Duyên âm - Những bức chân dung (Chương 6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Duyên âm


Những bức chân dung (Chương 6)


11 h trưa ngày hôm sau.

Từ quán cà phê Phương Yến tôi chạy thẳng đến chỗ làm của Minh và Bảy. Cần giải thích thêm. Như tôi đã kể ở những chương trước. Công việc của Minh là lễ tân khách sạn. Nhưng chỉ làm vào ban đêm. Ban ngày Minh phải làm thêm công việc khác để kiếm thêm thu nhập. Với mức lương ba triệu một tháng dành cho nhân viên lễ tân khách sạn là quá “bèo bọt”. Tất cả chi phí thuê phòng trọ, ăn, mặc, điện, nước… Minh có thể dành dụm, chi tiêu tiết kiệm mà trang trải được. Nhưng để dư giả và xây dựng một gia đình ấm no là chưa đủ. Minh có những ý tưởng kinh doanh để thực hiện. Có những món nợ phải trả, nên buộc cậu ấy phải “cày” để kiếm thêm kinh phí. Nhưng quan trọng hơn, Minh là người có tính ưa giúp đỡ bạn bè. Cuộc sống mưu sinh đã rèn dũa con người Minh thành một thành kiếm báu. Cậu ấy đa tài nên làm được rất nhiều việc. Từ sửa điện, xây dựng, buôn bán, đến hàn sắt, phụ hồ… không gì là Minh không biết. Minh có một đức tính hiếm hoi, là làm gì cũng tận tâm, tận lực. Làm cho mình cũng như làm cho người đều như vậy. Ấy vậy mà sự nghiệp của Minh vãn dậm chân tại chỗ. Làm khách sạn N Ng được ba năm rồi mà vẫn chưa được tăng lương. Dành dụm được một số vốn ra đầu tư phòng trà thì bị “chơi đểu” – như cách Minh nói – thì tiền mất tật mang. Hiện tại Minh còn một “gánh nặng” là ông thầy – chú Hoài. Ban đầu, tôi không hiểu tại sao Minh lại gọi ông “họa sĩ” đó là thầy, rồi đem ông ấy về phòng nuôi dưỡng, cung phụng như cha mình. Tôi nghe mấy đứa bạn chơi với Minh nói: “Thằng Minh lo cho ông thầy từng điếu thuốc, từng ly cà phê. Ông thấy chỉ ở nhà ngồi chơi xơi nước. Cơm dâng tận miệng. Khi túng thiếu Minh còn phát tiền cho tiêu sài. Tôi đã mấy lần vào phòng trọ Minh ăn cơm. Thấy đa phần nói cũng đúng. Tôi có hỏi lý do. Minh chỉ trả lời: “Vì tui thấy ông thầy tội. Sống cô độc không nơi nương tựa.”

Tạm bỏ qua chuyện ông thầy. Nói đến công việc của Minh đang làm vào ban ngày. Đây chỉ là công việc thời vụ. Bảy nhận được nó qua mối quan hệ của mình rồi rủ theo Minh cùng tham gia. Chú Đạt là một họa sĩ theo trường phái trừu tượng. Là người đã lớn tuổi như cha chú chúng tôi. Chú Đạt tướng cao, gầy, để tóc dài. Chú Đạt ngoài công việc chính là họa sĩ còn có nghề tay trái lá thiết kế, sửa chữa, trang trí… quán ăn, quán cà phê. Chú Đạt khi đó nhận được hợp đồng sửa chữa một quán điểm tâm ở đường Nguyễn Du. Công việc leo trèo nhiều, cần những người thợ có sức khỏe và tháo vác. Cũng từ mối quan hệ của mình chú Đạt tuyển được ba bạn trẻ là Bảy, Minh và Tuyền. Họ đã làm ở đó được mấy ngày rồi tôi mới biết.

Lúc tôi qua đến nơi, Minh và Bảy vừa xong việc. Hai thằng ngồi nói chuyện với nhau trước cửa quán. Từ xa tôi chỉ nghe loáng thoáng nội dung câu chuyện Bảy và Minh đang nói. Đến gần mới biết rõ. Thì ra, Bảy đã đem tất cả mọi chuyện tối hôm qua kể hết cho Minh nghe. Giọng nói sang sảng của Bảy đi thẳng vào tai tôi:

– Đây, có ông Khánh đây! Không tin thì ông cứ hỏi. Cả tui và ông Khánh đều thấy, chỉ có ông là không biết gì thôi.

Mọi kế hoạch đã bàn định với nhau phút chốc tiêu tan. Tôi nhìn Bảy với đôi mắt khó hiểu. Bảy liền giải thích:

– Đáng ra tui không nói, nhưng ông cứ nghe ông Minh kể đi! Tôi thấy nên nói thẳng cho ổng biết. Người thắt nút phải là người mở nút. Ông Minh, ông kể đi! Đêm hôm qua ông đã thấy những gì?

Tôi lướt qua gương mặt đang lo lắng của Minh. “Cậu ấy cũng tin vào chuyện này?” Tôi nói trong bụng.

Minh bắt đầu kể lại sự việc:

– Tôi cũng không hiểu nữa. Ban đầu, tôi nghĩ do mấy ông chê tui vẽ xấu nên tui đem đốt quách đi. Ai dè sáng nay ông Bảy lại nói khác.

Bảy nói xem vào:

– Ây… Khác gì mà khác… Bức hình sờ sờ ra đó rồi. Ông không cảm nhận được âm khí tỏa ra từ nó à? Ông bị theo nên chẳng nhận thấy đâu.

Minh ngồi co hai chân trên thềm nhà, kể tiếp cho chúng tôi nghe những hiện tượng kì lạ mà cậu ấy đã bắt gặp trong khách sạn N Ng.

– Có những điều này kì lạ lắm! Tui kể cho mấy ông nghe, như tôi cảm nhận thì khách sạn chỗ tui có một người vô hình. Vì sao? Lúc tui nằm ngủ thường nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang, bước chân đó đi lại chỗ có khay nước trà. Có tiếng gõ “tách” “tách” “tách” lên mặt bàn. Đó chính xác là tiếng đầu ngón tay. Tôi còn nghe được cả tiếng nước chảy rách rách như tiếng người ta rót nước vào ly trà. Đã nhiều lần như vậy tui rón rén đứng lên bật đèn nhưng quái lạ! Không có ai, khay trà thì vẫn nằm yên vị trí.

Bảy lên tiếng:

– Cậu làm tui nổi hết da gà rồi nè.

Tôi vẫn tập trung lắng nghe Minh kể chuyện. Giọng cậu ấy trầm lại:

– Còn điều nữa, tui thấy trong người lúc nào cũng mệt mỏi khi nằm ở khách sạn. Đau đầu bưng bưng, tai thì lùng bùng rất khó chịu.

– Cậu thường thức dậy ba giờ sáng đúng không? – Tôi nói chen vào.

Minh ngước mặt nhìn tôi, tia mắt đỏ lừ.

Bảy liền nói:

– Minh, Minh, cậu nhìn tui nè.

Minh quay sang Bảy, cười nói:

– Tui có gì đâu.

Bảy khẳng định:

– Lúc nãy không phải là cậu. Cậu ra ngoài chỗ nắng ngồi đi! Tránh âm khí nhiễm vào người.

Minh định cải, nhưng trước sự cương quyết của Bảy. Minh cũng xích ra chỗ có ánh nắng ngồi.

Tôi nhắc lại câu hỏi lúc nãy:

– Cậu mở mắt thường vào lúc ba giờ?

Minh gật đầu:

– Uhm, sao cậu biết?

Tôi nói cho cậu ấy hiểu:

– Đó là thời khắc giao hòa của âm dương. Giờ đó giao cảm hoạt động mạnh nhất.

Minh lặng căm suy nghĩ. Chưa đầy phút sau lại kể tiếp:

– Tui cũng thấy lạ lắm! Gần đây tui hay thấy đói. Buổi tối ăn rất nhiều nhưng mới sáng ra là đói thẳng ruột. Có khi đang nằm đói cồn cào phải thức dậy kiếm gì đó cho vào bụng.

Bảy bấy giờ, mới lại lên tiếng:

– Ông kể cho ông Khánh nghe về chuyện ông gặp phải tối hôm qua đi! Đáng lý, tui và ông Khánh định im lặng dẫn ông xuống chùa Pháp Hoa mới cho ông biết. Nhưng nghê ông kể về những thứ ông thấy được đêm qua, tui quyết định nói thẳng với ông luôn.

Tôi tò mò, hỏi Minh:

– Ông đã nhìn thấy gì vậy?

Minh trả lời:

– Đêm qua tu gặp phải một cơn ác mộng, người chết hàng loạt. Một vụ tai nạn giao thông đã xảy ra trước cửa khách sạn. Chiếc xe tải lao thẳng từ trên xuống, bỗng nhiên cô gái mặc áo dài trắng từ đâu lao ra, đứng dang hai tay cảng chiếc xe đó lại. Thế là…

Tôi hồi hộp chờ đợi Minh kể tiếp. Nhưng cậu ấy không nói gì nữa. Thấy vậy tôi mới hỏi:

– Rồi sao nữa?

Minh lắc đầu, nói:

– Cảnh tượng ghê rợn, máu me, tui không dám diễn tả lại.

Tôi thấy Bảy rùng người lên. Bản thân tôi cũng ớn lạnh không kém. Giấc mơ đó báo một điềm gì đó chăng? Sự việc lại càng thêm ly lỳ khi nghe đến đó, Bảy đột nhiên nói:

– Đêm qua… thực sự đêm qua… người con gái đó đã về tìm tôi. Tôi cũng nằm mộng thấy mình đang lái xe, bỗng nhiên…

Không gian chung quanh chợt yên tĩnh lạ lùng. Tôi ngước nhìn đồng hồ treo tường thấy đúng 12 giờ trưa (giờ ngọ). Có cơn gió thổi qua chỗ chúng tôi đang ngồi. Không riêng gì tôi, cả ba đứa bọn tôi đều cảm nhận được, có một ai đó đang ngồi xen kẽ trong ba chúng tôi.

“Quéc” “quéc” “quéc” Tiếng kêu làm chúng tôi phải giật mình ngước nhìn lên ngọn cây khuynh diệp đối diện quán điểm tâm. Một con chim đen đúa chẳng biết là giống gì? Nó kêu inh ỏi một hồi rồi đập cánh bay mất hút.

Ba thằng nhìn nhau, mặt mày xám ngoét.

Hồi sau Bảy mới kể tiếp giấc mộng đêm qua của cậu ấy:

– Đột nhiên, một người con gái mặc áo dài trắng ôm lấy tui từ phía sau, ghì chặt hai tay lái của tui. Tui cố vùng thoát ra nhưng cổ mạnh ghê gớm. Tay cô ta lạnh buốt xương da. Ôi! Ghê lắm!

Tôi và Minh ngồi cứng đờ, tưởng như sự việc đêm hôm qua Bảy đã nếm phải nhập vào chúng tôi.

– Bạn kể tiếp đi! – Tôi nuốt nước miếng.

Bảy tiếp tục kể tiếp:

– Lúc đó tui đánh lại chứ sao. Tui không chọc ai thì thôi chớ đụng tới tui. “Kính nhi viễn chi”, tui đã nhường mà không chịu còn làm tới thì có miếu tui cũng đập.

Bảy nói lớn, dũng khí từ đâu tăng lên ngùn ngụt. Tôi nghĩ là từ cái chất của Bảy tạo ra. Bổn mạng cậu ấy cương dương, ngoài đời Bảy lại là thầy dạy võ, nên sự can đảm còn hơn chúng tôi một bậc? Điều lạ là đôi lúc tôi lại cảm nhận được Bẩy rất tin, và kiêng dè những chuyện đụng chạm đến quỷ thần. Cũng còn nhiều thứ khó hiểu về cậu ấy.

– Hai bạn vào tháo dùm tôi mấy sợi dây điện.

Một giọng nói bất thình lình đến từ phía sau chúng tôi. Một thân hình cao lều khều, khô cằn như thân tre tiến lại. Cặp mắt kính và mái tóc đó thì không lẫn đi đâu được, đó là chú Đạt. Theo sau chú Đạt là Tuyền – một thanh niên cao ráo, ra dáng chững chạc. Tuyền đã có vợ, làm bên buôn bán đông trùng hạ thảo. Tuyền quen biết chú Đạt, và bởi chú Đạt nhờ nên mới đi làm giúp chú.

Bảy đứng lên nói: “Dạ để con chú” Bảy dành luôn những phần việc leo trèo không để Minh và Tuyền làm.

Minh quay sang tôi nói:

– Ông Khánh đứng đợi chút xíu nghe! Làm xong cái này rồi tụi mình đi kiếm gì ăn trưa, sau đó xuống chùa Pháp Hoa luôn.

– Uhm!

Tôi đứng nhìn hai thằng bạn làm việc. Đứa nào cũng “chân lấm tay bùn”. Nhìn lại trong đám thấy mình là thằng “sướng” nhất. Sáng ngủ dậy muộn, đi ăn sáng, uống cà phê, đánh cờ tướng. Bản thân tôi lại không lấy đó làm đắc ý, mà nhiều khi còn thấy mặc cảm. “Không lẽ mình bất tài vô dụng đến vậy?” Không biết nói sao đây, nhưng hễ tôi mà đụng vào thứ gì là như con “hậu đậu”, chậm chạp lề mề và còn thêm một đặc tính nữa là… lười biếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN