Bản hòa tấu hôn nhân - Chương 31 + 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Bản hòa tấu hôn nhân


Chương 31 + 32


Ngày đầu tiên Đinh Mông ở trung tâm huấn luyện xem như trôi qua khá vui vẻ. Chương trình học kết thúc lúc bốn giờ rưỡi, cô không nán lại luyện tập thêm mà thu dọn đồ đạc rời đi.

Khi Kiều Dĩ Thần đi làm về, cô đã nấu xong một bữa tối thịnh soạn, đang chờ hắn về ăn cơm .

Kiều Dĩ Thần nhíu mày, anh cởi áo khoác treo lên giá treo áo cạnh cửa: “Sao hôm nay cậu chịu khó vậy? Cậu về lúc mấy giờ ?”

” Vừa kết thúc lớp học là mình về ngay.”

Kiều Dĩ Thần đi tới bàn ăn cúi đầu nhìn nàng: “Sướng nhỉ? Rảnh rỗi thật tốt.”

Đinh Mông liếc anh một cái: “Hứ, ai nói với cậu mình về sớm là vì muốn nấu cơm cho cậu?”

Kiều Dĩ Thần cảm thấy có chút buồn cười: “Có ai bảo cậu nấu cho mình đâu ?”

“Vì cậu đóng học phí cho mình đó, mình không tỏ vẻ một chút, lương tâm thật cắn rứt nha.” Đinh Mông chỉ tay một vòng vào thức ăn trên bàn, “Mấy món này toàn là mình bỏ tiền túi ra mua nguyên liệu về nấu, cả đồ trong tủ lạnh cũng là mình mới đi siêu thị mua về .”

Kiều Dĩ Thần giật giật khóe miệng, lời còn chưa nói ra liền bị Đinh Mông cắt đứt: “Đừng nói với mình chuyện lấy thân báo đáp, mình gọi điện báo cảnh sát đó.”

Kiều Dĩ Thần quay đầu đi cười một tiếng, anh vào phòng bếp rửa tay, đi trở về vị trí của mình, cầm chén đũa lên ăn cơm.

Tài nấu nướng của Đinh Mông không thể nói là tốt tới cỡ nào, ít nhất không ngon bằng anh tự nấu, nhưng khi Kiều Dĩ Thần ăn luôn cảm thấy đặc biệt ngon, anh cảm thấy đây chắc là một căn bệnh nhưng mà anh lại không muốn chữa căn bệnh này.

Những thức ăn này Đinh Mông đều nếm thử hết rồi, cô tương đối yên tâm về mùi vị, chỉ là cô đang suy nghĩ, đến lúc cô và Kiều Dĩ Thần ly hôn rồi, cô sẽ thiếu nợ anh bao nhiêu tiền ?

Nhưng mà cũng không cần sợ, nếu như bài hát của cô có người mua, vậy cô lập tức liền có thể biến thành bà chủ giàu có bao nuôi ngược lại anh! Suy tưởng tương lai kiểu này làm cho nhiệt huyết trong cô sôi trào, cô lùa hai đũa cơm vào miệng, ngước mắt ngắm Kiều Dĩ Thần: “Mình nghe động nghiệp trong công ty nói, cậu đang rất bận rộn, thường xuyên phải tăng ca đến tối.”

“Ưm.” Kiều Dĩ Thần tùy ý ứng tiếng.

“Ồ”. Đinh Mông lại lùa một miếng cơm, tiếp tục hỏi anh, “Nhưng mà sao mình lại cảm thấy, mỗi ngày cậu đều trở về nhà rất đúng giờ?”

Kiều Dĩ Thần dừng động tác gắp đồ ăn một lát, Đinh Mông thừa thắng xông lên nói: “Đặc biệt là lúc mình đang trong cuộc thi, đừng nói là cậu cố ý về sớm nấu cơm cho mình ăn nha?”

Nàng vừa nói xong, Kiều Dĩ Thần sắc mặt lại thay đổi. Đinh Mông thong dong nhìn xem hắn, Kiều Dĩ Thần gắp thịt vào trong bát mình, ho một tiếng nói: “Lúc này không giống hồi xưa, bây giờ cưới vợ rồi, làm sao nỡ để vợ yêu ăn cơm một mình được?”

Đinh Mông: “…”

Cô thật là quá xem nhẹ độ mặt dày của Kiều Dĩ Thần, trận này cô lại thua thê thảm….

Quá xấu hổ nên cô múc hai muỗng lớn đậu hủ Ma Bà vào trong bát, sau đó cúi thấp đầu dùng sức ăn cơm.

Kiều Dĩ Thần rất hài lòng với kết quả này, anh cười tủm tỉm gắp thịt vào trong bát mình, chậm rãi nói: “Hơn nữa công việc của mình khá tự do, nếu như ở công ty làm không xong thì có thể đem về nhà làm tiếp.”

Đinh Mông tiếp tục bới cơm trong im lặng.

Buổi tối huấn luyện đặc biệt, Kiều Dĩ Thần vẫn không quên chuyện lúc ban ngày nên phạt cô tập luyện thêm 30 phút, Đinh Mông sức cùng lực kiệt ở trên máy chạy bộ, cảm thấy bao giấc mộng thiếu nữ màu hồng của cô đều bị tiêu diệt không còn một móng.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày huấn luyện, nước giải khát ở trung tâm huấn luyện của công ty so trại huấn luyện thì đa dạng hơn, nhưng Đinh Mông vẫn đem theo ly đựng nước của cô đến.

Vào giờ nghỉ giải lao, cô đến phòng trà nước để lấy thêm nước uống, Tiểu Chu hào hứng đi theo cùng trò chuyện. Hai người hàn huyên trong chốc lát, Tiểu Chu nhạy bén nhìn thấy ly nước trong tay cô : “Ồ, cái ly của cậu giống cái của Kiều Dĩ Thần ghê.”

Đinh Mông sửng sốt một chút, cười có lệ phủ nhận: “Không thể nào? Kiều Dĩ Thần cũng dùng kiểu ly đáng yêu như thế này sao?”

“Thật đó, anh ấy để trong phòng thu âm, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cũng thật bất ngờ đâu! Có điều cái của anh ấy là màu xanh… Khoa… khoan, chẳng lẽ đây là đôi ly tình nhân?” Tiểu Chu nhìn về phía Đinh Mông ánh mắt lập tức trở nên mập mờ, Kiều Dĩ Thần quan tâm chăm sóc Đinh Mông rất nhiều, cô làm thư ký của giám đốc Hướng nên có biết chuyện này nha.

Đinh Mông cảm thấy cuộc đời cô đang gặp phải rắc rối lớn, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Cái ly này em mua online ở trên mạng, người bán đâu có nói nó là ly tình nhân.”

Tiểu Chu nói: “Chậc, người bán quá thất đức, chia rẽ một đôi ly tình nhân, mà may mắn, tụi nó bây giờ đã được trùng phùng .”

Đinh Mông: “…”

Tiểu Chu, đầu óc chị thật lãng mạn .

Nhìn Tiểu Chu hình như là còn muốn tò mò nhiều chuyện đây, may mắn giờ học sau sắp bắt đầu, Đinh Mông liền mượn cớ quay trở về phòng học.

Xem ra ngày mai cô phải đổi cái ly khác mới được.

Trong phòng thu âm, Kiều Dĩ Thần đặt ly nước trong tay xuống bàn, đối với microphone nói một câu: “Ngừng.”

Tiếng hát của Lương Nhạn Nhạn lần nữa ngừng lại, cô tháo headphone xuống, mím môi nhìn người đang đứng bên kia kính cách âm.

Recorder ngồi trước thiết bị thu yên lặng đau lòng cho cô, xong đời, đại chế tác Kiều lại sắp phát cáu.

Kiều Dĩ Thần thở dài, vừa định nói chuyện lại đột nhiên nhớ đến lời Đinh Mông đã nói ngày hôm qua. Hắn mím môi suy nghĩ , một lần nữa mở miệng nói: “Thanh âm của cô rất hay, nếu so sánh với các ca sĩ khác thì rất đặc biệt, không thể không thừa nhận rất nhiều người sẽ vì thích giọng nói đáng yêu đó mà xem nhẹ khuyết điểm khi biểu diễn của cô. Nhưng với tư cách là một chế tác âm nhạc chuyên nghiệp, tôi không thể giống như bọn họ, nếu như cô có thể biết cách phát huy thanh âm của mình một cách đầy đủ và thành thạo, tập trung nâng cao kỹ thuật biểu diễn, tôi tin tưởng có thể thu được một ca khúc thật hoàn hảo.”

Recorder sững sờ, chuyện gì thế này? Hình như không đúng nha… Như thế nào đột nhiên lại dịu dàng từ tốn thế kia ?

Dịu dàng làm hắn không chịu nổi đó nhe ~~~~ .

Lương Nhạn Nhạn dùng biểu cảm như thấy quỷ nhìn xem anh, Kiều Dĩ Thần nhíu mày, quả nhiên không nên nghe lời Đinh Mông, mấy cô cậu ca sĩ hát không tốt này nên bị anh mắng cho té tát.

Anh đang muốn nói lại một lần, Lương Nhạn Nhạn đột nhiên liền khóc: “Thật xin lỗi, em thật sự có chăm chỉ luyện tập bài hát này, nhưng mà không biết vì… vì cái gì… mỗi lần luyện tập đều rất tốt, vậy mà tiến vào phòng thu âm… liền luôn hát sai…”

Recorder : “…”

Còn vì cái gì nữa, rõ ràng là bởi vì Kiều Dĩ Thần quá đáng sợ .

Lương Nhạn Nhạn lau nước mắt nói: “Em sẽ cố hát thật tốt, anh yên tâm đi.”

Kiều Dĩ Thần im lặng nhìn cô một lát, hơi hơi nhếch miệng nói: “Chuẩn bị một chút, bắt đầu thu lại một lần nữa.”

Lúc bắt đầu thu âm lại, Lương Nhạn Nhạn vẫn như mấy lần trước, tuy vẫn không đạt tới tiêu chuẩn của Kiều Dĩ Thần, nhưng cũng có cố gắng giảm bớt sai sót.

Recorder thán phục nói: “Chiêu này không tồi, bây giờ cô ấy hát được hơn rồi .”

Kiều Dĩ Thần đứng khoanh tay không nói chuyện, nghe Lương Nhạn Nhạn hát.

Buổi chiều sau khi xong việc, anh và Đinh Mông lần lượt cùng nhau về đến nhà, hai người cùng nhau ở phòng bếp nấu cơm. Kiều Dĩ Thần ngày hôm qua mua đồ ăn vặt cho cô đã giao đến, Đinh Mông ngậm trong miệng một miếng snack khoai tây đứng tại bồn rửa rau.

Kiều Dĩ Thần cắt thịt xong, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Hôm nay Lương Nhạn Nhạn lại đến thu âm.”

Đinh Mông từ từ “xử lý” miếng khoai tây trong miệng, vì đang nhai nên lời nói có chút không rõ: “Ồ, thế nào?”

“Mình đề cao sở trường của cô ta, quả nhiên cô ta hát lại tốt hơn nhiều.”

Đinh Mông đắc ý cười lên: “Mình nói không sai chứ, đây chính là nhập gia tuỳ tục, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, hiểu không? Mỗi người áp dụng một phương pháp dành riêng cho họ, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất nha.”

Kiều Dĩ Thần cười cười: “Nhưng mà trường hợp của cậu thì mình sẽ không tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, nếu như cậu hát không tốt, mình tuyệt đối sẽ không khẩu hạ lưu tình.”

Đinh Mông: “…”

Cho nên cô khổ tâm khuyên nhủ hắn, cuối cùng lại là Lương Nhạn Nhạn được lợi ?

Thôi cô đành âm thầm tự tán thưởng cho lòng tốt của mình.

Nhưng hình như việc tốt cô làm đã động lòng thần linh, ngày hôm sau cô nhận được một tin tức tốt từ Giang Mạn.

“Danh sách ca sĩ biểu diễn trong Đại hội đã có rồi, tôi đã thêm tên cô vào cuối cùng.”

Tuy lúc trước Kiều Dĩ Thần đã nói qua khả năng làm việc của Giang Mạn, Đinh Mông vẫn sửng sốt một chút: “Ý là em có thể tham gia ?”

“Ừ.” Giang Mạn gật đầu đưa cho cô một tờ mục lục chương trình, “Đây là các bài hát Kiều Dĩ Thần đã xếp vào Đại hội, bởi vì cô được thêm vào cuối cùng nên cô không thể chọn bài theo ý mình.”

Đinh Mông cầm tờ mục lục xem, trên cùng là Mạc Trăn, anh ta hát hai bài, trong đó một bài là do anh ta tự sáng tác. Kế tiếp là Cố Tín cùng Tư Mã Tiêu Tiêu, cô quét hai mắt trực tiếp nhảy tới mục cuối cùng, nhìn thấy tên của mình.

Sáng tác: Nguyễn Linh Quân.

Ca sĩ :Đinh Mông

Tâm tình cô chìm xuống, vui sướng vừa rồi cũng bị dập tắt đi nhiều.

Nguyễn Linh Quân là ca sĩ thiên hậu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi được mọi người thần tượng, có thể nói bài hát của cô đại diện cho một thế hệ. Được hát bài này thật là vinh hạnh , chẳng qua bài … xác thực có chút “khó nuốt”.

Nguyễn Linh Quân có ngoại hình và giọng hát quá đẹp, nổi tiếng cả một thế hệ, nhưng con đường tình của cô thì lại vô cùng nhấp nhô. Quen bạn trai thì toàn gặp phải loại đàn ông thối tha, kể cả gã bạn trai cuối cùng mà mọi người nghĩ cả hai sắp kết hôn thì lại phát hiện hắn ngoại tình .

Bài hát chính là lúc cô ấy thương tâm muốn chết tự sáng tác ra.

Giọng hát của Nguyễn Linh Quân quả thật không thể soi mói, nhưng mà lĩnh vực sáng tác thì… thật sự không có OTZ.

Bài hát này đừng nói là ca từ hay là làn điệu đều thường thường, cô nghĩ Kiều Dĩ Thần sở dĩ chọn nó là bởi vì bài hát này đối Nguyễn Linh Quân có ý nghĩa phi phàm đi.

Không chỉ vì đây là bài hát duy nhất Nguyễn Linh Quân sáng tác, còn vì sau khi hát xong bài hát này cô ấy đã qua đời vì tai nạn giao thông.

Cho nên bài hát vô cùng bình thường lại thành một ca khúc có một không hai.

Nhưng mà ở trong chương trình chuyên tái hiện những ca khúc kinh điển hát một bài vô cùng bình thường vô vị như vậy… Thôi, không nhạt nhẽo thì làm gì đến phiên cô được hát .

Giang Mạn cũng nhìn ra cảm xúc của cô có chút suy sụp, lên tiếng nói: “Tuy rằng cô không thể chọn bài, nhưng có thể tham gia biểu diễn là tốt rồi. Nếu như cô không muốn, tôi sẽ gạch tên cô khỏi chương trình.”

“Không, em hát, cám ơn chị đã cho em cơ hội.” Đinh Mông không có ngu để mất cơ hội đâu nha.

Giang Mạn gật gật đầu: “Vậy cô chuẩn bị đi, vài ngày nữa sẽ bắt đầu diễn tập, thời gian tôi sẽ thông báo cho cô, về phần ca khúc là Kiều Dĩ Thần phụ trách, anh ta sẽ tìm cô .”

“Vâng, cám ơn.”

Trong lòng Đinh Mông tuy rằng hiểu nhưng khó tránh khỏi có chút thất lạc. Cô cẩn thận nhìn lại danh sách, ngay cả người chỉ được coi là nửa ca sĩ – Lương Nhạn Nhạn cũng được chọn một bài khá khẩm, cô dù gì cũng là quán quân tài năng âm nhạc mà…

Kiều Dĩ Thần cắt xong nguyên liệu, thấy Đinh Mông còn đang chậm rãi rửa rau, trầm ngâm một chút mở miệng nói: “Sao, không phục?”

Đinh Mông sửng sốt một chút, không rõ anh tại nói cái gì: “Sao?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Cho em hát .”

Đinh Mông lắc lắc đầu: “Không có, nói sao thì một sáng tác mình còn không có, trong giới ca sĩ thì Lương Nhạn Nhạn còn giỏi hơn mình.”

“Bài hát mới của cậu sắp hoàn thành rồi.” Kiều Dĩ Thần nhìn cô nói, “Giới giải trí là như vậy, nếu như muốn có quyền lên tiếng thì dùng thanh âm của cậu, khiến mọi người nhớ tới cậu.”
Tháng 9, buổi diễn tập chương trình tưởng nhớ các bài hát xưa chính thức lên lịch, công việc hàng ngày của Đinh Mông ngoài việc đi trung tâm huấn luyện bắt đầu thêm một hạng mục mới.

được Kiều Dĩ Thần chỉnh sửa lại, chỉnh thể giai điệu thêm ấm áp phù hợp gu âm nhạc bây giờ.

Trên sân khấu, Đinh Mông ngồi đối diện một người chơi guitar , bởi vì Kiều Dĩ Thần đã cải biên bài hát theo giai điệu đàn guitar nên một nghệ sĩ chơi guitar được mời về để đệm nhạc cho riêng cô.

Đinh Mông hợp tác với người chơi guitar coi như khá suôn sẻ ngay từ đầu, cảm thụ ca khúc cũng không ngừng tiến bộ. Hát xong bài, Kiều Dĩ Thần cũng không có soi mói nhiều, chỉ là trong lòng Đinh Mông hiểu được, tuy rằng có tiếng guitar vớt vát nhưng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của anh ta.

Các ca sĩ khác chỉ cần khúc nhạc dạo vang lên liền có thể nhận được tràng pháo tay , còn cô hát bài này coi như cũng đủ nổi tiếng nhưng hiển nhiên không tính là kinh điển cho lắm.

Bây giờ cô chỉ có thể cố gắng hát bài này hay hết mức có thể của mình.

Cúi chào cám ơn với nghệ sĩ đàn guitar, Đinh Mông một mình quay trở về hậu trường. Trên hành lang, cô gặp được Cố Tín cũng đến diễn tập. Hai ngày diễn tập, cô đã gặp không không ít ca sĩ mà lúc trước chỉ có thể thấy trên TV, cho nên lúc này nhìn thấy Cố Tín cũng không còn luống cuống bối rối như lần trước nữa.

Nhưng mà sự hưng phấn khi nhìn thấy thần tượng vẫn không che giấu được: “Chào Cố đại thần!” Cô có chút kích động chào hỏi anh ta.

Cố Tín cười cười, dừng lại nói với cô: “Đừng gọi tôi là đại thần,cô trực tiếp gọi Cố Tín là được rồi.”

“Dạ?” Tuy rằng khi nói chuyện với người khác, cô có thể rất tự nhiên thốt ra tên Cố Tín, nhưng mà trước mặt chính chủ, cô lại không thể mạnh dạn kêu ra.

Tật xấu hổ thật là tai hại.

Cô liếm khóe miệng có chút khô khốc, thử kêu một tiếng: “Cố Tín.”

Cố Tín hơi sửng sốt một chút, sau đó làm bộ thản nhiên đáp lời: “Lần đầu tiên tham gia chương trình như thế này, có cảm thấy hồi hộp không ?”

Đinh Mông gật đầu: “Đương nhiên là có ạ, anh không biết đâu, lần đầu tiên nhìn thấy mấy vạn người phía dưới khán đài, tôi suýt đứng không nổi trên sân khấu luôn.”

Cố Tín khẽ nở nụ cười: “Không sao, lần đầu tiên tôi tham gia cũng rất khẩn trương, nhưng vào lúc chính thức biểu diễn, đèn dưới khán đài sẽ tắt, cô sẽ không còn nhìn thấy người phía dưới, cô cứ coi bọn họ như khoai tây là được.”

Đinh Mông phì cười, khoai tây gì chứ! Cô cười ngước mắt nhìn về phía Cố Tín: “Thật ra lúc trước tôi muốn nói anh đúng là người tốt!”

Cố Tín ngẩn người, vô cùng tự nhiên giơ tay lên xoa nhẹ đầu cô: “Đừng tùy tiện trao tặng thẻ người tốt cho tôi.”

Đinh Mông lại bị chọc cười, sau đó cô bị hấp dẫn khi nhìn thấy eo lưng gầy gò của Cố Tín.

Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo thun đen phối hợp với một cái quần bò thấp eo, khi anh ta giơ tay lên vô tình khiến thắt lưng của anh ta lộ ra một khúc nhỏ.

Đinh Mông thề, cô thật sự không cố ý nhìn eo của anh ta, chỉ là ánh mắt vừa vặn dừng tại nơi đó. Dáng người của Cố Tín là kiểu khiến fan nữ phun máu mũi, Đinh Mông nhất thời có chút không nỡ dời ánh mắt, càng thêm tò mò nhìn chăm chú: “Anh xăm hình trên thắt lưng à?”

Cố Tín thu tay về, cũng theo quán tính nhìn thắt lưng một chút: “Ừ, lúc còn trẻ có xăm một chút.”

Đinh Mông khóe mắt giật giật, bộ bây giờ anh già rồi à…?

Vì thế cô suy đoán, anh ta nói hồi còn trẻ chắc là chỉ thời còn đi học. Cô có chút tò mò hỏi: “Anh xăm hình gì vậy?”

Cố Tín nói: “Thần thú.”

Đinh Mông chớp chớp mắt: “Thần gì?”

Cố Tín: “…”

“Kỳ Lân.” Khóe miệng anh ta mang theo ý cười, tay kéo vạt áo thun làm bộ muốn vén lên: “Cô muốn coi không?”

“Được sao?” Đinh Mông hai mắt hiện lên chữ “Tôi muốn xem”.

Cố Tín không nói chuyện, chỉ giơ tay vén áo lên, Đinh Mông mở to hai mắt nghiêm túc quan sát.

“Hai người đang làm cái gì?” Giọng nói của Kiều Dĩ Thần đột nhiên từ đối diện truyền tới, Đinh Mông và Cố Tín đều sửng sốt một chút, cùng quay đầu nhìn về phía anh.

Sắc mặt Kiều Dĩ Thần rất khó coi, trong ánh mắt lạnh lùng còn mơ hồ hiện ra sát khí và tức giận, giống như bắt quả tang bà xã đang ngoại tình.

Đinh Mông nhịn không được giật giật khóe miệng hai cái.

Cố Tín vẫn duy trì tư thế vén áo, Kiều Dĩ Thần từ bên cạnh anh ta đi qua, nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Siêu sao ca nhạc Cố ở trong hậu trường lại hở hang như vậy sao?”

Cố Tín mỉm cười nhìn anh, tay buông vạt áo thun xuống: “Cô ấy muốn, tôi sẵn sàng cho cô ấy xem.”

Đinh Mông: “…”

Cảm giác được ánh mắt Kiều Dĩ Thần đã chĩa về bên phía mình, Đinh Mông kinh ngạc nói: “Bọn em đang bàn về hình xăm!”

Kiều Dĩ Thần cười lạnh một tiếng: “Chưa thấy qua hình xăm?”

Đinh Mông mím mím môi, người ta chưa thấy hình xăm trên người Cố Tín chứ bộ…

Kiều Dĩ Thần không để ý tới cô, quay đầu lại nói với Cố Tín: “Siêu sao ca nhạc Cố, tất cả mọi người đều đang chờ anh.”

“Ok, ok.” Cố Tín làm tư thế đầu hàng, nhìn Đinh Mông cười một chút, “Lần sau lại cho cô nhìn.”

Đinh Mông: “…”

Cố Tín đi rồi, chỉ còn lại một thân một mình cô đối mặt Kiều Dĩ Thần.

Đinh Mông có chút bất đắc dĩ, cô chỉ muốn coi hình xăm mà thôi, hơn nữa Kiều Dĩ Thần với cô có phải vợ chồng thật đâu, tại sao cô lại có cảm giác tội lỗi không dám nhìn thẳng mặt Kiều Dĩ Thần, quả thực quá kỳ quái !

“Hình xăm đẹp không?” Kiều Dĩ Thần lành lạnh mở miệng.

Đinh Mông cười làm lành nói: “Hì hì, em chưa thấy gì hết á.”

“Không sao, anh ta nói lát nữa cho em xem tiếp.”

Đinh Mông: “…”

“Nhớ ngày mai hẹn ba mẹ tôi ăn cơm.” Kiều Dĩ Thần nhìn cô vài lần sau đó bỏ lại những lời này liền xoay người rời đi.

Ngày mai là sinh nhật của anh, hai gia đình hẹn cùng nhau ăn cơm, Đinh Mông không quên. Nhưng mà… quả nhiên vẫn rất kỳ quái, vì cái gì cô lại thấy như mình rơi vào cảnh bị chồng bắt gian thế này? Cô chẳng qua chỉ muốn coi hình xăm thôi! Mà còn chưa coi được nữa đó!

Kiều Dĩ Thần tỏ thái độ bất mãn như vậy làm cho bây giờ Đinh Mông rất thấp thỏm, không vì cái gì khác, chỉ vì… cô đắc tội anh chàng chế tác âm nhạc cung Xử Nữ, quan trọng hơn là công việc tiếp theo của cô, người trực tiếp phụ trách tất cả là Kiều Dĩ Thần.

Từ sân khấu diễn tập đi ra, cô ngồi xe của công ty quay về Quang Thần tiếp tục huấn luyện. Trên xe cô tranh thủ lướt Weibo, Giang Mạn đã giúp cô đăng kí tài khoản,add bạn bè,đăng ảnh cập nhật, kết nạp khoảng 100.000 fan và lượt theo dõi.

Ưm, cô cũng không biết fan này là fan thật hay là mua lượt theo dõi ảo, tóm lại mỗi ngày fan đều tăng lên, lâu lâu cô đăng status sẽ có người vào bình luận. Giang Mạn nói lúc đầu do chưa nổi tiếng nên ít người quan tâm, chờ cô ra album thì sẽ ổn thôi.

Nói tới album, tháng này của Đường Thi Nhiên sắp phát hành, Tinh Diệu quảng cáo rất lớn, cách năm ba bữa lại lên tin đầu trang của Weibo. Đinh Mông cũng lén qua Weibo của Đường Thi Nhiên, cô ta đăng lên hai tấm hình làm bìa đĩa, phong cách vô cùng thiếu nữ hoàn toàn khác với hình ảnh lúc cô ta thi đấu.

Năng lực đào tạo thần tượng của Tinh Diệu rất mạnh , tạo hình bây giờ của Đường Thi Nhiên thay đổi 180 độ, trở thành một thiếu nữ đầy khí chất ngọt ngào, hai phong cách trước sau đối lập nhau nhưng được Tinh Diệu thay đổi rất thành công, ít nhất bài đã trở thành hit .

So sánh với cô thì ngay cả album mới của mình tròn méo ra sao cô còn chưa được thấy, đã vậy vừa rồi còn chọc giận người sáng tác.

Cô cảm thấy con đường nghệ thuật của mình thật nhấp nhô.

Cô bĩu môi một cái, đang muốn trở về trang chủ liền phát hiện góc bên phải nhảy ra một thông báo của người theo dõi mới. Cô tiện tay nhấn vào.

Người theo dõi mới là Tư Mã Tiêu Tiêu.

Trái tim Đinh Mông bị dọa ngừng một giây, cô cảm thấy đây nhất định là Tư Mã Tiêu Tiêu fake! Tư Mã Tiêu Tiêu thật làm sao có thể chú ý tới cô!

Cô run rẩy nhấn vào avatar của Tư Mã Tiêu Tiêu, vào trang weibo phát hiện thật sự là Tư Mã Tiêu Tiêu.

Đinh Mông có chút hỗn loạn , trước đó Kiều Dĩ Thần có nói với cô, Tư Mã Tiêu Tiêu là người thay đổi bài hát mà anh vốn định chọn cho cô hát .

Đinh Mông đã nghĩ Thiên Hậu sao có thể tùy tiện như vậy, không những cắt quyền chọn bài hát bây giờ còn đổi luôn bài hát của cô.

Mãi đến Kiều Dĩ Thần nói cho cô biết bài mà Tư Mã Tiêu Tiêu đổi là . Cô ấy muốn hát ở buổi biểu diễn.

Tâm tình Đinh Mông ngay lúc đó phức tạp giống như bây giờ vậy, lúc tranh tài giám khảo nói cô có phong cách của riêng mình không như Đường Thi Nhiên bắt chước giống Tư Mã Tiêu Tiêu. Sau đó Giang Mạn cũng nói với cô, ở trận chung kết Tư Mã Tiêu Tiêu có nhận xét về cô, hiện tại Kiều Dĩ Thần nói, Thiên Hậu đang khiêu khích em.

Tuy rằng lúc ấy giọng điệu của anh có vẻ như đùa giỡn nhưng hiện tại nhìn xem thông báo có người theo dõi mới này, cô thật sự cảm thấy, đường nghệ thuật của mình hình như càng nhấp nhô .

Lúc Đinh Mông rầu rĩ muốn chết, Kiều Dĩ Thần cũng đang ưu sầu dùng ipad lên diễn đàn.

Bài post “Bà xã của tôi có hứng thú xem cơ thể của tên đàn ông khác hơn của tôi, xin anh em chỉ giáo” ở trang đầu diễn đàn tập trung sự hứng thú của anh.

Anh ôm mong muốn học hỏi kinh nghiệm, click vào xem thử.

Chủ topic đầu tiên giới thiệu đơn giản một chút từ đầu đến cuối sự tình, Kiều Dĩ Thần lướt hai cái xuống đọc bình luận phía dưới.

Lầu 1: Chủ thớt, body ông không đẹp tại sao lại cấm vợ nhìn cái đẹp?

Lầu 2: Không nói nhiều, ném đá.

Lầu 3: Chủ thớt, đừng lười biếng nữa, đi tập gym đi! Chờ ông luyện ra bụng 8 múi và nhân ngư tuyến, cam đoan bà xã ông sẽ ngày đêm bám lấy người ông không rời!

Lầu 4: Chắc thím chủ thớt không thể thỏa mãn bà xã vụ kia chứ gì ? ╮(╯▽╰)╭

Kiều Dĩ Thần: “…”

Ha ha ha ha, trên diễn đàn đúng là chả học được cái gì hay. Anh nổi nóng quẳng ipad lên sofa.

Đi qua đi lại hai vòng ở trong phòng, cuối cùng dừng lại trước gương lớn. Anh hơi hơi nhíu mày đánh giá chính mình trong gương, mấy năm nay công việc khá bề bộn, thời gian tập thể hình quả thật càng ngày càng ít, nhưng mà vóc người của anh vẫn đẹp vô cùng, không có một chút dấu hiệu mập ra.

Về phần cơ bụng và nhân ngư tuyến, anh cũng có đây nè!

Sau khi tự kỷ ngắm dáng người để tìm sự tự tin, anh mở ipad tiếp tục xem bình luận.

Lầu 5: Nói thật, đàn ông lớn tuổi nếu không thường xuyên vận động sẽ lực bất tòng tâm _ Một kẻ từng trải nhắc nhở.

Lầu 6: Thử chiêu “Mỹ nam mới tắm đi ra”, điều kiện là chủ thớt phải là trai đẹp nha

Kiều Dĩ Thần cảm thấy chủ đề bàn luận này càng ngày càng kỳ quái, anh tắt ipad, nghiêm túc ngẫm lại, thẻ VIP tập thể hình mà anh đăng ký ở phòng tập sát công ty đã hết hạn chưa.

Anh lục tìm ra cái thẻ, hình như vẫn còn thời hạn sử dụng.

Anh bị mắc kẹt trong suy nghĩ, tuy rằng anh không đi phòng tập thể thao, nhưng anh vẫn đang dùng máy chạy bộ trong nhà, rảnh rỗi vẫn tập chạy bộ, cơ bản không có lười biếng bỏ bê luyện tập. Hơn nữa, anh chỉ vì Đinh Mông nhìn eo Cố Tín đã muốn chạy đi phòng tập thể thao tập thể hình, hình như có vẻ hơi ngu ngốc thì phải?

Đang do dự, Đinh Mông đột nhiên chạy tới kích động gõ cửa phòng anh: “Chó con, không ngờ Cố Tín để ý tới em! Anh ta còn lên Weibo nói chờ mong ca khúc mới của em !”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Ừ, trong thẻ còn nhiều tiền quá bỏ thì uổng, ngày mai anh sẽ bắt đầu tập thể hình. :v

Đinh Mông ở ngoài cửa nghe Kiều Dĩ Thần không trả lời, đành cầm di động quay trở về phòng. Buổi sáng ngày hôm sau, cô phát hiện Weibo tăng thêm gần 100000 người theo dõi, gần như là fan của Cố Tín sau khi đọc bình luận của Cố Tín trên Weibo của cô.

Bình luận thì nhiều vô kể, nhưng nhiều nhất vẫn là hỏi cô có quan hệ gì với Cố Tín. Đinh Mông nghĩ thôi xong đời, chẳng lẽ cô phải chịu scandal? Giang Mạn cũng đã có nói chán ghét nhất làm việc với ngôi sao có scandal!

Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Giang Mạn báo cáo chuyện này, Giang Mạn bảo cô không cần để ý, chờ tin này lắng xuống là được. Đinh Mông ngoan ngoãn nghe theo.

Cố Tín bình luận vào status cô nói ca khúc mới còn đang trong thời gian sáng tác, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Vốn chỉ có mấy trăm bình luận, hiện tại đã lên hơn mười nghìn. Sau này còn có người phát hiện, Tư Mã Tiêu Tiêu cũng theo dõi cô, vì thế bình luận càng thêm náo nhiệt, thậm chí còn có người lớn gan suy đoán cô sắp gây nên một trận cuồng phong lớn trong giới ca sĩ.

Đinh Mông nhìn mọi người đang náo nhiệt bình luận, không giải thích cái gì, nhưng cô vẫn gửi tin nhắn cảm ơn Cố Tín.

Sau khi kết thúc diễn tập, cô ngồi xe đi nhà hàng, hôm nay là sinh nhật của Kiều Dĩ Thần.

Phòng là do Kiều Dĩ Hành đặt, Đinh Mông đến nơi rồi ngồi ở sô pha trong đại sảnh chờ người nhà của mình đến mới cùng đi vào phòng. Ba mẹ Kiều Dĩ Thần cũng đến, chỉ có Kiều Dĩ Thần còn chưa tới, Đinh Mông thuận miệng giúp anh giải thích: “Lúc con rời khỏi thì diễn tập đã kết thúc, chắc là anh ấy làm xong việc sẽ đến liền.”

Hôm nay ba mẹ và bà nội cô đều tới, người lớn hai bên ngồi chung một chỗ như là có chuyện nói không hết, thân thiết vô cùng.

Đinh Mông vừa gửi tin nhắn cho Kiều Dĩ Thần, hỏi anh còn bao lâu mới đến. Kiều Dĩ Thần rất nhanh trả lời: “Anh vừa xong việc, khoảng hai mươi phút nữa.”

Anh vừa cất di động, đồng nghiệp bên cạnh liền ồn ào nói: “Hôm nay là sinh nhật Kiều Dĩ Thần, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm hát karaoke được không?”

Một đồng nghiệp khác nói: “Có đại chế tác Kiều ở đây cậu còn dám ca hát? Tôi thấy có vẻ cậu chán sống rồi phải không?”

Mọi người đều cười lên, người nọ cũng thật nhanh sửa miệng: “Không sai không sai, hôm nay là ngày vui vẻ, chúng ta không ca hát .”

Kiều Dĩ Thần bất đắc dĩ cười cười, nói với bọn họ: “Hôm nay tôi có hẹn ăn cơm với mẹ, không thể đi ra ngoài cùng mọi người.”

Các đồng nghiệp đều không đồng ý: “Đâu phải hẹn với bà xã, bác gái sẽ thông cảm cho anh.”

“Thật sự không được, như vậy đi, mọi người đi ra ngoài ăn, ngày mai lấy hóa đơn cho tôi, tôi bao được không?”

“Ăn cơm với mẹ là quan trọng, anh mau đi đi, chúng tôi sẽ đem phần của anh ăn luôn.”

Kiều Dĩ Thần lắc đầu cười, tự mình đi lấy xe, phía sau mọi người hưng phấn thương lượng muốn đi đâu ăn đại tiệc.

Kiều Dĩ Hành đặt phòng nhà hàng cơm Trung ở gần chỗ diễn tập, Kiều Dĩ Thần trong vòng hai mươi phút liền đến nơi. Anh vừa đến thì người phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên, không khí cả gian phòng vô cùng vui vẻ.

Mỗi khi gặp trường hợp này, chính là thời điểm Kiều Dĩ Thần và Đinh Mông thực hiện nghĩa vụ yêu đương ân ái, vì thế hai người vô cùng ân cần gắp đồ ăn cho nhau, Kiều Dĩ Hành ngồi ở một bên nhìn riết hết ăn cơm nổi .

Hôm nay bà nội của Đinh Mông cũng rất vui vẻ, không nhịn được nói nhiều vài câu: “Dĩ Thần, Mông Mông, hai đứa kết hôn cũng lâu rồi , khi nào mới sinh em bé đây?”

Đinh Mông: “…”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Vẫn tưởng vấn đề này chỉ xuất hiện tiệc tất niên hoặc hội họp gia đình thôi, bọn họ quả nhiên vẫn còn non tay lắm .

Bà nội vừa hỏi, mẹ Kiều cũng quan tâm: “Đúng nha, mẹ muốn bế cháu nội lâu rồi , anh con không trông cậy gì được, con dù sao cũng phải cho mẹ tí hi vọng đi.”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh gian nan nuốt cơm trong miệng xuống, vội ho một tiếng nói: “Khụ… sự nghiệp của Mông Mông vừa mới bắt đầu, bọn con chưa nghĩ tới việc sinh em bé sớm.”

Bà nội nói: “Mông Mông năm nay cũng 25 , tiếp qua vài năm mang thai sẽ thành sản phụ lớn tuổi, không tốt cho con đâu.”

Đinh Mông: “…”

35 tuổi mới tính là sản phụ lớn tuổi mà? Cô còn tới 10 năm đâu!

Kiều Dĩ Thần thấy Đinh Mông nhìn mình, đành phải ha ha cười nói: “Bà nội yên tâm, sẽ không đợi lâu như vậy, con cam đoan sẽ sinh một đứa chắt trai cho bà trước năm 30 tuổi.”

Đinh Mông: “…”

Cô nhìn anh không phải làm cho anh nói cái này! Lại nói hôm nay anh đã 27, ý là trong nội trong 3 năm tới sẽ sinh em bé?

Khoan… khoan… không đúng, hơn ba tháng sau bọn họ sẽ ly hôn mà? Em bé ở đâu ra?

Đinh Mông vùi đầu ăn cơm, mẹ Kiều nhìn Kiều Dĩ Hành bên cạnh liếc mắt một cái, ý bảo anh cũng giáo dục em trai vài câu. Kiều Dĩ Hành thu được thánh chỉ của mẹ, hắng giọng một cái nói: “Đúng vậy, tranh thủ sinh một cặp long phượng thai, một lần là khỏe.”

Đinh Mông: “…”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Sau đó đề tài đều xoay quanh chuyện sinh em bé, bà nội thậm chí còn bắt đầu suy xét vấn đề đặt tên, cả việc thầy bói bài kỳ đều tính toán một chút.

Đinh Mông cảm thấy đau đầu, vừa từ trên ghế đứng dậy,còi báo nguy trong túi rơi xuống, tiếng còi báo nguy chói tai lập tức vang vọng cả gian phòng.

Tất cả mọi người đều bị dọa giật bắn, Đinh Mông vội ngồi xổm xuống. Nhặt còi báo nguy lên, cắm chốt an toàn lại: “Ha ha, ngại quá, con làm rớt còi báo nguy .”

Mẹ Đinh chưa hết hoảng hốt nói: “Con mang còi báo nguy ở bên người làm cái gì? Bệnh tim của bà nội thiếu chút nữa bị con hù tái phát.”

“Ách…” Cũng không thể nói vì đề phòng Kiều Dĩ Thần.

“Là con cho Mông Mông mang ở trên người , em ấy xinh đẹp như vậy, con không yên tâm, ha ha.” Kiều Dĩ Thần nói xong thuận thế khoác tay lên vai Đinh Mông, làm ra bộ dáng “Vợ yêu quá xinh đẹp anh thực không có cảm giác an toàn”.

Đinh Mông cũng cười ha ha, làm ra một bộ dáng “Em quá xinh đẹp thực phiền lòng”.

Mọi người cũng không nghi ngờ anh, lòng còn sợ hãi đi ra ngoài. Kiều Dĩ Hành là người đi ra cuối cùng, đi qua bên cạnh Kiều Dĩ Thần, tràn ngập đồng tình nhìn hắn một cái: “Thật đáng thương.”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Nói vậy là có ý gì! Nói không rõ ràng đánh đó anh à!

Kiều Dĩ Hành không cho em trai cơ hội hỏi lại, liền đi ra khỏi phòng. Kiều Dĩ Thần không khuất phục gửi tin nhắn đi qua: “Anh mới vừa rồi là có ý gì?”

Chẳng bao lâu sau, di động rung lên, Kiều Dĩ Hành trả lời.

“Đừng nói em cho rằng nắm tay bà xã là có thể sinh con nha?”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Khi anh năm tuổi đã không ngây thơ như vậy rồi! Ít nhất cũng phải hôn môi nha!

Di động lại rung một chút, Kiều Dĩ Hành gửi tới tin nhắn thứ hai: “Kỳ thật anh hoài nghi, chú mày vẫn chưa nắm được tay bà xã .”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh đi nhanh vài bước, tiến lên kéo tay Đinh Mông.

Đinh Mông khó hiểu nhìn anh: “Anh làm gì?” Giữa ban ngày ban mặt mà muốn dê xồm ? Cô có luyện qua TaeKwonDo nha !

Kiều Dĩ Thần nói: “Đương nhiên yêu thương ân ái, thời gian giả vờ còn chưa kết thúc.”

Đinh Mông: “…”

Người lớn hai bên đang say mê trò chuyện về sinh em bé, có ai thèm để ý hai người đang làm gì đâu!

Nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn kiên định lôi kéo tay của cô, từ bên người Kiều Dĩ Hành đi ngang qua .

Sau đó họ cũng không có hoạt động gì khác, mọi người đều tự lái xe, ai về nhà nấy. Về đến nhà, Kiều Dĩ Thần phát hiện trên di động lại có một tin nhắn của Kiều Dĩ Hành.

“Vậy em quả thật là cho rằng nắm tay liền có thể sinh con? [ kinh ngạc ] “

Kiều Dĩ Thần: “…”

Kẻ ế vợ thì có tư cách gì cười nhạo anh, ha ha.

Anh vào phòng tắm tắm rửa một cái, cố ý dùng sữa tắm mới mua hôm nay, lại ở trước gương đánh giá vóc người của mình từ trên xuống dưới một hồi, tìm một cái quần bò thấp eo mặc vào, đem khăn lông tùy ý khoác lên vai, từ trong phòng đi ra.

Đinh Mông đang ở trong phòng bếp ép nước trái cây, nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô liền quay đầu nhìn lướt một cái. Cô không ngờ lại nhìn thấy nửa người trên của anh, chanh trong tay Đinh Mông bị nặn ra vài giọt nước, sau đó tiếng thét chói tai quen thuộc truyền ra: “A ——! Sao cậu không mặc quần áo?”

Xã hội loài người đã tiến hóa đến lúc này, vậy mà còn có người không mặc quần áo!

Kiều Dĩ Thần quay đầu đi dùng tay bịt lỗ tai, chân mày hơi nhíu nói: “Mình cảm thấy cậu căn bản không cần thét chói tai, giọng cậu bình thường đã cao lắm rồi.”

Giọng của cô khá cao, bây giờ còn học thêm thanh nhạc, hét lên không thua gì tiếng cá heo.

Đinh Mông xấu hổ và giận dữ đến cùng cực, nghe anh nói như vậy lỗ tai đều đỏ: “Đừng đánh trống lảng, cậu không biết xấu hổ!”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Rõ ràng là do em suy nghĩ nhiều được không !

Anh đi về phía trước một bước, Đinh Mông lập tức giơ miếng chanh trong tay lên uy hiếp anh: “Cậu đừng tiến tới, mình… mình có luyện qua TaeKwonDo nha !”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh cười khẽ một tiếng, hơi nhếch môi, lại đi tiếp về phía trước một bước: “Ừ, luyện được hai ngày ha, mình là người đưa cậu đi mà .”

Đinh Mông: “…”

Cho nên nói gả cho ai chứ không thể gả cho thanh mai trúc mã! Bởi họ đã nắm quá khứ đen thui của bạn rõ như lòng bàn tay!

Kiều Dĩ Thần nhìn mặt Đinh Mông đỏ như quả cà, anh cảm thấy người trên forum cũng không chỉ bậy. Ít nhất anh rất thích chiêu trai đẹp quấn khăn tắm này.

Nhưng anh không có tiếp tục tiến tới,vì đây là phòng bếp, Đinh Mông đang đứng cạnh chỗ để dao. Anh đứng tại chỗ cười với cô, mở miệng nói: “Mình vừa tắm xong, hơi khát nước, cho nên định làm nước trái cây, mình không biết cậu cũng ở trong này.”

Đinh Mông cảm thấy logic lưu loát hợp tình hợp lý, vì thế buông lỏng đề phòng: “Cậu có thể mặc quần áo rồi mới ra .”

Kiều Dĩ Thần chân thành nói: “Mình ở một mình nhiều năm như vậy, nhất thời quên trong nhà còn một người khác.”

Đinh Mông chớp chớp mắt, hơi nâng cằm nhìn anh: “Được rồi, tin tưởng cậu lần này, nếu như còn có lần sau…”

“Vậy cậu cũng không mặc gì đi ra làm mình sợ đi.”

Đinh Mông: “…”

Bây giờ cô thật muốn đá anh bể trứng.

Hình như suy nghĩ của cô quá mãnh liệt đến nỗi hiện lên trên mặt, Kiều Dĩ Thần cảnh giác lui về phía sau một bước: “Mình nói đùa, không có lần sau.”

“Hừ.” Đinh Mông cũng không ép nước trái cây nữa, cầm trái chanh thật nhanh quay trở về phòng, khóa trái cửa. Cô cảm thấy Tưởng Nam Tình nói đúng, thú tính của đàn ông quả nhiên là từ từ lộ ra !

Kiều Dĩ Thần ở lại phòng bếp tâm tình vô cùng vui vẻ, anh cầm lấy phần nước trái cây đang ép dang dở của Đinh Mông, tiếp tục ép sau đó rót đầy một ly rồi mới về phòng.

Đi tới bên cạnh bàn mới phát hiện trên bàn không biết khi nào có thêm một cái hộp. Anh hơi nhíu mày, sẽ không phải là Đinh Mông chỉnh anh chứ? Trên mạng hình như có bán rất nhiều hộp chỉnh người .

Anh đặt nước trái cây xuống, nghiên cứu một chút, vẫn quyết định mở ra.

Anh là đàn ông đích thực cơ mà.

Cầm chiếc hộp lên để cách xa mình, Kiều Dĩ Thần thật cẩn thận mở nắp.

Bên trong hộp là một sợi dây đeo đồng hồ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN