Xác Chết - Trợ Lý Giảm Áp Lực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Xác Chết


Trợ Lý Giảm Áp Lực



An Bộ một chân gác lên bệ cửa sổ phòng nghỉ của nhân viên, vừa ngồi ngắm phong cảnh vừa uống nước trái cây, một chân thì không ngừng vận động, nhưng tai vẫn chăm chú lắng nghe diễn văn bằng tiếng anh, cùng một lúc làm nhiều việc như vậy trí nhớ quả không tồi.

Trên người cô vẫn đang mặc trang phục một chú gấu, chỉ là tháo chiếc mũ hình đầu chú gấu xuống. Trang phục khiến cho thân hình cô nhìn qua thì béo lùn ục ịch như một chú gấu nhưng cơ thể lại vận động rất linh hoạt như một chú khỉ.

Cơ thể cô ngừng hoạt động cũng là lúc bài diễn văn được đọc xong. Cô giơ hai tay hét lớn rất mãnh liệt:

– Don’t waste life in doubts and fears! ( Đừng lãng phí cuộc sống bởi sự nghi ngờ và sợ hãi! )

Đúng lúc đó có một nhân viên đi qua:

-…..

Bị một con gấu to béo làm cho giật thót tim.

An Bộ mặt không đổi sắc đội lên chiếc đầu hình con gấu, bình tĩnh mà đi qua mấy người ngồi bên cạnh: Hừ đám nhân loại ngu xuẩn này sẽ sao có thể hiểu được lời gấu anh hùng chứ.

Buổi chiều gấu anh hùng không phát bóng bay mà chỉ chuyên tâm làm bộ dáng đáng yêu. An Bộ bước từng bước to lớn, chạy tung tăng khắp khu công viên giải trí, một khi bị du khách bắt được sẽ nhiệt tình hiến thân tạo đủ mọi dáng vẻ đáng yêu theo yêu cầu của bọn họ. Phần lớn du khách đều rất nhiệt tình lịch sự nhưng đôi khi cũng có những người nói năng bất lịch sự cũng là chuyện rất bình thường.

Ví dụ như đôi tình nhân phía trước mặt.

Bọn họ yêu cầu An Bộ phải ngồi xổm trên mặt đất, một người giơ con dao đồ chơi to lớn giả bộ chặt đầu chú gấu, một người lại làm ra vẻ chọc chọc vào mông của chú gấu.

Chọc vào mông ư? Thật không thể chịu nổi nữa.

An Bộ biết bọn họ là cố ý làm như vậy nhất quyết từ chối làm theo yêu cầu của họ. Hành động này thật sự mang tính sỉ nhục quá đáng. Nếu như bọn họ trêu đùa như vậy với người quen thì có thể bỏ qua nhưng đây là giữa chốn đông người lại bị hành động như vậy vưới một người lạ thật sự là có chút bất lịch sự.

– Chỉ là tạo dáng để chụp vài bức ảnh thôi mà, chúng tôi cũng đâu có làm thật như vậy đâu?

Nam thanh niên không vui nói.

– Đúng vậy.

Cô gái đi cùng phụ hoạ nói.

– Không phải linh vật sinh ra chính là để làm hài lòng du khách sao? Sao còn giả bộ thanh cao nữa chứ?

– Tạo dáng đi nhanh lên, chúng tôi chụp vài tấm xong rồi đi ngay.

Nam thanh niên cầm con dao đồ chơi gõ gõ vào bên vai của An Bộ kiêu căng ngạo mạn nói:

– Nếu như hôm nay ngươi không làm thì chúng tôi sẽ khiếu nại ngươi.

– Xin cứ tự nhiên.

An Bộ không thèm để ý nói.

Cô gái kia quay sang nũng nịu với nam thanh niên.

– Anh yêu vừa nãy em đã cá cược với hội bạn rồi, nếu như em không chụp được thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất.

– Sẽ không có chuyện đó, hôm nay anh nhất định chụp được ảnh cho em.

Nam thanh niên trấn an vài câu sau đó hướng về phía An Bộ hung dữ quát:

– Ngươi ngồi xuống cho ta không thì đừng trách ta đánh người.

Hai bên giằng co tranh cãi khiến cho không ít du khách hiếu kỳ dừng lại đứng xem trò vui.

An Bộ thoáng nhìn thấy nhiều bạn nhỏ, đầu óc chợt lóe ra, nhanh tay vung lên hào khí nói:

– Gấu anh hùng sẽ không cúi đầu trước những thế lực xấu xa.

– Người nói cái gì vậy?

– Thế lực xấu xa.

Cả hai người tức giận nói.

– Chúng ta đâu có đùa giỡn với ngươi chứ? Ta hỏi một lần cuối, ngươi có chịu hợp tác chụp ảnh với chúng ta không?

– Không chụp.

An Bộ khẳng khái đáp lời, xoay về phía các bạn nhỏ giơ cao tay, đây là động tác của Gấu anh hùng ý muốn nói là Gấu đang muốn chiến đấu. Gấu anh hùng là vai chính trong một bộ phim hoạt hình, dũng cảm, đáng yêu, trung thành được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích. Nhìn thấy động tác nắm tay giơ lên cao của An Bộ các bạn nhỏ xung quanh đều rất kích động vô tay hưởng ứng.

Đôi nam nữ kia cũng không rõ vì sao, họ chỉ biết rằng An Bộ đang giễu cợt bọn họ, vì thế nam thanh niên xông lên duỗi tay nắm chặt cánh tay của An Bộ.

Thân thể An Bộ bất chợt nhẹ nhàng tránh qua một bên.

– C.M.N ngươi dám chạy trốn, đứng lại đó cho ta.

Nam thanh niên thẹn quá hóa giận, tiếp tục đuổi bắt An Bộ.

An Bộ cười khẽ, thân hình nhẹ nhàng xoay chuyển, chạy ra phía sau anh ta.

– Nó ở phía sau anh kìa.

Cô gái chạy mấy bước có ý muốn cùng nam thanh niên hợp lực vây bắt.

Cơ bản An Bộ không thèm coi hai người bọn họ ra cái gì, trong vòng bán kính không tới 7m với cơ thể to lớn của một chú gấu nhưng lại nhanh nhẹn chả khác gì một chú thỏ An Bộ chạy, nhảy, nhào lộn ra sau bỗng dưng biến trò chơi đuổi bắt thành một màn biểu diễn. Mọi người xung quanh xem và vỗ tay cổ vũ rất nhiệt tình, đồng thời lấy điệnthoại ra chụp ảnh quay phim. Các bạn nhỏ lại càng hưng phấn liên tục hò reo cổ vũ, lớn tiếng kêu to ‘Gấu anh hùng’. Đặc biệt là khi An Bộ bỗng nhiên bế một cô bé lên ôm cô bé lộn nhào, thì tất cả các bạn nhỏ xung quanh đều thích thú điên cuồng hoan hô và nháo nhào vây xung quanh An Bộ.

Đến nỗi khiến cho đôi nam nữ kia bỗng chốc bị dồn vào một góc, không ai nhớ rằng lúc trước bọn họ đang xảy ra tranh cãi.

Cô bé mà An Bộ đang ôm vào lòng chính là Giản Tiểu Vi.

Ban đầu Giản Ninh Huyên dự định buổi chiều sẽ dẫn cô bé về, nhưng cô bé sống chết đòi ở lại chơi thêm 2 tiếng đồng hồ. Giản Ninh Huyên không còn cách nào khác đành phải đồng ý không nghĩ tới đang đi trên đường lại gặp An Bộ, nhìn thấy cô đang bị một đôi nam nữ gây khó dễ.

Đôi nam nữ kia rõ ràng là giở thói bắt nạt, tư chất cũng không cao, Giản Ninh Huyên ban đầu cho rằng mọi chuyện sẽ nháo nhào không vui ai ngờ cô có thể hóa giải dễ như trở bàn tay. Chằng những không mang tới phiền toái cho công viên giải trí ngược lại cô khiến cho không khí nhộn nhịp hơn rất nhiều.

– Cảm ơn cô bé, Tiểu Vi Vi.

Sau khi An Bộ giải tán được lũ tiểu quỷ ầm ĩ cô ôm Giản Tiểu Vi đi về phía Giản Ninh Huyên.

Gương mặt Giản Tiểu Vi xấu hổ đỏ bừng, tựa vào lòng Gấu anh hùng vui mừng khôn xiết.

– Cô bé này là của anh, xin anh hãy nhận lại.

An Bộ đưa Giản Tiểu Vi tới trước mặt Giản Ninh Huyên.

Cô tới gần, một lần nữa khiến cho Giản Ninh Huyên cảm nhận được sự thoải mái mát lạnh tươi mới.

Giản Ninh Huyên không đưa tay ra bế cô bé, anh đưa mắt liệc nhìn trợ lý một cái, trợ lý Lưu ngay lập tức tiến lên bế Giản Tiểu Vi vẫn còn đang lưu luyến không muốn rời xa An Bộ.

– Hành vi của cô lúc nãy thật quá lỗ mãng.

Giản Ninh Huyên bỗng nhiên nói.

– Cái gì?

An Bộ khó hiểu nhìn về phía anh.

– Chưa hỏi ý kiến của người lớn mà đã tự ý bế đứa nhỏ nhào lộn, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô giải quyết như thế nào?

Trong lời nói của Giản Ninh Huyên không hề có ý trách móc chẳng qua là đang kể lại sự việc.

– Đúng! Anh nói rất đúng.

An Bộ không hề phủ nhận, khom người cúi đầu tạ lỗi.

– Vừa rồi tôi thật sự đã quá lỗ mãng, hy vọng anh có thể tha lỗi.

– Chú.

Giản Tiểu Vi mở miệng nói.

– Cháu rất thích Gấu anh hùng, chú đừng trách mắng Gấu anh hùng nhé.

Giản Ninh Huyên gật gật đầu, quay sang An Bộ nói:

– Cô không muốn suy nghĩ về lời đề nghị của tôi sao?

An Bộ:

– Tôi chỉ là đi là thêm thôi.

Giản Ninh Huyên dừng một chút.

– Làm thêm cũng được.

Trợ lý Lưu đứng bên cạnh nghe tới đây không hiểu hai người bọn họ đang nói chuyện gì.

– Xin hỏi ông chủ đây làm gì vậy?

An Bộ hỏi.

Giản Ninh Huyên rút một tấm danh thiếp đưa cho cô:

– Tôi là một thương nhân, công việc hằng ngày tương đối bận rộn, thời gian nghỉ ngơi cũng không có quy luật, việc của cô chính là khi tôi nghỉ ngơi giúp tôi giảm bớt một chút áp lực.

Trợ lý Lưu trợn tròn đôi mắt, không thể tin những lời vừa rồi là thật. Mấy năm nay Giản tiên sinh không hề tuyển trợ lý phụ trách đời sống sinh hoạt vậy mà hiện tại lại chủ động đề nghị đích danh Gấu anh hùng này là sao chứ?

An Bộ nhìn danh thiếp, trên đó chỉ có viết một dòng tên cùng số điện thoại liên lạc.

Cô suy tư một lát chần chừ nói:

– Tôi không thể đảm bảo ngày nào cũng tới làm việc được.

– Một tháng cô tới vài ba lần là được.

Giản Ninh Huyên nhượng bộ. Lần đầu tiên trong suốt 29 năm qua thứ khiến anh thật sự cảm thấy thoải mái chính là hơi thở của cô gái này. Nếu như anh cứ như vậy mà bỏ lỡ thì tương lai không chắc sẽ có cơ hội gặp lại lần nữa

– Vậy thì được.

An Bộ đồng ý.

– Lúc nào anh có yêu cầu thì có thể liên hệ với tôi.

Sở dĩ cô đồng ý là vì Giản Ninh Huyên là thương nhân đối với cô mà nói thì cũng có chút quan hệ. An Bộ có khá nhiều tiền, trước kia cô chủ yêu buôn bán bất động sản kiếm tiền, sau đó thì góp vốn đầu tư vào mấy xí nghiệp lớn, tám mươi mấy năm tích lũy tài sản của cô có bao nhiêu cô cũng không nhớ hết. Nhưng dù cho có nhiều tiền cũng không giúp cho cô gia tăng nhiều sinh khí cho nên trong tương lai cô rất muốn đầu tư vào ngành có nhiều nhân khí, ví dụ như điện ảnh, các cuộc thi thể dục thể thao, y tế, giáo dục….. cho nên cô cũng cần nâng cao hiểu biết về thị trường tài chính, thị trường chứng khoán để giúp cô xử lý tiền vốn dư thừa.

An Bộ trao đổi phương thức liên lạc với Giản Ninh Huyên xem như hoàn thành bước đầu tiên của thỏa thuận tuyển dụng.

– Buổi tối cô có muốn ăn cơm cùng tôi hay không?

Giản Ninh Huyên thuận miệng mời, khó mà phát hiện trong lời nói đó mang theo sự vui vẻ.

Nhưng lời này lại khiến trợ lý Lưu kinh hãi. Mọi người đều biết Giản Ninh Huyên là người như thế nào, bỏi vì cơ thể anh hơi đặc biệt, bên cạnh anh bình thường rất ít người thân, cộng thêm đặc tính công việc, tựa hồ có thể liên tục làm việc trước màn hình máy tính cả tháng trời không mệt mỏi chứ đừng nói mời người khác ăn cơm, ngay cả những bữa cơm xã giao anh cũng rất ít khi tham dự.

– Không cần, cảm ơn, công việc của tôi còn chưa kết thúc.

An Bộ xua tay tạm biệt.

Nhìn cô rời đi xa 5 6m Giản Ninh Huyên lập tức lại bị từng luồng nhiệt như sóng trào cuồn cuộn bao phủ, sau khi trải qua cảm giác sảng khoái tâm can thanh mát thì cảm giác khô nóng anh đã chịu đựng 29 năm qua bỗng nhiên trở nên thật khó chịu.

Giản Ninh Huyên thầm nghĩ, cô gái kia nếu là một robot hoặc một cái máy có thể đem theo bên người thì thật là tốt lúc nào cũng có thể mang theo bên người.

Sau khi kết thúc công việc ở công viên giải trí, An Bộ uống hai ly nước trái cây và đến phòng tập gym tập luyện 1 tiếng đồng hồ sau đó cô trở về nhà tắm rửa. Cô vừa xem các cuộc thi trí tuệ vừa làm gấu bông.

9 giờ tối, An Bộ nhận được một tin nhắn ngắn gọn, chính xác là được gửi từ ông chủ của cô – Giản Ninh Huyên

[ Cô biết nấu cơm sao?]

[Đúng]

An Bộ đã học nấu ăn, nhưng cô cũng không phải là nấu ngon xuất sắc được như đầu bếp chuyên nghiệp bởi vị giác của cô khong giống gười bình thường. Cô chỉ có thể dựa theo công thức làm ra những món ăn theo tiêu chuẩn. Tuy rằng hương vị so với người bình thường nấu thì khá ngon miệng nhưng cô không thể sáng tạo. Hơn nữa nếu có người gia giảm gia vị khác vào thì cô cũng không thể nếm ra được.

[ Hiện tại cô có rảnh không? Có thể tới nấu bữa khuy cho tôi được không?]

9 giờ tối, anh ta gọi một người phụ nữ qua nhà làm bữa ăn khuya? Tên này rốt cục có phải người đứng đắn hay không đây?

[ Gửi cho tôi địa chỉ]

An Bộ nhiệt tình đồng ý, cô quyết định tối nay phỏng vấn anh ta một chút, nếu như không hợp thì về sau cũng không cần tiếp tục nữa.

Giản Ninh Huyên nhanh chóng gửi địa chỉ nhà cho An Bộ, chỗ anh ở cách nhà của An Bộ khoảng 10 phút đi xe.

An Bộ thay một bộ quần áo thể thao, đeo balo trên lưng ra khỏi nhà.

Tại tầng cao nhất của tòa nhà Hằng Đế, Giản Ninh Huyên ngồi trước máy vi tính, mắt nhìn chằm chằm màn hình nhưng tâm trí thì lại không bình tĩnh được. Điều hòa trong phòng đang chạy ở mức 14 độ, nhưng anh vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, bên trong cơ thể anh tựa như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, khí lạnh bên ngoài dường như không thể xâm nhập vào trong cơ thể anh khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giản Ninh Huyên do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn gửi tin nhắn kia cho An Bộ.

15 phút sau chuông cửa nhà anh reo lên. Giản Ninh Huyên bấm màn hình xác nhận là cô thì lập tức mở cửa.

Từ lúc cô bước qua cánh cửa, trong nháy mắt cả căn phòng mát dịu cảm giác như mang cả mùa thu vào trong căn phòng vậy. Cảm giác khô nóng của cơ thể anh hoàn toàn biến mất, vô cùng thoải mái, vô cùng mát mẻ.

– Chào buổi tối, Giản tiên sinh.

An Bộ nở một nụ cười sáng lạn chào anh.

– Chào buổi tối

Giản Ninh Huyên đứng giữa phòng khách lẳng lặng nhìn cô.

– Anh muốn ăn gì?

An Bộ vừa cởi giày vừa hỏi anh.

– Cô làm món gì cũng được. Tôi không kén ăn.

Trên thực tế thì Giản Ninh Huyên là một người vô cùng kén ăn, bất cứ đồ ăn cay nóng hoặc làm cho hỏa khí tăng thì sẽ không bao giờ được xuất hiện trong thực đơn của anh. Nhưng hôm nay có cô gái này ở đây thì anh cũng không để ý mấy chuyện đó nữa.

Nhìn cô đi vào bếp Giản Ninh Huyên lơ đãng ngước nhìn con số hiển thị nhiệt độ trên điều hòa, anh vội vàng nâng nhiệt độ ấm lên đến 26 độ.

Mấy năm nay bên cạnh hắn sở dĩ không có trợ lý phụ trách sinh hoạt cũng bởi vì ngoại trừ cơ thể đặc biệt cùng tính cách quái gở ra thì còn vì một nguyên nhân nữa đó là trong nhà quanh năm luôn duy trì nhiệt độ thấp dưới 10 độ thì người bình thường đều không chịu nổi.

Nhưng cô gái này vừa rồi khi bước vào phòng dường như không có bất cứ biểu hiện gì khác thường. Chẳng lẽ cô không cảm thấy nhiệt độ trong phòng quá thấp hay sao?

An Bộ đương nhiên sẽ khong có cảm giác gì, cho dù là cực nóng hay cực lạnh chỉ cần khong tới mức gây tổn thương làn da thì đối với cô cũng chẳng khác gì nhau.

Mở tủ lạnh ra, bên trong thật nhiều nguyên liệu nấu ăn. An Bộ lấy mì sợi, trứng gà, hành lá cùng một ít nguyên liệu gia vị dự định làm một bát mỳ trứng cho Giản Ninh Huyên.

——————-

Dịch: Lyly Yong

Biên tập: BảoNhi

Team: Thỏ thích ăn thịt

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 02/01/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN