Duyên âm
Những bức chân dung (Chương 5)
Tôi bám dọc theo bờ Hồ Xuân Hương với tốc độ chậm như rùa bò. Lúc này tôi không có tâm trạng đâu mà thức thức cái đẹp về đêm của thành phố. Bỏ qua những ánh đèn vàng lấp lánh phản chiếu qua mắt hồ trong buốt. Gió hiu hiu thổi qua những tấm rèm liễu rũ. Trời lạnh như dao cắt vào da thịt. Mưa từng hạt lấm tấm xuyên qua ánh đèn đường. Mưa rác vào mặt tôi. Một cơn lạnh chạy dọc xương sống. Tóc mai và tóc gáy sởn lên. “Hình như có ai đó đang ngồi sau xe của mình” Bỗng nhiên tôi có một suy nghĩ lạ đời như vậy. Nhưng cảm nhận thì không thể khác được.
Tôi cho xe chạy nhanh hơn một chút nữa. Đến gần siêu thị Big C thì cơn lạnh giản đi một chút. Tôi ngoái đầu nhìn lại nhiều hơn. Nhìn kỹ xem trong đám đèn xe máy có chiếc nào của thằng bạn tôi không…
“Vù u u u”
Một chiếc taxi xượt qua người tôi. “Ui! Mẹ ơi!” Xém nữa thì chiếc taxi đó đã đâm vào người tôi. Vừa lúc có chiếc xe máy cùng chiều vọt lên.
– Cậu làm cái quái gì mà lâu vậy?
Tôi quay sang hỏi Bảy. Vừa trôn thấy cậu ấy tôi đã mừng quýnh. Bảy chạy xe bằng một tay, còn tay kia đút túi quần cho đỡ lạnh. Đi song song như vậy rất nguy hiểm. Tôi ép sát lề, chừa ra một khoảng trống cho Bảy. Cậu ấy quay sang tôi, nói:
– Bây giờ tui vẫn còn ớn lạnh. Cái bức hình đó ghê chưa từng thấy.
– Cậu thấy tui nói có sai không?
Bảy im lặng không nói gì. Tôi cũng tập trung chạy xe. Về đến ngã tư Phan Chu Trinh thì bảy ra hiệu cho tôi dừng lại. Tấp xe vào bên đường rồi nói chuyện.
Bảy nói trước:
– Cậu có biết thầy nào cao tay ấn không? Tình hình này phải chữa không thằng Minh hỏng mất.
Tôi gật đầu, nói:
– Có sư ni chùa Pháp Hoa giúp được việc này.
– Bây giờ phải làm sao đây?
Tôi đưa ra một ý:
– Chắc mình phải dùng kế điệu hổ ly sơn. Ngày mai đi làm cậu bàn với ông Minh. Làm sao phải đưa ổng đến được chùa Pháp Hoa. Nói là đến chùa để chơi thôi, đừng nên cho ổng biết được ý định của tụi mình. Đến đó tui sẽ nhờ sư làm phép gở cho ổng. Phải xuất kỳ bất ý mới mong gạo nấu thành cơm được ông Bảy à!
Bảy gật đầu đồng ý,nói:
– Uhm! Nhờ cậu giúp cho. Tui thấy thằng Minh nặng lắm rồi. Bức hình khi nãy là một con ma. Tôi kêu cậu Minh đốt nó đi là để nó không theo ám cậu Minh nữa. Lúc đó tui đã khấn trong lòng: “Cô đừng theo bạn tui nữa. Làm vậy gieo thêm nghiệp chứ được gì đâu.” Còn lúc cậu Minh đốt nó đi, nhìn nét mặt và ánh mắt cậu ấy thật dị hoặc. Chắc chắn là cái vong nữ đó đã nhập vào cậu ấy.
Tôi tò mò hỏi:
– Còn lúc ra về cậu chạy lên làm gì vậy?
Bảy trả lời luôn:
– Tôi định lên nói với ông Minh mấy lời. Nhưng lên tới nơi đã thấy ổng làm hành động khiến tôi phải bất ngờ.
Tôi nôn nóng, hỏi:
– Hành động gì vậy???
Trời đã về đêm. Những hạt mưa lại đong thêm sức nặng. Cái lạnh xấu xé tất cả những gì còn xót lại trên đường phố. Đèn đã mờ đi sau những cánh rừng hun hút sương giăng. Trên bầu trời không có được một ngôi sao chiếu sáng. Chỉ nghe được tiếng thổi vi vu của gió. Tôi và bảy đứng bên vỉa hè như hai cô hồn dã quỷ. Người đi đường nhát trông thấy chắc cũng sợ chúng tôi. Câu chuyện vẫn tiếp tục sau giọng nói quen thuộc của Bảy:
– Lúc tui chạy lên thì thấy ông Minh bật quẹt đốt thêm một bức chân dung nữa.
Tôi kinh ngạc, thốt lên:
– Sao kia??? Còn một bức nữa à!
Bảy gật đầu, nói:
– Uhm. Cậu ấy giấu mà mình không biết.
Tôi đấm bàn tay phải vào lòng bàn tay trái, nói:
– Thôi chết rồi. Vậy là cậu ấy còn nhiều bức nữa. Tình hình nặng lắm rồi.
– Cho nên phải làm gấp! –Sáng mai cậu tranh thủ qua chùa Pháp Hoa tìm gặp sư. Nói rõ sự tình cho sư hiểu. Đến trưa tôi sẽ dẫn thằng Minh qua.
– Được rồi. Cứ thống nhất vậy đi. À! Phải rồi… – Tôi bỗng nhớ ra một chuyện phải kẻ cho Bảy nghe.
Bảy nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi. Tôi nói tiếp:
– Mấy đêm trước tui có gặp giấc mộng lạ lắm! Tui thấy thành phố chìm trong biển nước, những con cá heo bị mắc cạn. Sau đó tui dắt theo một cô gái vào con hẻm. Ở đó có ông thầy coi tướng và những đứa trẻ con. Ổng xem cho cô gái xong thì xem cho tui. Một luồng điện chạy vào ấn đường của tui và… Một bức tranh lớn in trên bức tường hiện ra. Tui nhìn thấy dòng họ Dương gia tướng đời Tống đang chiến đấu oanh liệt giữa sa trường, những cây thương và hàng vạn mũi tên găm vào chiến bào. Bên kia là hình ảnh bà Trưng Trắc, Trưng Nhị đang khói lửa kinh thành. Dưới bàn long tượng xác giặc nằm ngổn ngang. Nghĩa quân của ta chiến đấu rất anh dũng kiên cường. Lúc tỉnh dậy tui thấy bàng hoàng. Tui tin đó là mộng báo điềm gì đây? Nhưng năng lực hiện tại của tui chưa thấu triệt được.
Nghe xong Bảy giải mộng giúp tôi:
– Cá heo tượng trưng cho người trí thức, bậc hào kiệt. Cá heo mắc cạn tức vận nước lâm nạn. Giặc sẽ tràn vào từ biển nhấn chìm thành phố. Còn cậu nhìn thấy hai Bà Trưng, có lẽ đó là thiên mệnh. Người anh hùng dân tộc tiếp theo rất có thể là một nữ trung hào kiệt, mang trong mình sứ mệnh cứu quốc an dân.
Tôi thêu thêm hoa vào bức tranh giải mộng của Bảy:
– Nếu một người nam – âm mạng – thì cũng ứng với quẻ này.
– Uhm.
Tôi nói thêm:
– Tui chỉ mong là năm nay thế giới không phải bị sóng thần.
– Thôi cũng khuya rồi. Về nghỉ, mai còn đi làm. Cứ như vậy nghe cậu Khánh! – Bảy nói.
– Uhm. Mai gặp lại.
Chúng tôi đứng nói chuyện bên vỉa hè gần tiếng đồng hồ. Hai thằng leo lên xe chạy đến bùng binh thì mỗi thằng đi về một hướng. Câu chuyện tâm linh tôi kể cho bạn nghe còn rất nhiều tình tiết ly kỳ. Khi đặt bút viết một quyển sách, tôi luôn tự hỏi mình: “Tôi có đang làm mất thời gian của bạn đọc không?” Khi tôi trả lời “có” thì lúc đó tôi biết mình không nên viết nữa. Khi tôi trả lời “không” tức là tôi đang đi đúng hướng. Thật thà mà nói, những gì bạn đang đọc không hề vô nghĩa và tốn thời gian vô ích. Quyển sách này xứng đáng để bạn đầu từ công sức.
[Bạn có thể truy cập trang cá nhân của tác giả: https://www.facebook.com/khanhtaitu87. Để cập nhật chương truyện mới nhất.]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!