Duyên âm
Những bức chân dung (Chương 1)
Buổi tối hôm đó tôi và Bảy đi ăn hủ tiếu gõ. Mãi đến 11 h đêm mà vẫn chưa chịu về. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau say sưa. Bao giờ cũng vậy, hễ tôi và Bảy gặp nhau là cứ như mười năm chưa được nói, chuyện trò với nhau rất tâm đầu ý hợp. Chỉ cách đó 2 tiếng đồng hồ, hai thằng còn ở khách sạn N Ng (Khách sạn này tôi phải giấu tên vì sợ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia chủ), nơi Minh , người bạn mới của tôi đang làm lễ tân. Ban đầu, chúng tôi định mua ít mồi, đến chỗ Minh làm chút “sương sương” rồi về. Nhưng ngặt nỗi, hôm đó lại có ông chủ khách sạn, mà cái ông này lại không ưa tôi và Bảy cho lắm! Thấy vậy nên thôi, tôi và Bảy về trước. Không được nhậu thì chúng tôi đi ăn cái gì đó lót dạ, rồi ngồi “tỷ tê” với nhau vài ba chuyện đời cũng vui.
Thời tiết Đà Lạt đã quá quen thuộc với những con dơi sống về đêm như chúng tôi. Thế nhưng thời điểm đang vào cuối mùa đông (gần ngày noel) nên lạnh ghê gớm! Mặc dù mặc áo ấm, mang găng tay len, mà cái lạnh vẫn đâm qua da như những mũi kim xăm vào cơ thể. Hơi thở của thằng nào cũng phả ra làn sương băng giá. Tôi và Bảy ngồi co ro, khúm rúm bên vỉa hè quán cốc. Mắt nhìn ra đường phố hoang vu trong ánh đèn vàng lợt lạt tỏa ra từ những cây cột điện. Đầu óc tôi khi đó đang ở trong trạng thái suy nghĩ mong lung. Chợt hình bóng của Minh hiện về trong trí nhớ. Tôi nhìn cậu ấy từ phía sau, mỗi bước chân xuống cầu thang, nhịp nhàng, thoăn thoắt, thoạt tiên như thể Minh đang lướt đi trong không khí, dễ dàng bay lên khi dẫm chân xuống nền nhà.
– Đang nghĩ tới em nào hả? – Chợt giọng nói trong trẻo của Bảy vang lên.
– Tào lao, làm gì có em nào mà nghĩ.
– Khà khà khà… – Bảy cười trêu tôi.
– Tớ đang nghĩ đến cậu Minh.
– Thằng Minh? Nhưng mà chuyện gì mới được?
– Tớ thấy có gì đó không ổn. Cậu để ý mà xem, gần đây ông Minh nhà mình có những biểu hiện là lạ làm sao ấy.
– Gần đây nó hay bị trầm cảm, cũng vì chuyện ông thầy.
– Ông chú Hoài thì có liên quan gì?
Tôi hỏi vậy vì như tôi thấy giữa Minh và ông thầy đang ở chung phòng trọ, sống với nhau bình thường đâu có gì mâu thuẫn. Hay vừa mới xảy ra chuyện giữa ông và Minh mà tôi không biết? Nhưng, chiều nay tôi qua phòng chở Minh lên khách sạn, thấy Minh vẫn bàn với ông thầy việc vẽ tranh đi bán vào dịp tết kia mà. Lạ nhỉ?
– Ông chú, xét về mặt nhân tướng học là kẻ nhẫn tâm, khắc bạc. Điều này lúc mới gặp tui đã nói với thằng Minh.
– Xảy ra chuyện gì rồi à?
– Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Thằng Minh từ từ cũng cảm nhận được thôi mà.
Bảy không muốn kể chi tiết sự việc cho tôi nghe nên tôi cũng tôn trọng, không gặng hỏi nữa. Tôi lại hướng cuộc trò chuyện sang lối khác, quay trở về vấn đề tôi đang định nói lúc nãy.
– Tớ thấy ông Minh gần đây tâm tính thất thường. Nếu cậu chú ý sẽ thấy đôi mắt của ổng mờ đục không có hào quang.
– Nội lực của ông Minh chưa đủ. Ổng có tài năng nhưng thiếu rèn luyện. Cái này tui cũng đã nói với ổng rồi.
Tôi hiểu Bảy đang nói đến điều gì. Ý của Bảy là Minh phải tập thêm thiền mới khai mở được công năng tiềm ẩn trong con người. Bản thân Bảy cũng tập thiền nên muốn hướng người khác có duyên nên tu tập sẽ tốt cho bản thân họ.
– Ông Minh đang bị người âm theo.
Tôi khẳng định với Bảy, rồi sau đó kể cho Bảy nghe về những dấu hiệu tôi tìm thấy được khi quan sát Minh. Những dấu hiệu gần như chắc chắn của một người bị mắc duyên âm. Nghe xong, Bảy nói với tôi bằng âm giọng run run:
– Cậu nhắc tớ mới nhớ, đúng là dáng đi của ông Minh giống… giống như một con ma. Thể như đi hỏng trên mặt đất.
– Có một thứ nữa mà cậu chưa biết đâu. Nhìn thấy nó thôi là tui rùng mình. Mới nhắc da gà đã nổi lên rồi nè. – Tôi xắn tay áo lên chứng minh cho Bảy là tôi không hề nói cuội nửa lời.
– Thứ gì vậy bạn?
Tôi bắt đầu nhớ lại đêm hôm đó…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!