Xác Chết
Cứu người cần cẩn thận
Đem mì thả vào nồi nước sôi, nấu chín đến bảy, tám phần rồi vớt ra thả vào trong nước lạnh, sau đó cầm lấy một quả trứng gà… Nghĩ nghĩ, An Bộ lại lấy thêm một quả trứng nữa, lưu loát tách lòng đỏ với lòng trứng để riêng ra. Sau đó vớt mì lên để ráo nước, cho thêm chút sốt thịt băm, đổ lòng trắng trứng vào. Cho dầu vào chảo đun nóng rồi đổ hỗn hợp mì vừa rồi vào chảo, đảo đều rồi cuộn thành hình tổ chim. Mở bé lửa lại, cho phần lòng đỏ trứng gà vào giữa, đun thêm 3, 4 phút. Cuối cùng rắc thêm một chút ớt cùng hành thái nhỏ, một đĩa mì trứng xào tổ chim được hoàn thành.
Lòng đỏ trứng giữa đĩa mì tròn trĩnh, đầy đặn, một màu vàng óng. Cùng với sự tô điểm từ màu đỏ của ớt và màu xanh của hành lá, nó càng trở nên giống màu hổ phách, vừa đẹp mắt lại còn ngon miệng.
Đem đĩa mì trứng xào tổ chim bê ra bàn, An Bộ làm thêm cho Giản Ninh Huyên một cốc sữa chua ép để tăng khả năng tiêu hóa.
-Xong rồi, ngài Giản đến nếm thử xem có hợp khẩu vị của ngài hay không?
An Bộ vừa cởi tạp đề vừa gọi Giản Ninh Huyên đang ngồi trong phòng khách.
Giản Ninh Huyên ngồi trước bàn ăn, cầm lấy cái đĩa yên lặng thưởng thức.
Không biết có phải do nhiệt độ cơ thể đã giảm bớt hay không mà bữa ăn khuya đơn giản này khiến hắn được mở mang cảm nhận, hắn ăn vô cùng sung sướng. Góc cạnh trên mặt không tự giác mà nhu hòa mấy phần, khóe môi thẳng tắp cũng xuất hiện một độ cung bé nhỏ đến không thể nhìn thấy. Cả người hắn tỏa ra sự thoải mái, vui vẻ.
Mặc dù trên mặt hắn không có nhiều cảm xúc, nhưng An Bộ lại nhìn thấy được một luồng sáng hạnh phúc xuất hiện trên người hắn. Cũng không phải cô tưởng tượng mà vầng sáng thật sự đã xuất hiện.
Đôi mắt của cô khác người thường, đối với cô thì thế giới này là một thế giới không có màu sắc. Nhưng vừa rồi cô đã nhìn thấy một vệt sáng giống như màu của lòng đỏ trứng gà. Màu sắc giống như hai quả trứng vừa bị Giản Ninh Huyên ăn, hai trái trứng hóa thành linh hồn màu vàng xuất hiện ở bên cạnh hắn. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng xuất hiện tại một thế giới chỉ có hai màu xám, đen thì nó giống như đom đóm trong đêm, vô cùng chói mắt.
Nếu như vừa rồi Giản Ninh Huyên ăn tôm hùm sốt chua cay, súp lơ xào tỏi, bắp cải tím, kem li xanh, canh bí đỏ thì trên người hắn có xuất hiện màu đỏ, lục, tử, cảm hay không ta?
Nghĩ đến đây, ánh mắt An Bộ sáng rực, cô nhìn Giản Ninh Huyên giống như đang nhìn một báu vật hiếm thấy vậy.
Giản Ninh Huyên giống như cảm giác được, ngẩng đầu nhìn về phía An Bộ. Chỉ thấy người phía sau sắc mặt bình thường, không có cái gì bất thường cả.
-Làm phiền cô rồi, mì trứng xào ăn rất ngon.
Giản Ninh Huyên đánh giá đúng trọng tâm.
-Không cần khách sáo.
An Bộ nở một nụ cười tiêu chuẩn của quản gia.
-Về sau nếu cần thì cứ gọi cho tôi.
Giản Ninh Huyên cảm thấy thái độ của An Bộ không giống với lúc trước. Còn không giống ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ, có vẻ như là bớt đi mấy phần xa cách, tăng thêm một chút nhiệt tình?
