, sau lại vì có thể xứng đôi với Lương Hòa Phủ, mình bức thiết cần có một công việc danh giá, đạt được thành tựu trong sự nghiệp. Nhưng hiện tại, mình muốn nỗ lực vì bản thân, thi đỗ đại học mong ước, từng bước một theo đuổi mục tiêu của mình.

-Cần mình hỗ trợ gì không?

-Không đâu.

Tân Nghiên cười nói:

-Mấy năm nay mình vẫn không hề từ bỏ việc học, cũng tích góp được một ít tiền, huống chi mình có thể đi làm công, hoàn thành việc học có lẽ không vấn đề gì.

Nói tới đây, trên mặt cô lộ ra biểu tình tự tin.

An Bộ nằm nghiêng trên giường, cười tủm tỉm nhìn cô. Giữ vững sự quyết tâm này, chắc chắn tương lai cô sẽ trở thành một nữ nhân cực kỳ xuất sắc.

Đêm khuya, hai người ngồi trước màn hình máy tình, hứng thú bừng bừng thảo luận ưu nhược điểm của các trường đại học, thảo luận mãi đến tận hừng đông.

Vài ngày sau, Tân Nghiên lựa chọn một trường đại học ở thành phố bên cạnh, vì vậy xin từ chức nơi công tác, tính toán cần nhanh chóng dọn qua đó, vì hai tháng sau là diễn ra cuộc khảo sát rồi.

Ban đầu vì Tân Nghiên luyến tiếc An Bộ, quyết định chọn một trường đại học ở ngay trong thành phố, nhưng An Bộ cảm thấy cô đến thành phố khác thì tốt hơn, miễn cho Nguyên Thi Thi tìm đến cửa gây phiền toái, cho nên cuối cùng cô mới thay đổi quyết định.

Trước khi đi, hai người dành cả ngày đi chơi trong thành phố, chụp một đống ảnh, sau đó gửi lời chúc giữ gìn sức khỏe, lưu luyến chia tay.

Sau khi tiễn Tân Nghiên, An Bộ rửa toàn bộ ảnh chụp ra, dán hết vào một quyển album, ghi lại thời gian của từng bức ảnh. Trên bức ảnh đầu tiên của Tân Nghiên, An Bộ viết: Tân Nghiên, 24 tuổi, tháng 2 năm 2174 dương lịch, kết bạn với nhau ở trung tâm đào tạo VM cuối cùng đã trở thành bạn thân……

Trong ngăn tủ của An Bộ, còn có sáu mươi bảy mươi cuốn album rất dày khác và một con chip dự phòng, lưu lại toàn bộ ký ức cô trải qua với người khác trong mười năm qua. Bởi vì ký ức của cô bắt buộc phải được nhắc đi nhắc lại, nếu không sẽ lãng quên mọi thứ, cho nên nơi nào cô đi qua, quen biết với ai, chuyện gì đã trải qua, đều được cô nhớ kỹ.

Bảy mươi lăm quyển album và một con chip dự phòng khác được cô bảo quản trong két sắt của ngân hàng, trừ bỏ lúc nào cũng mang theo một bức ảnh gia đình, ký ức mười năm trước của cô đã trở lên mơ hồ. Nhưng, chỉ cần cái két sắt kia còn tồn tại, những đồ vật được cô coi là trân bảo sẽ không bị mất đi.

Sau khi lưu giữ ký ức thuộc về Tân Nghiên tốt rồi, rất nhanh An Bộ tìm được một công việc mới —— linh vật của công viên giải trí Khốc Nhạc: Gấu trúc mặt than đáng yêu.

———

Dịch: Thanh Thư

Biên tập: BảoNhi

Team: Thỏ thích ăn thịt

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 19/12/2018

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN