Thám Tử Kỳ Duyên - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Thám Tử Kỳ Duyên


Chương 2


Em giật tỉnh, thấy mình đang nằm úp mặt trên bàn phím.

Cảm giác bàng hoàng, mồ hôi lấm tấm trên trán, kèm theo nhịp tim đập hồi hộp.

Em vội vàng kiểm tra lại ngón tay bị thủy tinh cắt, nhưng không thấy vết thương đâu cả, chỉ thấy một vệt dài thâm tím trên ngón tay – vết tích mà người ta thường nói bị ma cắn.

Thì ra tất cả những chuyện vừa xảy ra với em chỉ là giấc mơ. Giấc mơ để lại một cảm giác huyền bí đeo bám, giống như con quỷ đói đang nằm trong bụng.

Trong giấc mơ vừa qua, em đã gặp ma.

Đó có phải là điềm báo mộng hay không? Nếu điều đó đúng, thì ở cây đa – nơi cái am thờ màu đỏ gạch – có bí ẩn gì đó đã bị chôn vùi?

Điều làm em thấy khó hiểu là: “Tại sao trong giấc mơ lại có cây đa rất lớn?” Trong khi đi hết con đường đất dẫn lên căn nhà em đang ở, không hề có một cây đa nào như vậy. Thật rợn da gà, vì chỗ khúc quanh… chỗ đó rõ ràng là có cái am thờ màu đỏ gạch, mà mỗi lần đi ngang qua em thường liếc nhìn vào.

Còn nữa,

Nếu người con gái đó muốn báo mộng cho em thì tại sao lại hù dọa em?

Trở lại trong giấc mơ…

Lúc em nghe được những âm thanh giống như tiếng ếch nhái bị một bàn tay bóp nghẹt. Em ngoái đầu lại nhìn, thấy ngay một cảnh tượng kinh dị. Ma nữ cao lêu nghêu treo cổ trên cành, mắt trợn trắng, lưỡi thè ra.

Thường thì, những cơn ác mộng như vậy qua đi, có để lại dư âm cũng không đến mức đeo bám dai dẳng như trường hợp của em.

Có lẽ mọi chuyện quá kì quái nên mới khiến em bất an như vậy.

Chẳng là, sáng ngày hôm đó – sau giấc mơ gặp ma – em đến trường gặp Ý Nhi, vừa gặp em là Ý Nhi đã than thở:

– Nè, chị nghịch ngợm lắm nhé! Hôm nay, em ngáp dài cũng vì chị đó.- Ý Nhi vừa nói vừa ngáp.

Em rất đỗi ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi lại Ý Nhi:

– Ủa, chị đã làm gì hả?

– Còn phải hỏi, hơn 12 h đêm còn phá không cho người ta ngủ. – Ý Nhi nói giọng ngái ngủ.

Em kinh ngạc, trống ngực bắt đầu thúc dồn dập, giọng run run nói với Ý Nhi:

– Chị… đã… đã gọi… điện… cho em sao?

Trông thấy biểu hiện kỳ quặc của em, Ý Nhi cũng ngạc nhiên không kém, nhỏ đáp lời em:

– Ơ, chị không nhớ gì thật à? Chị đã gọi cho em ba bốn cuộc điện thoại vào giữa đêm, em nghe máy thì chị không trả lời, em tắt máy thì chị gọi lại. Cứ như vậy làm em bị mất giấc ngủ, chị cũng biết rồi đó, em đang ngủ say mà bị ai đánh thức là không thể ngủ lại được nữa.

Những gì Ý Nhi nói khiến em tái người, em kinh hoàng nghĩ lại giấc mơ tối hôm qua, đúng là trong mơ em có gọi cho Ý Nhi, nhưng đó chỉ là giấc mơ – bằng chứng là tay em không bị thương, không có cái ly trà nào bị vỡ hết. Nhưng tại sao? Tại sao em có gọi điện thoại cho Ý Nhi mà em lại không nhớ gì cả? Ý Nhi không thể nói gạt em được. Không. Không thể như vậy…Không.

Đầu óc em bị xáo động, chất chứa rất nhiều điều bí ẩn, nghi hoặc và cả nỗi sợ hãi kinh khiếp.

Cả ngày em không làm được gì, bị xâm xoàng chóng mặt, mệt mỏi kèm theo triệu chứng muốn nôn mửa.

Sau hôm đó, em bị ốm nặng, phải xin phép hiệu trưởng cho nghỉ dưỡng bệnh, khi nào bình phục sẽ đi làm trở lại.

Em không dám về lại căn nhà đó nữa nên đã nhờ Bác Sánh – ba của Ý Nhi – tìm gấp cho một phòng trọ ở tạm ít hôm rồi tính tiếp.

Về lý do “dọn nhà đột xuất” em không nói sự thật cho Ý Nhi và bác Sánh biết, vì không muốn họ xem em là một đứa yếu đuối. Thế nên em đã nói dối rằng: “bà chủ cho thuê muốn đòi lại nhà để cho cháu gái của bà dọn đến ở.” Vì tính hay sĩ diện nên em muốn dọn đi thật khẩn trương. Tài nói dối của em cũng cừ thật! Bác Sánh và Ý Nhi không nghi ngờ gì, hai cha con họ tin ngay lời em nói.

Em cứ tưởng rời khỏi căn nhà ma đó thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng em đã lầm.

Liên tiếp những ngày sau đó, đêm nào em cũng gặp ác mộng. Vẫn con đường dài ngoằn tối sâu hun hút, vẫn cây đa ám muội và cái am thờ màu đỏ gạch.

Gương mặt của người con gái hiện về từng đêm hù dọa em. Em ám ảnh cái dáng cao khều của cô ta, mái tóc mỡ bóng lạnh, cái lưỡi dài và đôi mắt trắng ởn. Đặc biệt cô ta bị cụt chân.

Sức khỏe của em mỗi lúc một suy sụp. Em trở nên xanh xao, hốc hác, gầy rạp thấy rõ. Hậu quả do những đêm mất ngủ – em sợ ngủ và không dám nhắm mắt lại, vì biết thể nào mình cũng gặp ác mộng – em rơi vào trạng thái hết sức căng thẳng, mệt mỏi. Cảm giác cuộc sống này thật nặng nề khổ sở, đến đây em chỉ còn biết cách cầu xin trời phật phù hộ, cứu em thoát ra khỏi kiếp nạn này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, em đang bị ma ám.

Em bắt đầu nghĩ đến ông bà, cha mẹ – tất cả đều không còn trên thế gian này – và em nghĩ đến anh hai của em. Người em có thể tin cậy, trông mong ở hoàn cảnh này chỉ có anh hai thôi. Em đã muốn gọi cho anh, nhưng lý trí níu tay em lại. Lòng em tự nhủ:

– “Mày hãy để cho anh hai mày được yên tâm mà học hành! Nếu mày báo cho anh hai biết chuyện anh hai sẽ bỏ học ở nước ngoài để về với mày. Lúc đó mọi công lao cố gắng của anh hai mày bấy lâu nay đều đem đổ sông đổ bể hết. Mày muốn vậy lắm sao?”

Không anh à! Nếu em biết là mình không qua được, em sẽ không làm liên lụy tới anh đâu.

Hơn nữa, cũng đã đến lúc em tự đứng trên đôi chân của mình, không dựa dẫm vào anh hai nữa.

Với suy nghĩ đó, em lập tức lấy lại tinh thần. Học theo cách giải quyết vấn đề của anh mỗi khi gặp khó khăn. Em bắt chước anh ngồi im một chỗ tập trung suy nghĩ, hít thở sâu và thư giản.

Cuối cùng em cũng tìm ra được một hướng giải quyết – với em lúc đó là tốt nhất – cho biến cố kinh hoàng em xui xẻo vướng phải.

Em suy nghĩ:

– “Tạm thời gác mọi công việc khác lại để tập trung giải quyết cho dứt điểm việc hệ trọng lúc này – đó là việc bị ma ám, rốt cuộc là có thật hay đó chỉ là vấn đề tâm lý? Nếu có thật, em bị ma ám thì sẽ dùng biện pháp tâm linh để giải quyết, có thể nhờ thầy cúng, hoặc vào chùa xin bùa phép… rất nhiều phương án được tính đến. Còn nếu đó là vấn đề tâm lý thì phải đi gặp bác sĩ có chuyên môn nhờ họ chữa trị.”

Em sẽ nói cho anh biết về một quyết định – mà em cho là sáng suốt nhất của em, lúc đó và cũng như bây giờ khi nghĩ lại chuyện cũ – một quyết định mang tầm chiến lược cho việc tìm ra lời giải bài toán khó em vừa gặp phải.

Nói ra anh đừng cười em ngớ ngẩn, em đã tìm đến “anh ấy” – em để hai từ này trong ngoặc “”, để cho thấy anh ấy cũng rất đặc biệt với em, vậy là từ nay cuộc đời em đã có hai người đàn ông em luôn tin tưởng và yêu thương.

Văn phòng Sherlock Nguyễn, số 7, khu chung cư Thạch Anh.

– Cô hãy bình tĩnh, ngồi xuống ghế rồi từ từ nói. – Người đàn ông nước da ngăm, khuôn mặt góc cạnh, rất đẹp trai, chỉ vào băng ghế sofa.

Dáng anh ấy cao cao, hơi gầy nhưng cân đối. Ấn tượng đặc biệt khi lần đầu tiên gặp anh ấy là ngoại hình đẹp hút hồn, mái tóc xoăn gợn sóng được cắt tương đối gọn gàng, mũi dọc dừa, đôi môi mỏng mảnh duyên dáng với chiếc cằm chẻ không gì nam tính, điển trai hơn nữa.

Giọng nói của anh ấy trầm ấm, âm sắc nghe phê và rất dễ gây nghiện cho phụ nữ.

Anh ấy ăn mặc rất lịch lãm nhưng không hòa tan mà có phong cách. Hình như anh ấy chỉ thích có ba màu: đen, đỏ, và màu tím hoa cà. Lần đầu gặp, anh ấy diện bộ vest đen được may đo đúng chuẩn mực, em đoán thiết kế của những bộ trang phục chàng thám tử mặc trên người là độc nhất vô nhị. Bên trong là chiếc áo sơ mi màu đỏ làm nổi bật cá tính, cân đối hài hòa giữa những gam màu với nhau.

Em nhận xét:

– “Đây là một người có khiếu thẩm mỹ.”

Anh ấy không bao giờ cười, nhưng không vì thế mà khiến người ta e ngại, khó tiếp xúc. Trái lại, khi đứng gần anh ấy người ta có cảm giác an toàn, một phần là nhờ vào vẻ bề ngoài nam tính của ảnh, một phần là bởi trí tuệ đỉnh cao của ảnh phản chiếu qua đôi mắt sáng như pha lê xuyên thấu được tất cả mọi bí ẩn trên đời, phần còn lại là sức quyến rũ phi phàm ẩn sâu bên trong con người trẻ tuổi – anh ấy mới hai mươi tám tuổi đời.

– Tôi đọc được một mẫu tin trên mạng, được biết anh đã từng giải quyết rất nhiều vụ án hóc búa. – Em mở chuyện.

– À, những vụ hóc búa đó là:

… Lật tẩy tổng giám đốc “X” với những chiêu lừa tình có một không hai trên đời.

… Bà vợ già của vị chủ tịch “thích ăn phở” đánh ghen với cô con gái mới lớn.

… Chiếc xe máy bị mất cắp do say rượu.

… Và còn rất nhiều vụ tương tự như vậy.

Anh ấy kể ra hàng loạt những vụ án vớ vẩn mà anh phải giải quyết trong thời gian rất ngắn. Em thừa nhận anh ấy rất hài hước!

– Tôi xin lỗi! – Em muốn cười lắm rồi, nhưng vì giữ gìn ý tứ, hơn nữa nhìn mặt anh ấy lạnh lùng quá nên không dám cười.

– Cô không có lỗi gì cả.

– Tôi là Ngọc Diệp, là giáo viên trường mầm non tư thục Sao Mai.

– Tôi biết rồi.

Em ngạc nhiên khi nghe anh Khôi Nguyên – tên cúng cơm của chàng thám tử – nói vậy, em mới hỏi lại ảnh:

– Làm sao mà anh biết được?

Anh ấy đáp lời em, nét mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng khô khốc:

– Nhờ vào bệnh đãng trí của cô, chẳng phải hôm trước gọi điện đến văn phòng tôi cô đã “khai báo” hết rồi sao!

Anh ấy nhắc em mới nhớ, đúng là lúc trước em có nói tên và nghề nghiệp của mình cho Khôi Nguyên biết rồi.

– Cô bắt đầu được rồi đấy! Tôi muốn cô kể lại thật cặn kẽ vấn đề mà cô đang gặp phải.

– Thực ra…

Em đang định nói thì anh ấy bỗng ngăn em lại, rồi đưa ra phán đoán của mình.

– Khoan! Để tôi đoán xem có đúng không đã nhé!

– Anh nói thử xem nào.

– Cô vừa gặp phải một sự cố lớn về tình cảm, người yêu của cô bỏ rơi cô, cô nghi ngờ tình cảm của anh ta và muốn làm sáng tỏ mọi việc? – Khôi Nguyên ngồi đối diện với em, hai bàn tay đan vào nhau đặt nằm trên bàn. Nét mặt rất điềm tĩnh, chờ nghe câu trả lời của em.

Phán đoán của anh ấy làm em bị sốc. Em bắt đầu nghi ngờ về tài năng của con người đang ngồi trước mặt với mình.

– Không. Tôi không phải vì chuyện đó mà đến đây. – Em nói với thái độ dò xét.

– Cô không cần phải nghi ngờ khả năng của tôi đâu. Vấn đề mà cô gặp phải đích thị là liên quan đến tâm linh, nói trắng ra là cô đang sợ ma, tôi nói đúng chứ?

Câu nói của anh ấy đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề em đang mắc phải. Khôi Nguyên làm em bất ngờ, ban đầu anh ấy đưa ra những phán đoán sai lầm khiến em mất niềm tin với anh ấy, rồi đột nhiên làm em phải chuyển hướng nhận định về tài năng của ảnh bằng một phán đoán cực kỳ chính xác.

Em ngạc nhiên hỏi lại anh ấy, vẫn câu hỏi cũ:

– Làm sao anh biết được?

– Đó là kỹ năng nghề nghiệp của tôi.

– Anh có thể nói rõ hơn không? – Em rất tò mò muốn biết anh ấy đã dùng phương pháp suy luận nào để đưa ra kết luận chính xác đến như vậy.

– Có một bộ môn khoa học mà đối tượng nghiên cứu của bộ môn này là những biểu hiện trên khuôn mặt, từ dấu hiệu ẩn hiện trên khuôn mặt, có thể biết được người đó đang vui, đang buồn, đang bất an, hay đang phấn khích. Không những vậy, còn có thể đưa ra những kết luận tương đối chính xác về nguyên nhân của những hiện tượng trên. Khi cô mới vào tôi đã quan sát những biểu hiện trên khuôn mặt của cô, những dấu hiệu cho thấy hai khả năng: một là: cô bị thất tình; hai là: cô bị ma ám. Luận đề thứ nhất bị bát bỏ, vậy chỉ có thể là trường hợp thứ hai thôi.

– Ồ, bây giờ tôi mới biết có một bộ môn khoa học như vậy đó. Theo như kiến thức của anh có được từ “khoa học nét mặt”, trường hợp của tôi chỉ có hai khả năng thôi sao?

– Đúng vậy.

Em bắt đầu thấy hứng thú với người đàn ông ngồi trước mặt mình. Anh ta giống như một tảng băng.

– Tôi đang nghĩ: nếu đối tượng được nghiên cứu là anh thì chuyện gì sẽ xảy ra?

– Tất nhiên là cô sẽ thất vọng vì cô không thể tìm hiểu được gì từ tôi.

Dù nét mặt của anh ấy có vô cảm thế nào đi chăng nữa, em vẫn cảm nhận được qua lời nói; anh ấy có một chút kiêu ngạo, tự tin thái quá! Nhưng em hiểu và thông cảm được, vì như người ta thường nói: “có tật có tài”, anh ấy có tài thì dĩ nhiên phải có một vài tật xấu.

– Tôi đang băn khoăn không biết khi nào cô mới đi vào vấn đề chính đây? – Khôi Nguyên vẫn ngồi một tư thế như lúc đầu, nhưng lần này ánh mắt anh ấy có vẻ chăm chú hơn, anh ấy đang tập trung lắng nghe em trình bày sự vụ.

Em kể lại một cách từ từ, chậm rãi vấn đề mà em gặp phải cho anh ấy nghe.

Ban đầu, Khôi Nguyên lắng nghe, nhìn anh ấy em không thấy biểu hiện gì đáng chú ý, nhưng khi nghe được gần nửa câu chuyện thì anh ấy đột nhiên chồm người về phía trước, giống như thể anh ấy bị câu chuyện của em cuốn hút.

Em ngừng lại nhìn anh ấy chăm chú.

– Cô bị làm sao vậy? – Khôi Nguyên hỏi em.

– Tôi thấy anh hơi kỳ, nên…tôi… – Em đáp.

– Câu chuyện của cô rất thú vị, nó đã kích thích tôi, cô hãy tiếp tục đi! – Anh ấy yêu cầu em kể tiếp.

Lần này thì tư thế của Khôi Nguyên đã thay đổi, anh ấy ngồi dựa lưng vào ghế sofa, một tay khoanh trước ngực, còn tay kia bấm chóp mũi giữ im như vậy rất lâu, – cử chỉ đặc biệt, cho thấy anh ấy đang vận dụng trí não, tập trung suy nghĩ sâu.

– Đầu đuôi câu chuyện là như vậy đó. Tôi đến nhờ anh điều tra: “bí ẩn cái am thờ”, để xem thử có khuất mắc gì đằng sau đó không.

– Lần này xem như cô gặp may, nếu hôm nay cô không đến tìm tôi, thì thật sự chẳng hay ho chút nào.

– Anh nói vậy là sao? Anh đã phát hiện ra điều gì đó rồi phải không? – Em sốt ruột hỏi, vì em thấy câu nói của anh ấy rất kỳ quặc, giống như anh ấy đã biết được chuyện gì đó rất nghiêm trọng, còn em thì ngây thơ chẳng hề hay biết gì.

Khôi Nguyên đứng lên, chắp tay sau lưng, sau đó đi qua đi lại hơn hai ba lượt trong căn phòng nhỏ không quá hai mươi mét vuông. Một lát sau, anh ấy quay lại chỗ ngồi. Nhìn em, anh ấy nói rất nghiêm túc:

– Cô Ngọc Diệp, sự thể lần này đích thân tôi phải vào cuộc rồi. Trước tiên, tôi có hai điều phải nói với cô.

– Anh nói đi! – Em giống như người lạc trên cung trăng, rốt cuộc anh ấy biết được điều gì? Qua cách nói của anh ấy giống như thể em đang gặp phải một sự cố rất nghiêm trọng.

– Cô đừng hoảng sợ, lúc này mà hoảng sợ sẽ không giải quyết được vấn đề đâu. Hiện tại cô không còn đơn độc nữa, đã có tôi là người bạn đồng hành của cô.

Nghe anh ấy nói vậy em cũng yên tâm rất nhiều.

– Anh nói có hai điều muốn nói với tôi, đó là hai điều gì?

– Điều thứ nhất: Tôi muốn nói với cô, thật quái đản! nhưng rất có thể cô đang gặp nguy hiểm đấy!

– Tôi ư, anh nói tôi đang gặp nguy hiểm ư? – Em rất sợ khi nghe Khôi Nguyên nói vậy, nhưng không thể nào phủ nhận tài năng phán đoán của anh ấy.

– Phải.

– Anh dựa vào đâu mà nói vậy? – Mặt em khi đó tái mét.

– Cách đây hai năm, cũng có một phụ nữ trạc tuổi của cô đến đây và nói với tôi những điều giống y hệt những gì cô vừa mới trình bày.

– Có…có…chuyện… chuyện như vậy ư? – Em lạnh người, hồi hộp lo lắng, nói năng run rẩy.

– Cô hãy bình tĩnh lại, đã có tôi. – Anh ấy đặt nhẹ lòng bàn tay lên tay em, trấn an tinh thần của em.

– Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được. – Em lắc đầu muốn phủ nhận hiện tượng kì lạ đáng sợ đó.

– Cô Ngọc Diệp, cô phải nghe tôi. Đó là sự thật. Là sự thật một trăm phần trăm đấy! – Anh ấy nói chắc như đinh đóng cột.

– Trời ơi! Chẳng lẽ có ma thật ư?

– Tôi sẽ chứng minh điều đó.

– Anh nói về người phụ nữ đã đến tìm anh hai năm về trước, bây giờ cô ấy đang ở đâu?

– Vô ích thôi. – Nét mặt anh ấy vẫn lạnh như tiền.

– Sao vậy?

– Cô ấy đã chết rồi.

Em rụng rời tay chân, xém chút nữa đã ngất đi, anh ấy nói người phụ nữ đó đã chết, nhưng chết vì nguyên nhân gì? Chết như thế nào? Có liên quan gì đến chuyện ma quái kia không? Em có lý do để lo lắng. Bởi những ngày gần đây em rất hay nghĩ về cái chết, em cảm thấy cái chết đang đến với mình từng ngày, từng giờ, em rất sợ.

– Vụ án đó đến nay vẫn khiến tôi băn khoăn. Cô ấy là khách hàng của tôi, tôi chưa vào cuộc điều tra thì cô ấy đã vĩnh viễn ra đi. Một buổi tối mưa tầm tã, người nhà phát hiện cô ấy nằm chết trong phòng. Cửa bị khóa trái bằng sợi dây sạc pin điện thoại, người thân phải phá cửa mới vào được bên trong căn phòng. Toàn thân cô ấy cứng ngắt, lạnh như đá. Cô ấy nằm ở tư thế chổng hai tay, hai chân lên trời. Còn một đặc điểm nữa nằm ở phần lưỡi, lưỡi cô ấy thè ra trông rất đáng sợ. Xung quanh giường bốc lên mùi lộn mửa, mùi của thuốc trừ sâu. Cơ quan điều tra đã khám nghiệm tử thi và kết luận: “nguyên nhân cái chết là do tự tử”, về động cơ đưa đến hành động tự kết liễu đời mình của một cô gái – theo nhận xét của những người thân là người rất lạc quan, yêu đời, có cuộc sống cân bằng, thành công và may mắn trên nhiều mặt; – rất xinh đẹp, và có tài năng, khiến người ta bàng hoàng sửng sốt. Ngay cả bản thân tôi cũng không ngoại lệ, tôi luôn hoài nghi về cái chết bí ẩn đó.

– Thế nên anh mới tỏ ra đặc biệt quan tâm đến câu chuyện của tôi? Thú thật với anh, những ngày gần đây tôi rất bất an, tôi sợ lắm! Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng. Vẫn khuôn mặt bợt bạt đó, tôi không dám ngủ và rất sợ khi phải nhắm mắt lại.

– Tôi hiểu khó khăn của cô. Thế nên, tôi mới nói đến điều thứ hai.Trước khi bắt đầu vào điều tra vụ này, tôi tha thiết cô đồng ý một yêu cầu.

– Có yêu cầu gì anh cứ nói đi! Chỉ cần anh chịu giúp tôi, và việc đó nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.

– Được rồi, yêu cầu cũng không to tát gì đâu.

Khôi Nguyên nói điều thứ hai.

Nguồn: (Facebook: https://www.facebook.com/nhim.kute.50

Mail: [email protected])

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN