Xác Chết
Gấu trúc mặt than đáng yêu
Công viên giải trí là nơi nhân khí tụ tập rất nhiều, cũng là nơi An Bộ hay xin vào làm nhiều nhất.
Lúc này là đầu hè, thời tiết nóng nực, rất ít người có thể chịu đựng cảnh mặc một bộ thú bông dày cộp đi tới đi lui liên tục hai, ba tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời đang tỏa cái nóng cuồng nhiệt. Thể chất kém một chút còn có thể sẽ bị cảm nắng. Nhưng An Bộ hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này, cô không hề cảm nhận được nhiệt độ, kể cả khi mặc thêm một lớp áo lông dày 50 cm cũng không khiến cô biến thành một thi thể ướt đẫm nóng bức, chỉ là cô không thể trực tiếp phơi nắng dưới ánh mặt trời được, nếu không làn da bị tiếp xúc với ánh nắng quá lâu sẽ gây ra thương tổn, dẫn đến gia tăng tử khí.
Trong công viên giải trí, một con gấu trúc béo mặt than lông xù cầm mười mấy quả bóng bay, ngực đeo một tấm bảng, bên trên viết một dòng chữ đáng yêu:【 Các bé dưới 140 cm, một vé được tặng miễn phí một quả bóng bay, còn có thể được bắt tay, chụp ảnh với bạn gấu trúc đáng yêu. 】
Đám trẻ con vui sướng vây xung quanh, tranh nhau muốn lấy một quả bóng, muốn ôm một cái. Gấu trúc mặt than đáng yêu một bên tặng bóng, một bên bình tĩnh gỡ những đứa trẻ đang bám trên người xuống, còn không quên tạo một poss cực kỳ lạnh lùng khốc soái, chọc cho mọi người xung quanh cười vui vẻ.
-Chú, bên kia có nhiều bóng bay quá, chúng ta đến xem một chút đi.
Một cô bé khoảng sáu bảy tuổi chỉ vào con gấu trúc mặt than cách đó không xa, hưng phấn hô với người đàn ông bên cạnh.
Người kia ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt đẹp trai góc cạnh.
Giản Ninh Huyên gật gật đầu, ý bảo trợ lý tiểu Lưu dắt cô bé đến đó, anh thì chậm rì rì theo phía sau, thời tiết nóng bức làm tâm tình anh cực kỳ khó chịu, áo thun sau lưng bị mồ hôi thấm ướt, bết bết dính dính khó chịu.
-Vi Vi muốn gì nào?
Tiểu Lưu hỏi.
Giản Tiểu Vi nhìn nửa ngày, cuối cùng chọn một con sói xám.
Tiểu Lưu lấy một tấm vé nho nhỏ ra, từ trên tay gấu trúc mặt than cầm một quả bóng sói xám, đưa cho Giản Tiểu Vi.
Giản Tiểu Vi cầm quả bóng hình sói xám, đôi mắt đen lúng liếng vẫn nhìn chằm chằm mấy quả bóng khác trên tay gấu trúc mặt than, không có ý muốn rời đi.
-Làm sao vậy?
Tiểu Lưu khó hiểu nhìn Giản Tiểu Vi.
Giản Tiểu Vi không để ý đến anh ta, tránh khỏi tay anh ta chạy đến trước mặt gấu trúc mặt than, ánh mắt trông mong nhìn những quả bóng đáng yêu khác.
Lúc này, Giản Ninh Huyên đi tới, đang định thúc giục một tiếng, nhưng khi cách gấu trúc mặt than khoảng ba mét, thân hình dừng lại, đôi mắt màu xanh hơi lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
-Gấu trúc đáng yêu, cháu cũng muốn bóng bay hình thỏ con nữa.
Giản Tiểu Vi chỉ vào bóng hình thỏ hồng trên tay An Bộ, ngập ngừng nói.
-Bé có sói xám rồi, không lấy thỏ con được nữa đâu.
Ý của An Bộ là mỗi bé chỉ nhận được một quả bóng bay.
Giản Tiểu Vi bĩu môi:
-Sói xám mà không có thỏ con ở chung thì khi về già sẽ rất cô đơn, gấu trúc đáng yêu nhẫn tâm nhìn nó khó chịu ư?
Ai nói với nhóc là sói xám và thỏ con là một cp? Cặp đôi này hoàn toàn trái với quy tắc ghép đôi của rừng nguyên sinh đó.
An Bộ chính đáng nói:
-Bé sai rồi, thỏ con là vị hôn thê của gấu trúc, sao gấu trúc có thể giao vị hôn thê của mình cho sói xám chứ?
Giản Tiểu Vi há to miệng, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ: Thỏ nhỏ và gấu trúc là một cặp đôi á? Xảy ra từ khi nào? Chẳng lẽ bé đã bỏ qua cốt truyện quan trọng nào rồi?
Cô bé rối rắm một hồi, cuối cùng cúi đầu, cô đơn nói:
-Được rồi, không tranh với gấu trúc nữa, không được biến sói xám của mình thành kẻ thứ ba được.
An Bộ: Rốt cuộc người lớn của nhóc đã dạy nhóc cái gì vậy?
Giản Tiểu Vi ủ rũ cụp đuôi, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy một đứa bé phía sau hô to:
-Cháu muốn con thỏ con!
Giản Tiểu Vi thầm nghĩ: Thỏ con là hoa đã có chủ, còn lâu mới cho cậu.
Ai ngờ gấu trúc mặt than vừa từ chối bé xong vậy mà rất sảng khoái đồng ý:
-Đây, cho bé con thỏ con.
Giản Tiểu Vi quay phắt đầu lại, không thể tin được nhìn gấu trúc mặt than trao thỏ con vào tay người khác.
-Không phải gấu trúc vừa nói thỏ con là vị hôn thê của gấu trúc ư?!
Giản Tiểu Vi bịch bịch bịch chạy trở lại, chỉ vào gấu trúc mặt than tức giận chất vấn, biểu tình gấu trúc lừa bé.
An Bộ mặt không đổi sắc:
-Hai bọn tui vừa giải trừ hôn ước rồi, nó đi tìm một hạnh phúc mới.
Giản Tiểu Vi chu miệng bĩu môi, cực kỳ ủy khuất:
-Vậy vì sao gấu trúc không cho nó và sói xám ở bên nhau!
An Bộ đặt bàn tay gấu dày cộp lên đầu đứa bé, nhẹ giọng nói:
-Bé ngốc lắm, không phải sói xám đã có bé ở bên cạnh hay sao?
Giản Tiểu Vi ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn quả bóng trên tay mình, nhìn gương mặt vô hại của sói xám, sau đó cười sán lạn với gấu trúc.
Cô bé cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm:
-……Ừm, sói xám có mình là đủ rồi.
An mặt than: Bọn trẻ thời buổi này trưởng thành nhanh thật……
Giản Ninh Huyên đứng bên cạnh, quan sát cuộc tình lâm li phá bỏ rào cản giữa các chủng tộc, tâm tình rất vi diệu.
-Chú, cháu muốn đi chơi bánh xe quay với sói xám.
Giản Tiểu Vi quay đầu nói với Giản Ninh Huyên.
Nhìn theo tầm mắt của cô bé, lúc này An Bộ mới phát hiện có một người đứng sau mình, chỉ cách cô hai ba mét.
-Ừ, để chú Lưu dẫn cháu đi nhé, chú đứng ở đây chờ cháu.
Giản Ninh Huyên vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh An gấu trúc mặt than Bộ, hoàn toàn không có ý định dịch chuyển.
-Vâng ạ.
Giản Tiểu Vi ngoan ngoãn đồng ý, nhảy nhót đi theo tiểu Lưu.
An mặt than nhìn nhìn Giản Ninh Huyên một cái, cảm thấy hình như đã từng gặp người đàn ông này rồi. Nhưng mà đối với người qua đường Giáp râu ria, cô không để ý quá nhiều, chuyên tâm làm gấu trúc mặt than của cô, phát cho bọn trẻ con bóng bay, phát xong một chùm, lại đi nhận một chùm khác, sau đó đổi địa điểm tiếp tục phát.
Trong quá trình này, bên cạnh luôn có một sinh vật hình người như hình với bóng đi theo, không phải đứng bên trái cô, thì là đứng bên phải, bảo trì khoảng cách hai ba mét, giống hệt như vệ sĩ.
Cảnh tượng quen thuộc, rốt cuộc gợi lên ký ức mơ hồ của An Bộ, chẳng phải người đàn ông này chính là người kỳ quái mà cô đã gặp trong bữa tiệc của hai người Lương Nguyên lần trước đây sao?
Phát xong chùm bóng thứ ba, An Bộ quyết định nói chuyện vài câu với anh.
-Xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?
Cô không tin mình mặc đồ thế này rồi, anh có thể nhận ra cô là ai.
-Giản Ninh Huyên.
Vẻ mặt Giản Ninh Huyên ôn hoà trả lời. Mặc dù trên thực tế chả thay đổi gì cả, nhưng chỉ cần là người quen thuộc với anh đứng đây đều nhận ra, chắc chắn đó là vẻ mặt ôn hòa.
-Ngài rất thích gấu trúc mặt than?
Trước mắt An Bộ chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không người bình thường nào sẽ đi tới đi lui bám theo một nhân viên cosplay gấu trúc mặt than?
Giản Ninh Huyên đơ mặt nhìn chằm chằm gấu trúc mặt than kia, hoàn toàn không bị nó chọt vào manh điểm. Bởi vì cảm giác quen thuộc quá mạnh mẽ, giống hệt gương mặt lúc nào cũng nhìn thấy trong gương.
-Không thích?
An Bộ nìn mặt đoán ý, vừa nhìn đã biết đây không phải một người có tính trẻ con, toàn thân tỏa ra hơi thở cả thiên hạ nợ tiền tôi:
-Vậy vì sao ngài cứ đi theo tôi?
-Đứng cạnh cô khá là mát.
Giản Ninh Huyên vứt cho cô một đáp án không thể chửi thề được.
-Xung quanh có nhiều nơi hóng mát như thế ngài không thích đứng, ngược lại cảm thấy đứng cạnh tôi dưới ánh mặt trời chói lòa rất mát mẻ?
An Bộ đỡ đỡ cái đầu hình gấu của mình, mặt than nhìn nhìn anh.
Giản Ninh Huyên trầm mặc không nói, hiển nhiên không hề có ý muốn giải thích.
Trong lòng An Bộ hơi động, nếu người đàn ông này thật sự thấy rất mát mẻ khi đứng cạnh cô, vậy chỉ có thể là do anh cảm nhận được thi khí trên người cô, thi khí sẽ khiến con người sinh ra hàn khí, nhưng kiểu hàn khí này không thể bị đẩy lui bằng phương pháp ủ ấm thông thường. Kể cả khi người đàn ông này nhạy bén hơn người bình thường, lẽ ra sẽ theo bản năng tránh xa cô, mà không biến cô thành cái điều hòa di động như thế này.
An Bộ bước bước chân gấu, bước ra một mét, hai mét, ba mét …… đến khi bước ra bảy mét, Giản Ninh Huyên sẽ theo ngay sau, kéo khoảng cách lần nữa xuống còn hai mét. Trừ việc hơi chiếm chút không gian, không gây ầm ĩ không nháo loạn, cũng không làm ra mấy hành động thất lễ, lý do đi theo cô, An Bộ hoài nghi có thể anh có thể chất đặc biệt.
Thông thường, một người muốn thân cận người có thể chất âm khí có hai nhóm người: một loại là người có thể chất thuần âm, dựa vào âm khí tiến hành tu luyện; một loại khác là người có thể chất thuần dương, cần âm khí để điều hòa. Toàn thân người đàn ông này tràn đầy khí nóng, hiển nhiên thuộc về nhóm sau. Nghĩ như thế, đối với hành vi của anh cô đã có lý giải.
An Bộ nghĩ nghĩ, một lần nhận bốn mươi lăm quả bóng bay, chia cho Giản Ninh Huyên một nửa:
-Hỗ trợ tôi phát bóng bay đi, đứng im một chỗ sẽ chán lắm.
Lông mày Giản Ninh Huyên nhíu nhíu lại, ghét bỏ nhìn chùm bóng trên tay, không nói thêm câu gì, đứng thẳng tắp bên cạnh cô, giống hệt như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
Vì thế, một hình ảnh kỳ quái đã xuất hiện, bên cạnh gấu trúc mặt than vây đầy trẻ con, mà Giản Ninh Huyên thì không người hỏi thăm. Một bên vui cười ầm ĩ, một bên cô đơn lẻ bóng, chỉ cách nhau hai mét, lại như hai thế giới đối lập.
An Bộ không thể không thừa nhận mình sai rồi, mặc dù giá trị nhan sắc của Giản Ninh Huyên cực kỳ nghịch thiên, nhưng tính cách lạnh lùng cùng với biểu tình nghiêm túc, không hề có lực hấp dẫn gì đối với đám nhỏ, kể cả khi trên tay cầm những quả bóng bay cute phô mai que, cũng không thể gia tăng lượng tương tác gì cho anh. Không cần đoán cũng biết, nhân duyên của tên này nhất định rất kém.
Hai tiếng sau, công tác buổi sáng của An Bộ cơ bản đã kết thúc.
Giản Ninh Huyên gọi điện cho tiểu Lưu một cái, bảo bọn họ đến cửa hàng kem Capu gần đó đợi anh.
An Bộ xoay người tránh đi, chuẩn bị tìm một nơi nghỉ ngơi, uống hai chai nước trái cây, bổ sung một ít vitamin.
Vừa đi được vài bước, phía sau truyền đến âm thanh đàn ông trong trẻo lạnh lùng:
-An Bộ.
Cực kỳ chuẩn xác gọi tên cô.
An Bộ kinh ngạc quay đầu lại, tại sao ngươi đàn ông này biết tên của cô? Hơn nữa cô mặc che kín từ đầu đến chân như vậy, làm sao anh lại nhận ra được? Chỉ dựa vào thi khí trên người mà có thể nhận ra cô? Cái trực giác này quá nhạy bén rồi đi?
Giản Ninh Huyên đi đến trước người cô, hỏi:
-Không biết cô có hứng thú với công việc của một trợ lý sinh hoạt không?
-Không hề.
An Bộ từ chối rất kiên quyết.
-Lương tháng là 3W, bao ăn bao ở, cộng thêm tiền thưởng.
Giản Ninh Huyên đưa ra đãi ngộ không tồi.
Nhưng mà, đừng nói là 3W, kể cả là 300W cũng không đả động được An Bộ.
-Xin lỗi, tôi rất hài lòng với công việc hiện tại.
-Công việc mà cô hài lòng, chính là làm người bồi bàn ở nhà hàng, phục vụ ở khách sạn và làm linh vật ở công viên giải trí sao?
Giọng nói Giản Ninh Huyên sắc bén.
-Đúng vậy, có vấn đề gì không?
-Lương tháng của những công việc này cao lắm cũng chỉ có năm, sáu nghìn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô, cũng chỉ làm bán thời gian, không có thu nhập ổn định. Một khi đã như vậy, vì sao không nhận lời mời của tôi?
Giản Ninh Huyên tự nhận điều kiện anh nêu ra rất ưu đãi.
-Bởi vì tôi muốn làm thử những công việc khác nhau.
Giọng điệu An Bộ nhẹ nhàng nói:
-Thu nhập gì đó, tôi không để ý đến nó.
Giản Ninh Huyên:
-……
Chủ nghĩa hiện thực gặp phải chủ nghĩa lãng mạn, đề tài này không thể bàn luận tiếp được.
-Vậy, tôi muốn đi nghỉ ngơi, có duyên sẽ gặp lại.
An Bộ giơ giơ cái tay gấu lên, lắc lư đi xa.
Giản Ninh Huyên nhìn bóng lưng “hùng tráng” của cô dần dần đi xa, trong lòng hơi bực bội. Cảm giác lạnh lẽo duy nhất giúp anh thoải mái biến mất, anh lại lâm vào trạng thái nóng nực khó chịu, nhưng anh không thích làm khó người khác, nếu đối phương đã không muốn, anh sẽ không dây dưa nữa, chỉ là trong lòng có cảm giác mất mát vi diệu.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Ninh Huyên: Chẳng lẽ tôi chính là cái người yêu xác chết trong truyền thuyết? Ai cho tôi lương thiện……
———
Dịch: Thanh Thư
Biên tập: BảoNhi
Team: Thỏ thích ăn thịt
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 22/12/2018
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!