An Bộ dọn dẹp bàn sạch sẽ, lễ phép hỏi:
-Không biết ngài Giản còn có chuyện gì phân phó không?
Giản Ninh Huyên nhìn đồng hồ một chút, nội tâm giằng co một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói:
-Không có, cảm ơn cô. Cô có thể về rồi.
-Được rồi, vậy tôi xin phép cáo từ.
An Bộ xoay người đi ra cửa, đang chuẩn bị đổi giày thì phát hiện Giản Ninh Huyên cũng đi theo.
Thấy An Bộ nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc, Giản Ninh Huyên giải thích:
-Đã muộn như thế này rồi, một mình cô về không an toàn. Để tôi đưa cô về nhà.
-Không cần.
An Bộ vừa đi giày vừa trả lời.
-Tôi đi xe tới đây.
Giản Ninh Huyên:
-…
Hắn thất vọng đem nửa chiếc giày đã đi vào tháo ra, vốn hắn còn định trên đường tìm hiểu thêm một chút.
Nhưng mà, hắn vẫn đi dép tiễn An Bộ xuống dưới tầng. Nhìn cô leo lên chiếc xe nhỏ rồi phóng ra khỏi tầm mắt của hắn.
Trong đêm tối, Giản Ninh Huyên chịu đựng sự nóng bức, đứng đó một hồi lâu. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn muốn cho cô nghỉ lại qua đêm. Nhưng nghĩ đến việc nam nữ khác biệt, nên cuối cùng vẫn giữ được lí trí.
Hắn khó chịu giật giật cổ áo sơ mi, lộ ra lồng ngực rắn chắc, chịu đựng cơn nóng như thiêu đốt, hắn nhanh chóng đi vào thang máy.
An Bộ về đến nhà, việc đầu tiên là chạy vào phóng tắm thay một bộ đồ rộng rãi thoải mái. Sau đó lấy một quyển nhật kí mới, viết vào: “Tháng 7 năm 2175, vô tình gặp Giản Ninh Huyên tại quán rượu Nhạc Du Nhạc Viên, kí hợp đồng làm thuê tạm thời với hắn. Người này có thể chất đặc biệt, hỏa khí dồi dào. Còn giống như có năng lực chuyển hóa màu sắc của đồ ăn vậy. Tuy nhiên khả năng này cần phải được kiểm chứng. Chờ lần sau gặp sẽ đổi các loại đồ ăn với màu sắc khác nhau thử một chút.”
Cuối cùng còn vẽ thên một đĩa mì trứng xào tổ chim, chấm một vòng xung quanh đại biểu cho ánh sáng chói lóa, còn đệm thêm một câu bên dưới: “Sắc vàng rực rỡ, vàng vàng cam cam, tôi là quả trứng gà vàng lấp lánh nhất trên đời.”
Sáng ngày hôm sau, An Bộ ngồi nhà làm quần áo cho mình, tranh thủ học thuộc quy tắc buôn bán của nước Z. Chờ cô đọc xong “Hậu quả khi đi đường tắt trong chuyện buôn bán” thì một chiếc váy được làm xong.
Tạm nghỉ ba mươi phút, An Bộ uống hai cốc nước hoa quả, sau đó thay bộ đồ thể thao đi ra ngoài.
Bình thường, nếu như không có việc phiên dịch hay những công việc khác, An Bộ sẽ chạy xe ra ngoài dạo. Vừa để nhớ đường trong thành phố, nhớ những thị xã bên trong, những cửa hàng, đồng thời kiếm xem có ai bị tử khí quấn quanh hay không, tiện tay cứu giúp.
Đi tới đi lui đưa đón mấy lượt khách, một đường cô đi không có xảy ra bất cứ chuyện gì. Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ngay tại ngã tư, An Bộ tùy ý quét mắt nhìn xung quanh, con ngươi đột nhiên co lại. Phía trước có một chiếc xe bus chạy ngang qua mặt cô, đến ngã tư rẽ về phía bên phải.
Trên xe có mấy chục hành khách đang ngồi, từng người biến mất ở bên trong luồng tử khí nồng đậm. Họ hoàn toàn không biết mình đang đi thẳng về phía tử thần.
Đèn xanh bật sáng, An Bộ không suy nghĩ nhiều, đánh tay lái, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe bus kia.
