Duyên âm - Những bức chân dung (Chương 4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Duyên âm


Những bức chân dung (Chương 4)


Ngay tối hôm sau ngày tôi và Bảy bàn chuyện với nhau chỗ quán hủ tiếu. Tôi đã dẫn cậu ấy lên khách sạn chỗ Minh đang làm. Mượn cớ là lên uống với Minh vài ly rượu, nhưng thực chất là để Bảy được tận mắt chứng kiến những gì tôi đã nhìn thấy.

Chúng tôi uống rượu và nói dỡn với nhau vài chuyện linh tinh. Tôi tính đợi đến thời điểm chín mùi sẽ nói Minh đem bức chân dung ra cho Bảy xem. Nhưng người tính không bằng trời tính. Rượu uống vừa được vài ly tôi đã quay sang bảo Minh:

– Ông vào lấy bức tranh bữa trước ra cho ông Bảy coi!

Minh liền cười nói:

– Bức đó hả? Tui chỉ vẻ chơi thôi mà.

Bảy nói ngay vào:

– Đâu? Đâu? Lấy ra tui xem thử.

Minh cũng thấy lạ, nhưng không hỏi thêm gì mà đi lấy bức chân dung.

Mấy giây sau Minh quay lại với bức vẽ đưa cho Bảy. Đó chính xác là bức tôi đã thấy cách đó vài ngày. Lần này tôi chỉ nhìn lướt qua là quay mặt đi chỗ khác. Còn Bảy thì…

– Cậu Minh, cậu có thể làm điều này giúp tôi không? – Bảy nói, giọng điệu cậu ấy trầm xuống.

Minh ngạc nhiên nhìn Bảy nói:

– Giúp gì?

Bảy nói thẳng vào vấn đề luôn:

– Ông đối ngay thứ đó cho tui.

Tôi còn tưởng sau câu nói đó minh sẽ có biểu hiện khó hiểu, và hỏi Bảy lý do tại sao? Vì ngay cả tôi cũng bị bất ngờ khi nghe Bảy nói vậy. Nhưng tôi rất kinh ngạc khi Minh lập tức đứng lên đi lấy cái bật lửa. Đốt ngay bức họa trước mặt chúng tôi. Hành động của Minh và âm khí phản chiếu trên gương mặt cậu ấy khiến chúng tôi rùng mình. Nổi hết da gà.

Bức chân dung cháy phừng phựt trong ánh lửa xanh ma mị. Những lọn khói cuộn lên uốn éo như hình thù con rắn. Lửa bén đến mái tóc, trang phục, rồi khuông mặt và… đến đôi mắt thì dừng lại.

Tôi đứng lên theo phản xạ với cái mũ bảo hiểm đằng sau ghế. Kéo theo Bảy, miệng nói:

– Mình đi thôi cậu!

Khi đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ. Lập tức rời khỏi khách sạn càng nhanh càng tốt. Nhưng chúng tôi định rời đi thì Minh lên tiếng:

– Hai ông bị làm sao vậy? Tui chẳng hiểu gì hết???

Bảy thay lời tôi, nói:

– Có những thứ không thuộc về mình thì đừng nên vương vấn cậu Minh à! Thôi, thế là từ nay cậu yên ổn rồi. Đốt đi là xong.

Bảy nói vậy là để tự trấn an mình. Tôi biết Bảy đang rất bất an. Còn ánh mắt Minh lúc đốt bức vẽ là của hai người khác nhau. “Thôi, không còn nghi ngờ gì nữa.”

Tôi đi xuống lấy xe, Bảy cũng đi theo. Nhưng bỗng nhiên…

Bảy quay trở lại. Chạy lên cầu thang. Hoảng quá tôi mới gọi lại:

– Cậu đi đâu đó???

Bảy vừa chạy vừa nói:

– Để tui dặn ông Minh cái này đã…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN