Duyên âm
Những bức chân dung (Chương 7)
– Tui nghĩ bọn mình nên ăn chay. Ghé vào quán tạp hóa mua hộp bánh vào chùa ăn luôn.
Cả tôi và Bảy đều gật đầu đồng ý. “Vậy cũng được”.
Chúng tôi mua một hộp bánh custas, đi hết chặng đường năm cây số đến chùa Pháp Hoa. Chùa nằm dưới chân một ngọn đồi. Từ cổng chùa vào, bên tay phải có tượng thờ Quan Thế Âm bồ tát, hướng nhìn về dãy Langbian hùng vĩ. Mở ra trước mắt chúng tôi là trùng trùng non nước, những mái nhà lồng, những thửa vườn bậc thang và những căn nhà núp trong những rừng cây, mọc trên những sườn đồi. Đà Lạt đẹp như một nàng tiểu thơ đài các. Nét Đà Lạt thanh mảnh dịu dàng, hồn Đà Lạt trữ tình thơ mộng. Tôi tạm quên đi Đà Lạt của những câu chuyện tâm linh huyền bí. Đà Lạt khoát trên mình màu mây u ám, khí trời lạnh lẽo, bóng đêm và những oan hồn…
– Tụi mình đến tượng Quan Thế Âm làm lễ đi!
Tôi nói, và kéo cả bọn cùng đi. Chúng tôi bỏ dép và hành trang – là một cái cặp xách ở ngoài. Chúng tôi đứng dưới đài trang chắp tay cầu nguyện rồi thắp nhang. Không biết hai lão kia khấn gì? Riêng tôi khấn cho Minh được tai qua nạn khỏi.
Lễ xong chúng tôi đi ra sau chùa tìm sư. Chúng tôi vào mà không thấy ai cả. Bên ngoài chỉ có mấy ông thợ xây đang làm việc. Chùa Pháp hoa đang thời gian trùng tung, xây mới.
“Gừ… ừ ừ ừ”
– Tiếng gì vậy? – Tôi hỏi.
Hai thằng bạn nhìn quanh, cả tôi cũng vậy. Bỗng…
Một con chó mực xù to khủng khiếp lao ra sủa inh ỏi. “Gâu” “gâu” “gâu”…
– Mấy ông tránh ra để tui.
Cái lão Minh liều mạng dám đi tới chỗ con chó. Tôi tưởng ổng lao tới cho nó một bài học làm tôi hết hồn. Nào ngờ ổng tới để vuốt lên đầu nó. Con chó thấy ổng tới thì bước lùi gầm gừ trong mỏm. Tôi cảnh báo:
– Ông Minh, ông làm gì vậy? Mặc kệ nó đi! Mình ra ngoài thôi! Đi! – Tôi hối thúc.
Tôi muốn nhanh chóng kéo “hai lão thánh” ra khỏi chỗ đó.
Ba thằng quành ra ngoài, đi tìm một chỗ ngồi ăn bánh. Nhưng kiếm mãi chẳng thấy chỗ nào hợp lý. Đang loay hoay thì một giọng nói nhu mì đến từ phía sau:
– Các chú có việc gì không?
Chúng tôi quay lui thấy một sư ni. Ba đứa vội cúi đầu chắp tay chào sư.
– Dạ tụi con đến đây có việc thưa sư! – Tôi đại diện trình với sư.
– Mấy chú đi thắp nhang phải không?
Sư nói vậy, có lẽ sư nhìn thấy Minh đang cầm một hộp bánh trên tay. Cả bọn ấp úng không biết phải bắt đầu như thế nào. Đang khó nói thì Bảy ra hiệu cho Minh:
– Cậu Minh, cậu vào thắp nhang đi!
Minh nghe theo, mang hộp bánh vào bảo tháp thắp nhang. Đến khi Minh ra chúng tôi mới kể lại hết sự tình cho sư nghe. Tôi nói với sư:
– Xin sư giúp cho bạn con.
Nghe xong, sư từ tốn nói:
– Sư ở đây chỉ biết ăn chay niệm Phật chứ đâu biết chữa mấy đường đó.
– Dạ, tại con nghe một số người nói… có mấy người bị vương từng đến chùa Pháp Hoa để gở.
Sư cười, giải thích cho tôi hiểu:
– Đúng là người ta có đưa đến đây. Nhưng sư chỉ đường giúp cho họ thôi. Sư có biết một ông thầy chuyên về đường âm, ổng là nhà ngoại cảm, người ta gọi ổng là thầy Thịnh, nhà ổng ở Đức Trọng. Người này chữa bệnh không lấy tiền, giúp người giúp đời mà không cầu báo.
Tôi thấy một tia hy vọng lóe lên, tôi liền hỏi sư:
Sư có biết địa chỉ nhà Thầy Thịnh không ạ? Tụi con cần gặp thầy để chữa cho bạn Minh.
Sư gật đầu nói:
– Mấy chú vào trong ngồi chờ, để sư gọi cho cô Phật tử này, cô ấy biết địa chỉ nhà thầy Thịnh.
Nói xong, sư gọi điện bảo cô Phật tử nọ đến chùa, nói có người cần sự giúp đỡ. Bọn chúng tôi theo sư vào lại căn phòng lúc nãy có con chó mực. Nhưng lần này con chó không sủa nữa. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi uống trà và nghe sư kể về những “giai thoại” của thầy Thịnh. Sư kể rằng:
– Ông thầy này trước kia bị bệnh nặng chết đi sống lại. Được bề trên độ, nên thông đường âm dương. Ở Đức Trọng có lan truyền một câu chuyện… Có nhà nọ, chồng thường say xỉn hay đánh vợ. Một hôm ông chồng đi nhậu mãi không thấy về. Mấy ngày sau cũng biệt vô âm tín. Bà vợ đi báo công an là ông chồng bị mất tích. Sự việc đó kéo dài một thời gian… Người nhà bên chồng bà vợ mới đến gặp thầy Thịnh nhờ thầy dùng năng lực ngoại cảm tìm giúp. Thầy cho biết ông chồng bà này bị giấu dưới một hố ga trong vườn nhà. Người nhà về bới cái hố ga lên thì tìm được xác ổng. Họ trình báo với công an, lúc này bà vợ lại tố ngược là thầy Thịnh đã giết chồng bà rồi giấu xác, vì chỉ có hung thủ mới biết rõ như vậy. Công an vào cuộc, giữ thầy Thịnh ba ngày để điều tra. Bị đẩy vào thế cùng, thầy Thịnh đành tả lại ngọn ngành sự việc cho bên phía công an. Lực lượng điều tra phá án nhanh chóng tìm ra hung thủ. Thật bất ngờ, đó lại là bà vợ. Hôm đó, ông này say về lại đánh bà, uất quá! Bà đợi lúc ổng ngủ thì sát hại, sau đó chặt xác ra làm nhiều khúc giấu dưới hố ga sau vườn.
Ba đứa tôi ngồi lặng nghe câu chuyện ly kỳ. Nếu đúng như thế thì Minh có nhiều cơ hội được cứu rồi. Dù sao thầy Thịnh cũng là nhà ngoại cảm có uy tín. Nếu sư đã tin tưởng như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Chúng tôi ngồi nghe sư kể chuyện. Được mười phút thì có tiếng xe dừng lại bên ngoài. Một người đội nón tranh mang bộ đồ lam bước vào. Chị ấy chào sư rồi quay sang nhìn chúng tôi.
Sư liền nói:
– Mấy chú này cần gặp thầy Thịnh để gỡ về đường âm. Con coi chỉ hướng cho mấy chú giúp sư.
Chị ấy chắp tay vâng lời sư. Chỉ dẫn cho chúng tôi rất tận tình chu đáo. Chị ấy còn vẽ cả bản đồ, cho chúng tôi số điện thoại của thầy Thịnh. Chúng tôi không biết nói gì hơn nữa ngoài tấm lòng biết ơn sư và chị Phật tử có tấm lòng bồ tát.
– Thôi, các chú tranh thủ mà đi cho kịp giờ. – Sư nói, giọng sư nhu hòa hiền mục.
Ba đứa chúng tôi đứng lên chắp tay cúi đầu chào sư. Và cám ơn chị Phật tử tốt bụng.
Ba chàng lính ngự lâm bước ra khỏi chùa. “Lên ngựa” thẳng tiến xuống đèo, tìm thầy cứu bạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!