Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot - Quyển 1 chương 6: Tương lai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot


Quyển 1 chương 6: Tương lai



– AL-003, đã nấu xong rồi. Cô muốn ăn ngay không?

Dạ Sở Kỳ nghe tiếng gọi liền quay qua nhìn NR-001 đang đứng trước cửa. Hơi nghiên đầu, cô nhấc chân chạy tới. Bởi vì chưa quen cử động, kết quả là chưa chạy tới đã xuống đất. Mặc dù cơ thể robot rất linh hoạt nhưng cũng khiến cô phải thích ứng một thời gian.

NR-001 bước tới, đem Dạ Sở Kỳ đỡ dậy.

– Tôi đưa cô lên trên nhà ăn.

Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn để NR-001 mang mình đi. Đi qua đoạn hành lang chỉ sáng mập mờ ánh xanh của năng lượng trong dây dẫn, cả hai ra khỏi tầng hầm.

Căn nhà rất rộng lớn, đến mức Dạ Sở Kỳ phải há hốc mồm kinh ngạc. Phòng  khách có nối liền với hai con đường dốc xoắn ốc dẫn lên trên, cao đến mức nhìn lên chẳng thấy tầng trên cùng là nơi nào. Con đường thông xuống bếp có một dãy hành lang, bảng chữ treo trên tường liên tục nhấp nháy. Dưới đất vài cái máy móc nhỏ chạy lung tung, phía trần bám vài cái đèn nhỏ nằm yên vị, trên tường treo những bức tranh khó hiểu, và trong không gian bay vòng vèo mấy cái camera nhỏ bằng nắm tay. Nơi đây mang một loại bài trí nội thất rất khác lạ, nhưng thật sự nhìn rất đẹp mắt. Những bức tường trắng bằng chất liệu lạ trông thích mắt hơn là tường gạch ở thế kỷ cũ. Và sàn nhà trơn bóng đẹp mắt nhưng tính ma sát rất cao. Mọi thứ được bài trí đơn giản, nhưng lại không trống trải. Không có màu xanh của cây cối, nhưng lại rất dịu mắt vì những bức tranh. Ở đây hài hòa đến bất ngờ.

– Đây là ngôi nhà của tương lai sao? – Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm, kinh ngạc nhìn quanh không chớp mắt.

NR-001 đi xuống bếp. Dạ Sở Kỳ nhanh chóng chạy theo NR-001, chết sững.

Phòng bếp chỉ bằng một nửa phòng khách, nhưng bài trí lại hiện đại hơn rất nhiều. Bàn và ghế chỉ còn là những tấm ván trắng phẳng đơn điệu bay trên không trung. Bức tường trắng ở một góc có gắn một tấm bảng điều khiển, gần đó là một loạt cánh cửa nhỏ ẩn trên tường. Nhìn xuống thấp hơn một chút, nét nứt xanh làm lộ ra một vật có thể di chuyển kéo ra được. Vài cái giá gắn trên tường treo những chiếc ly thủy tinh, rất có tính thẩm mỹ. Đèn trên trần vẫn là loại máy có chân bám dính lấy tường, và mấy bức tranh cũng không ngoại lệ khó hiểu. Camera bay lung tung, không hiểu sao lại không có chút phiền phức nào. Robot nhỏ bò lung tung trên tường như những con nhện, thỉnh thoảng kêu một tiếng rơi xuống đất rồi lại trèo lên. Căn phòng đáng lý là chìm trong màu trắng tẻ nhạt với một đường thẳng xanh lam phát sáng không có chút khả năng giảm bớt sự vô sắc kia, thế nhưng lại rất sinh động.

NR-001 kéo tấm ván phẳng nhỏ phía dưới tấm ván phẳng lớn ra.

– Ngồi đi.

Đáp một tiếng, Dạ Sở Kỳ lon ton ngồi tới. NR-001 tiến về phía bảng điều khiển, làm gì đó và mở bức tường ra. Hóa ra ở đó là tủ lạnh, rõ ràng trên tường không có chút dấu vết nào thế nhưng lại có thể mở ra được. Mà bên trong hình như làm sao đó lại hơi sặc sỡ….

– Đây là rau trộn. Tôi không được phép dùng nhiệt nếu không có người theo dõi nên…..

– Tôi hiểu mà. – Dạ Sở Kỳ cười ngắt lời.

NR-001 gật đầu, đặt xuống bàn một đống hỗn tạp đầy màu sắc. Dạ Sở Kỳ trố mắt, có chút không hiểu. Hình như là lá cây cắt nhỏ ra, nhìn độ dày thì rất giống. Có lẽ là do chất tạo màu hay loại gia vị gì đó….

NR-001 gõ nhẹ bàn hai cái, trên bàn xuất hiện một cái hộp nhỏ. Bên trong hộp là muỗng, dĩa, đũa, dao,…. các loại. Dạ Sở Kỳ cầm lấy đôi đũa và bắt đầu ăn. So với việc tìm hiểu vì cái quái gì mà thứ mỏng bằng một đốt tay này có thể đưa lên một cái hộp như vậy, cô tò mò về đồ ăn hơn.

Vị cũng không tệ lắm, ít nhất là Dạ Sở Kỳ có thể đưa ra kết luận “ăn được” sau khi xử lý xong đống rau trộn. Thật ra cô khá thích nó.

– Tôi được ra ngoài chứ? – Dạ Sở Kỳ hỏi trong khi NR-001 đang dọn dẹp.

Cô tò mò phố xá nơi này lắm rồi.

– Không. – NR-001 vô cảm chặt đứt sự háo hức của Dạ Sở Kỳ. – Chủ nhân đã dặn không cho cô ra ngoài nếu không được sự cho phép. Tuy nhiên, cô có thể đi dạo trong vườn.

Dạ Sở Kỳ thầm khó chịu. Không phải cải tạo cô thành robot là để chạy nhảy hay sao? Một khu vườn thì có thể rộng bao nhiêu chứ?

Nhưng Dạ Sở Kỳ cô đã nhầm. Khu vườn còn rộng hơn khu rừng, toàn hoa thơm cỏ lạ. Mà “lạ” là theo đúng nghĩa đen của nó. Dạ Sở Kỳ kiếp trước hay mơ mộng, giàu trí tưởng tượng. Cô đã từng tưởng tượng nhiều thế giới khác nhau, nhưng cô chưa bao giờ thấy thế giới như thế này. Phải nói là nó rất đặc sắc…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN