Phượng Kinh Thiên - Chương 12: Bị ngăn vào điện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Phượng Kinh Thiên


Chương 12: Bị ngăn vào điện



“Vậy… vậy ý của công chúa là?” Nếu như nàng ta dám bắt ông ta nghe nàng đàn mỗi ngày thật thì ông ta sẽ cho nàng ta biết Nhân Lãnh cung này là địa bàn của ông ta. Ông ta nhường nàng ba phần chỉ vì e sợ ba phần khả năng trên người nàng mà thôi. Nếu thật sự muốn xử lý ai đó thì ông ta có vô số cách.

Nguyên Vô Ưu nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Người sống trong Nhân Lãnh cung cũng không phải ít. Thế này đi, Ngụy công công, mỗi ngày ông đều sắp xếp cử những cô gái kia đến nghe ta đánh đàn.”

Ngụy Trung không dám tin, nhìn vị Vô Ưu công chúa cả khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội này, ông ta chắc chắn nàng không bị điên, nhưng…

Ngay lúc ông ta định cất tiếng nói thì lại nghe thấy nàng thì thầm lẩm bẩm: “Thế này không được, thế này không tiện, không thể để những người này đến viện của bổn công chúa được.”

Trái tim treo lơ lửng trên cổ họng của Ngụy Trung dần dần được buông lỏng xuống…

“Thế này là được rồi, bản công chúa ngày nào cũng ra tiền viện. Ở đó không phải có rất nhiều người ở hay sao?”

Ngụy Trung lại hít ngược vào một hơi, luồng khí lạnh kia suýt chút nữa làm rụng răng của ông ta. Ông ta ngẩn người, mất một lúc lâu mới cẩn thận dè dặt hỏi: “Tiền viện mà công chúa nói đến là?”

“Đương nhiên là Thất Tâm điện rồi, ở trong đó không phải có rất nhiều người ở hay sao?” Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nói như lẽ dĩ nhiên.

***

Đêm xuống, ngọn đèn dầu trong phòng phát ra ánh sáng lờ mờ. Nguyên Vô Ưu đã ngủ từ sớm, Ngọc Thúy, Ngọc Châu ngồi trước giường vừa để ý vừa khâu giày mới cho công chúa.

Năm nay, từ khi vào mùa đông cũng mới chỉ đổ một trận tuyết, nhưng đối với họ mà nói, mùa đông năm nay dường như không còn khổ.

Một là vì quen rồi. Đã năm năm trôi qua, bọn họ đã không còn sợ hãi giá rét nữa.

Hai là vì khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Lương phi nương nương hạ sinh Thất hoàng tử, hoàng thượng ban thưởng cho toàn cung. Cung nội vụ đặc biệt mang quần áo và đồ dùng hàng ngày của công chúa tới.

Kể từ hôm đó, đãi ngộ của công chúa dường như tốt hẳn lên. Nàng không còn phải mặc những bộ đồ vải phổ biến nhất, chất lượng kém nhất giống như bọn họ nữa. Nhân Lãnh cung đưa rất nhiều vải vóc thượng hạng, áo khoác và chăn đệm thật dày đến cho công chúa. Đồ ăn được thay đổi: những món ăn hỗn tạp họ phải ăn trong suốt năm năm đột nhiên đều biến thành một món mặn, một món rau và một món canh, quan trọng nhất là chúng không còn bị trộn lẫn pha tạp với nhau nữa mà là được đặt riêng ra.

Ngọc Châu lót xong chiếc giường gỗ, lại thắp sáng thêm một ngọn đèn dầu, nương theo ánh đèn tiếp tục khâu vá chiếc áo khoác đã may xong một nửa. Ngụy công công mang đến rất nhiều vải vóc tinh xảo đẹp đẽ. Công chúa bắt đầu đi dạo, nàng phải may cho công chúa thêm hai chiếc áo khoác mới được.

Bên trong, phòng vẫn sơ sài như thế nhưng vì đã thắp lên hai ngọn đèn, hai người đang nương theo ánh đèn mà may vá thêu thùa đã trở nên ấm áp hơn.

Ngọc Thúy cúi đầu làm việc, mãi đến khi ngón tay đông cứng rồi mới dừng lại, nhẹ nhàng xoa xoa tay. Nàng ta liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc của công chúa, do dự mất một lúc lâu mới nhìn về phía Ngọc Châu đang ở trên giường gỗ, nhỏ giọng gọi: “Ngọc Châu…”

Ngọc Châu dừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi nàng có chuyện gì.

Giọng Ngọc Thúy nhỏ đến mức gần như lí nhí: “Vì sao công chúa muốn đi điện Thất Tâm để đánh đàn?” Trong đó toàn là những người phụ nữ điên loạn đã mất đi trí tuệ và năng lực bình thường, lỡ như bọn họ đụng chạm làm công chúa bị thương thì phải làm thế nào bây giờ?

Ngọc Châu không lên tiếng, bắt đầu thêu lại hoa.

Trong phòng rất yên tĩnh, một cơn gió buốt giá thổi vào khiến cửa sổ bật ra, hở ra một kẽ hở nhỏ, từng cơn từng cơn gió lạnh giá từ bên ngoài luồn thẳng vào.

Ngọc Thúy bước đến đóng chặt cửa sổ, mãi đến khi không cảm nhận được gió rét thổi vào nữa mới thì thào: “Tuyết lại rơi rồi, không biết trận tuyết này sẽ rơi mấy ngày nữa.” Mỗi năm đều phải rơi năm hoặc sáu trận tuyết thì mùa đông mới qua đi.

Ngọc Châu xoa xoa những ngón tay đã đông cứng: “Đã muộn lắm rồi, ngủ đi.”

Ngọc Thúy gật đầu, thổi tắt hai ngọn đèn. Năm năm nay, công chúa và hai người bọn họ đã quen với cuộc sống không thắp đèn vào buổi tối rồi.

Hai người đều đã nằm xuống giường gỗ, trong phòng yên tĩnh trở lại. Đợi đến khi Ngọc Thúy đã mệt mỏi buồn ngủ rồi mới nghe thấy Ngọc Châu nhỏ giọng nói: “Ngọc Thúy, bất kể công chúa có làm gì thì chúng ta cũng không được hoài nghi, không nói, cũng không hỏi.”

Ngọc Thúy chầm chậm mở to hai mắt vốn đã nhắm lại muốn ngủ. Không hoài nghi, không hỏi, không nói…

Trong bóng tối, khóe môi của Nguyên Vô Ưu đang nằm ngủ say trên giường vô ý nhếch lên một nụ cười hài lòng. Dựa vào tấm lòng trung thành này của bọn họ, nàng sẽ không biến bọn họ thành những quân cờ của mình. Đợi đến khi nàng bước ra khỏi hai cánh cửa lớn của Nhân Lãnh cung đã giam giữ cầm tù nàng, nếu bọn họ muốn, nàng sẽ cho bọn họ sống một cuộc sống nhung lụa sung sướng. Đối với nàng, đời người mới có hai mươi mấy tuổi thì mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi!

***

Đại viện tiền điện.

Ngụy công công nhìn thấy ba chủ tớ đi từ phía hành lang dài tới, sắc mặt nhìn thế nào cũng có vẻ cứng ngắc nặng nề.

“Nghĩa phụ, vị tiểu công chúa này thật sự muốn vào Thất Tâm điện đánh đàn cho đám nữ nhân điên kia nghe?”

Phúc công công vẫn có chút không dám tin. Hôm qua, nghĩa phụ trở về liền mặt ủ mày chau, hắn mới biết Vô Ưu công chúa này lại muốn vào Thất Tâm điện đánh đàn. Lúc đó, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là có phải Vô Ưu công chúa trong năm năm qua ở nơi này đã không còn tỉnh táo nữa giống với những nữ nhân điên loạn bị nhốt trong Thất Tâm điện kia rồi chăng?

Nếu không thì sao nàng lại muốn vào Thất Tâm điện? Những kẻ bị nhốt trong đó đều là nhưng kẻ điên mà người bình thường nhìn thấy đều muốn tránh thật xa.

Ngụy Trung trừng mắt giận dữ nhìn hắn, tức giận nói: “Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được? Ai biết Vô Ưu công chúa có điên hay không cơ chứ?”

Sắc mặt Phúc công công lo lắng: “Không phải chứ, Vô Ưu công chúa điên thật rồi? Vậy phải làm sao? Nghĩa phụ, vậy chúng ta có cần quay về bẩm báo với Thi công công không?”

Ngụy Trung cảm giác răng của mình bắt đầu đau, ông ta vỗ một cái thật mạnh lên đầu Phúc công công: “Ta làm sao lại thu nhận một kẻ ngốc không có đầu óc như ngươi cơ chứ?”

Bẩm báo với Thi công công? Hắn nghĩ hắn là ai, muốn gặp Thi công công là gặp được ngay sao? Muốn bẩm báo là có thể bẩm báo sao?

Hơn nữa, chuyện này chẳng có bằng chứng cũng chẳng ảnh hưởng gì, hắn làm sao có thể đi bẩm báo? Tóm lại là không thể nói với Thi công công, Vô Ưu công chúa muốn đánh đàn, nhưng bởi vì không có nhạc sư dạy nên tiếng đàn khủng bố như giết heo vậy. Sau đó, nàng muốn đàn cho đám nữ nhân điên kia rồi nói Vô Ưu công chúa điên rồi… Có cho ông ta một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám bẩm báo lại chuyện này.

Phúc công công bị đánh tuy giận nhưng lại không dám nói gì, trên mặt cười hì hì nhưng trong lòng lại mắng thầm, nếu như không phải nịnh bợ lão già này vì muốn có thể được lên làm tổng quản của lãnh cung, thì hắn sao có thể nhẫn nhục chịu đựng như vậy chứ?

Hai tiểu thái giám đi sau lưng Phúc công công chính là Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tử, hai người nhìn ba chủ tớ càng ngày càng đến gần, trong lòng vừa khẩn trương vừa lo lắng.

Khẩn trương là vì không biết Vô Ưu công chúa có còn nhớ bọn hắn hay không?  

Lo lắng là vì Vô Ưu công chúa lại muốn vào Thất Tâm điện. Trong mắt bọn họ, công chúa giống như tiên nữ hạ phàm sao lại có thể bước vào Thất Tâm điện, nơi giam giữ một đám nữ nhân điên loạn được?

Nữ nhân trong Thất Tâm điện đa phần đều là phi tần của tiên đế, cũng có hai người là phi tần của tiên đế đời trước nữa, điên cũng đã mười mấy năm, vốn không nhận ra ai hết, lỡ như bọn họ làm công chúa bị thương thì phải làm sao?

Từ khi bọn hắn bước vào Nhân Lãnh cung này, trừ lúc thấy Ngụy công công mở cửa nhốt đám nữ nhân đó với lúc mở cửa để quét dọn mỗi năm một lần, thì họ chưa từng nhìn thấy cánh cửa Thất Tâm điện này mở ra bao giờ. Các tiểu thái giám như bọn họ không dám bước vào, lúc đưa cơm đều là đưa vào trong qua một cái lỗ trên tường, tùy ý để cho những người đó điên cuồng giành giật đồ ăn như heo vậy.

“Ngụy công công.” Nguyên Vô Ưu nhìn Ngụy công công đem theo vài tiểu thái giám đứng trong viện chờ nàng, không đợi bọn họ hành lễ đã lên tiếng chào hỏi trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN