KUMANTHONG
Chương 6
Mãi đến khi, người chồng nói, anh ta không còn yêu cô nữa. Càng không thể để lãng phí thời gian và tuổi xuân của anh ta, đổ vào trong một cuộc hôn nhân, chỉ còn bấu víu, chắp vá với nhau vì trách nhiệm và thói quen. Đối với anh ta, tình yêu là cần thiết nhất, để có thể duy trì cuộc sống gia đình.
“Anh muốn ly hôn..”
Cô biết, cho dù hàng vạn lí do anh ta đưa ra không hợp lý đi nữa, thì cô cũng phải đồng ý ký vào giấy li hôn. Khi trong anh ta.. tình yêu đã chẳng còn, cô có níu kéo đến mấy cũng vô ích. Trước đây, anh ta còn chăm chút cho vợ con. Từ ngày hết tình, anh ta rất nhanh trở thành người chồng người cha vô trách nhiệm.. về nhà ngày càng muộn, có đêm không về, bỏ cô một mình chăm con nhỏ. Cốt để cô thấy chán mà buông tay, ký vào giấy li hôn, sớm trả lại tự do cho anh ta.
Nhưng vì còn con nhỏ, cô muốn nó có cha, nên đã cố bỏ qua hết mọi tủi nhục, đến công ty tìm chồng, mong anh ta nghĩ lại. Buổi chiều hôm đó, mở cửa văn phòng, cô thấy anh ta đang vòng tay qua ôm eo, tình tứ hôn cô thư ký trẻ đẹp ngay trong giờ làm việc.
———
“Ngay ngày hôm sau, tôi đã ký vào đơn ly hôn.. sau khi anh ta hứa cho tôi quyền nuôi con và căn nhà này..”, Hồng cười chua chát.
Vừa ly hôn xong, nỗi buồn này còn chưa nguôi.. khổ đau khác đã nhanh chóng ập đến.
“Tôi nhìn thấy những sợi mảnh màu xanh trong người con tôi.. ban đầu, cũng chỉ nghĩ nó là tĩnh mạch thôi.. nhưng rồi, tôi thấy nó hình như có chuyển động.. quan sát thật kĩ, thì thấy rõ ràng.. chúng là thứ gì đó, đang chạy dọc theo mạch máu dưới da.. đưa nó đến bệnh viện, kiểm tra xét nghiệm kĩ lưỡng, nhưng không phát hiện có gì bất thường.. tôi đã ẵm nó đi gần chục bệnh viện.. kết quả đều như nhau.. và ngoài tôi ra.. không một ai thấy chúng..”
———
Trong hồ sơ bệnh án mà bác sĩ đưa cho cô, kết luận đứa trẻ mắc chứng Morgellons. Thuốc được kê toa toàn bộ đều là nhãn thuốc ức chế thần kinh vì bệnh này vốn chưa có thuốc đặc trị.
“Khi kiểm tra đơn thuốc.. tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy bác sỹ dùng thuốc trị tâm thần và ảo giác cho cả 2 mẹ con.. điều đó khiến tôi cũng dần nghi ngờ, có khi nào bác sỹ đã chẩn đoán đúng..? biết đâu vì đổ vỡ hôn nhân, lại phải một mình chăm con khổ cực.. nên tôi đã bị trầm cảm mà không hay biết, dẫn đến thần kinh có vấn đề gì đó không ổn định.. mà nhìn thấy chúng..”
——
Mặc dù, không tìm thấy ở bản thân có bất kỳ sự bất thường nào, nhưng vì con.. cô vẫn đến nhận hỗ trợ trị liệu từ một bác sĩ tâm lý.
“Được gần hai tuần, không có tác dụng gì cả, tôi thấy chúng ngày càng nhiều hơn.. chúng ăn vào cơ thể con tôi.. ngày càng sâu.. đến giờ phút đó, tôi đã có thể khẳng định, mình không bị tâm thần..
con tôi nhất định đang bị thứ gì đó mà tôi không rõ là thứ gì.. đang ký sinh, phát triển bên trong cơ thể.. nhưng cũng may, con tôi chưa có bất kỳ dấu hiệu gì quá bất thường.. không có biểu hiện đau đớn.. cũng không có hành vi gì lạ.. nên tôi đành phó mặc cho số phận.. vì cũng không có cách gì lấy chúng ra khỏi người con tôi được..”
—-
Nghe xong câu chuyện, tôi thực sự không biết phải nói gì.
Trong đầu tôi lúc này.. đang lo lắng vô cùng, không biết liệu bệnh trạng quái lạ của đứa trẻ này có phải do con Kumanthong mà tôi thỉnh về gây ra không. Nếu là do nó, thì tôi thực sự cảm thấy xấu hổ và hối lỗi với mẹ con họ vô cùng.
Quá lúng túng và hồi hộp nên tôi đã uống nước hơi nhiều. Ghé vào tai chị chủ nha, tôi hỏi nhỏ: “nhà vệ sinh ở đâu vậy chị..”.
——
Hồng chỉ về phía phòng ngủ.
Tôi đi nhanh vào trong.
Thực ra, tôi chỉ hỏi theo phép lịch sự thôi.
Vì ở cùng chung cư nên cách bố trí trong phòng hoàn toàn giống nhau, tôi đã quá quen thuộc với kiến trúc này rồi. Nhưng khi đi qua hành lang, tôi liền lập tức khựng lại.. vì có cảm giác, dưới chân vừa bị thứ gì đó như bàn tay trẻ con lạnh như nước đá, tóm lấy.. cúi xuống nhưng không thấy gì..
tôi ngẩng đầu ngược trở lên, ngước nhìn trên trần nhà.. thì thấy nó.
Tôi hét lên.
Đại Phong nghe thấy tiếng hét của tôi liền chạy vào. Lúc này, tôi bị nó bắt chân, kéo mạnh, nên ngã trên sàn, khắp người cứng đờ.. không thể nhúc nhích.. mở to mắt, kinh hoàng nhìn nó.. đang đứng đè trên bụng dưới và liên tục mỉm cười với tôi..
—-
Hồng cũng vừa chạy đến. Thấy tôi và con búp bê trên tay đang chằm chằm nhìn nhau.
Cô ta liền mỉm cười và nói: “hai người sợ nó à..? nhìn nó có chút đáng sợ thật, nhưng không sao đâu, nó được làm từ mấy ông nhà sư bên Thái đó..”
Tôi đứng dậy, hét lên: “cô đem nó từ đâu về vậy..? “
Hồng hơi ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, nhưng vẫn đáp lời:”không phải tôi mang về.. vì tôi không có lòng tin vào tôn giáo, nên không bao giờ tôi tìm hiểu về mấy thứ thế này.. lúc đưa em bé đi dạo.. tôi thấy nó dưới sân, nên mang lên nhà vì nghĩ nó chỉ là con búp bê đồ chơi thôi.. sau đó, bạn tôi đến nhà chơi, nói nó là loại búp bê cầu gì được nấy, được mấy ông sư bên Thái làm, bảo tôi nhặt được thì giữ lại trong nhà đi.. nên tôi mới giữ, chứ cũng chẳng biết nó có tác dụng gì..”
———
Khuôn mặt Đại Phong bỗng chốc trở nên trắng bệch, ghé tai tôi hỏi nhỏ: “An Bình.. nhìn nó xem, có gì khác lạ so với trước không..?”
“Hình như.. quần áo của nó sậm màu hơn.. trước nó cũng mặc cái yếm dây này, cũng là màu đỏ.. nhưng không phải màu đỏ này.. đỏ bây giờ.. giống như bị nhuộm máu vậy..”, tôi sợ hãi, đặt nó xuống nền gạch.
—-
Mọi việc đã đi quá xa.
Lúc đầu, tôi chỉ định thỉnh một vài tượng thần Phật nào đó về.. nào ngờ lại thỉnh trúng Quỷ linh nhi. Để đến giờ nó đã hại không biết bao nhiêu người.
Nghĩ đến đó, tôi vô thức nhìn sang con búp bê Kumanthong vừa đặt xuống bên cạnh. Nó cũng đang ngồi bất động trên sàn, lặng lẽ nhìn tôi.
“Thực ra nó muốn gì mới chịu dừng tay lại đây..?”, tôi nhủ thầm.
——
Đại Phong đỡ tôi dậy, chào Hồng ra về.
Khi đi xuống cầu thang, anh ta nghiêm giọng nói: “người phụ nữ này.. có gì đó.. không bình thường..”
Tôi nhìn Đại Phong chờ đợi, nhưng sau đó anh ta lại không nói gì thêm nữa.
—-
Một ngày sau, cả khu chung cư lại xôn xao về cái chết của chồng Hồng.
Rồi chẳng hiểu sao mà thi thể của anh ta lại được đưa về chung cư. Tôi nhìn thấy cái xác, dưới da cũng dày đặc những đường màu xanh thẫm.
Chúng di chuyển cực nhanh bên trong cơ thể anh ta, giống như có vô số con trùng màu xanh đang liên tục uốn lượn trong mạch máu anh ta vậy.
——
Tôi vô thức đưa mắt tìm Hồng, cô ta lẫn vào trong một nhóm người, đang khóc ngất lên ngất xuống.
Từ trong đôi mắt đẫm nước đó lộ ra những tia thù ghét, căm phẫn. Còn trên môi, chợt nở ra một nụ cười vô cùng kỳ lạ, khóe miệng chỉ nhếch lên một chút rồi lại ngay lập tức mếu máo trước xác chết của anh chồng.
——
Đại Phong đứng cạnh bên tôi, lông mày nhíu lại, như thể đang tập trung nghĩ về điều gì đó nên tôi không nói những biểu hiện kỳ lạ tôi vừa thấy từ Hồng cho Phong nghe, sợ làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của anh ấy.
——
Khi thấy Hồng đã đi theo xe cảnh sát để thực hiện một số điều tra bắt buộc.
Tôi vội chạy đến chỗ một cảnh sát đứng gần đó để hỏi thăm xem người đàn ông kia đã chết thế nào.
Người cảnh sát cau mày: “hai người là ai..? hỏi làm gì..?”
“Em với anh ta là hàng xóm cũng đã lâu rồi.. giờ anh ta mất đột ngột vậy, nên thấy tò mò thôi mà..”
Người cảnh sát nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “chết ở nhà.. có khả năng là tự sát.. 2 người cũng theo tôi về sở đi..”
——
Làm sao anh ta có thể tự sát được.
Theo như Hồng nói thì bây giờ anh ta đang rất hạnh phúc, vừa mới mua một con xe sang trọng, tiền đủ ăn xài, còn dư ra nuôi thêm được vài cô bồ, thì làm sao phải tự sát..?
Mãi đến khi cung cấp lời khai xong, ra đến ghế bên ngoài ngồi. Đại Phong vẫn giữ nét mặt đăm chiêu đó. Tôi lay vai anh ta. Anh hơi giật mình quay sang nhìn tôi, bối rối. Nhưng vẫn không nói chuyện.
Tôi thấy lạ, nhưng cũng thôi không nói gì nữa. .
—-
Khi tôi kể với Ngọc, nó phản ứng mạnh hơn tôi nghĩ. Nó bảo tôi tránh xa Đại Phong ra, có thể anh ta chỉ là tên lừa bịp. Ngay từ khi anh ta bỏ mặc tôi với những rắc rối, Ngọc đã có những ấn tượng vô cùng xấu với anh ta rồi.
“Nhưng tao có gì để anh ta lừa đâu..?”
Ngọc dấm dẳng: “ừ, tao đã bảo rồi mà không nghe, thì có gì ráng chịu.. đừng kêu khóc với tao là được..”
—-
Một buổi sáng..
sau hôm xác chết kỳ dị kia được đưa về chung cư và đưa đi mai táng..
khoảng một tuần.
Tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Đại Phong, nói rằng lúc sáng anh ta vừa thấy báo mạng đăng tin: “Hồng và con trai cô ta đã chết.. thi thể được tìm thấy tại nhà.. nghe nói là ngộ độc khí..
cô có nghe được tin gì khác không..?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!