Nếu như cả xe đều phát ra tử khí, thì khả năng lớn nhất chính là sắp xảy ra một vụ tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng. Trạm dừng cuối của chiếc xe bus kia là huyện Long Thành của thành phố S, hai mươi phút sau rẽ rời khỏi nội thành, tiến vào con đường tam cấp.
Hai bên đường con đường tam cấp kia phần lớn là ruộng nương, ao hồ, xe cộ thưa thớt, cũng không phải khu vực thường xuyên xảy ra tai nạn.
An Bộ không biết nguyên nhân xảy ra tai nạn, đương nhiên cũng không có cách nào để bắt xe bus dừng lại. Chỉ còn cách là bám đuôi bọn họ rời khỏi nội thành, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn bốn phía, tùy thời lưu ý tình trạng của xe bus. Đáng tiếc lại không phát hiện chuyện bất thường nào.
Mắt thấy tử khí ngày càng đậm, An Bộ nhíu mày, quyết định lái xe vượt lên. Trước tiên cứ dừng xe lại rồi tính.
Đúng lúc này, chiếc xe bus vốn đang đi với tốc độ bình thường đột nhiên tăng tốc. Thân xe giống như bị mất kiểm soát mà lắc lư trái phải. Sau đó lao thắng về phía hồ nước.
Trong một tràng tiếng hét chói tai, chiếc xe lao lên không trung, ùm một tiếng, tạo nên một mảng bọt nước lớn. Chiếc xe lao thẳng đầu vào trong nước rồi từ từ chìm xuống.
An Bộ phanh gấp, lấy một cây búa từ hộp dụng cụ ra. Sau đó leo xuống xe, tung người nhảy vào trong hồ nước.
Trong thời tiết nóng bức, xe bus mở điều hòa, cửa xe đóng chặt, dưới sức ép của dòng nước, các hành khách rất khó để thoát ra khỏi một không gian bị bịt kín như vậy. Càng hoảng hốt thì hộ càng không biết phải giải quyết như thế nào.
Năm đó, An Bộ cũng là chết do bị kẹt trong ô tô lúc xe chìm trong nước. Cô rất hiểu cảm giác tuyệt vọng không còn đường thoát của họ bây giờ. Nhờ sự may mắn từ lần tai nạn kia mà giờ kĩ năng lặn của An Bộ có thể so với vân động viên Olympic. Bơi đến trước đầu xe bus, cô nhìn thấy hành khách đang điên cuồng cạy mở cửa sổ xe. Nhưng gương mặt lo ấu thấp thỏm trong lòng nước trở nên vô cùng méo mó.
An Bộ không để ý tới bọn họ, cô lùi tại, giơ bứa đập vào góc của một chiếc cửa sổ. Đập liên tục mấy lần cuối cùng cũng đập vỡ được cửa sổ, một lượng nước lớn ồ ạt tràn vào trong xe. Những người ở xung quanh ô cửa vỡ bị nước đẩy về phía sau. Nhưng rất nhanh bọn họ liền xông lên, chen lấn nhau nhào về phía ô cửa đã được đập vỡ kia. Kết cả là cả một đống người chen chúc nhau, không ai bơi ra được.
An Bộ cũng không để ý bọn họ, tiếp tục đập ô cửa số hai. Người bình thường có thể nín thở trong nước tối đa là 2, 3 phút. Nếu vượt qua khoảng thời gian này thì họ sẽ hôn mê vì thiếu dưỡng khí. Mà hôn mê ở trong nước đồng nghĩa với việc chết. Cho nên An Bộ không có thời gian trấn an hành khách, chỉ có thể năng cơ hội chạy thoát cho bọn họ.
Trong lúc An Bộ phá cửa sổ, cô phát hiện tái xế gục vào tay lái không nhúc nhích. Trên người không có bất kì vết thương nào, có thể là trong lúc lái xe đột nhiên phát bệnh.
Trong vòng một phút, An Bộ liên tiếp đập vỡ được ba cửa sổ. Nhưng mới chỉ có bốn năm người trốn ra được. Còn rất nhiều người trong xe lúc nay vẫn đang tranh giành nhau, không ai chịu nhường ai. Trong đó có mấy đứa bé sắp không trụ được nữa.
Đang đập chiếc cửa số thứ tư, An Bộ quả thật không nhìn nổi nữa. Lấy chân đạp vào đầu một người đàn ông trung niên đang có ý đồ chen ra ngoài, dùng sức dẫm gã vào bên trong xe. Sau đó nắm lấy cổ áo của một người khác, ném ra ngoài. Tiếp đó cô tóm người thứ hai, ai ở phía trước tóm trước, ai dám chen lên thì đá trở về. Nhờ đó mà đám người tình táo không ít, bắt đầu lần lượt trốn ra ngoài. Còn có mấy người có khả năng bơi lội tốt cùng giúp An Bộ cứu người.
Đến lúc gã đàn ông trung niên vừa bị An Bộ đá một cái cũng được An Bộ lôi ra ngoài. Ngay lúc An Bộ xoay người, gã đàn ông trung niên đột nhiên lật tay một cái, dùng mảnh kính vỡ trong tay cứa mạnh vào mặt cô một cái. Chỉ chong phút chốc da tróc thịt bong, máu tươi tuôn ra hào lẫn vào trong nước.
Thanh niên bên cạnh đang hỗ trợ cứu người nhìn thấy cảnh này, trợn to mắt, phẫn nỗ hết sức. Đẩy gã đàn ông trung niên kai qua một bên, nhanh chóng bơi đến chỗ An Bộ, túm lấy cô bơi lên bờ.
An Bộ cũng không cự tuyệt, bơi theo người thanh niên ra khỏi mặt nước.
-Đệt mợ, mi con mẹ nó còn là người à?
Sau khi lên bờ, người thanh niên nổi giận mắng gã đàn ông trung niên vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước.
-Cô ấy cứu mạng của mi, đã cứu mạng của tất cả chúng ta! Mi con mẹ nó dám lấy oán trả ơn!
Sắc mặt gã đàn ông trung niên trắng bệch, không ngừng thở dốc. Gã vô lực ngụy biện:
-Tôi, tôi không cố ý…
-Đi chết con mẹ ngươi đi, ngươi mà không cố ý!
Người thanh niên tức giận, không kìm được mà đấm gã một cái.
Những người được cứu đa số không rõ ràng sự việc cho lắm, ngồi dưới đất mờ mờ mịt mịt nhìn bọn họ. Sau đó bọn họ từ những lời mắng chửi của người thanh niên mà cũng hiểu được đại khái tình huống. Khi biết được gã đàn ông trung niên kia chỉ vì hận thù cá nhân mà dùng mảnh kính vỡ rạch mặt cô gái thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn gã.
Tiếp đó, bọn họ nhìn về phía An Bộ, kinh hãi phát hiện cô bị thương nặng. Trên mặt bị rạch một đường dài 5, 6cm, kéo dài từ trán xuống cằm. Suýt chút nữa đã đâm thủng mắt phải của cô, da thịt lộ ra, máu đỏ nhuộm ướt gần nửa khuôn mặt. Vô cùng đáng sợ. Vết thương sâu như vậy, trừ khi là đi chỉnh hình, không thì chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Đối với một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy, có một vết sẹo như thế này thì không khác gì bị hủy dung. Hơn thế nữa còn bị hủy do chính tay người được mình cứu.
An Bộ trầm mặc đi về phía xe của mình, lấy ra một chiếc khăn mặt từ trong cốp xe, cẩn thận che vết thương. Từ lúc cô bắt đầu bị thương, điểm sinh khí của cô đang không ngừng giảm xuống, điểm tử khí lại không ngừng tăng lên. Mãi đến lúc này điểm tử khí mới dần dần ngừng lại. Nhưng điểm sinh khí vẫn tiếp tục giảm xuống. Để chữa trị vết thương cần sử dụng điểm sinh khí, lượng máu trong người cô là cố định. Nếu mất một giọt thì điểm sinh khí sẽ tự động bổ sung một giọt. Vết thương trên mặt cô lúc này ước chừng cần hơn 200 điểm sinh khí mới có thể chữa khỏi hoàn toàn.
Cách đó không xa có rất người người qua đường vây xem, họ đều dùng điện thoại quay, chụp lại cảnh này, nahnh chóng đăng tải lên mạng…
————————-
Dịch: Dạ Huyết
Biên tập: BảoNhi
Team: Thỏ thích ăn thịt
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 03/01/2019
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!