KUMANTHONG - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


KUMANTHONG


Chương 5


Cả 2 nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang hé mở ra ngày càng rộng hơn.

Phía trước mặt, trên hành lang, xuất hiện một đứa trẻ nhỏ xíu, bàn tay bị lõm mất một góc. Tôi nhắm mắt lại, không dám nhìn, đứng núp sau lưng Đại Phong, run giọng hối thúc: “anh là thầy trừ tà mà.. đứa trẻ đó là Kumanthong tôi thỉnh về đó.. chẳng phải anh đang tìm nó sao.. làm gì đi chứ..”

Nào ngờ, anh ta còn nhỏ giọng hơn tôi, nói không để hở răng, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy: “tôi đi vội quá, để quên túi đồ ở dưới xe rồi.. lấy gì diệt nó đây..”

“Trời ơi, anh có phải là thầy trừ ma không vậy.. mất trí nhớ hả.. đi bắt ma mà không đem đồ, khác gì ra trận mà không có vũ khí.. lần này chết chắc rồi..”, tôi đập bùm bụp vào lưng anh ta trách móc.
——
Cả 2 đứng trơ ra nhìn đứa trẻ sơ sinh đang chập chững từng bước một tiến dần về phía cửa thang máy. Tim tôi nảy lên theo từng nhịp chân của nó, mắt thì cố mở to, không dám chớp.

Khi nó đứng ở vạch cửa thang máy, cách cả 2 chưa tới 5 bước chân, liền chầm chậm đưa cánh tay nhỏ xíu ra, hướng về phía tôi. Ánh mắt long lanh như sắp khóc. Đột nhiên, lúc đó trong lòng tôi chợt dâng lên một thứ cảm xúc bi thương tột cùng.

Tôi bất giác đưa tay mình ra, định nắm lấy tay nó. Đại Phong liền thúc vào hông tôi một cái khá đau, khiến tôi giật mình, rụt ngay tay về lại. Lúc này mới thấy tia nhìn trong ánh mắt nó liền thay đổi, vẫn ướt át nhưng đầy mưu mô, xảo quyệt.

Nó nhoẻn miệng, nở ra một nụ cười vô cùng tinh quái, cánh tay bất chợt vươn dài ra, vươn lên cao, ấn liên tục vào cái bảng điều khiển.

Thang máy bắt đầu rung lắc mạnh, rồi rơi xuống như chiếc xe mất thắng. Quá hoảng loạn, tôi hầu như không thở được nữa. Bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng buồng thang máy cạ vào vành kim loại của bộ khung bên ngoài, kêu lên rin rít như mấy cái bảng lề lâu ngày bị khô dầu. Còn mắt.. chẳng thấy được gì nữa, ngoài ánh sáng trắng chói lòa, lóa mắt.. trống rỗng, hẫng hụt.
——
“Cô tỉnh rồi à..”

Nhìn xung quanh, tôi thấy mình đang nằm bên ngoài cửa thang máy, Đại Phong hình như cũng vừa mới tỉnh lại, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, không giấu hết được nét sợ hãi, giơ chiếc túi lớn cho tôi thấy, rồi mới khẩn khoản nói: “xin lỗi, giờ có đồ nghề đây rồi.. cô đi với tôi một lần nữa, có được không..?”
——
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác vẫn còn chưa kịp hoàng hồn của tôi, anh ta tiếp: “người chúng ta cần gặp ở tầng cao nhất.. việc này ít nhiều cũng có liên quan đến cô.. muốn giải quyết dứt điểm.. cô phải đi cùng tôi.. đứng lên nhanh..”
——
Rất hiếm người chọn căn hộ ở tầng cao nhất.

Đầu tiên là về độ cao, người mắc chứng sợ độ cao chiếm tỷ lệ khá nhiều, sẽ gây khó chịu.
Tiếp theo là những bất tiện nếu như có sự cố xảy ra, ví dụ như khi có hỏa hoạn, cứu hỏa sẽ rất khó để tiếp cận những tầng cao thế này, xuống được nơi an toàn, không những phải mất sức hơn người khác, mà thời gian cũng hạn hẹp hơn.
——
Tầng cao nhất của chung cư này chỉ có một căn hộ duy nhất, lớn hơn hẳn những căn còn lại và có phần ban công rất rộng.

Vừa ấn chuông đã có một phụ nữ ra mở cửa.

Trông sơ qua nét mặt, lời nói và dáng dấp, tất cả từ cô ta đều toát ra loại khí chất dịu dàng hiếm gặp.
——
Đại Phong hỏi cô ấy đã có chuyện gì đã xảy ra và ai đã gọi anh ta đến. Người phụ nữ im lặng, do dự mất mấy phút. Đột nhiên, từ bên trong nhà có tiếng khóc vọng ra. Biểu hiện của người phụ nữ liền biến chuyển.. trở nên hoảng loạn vô cùng.

“Hai người vào nhanh đi..”, người phụ nữ thì thầm.
——
Vừa bỏ giày lên kệ, đặt bước chân đầu tiên lên bậc cửa, đã cảm thấy được.. một điều gì đó.. rất đáng sợ.. từ bên trong căn hộ này.

“Hai người nghĩ.. trên đời này, thứ gì là đáng sợ nhất..? Ma..? Quỷ..? Tiếng mèo kêu đêm ai oán..? Hay ở nhà một mình..?

Tôi.. chưa bao giờ sợ hãi những thứ này.. cũng như chưa từng biết sợ bất cứ thứ gì trên đời.. cho đến khi biến cố đó xảy ra.. cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.. giờ đây, thứ duy nhất còn tồn tại trong căn nhà này.. chỉ là sợ hãi và bất lực..

tôi cố gắng kháng cự.. qua được ngày nào hay ngày ấy.. tôi không màng đến ngày mai.. càng không dám hồi tưởng về những ngày đã qua..

tôi thực sự thấy sợ hãi chúng..”
-người phụ nữ nói với một quãng giọng ngang ngang, đều đều.. không lên xuống, không cảm xúc.
——
Khi chúng tôi đi vào sâu trong nhà, bất chợt có tiếng trẻ con khóc lớn. Người phụ nữ bước vào phòng, dịu dàng bế một đứa trẻ lên, vừa đong đưa nhè nhẹ vừa cất giọng hát nho nhỏ. Ánh mắt người mẹ nhìn con mình khi đó, khiến tôi cảm giác ngay được, nó chính là cả thế giới của cô ấy.
——
Nhưng rồi.. một cảnh tượng vô cùng kỳ dị đã xuất hiện ngay trước mắt tôi.. lập tức cắt ngang dòng cảm xúc êm đềm về tình mẫu-tử của hai mẹ con.

Đứa trẻ trên tay cô ta, tầm hai tuổi, làn da trắng mịn. Những tĩnh mạch màu xanh nổi rõ lên dưới da, xuất hiện dày đặc trên toàn bộ cơ thể đứa trẻ.. và hình như chúng đang chuyển động, ăn luồng và phân nhánh ra ngày càng nhiều.

Nhiều đến nỗi, trông qua như máu lưu thông trong người đứa trẻ này.. đặc một màu xanh sẫm. Nhưng đó chắc chắn không phải máu vì có thể dễ dàng nhìn thấy những điểm vỡ tĩnh mạch bằng mắt thường trên da. Khuôn mặt đứa trẻ cũng có những điểm tụ nhỏ màu xanh, hình thù kỳ lạ.

Người phụ nữ càng dỗ, nó càng khóc lớn.

Cô ta quay lại, mỉm cười xin lỗi. Khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của chúng tôi. Cô ta ngạc nhiên, hỏi: “hai người.. cũng nhìn thấy chúng sao..?”

Tôi không hiểu sao cô ta lại hỏi vậy, vì cả tôi và Đại Phong đều thấy mà.
——
Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt đứa trẻ vào trong nôi, đi ra ngoài, ra hiệu cho chúng tôi ngồi ở ghế sofa rồi đi châm nước nóng pha bình trà, mời chúng tôi uống nước. Khi đã yên vị, đợi chúng tôi uống nước xong, cô ta mới lặng lẽ ngồi ở phía ghế sofa đối diện, thở dài, nói: “tôi là Hồng, vừa nãy, như 2 người đã thấy đó.. con tôi.. nó..!”
——
Tôi và Đại Phong cũng tự giới thiệu.

Sau đó, tôi mới nói ra thắc mắc vừa rồi của mình: “sao chị lại hỏi bọn em có thấy chúng không vậy..?”

Người phụ nữ chậm rãi giải thích: “bởi vì những người khác không thể nhìn thấy chúng.. chỉ mỗi tôi thấy, giờ thì cả 2 người cũng thấy.. nên tôi hơi ngạc nhiên..”

“Còn việc chị gọi cho tôi, sao không nói là con chị mà lại nói là người đàn ông nào đó.. tôi cứ nghĩ là chồng chị mắc bệnh..”, Đại Phong hỏi tiếp.

“Chắc anh nghe nhầm thôi..”
—-
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, không để lộ biểu cảm gì khác biệt.. cũng không hề tỏ ra lo lắng. Lại nghĩ về cảnh tượng khi nãy và đứa trẻ kỳ lạ kia.. tự nhiên thấy hơi ớn lạnh.

Tôi hỏi: “con chị.. nó bị như thế từ khi nào vậy..? có dấu hiệu hay tác động gì trước đó có thể gây bệnh cho nó không..?”
——
Nét mặt cô ta bỗng nhiên chùn xuống, u buồn.

Phải mất một lúc, người phụ nữ mới chậm rãi kể cho chúng tôi nghe chuyện. Đứa trẻ này là con đầu lòng của 2 vợ chồng cô ta. Hai người cùng lớn lên bên nhau. Học xong Đại Học, rồi kiếm việc làm. Khi ổn định thì kết hôn. Tiếp tục cố gắng không ngừng nghỉ suốt 3 năm trời, mới gom góp đủ tiền mua căn hộ này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN