Breaking Of The Dead ( Vượt qua cái chết) - Chương 1: Một ngày mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Breaking Of The Dead ( Vượt qua cái chết)


Chương 1: Một ngày mới


Breaking Of The Dead. (Xuyên qua cái chết)
Ngày viết hoàn tất: 4-9-2015
Khởi chạy lại Dòng truyện Kinh dị Lần 1.
Made By Vietnamese.

Tác giả: Graguleo Da Van Rogh VNN(Văn Nghĩa Nguyễn)
Tên Tiếng Anh: Bruce Van Ruan VNN.
Tên Danh họa: Graguleo Da Van Rogh VNN
Nickname: Yao Fei, Kong Yan, Bi Wong, HoHo.
Thể loại: Kinh dị
Email: [email protected]
Email: [email protected]
Facebook: Van Nghia Nguyen Graguleo Da Van Rogh VNN
Twitter: Vanrogh

* Tác giả Đã tốt nghiệp: Đại học Y dược Tp. HCM (Dược học), Đại học Hồng Bàng (Kiến trúc), Cao đẳng Truyền hình 2 (Khóa ngắn Biên Kịch & Đạo diễn).

* Lĩnh vực nghề nghiệp của tác giả: Comic Book Artist (Họa sĩ dòng sách truyện tranh), Writer (Nhà văn), Painter (Hội họa), Photographer (Nhiếp ảnh gia), Collector (Nhà sưu tầm), D. O. P (Đạo diễn hình ảnh), Philosopher (Triết gia), Architect (Kiến trúc sư), Pharmacist (Dược sĩ), Botanist (Nhà thực vật), Publisher (Xuất bản), Sculptor (Điêu khắc gia), Martial Art: Võ cổ truyền, TaekwonDo, Wingchun, Kendo.

*Tác giả đã thành lập công ty truyện tranh mang tính chất phi lợi nhuận: VNN Comic Entertianment, VN 2017.
+ Tác phẩm hội họa sơn dầu của tác giả: Người đàn bà trong đêm, Cô độc, Trăng cô đơn.
+ Tác phẩm điêu khắc tượng của tác giả: Dark Knight (Người dơi) 2014, David VS Goliat 2016, Wonderwoman 2017.

Lưu ý: Câu truyện này thuộc về tác giả nghiêm cấm sao chép lại. Câu truyện liên quan tới vấn đề tình dục ,người đọc cần cân nhắc trước khi xem. Nếu thấy hay có thể chia sẽ tên tác giả cho mọi người biết và cám ơn rất nhiều

Chương 1: Một ngày mới

Một ngày mới của tôi thường bắt đầu sớm hơn so với những người khác, khoảng chừng kém bốn giờ sáng lại có cuộc gọi đến với tôi, tôi phải liền thức dậy rồi lái xe tới bệnh viện địa phương. Tôi tên là Bruce Yang là một bác sĩ khoa Đông y viết tắt theo tiếng anh là O. M. D (Oriental Medicine Doctor) sau khoảng mười lăm phút tôi đã có mặt tại bệnh viện để thăm khám cho bệnh nhân công việc cứ thế kéo dài cho hết nguyên cả ngày. Công việc kết thúc vào khoảng sáu giờ chiều tôi phải đi đến từng khoa để bàn giao lại công việc cho bác sĩ, điều dưỡng
và y tá trực đêm.

Bruce gặp một người đồng nghiệp rồi nói:

– Hôm nay tới phiên cô trực sao,Molly?

Molly nhìn Bruce mỉm cười rồi nói:

– Vâng, anh xong ca rồi sao!

Bruce nhìn cô ấy rồi nói:

– Phải, tôi cứ làm việc quần quậc từ sáng tới giờ với các bệnh nhân. À ở phòng 3651 có một bệnh nhân đang trong tình trạng sốt khá cao đấy! Lúc nãy tôi đã có khám cho bệnh nhân đó bây giờ thì cơn sốt đã hạ rồi phiền cô nhớ theo dõi bệnh nhân đó giúp tôi nhá!

Molly trả lời:

– Được với một điều kiện khi nào rãnh anh dẫn tôi đi ăn tối được chứ hả!

Bruce nhăn mặt ra vẻ trách móc cô đồng nghiệp của mình nhưng vẫn cười mỉm:

– Ôi trời! Cô đừng đem điều riêng tư ra áp đặt với đồng nghiệp chứ! Cô nên lo bệnh nhân giúp tôi đi.

Molly tỏ ra buồn rầu:

– Thôi được! Tôi sẽ để ý bệnh nhân đó giúp anh!

Bruce nhìn cô đồng nghiệp rồi trả lời:

– Cám ơn cô nhiều! Bây giờ tôi phải về đây!

Rồi anh ta nói lời tạm biệt với đồng nghiệp rồi đi ra khỏi toà nhà rồi lại đi bộ xuống hầm bãi đỗ xe, lúc này bệnh viện đang sữa chữa ở khu vực cầu thang máy nên tạm thời các nhân viên y tế trong bệnh viện không được lui tới chỗ đang sữa chữa, Bruce đi xuống hai tầng hầm rồi đi lại bấm nút mở khóa an toàn trên xe rồi mở cánh cửa bước vào bên trong xe. Anh cho xe lui lại một chút rồi rẽ sang chạy ra khỏi tầng hầm rồi chạy ra ngoài đường lộ. Anh đang đi trên đường ghé qua tiệm
bánh pizza mua một hộp rồi ghe vào một cửa hàng nhỏ mua thực phẩm cho vật nuôi. Mỗi lần đi mua Bruce mua với số lượng nhiều rồi anh ta đẩy xe đẩy lại quầy tính tiền. Khoảng lát sau, anh ta đã về tới nhà lái xe vào bãi sân rồi bước ra khỏi xe và rồi đem đồ vào trong nhà.

Bruce mở cửa liền nói:

– Này…chào anh bạn sau một ngày mày khônggặp tao, mày có nhớ tao không hả, Scooby.

Chú chó của anh ta tên là Scooby vừa mới mở cửa chú chó đã chạy ra tới cửa vẫy đuôi mừng rỡ
và lếm vào tay anh ta rồi anh ta đóng cửa khóa chốt lại rồi đem túi đồ ra ngoài sau bếp chú chó cũng đi theo anh ta. Anh ta lấy đồ hộp cho chú chó bỏ vào hộp tủ rồi chừa lại một hộp bên ngoài rồi anh ta khui cái hộp ra rồi đổ vào đồ đựng thức ăn của chú chó và một cái khay nước cho nó.

Bruce đi vào phòng thay đồ rữa mặt xong rồi đi ra sau bếp cầm cái hộp bánh Pizza lên ngồi trên ghế sofa rồi mở tivi lên xem, anh ta vừa ăn vừa xem tivi. Bruce bỗng xoay sang nhìn chú chó của mình rồi nói:

– Xem ra mày sướng quá đấy anh bạn!

Con chó ăn xong rồi uống miếng nước rồi nó đi lên trên phòng khách nằm ra đó. Bruce ngồi xem kênh giải trí anh ta ăn hết cả hộp bánh pizza và ngồi xem tivi cho tới 11:35 PM tối rồi lại khởi động máy nghe nhạc rồi lấy đồ đi tắm còn chú chó vẫn nằm đó bất động. Bruce đi vào nhà tắm rồi mở vòi sen nước bắt đầu phun lên người những giọt nước rơi ra từ vòi sen khiến Bruce cảm thấy thoải mái. Khoảng mười phút sau, anh ta đã tắm xong rồi dùng khăn trắng quấn quanh phần dưới lại rồi đi ra khỏi nhà tắm. Anh ta đi ra ngoài đóng cửa lại rồi tắt đèn chỉ chừa lại đèn ở
phòng ngủ, chú chó của anh ta thấy anh ta tắt đèn nên đi vào phòng ngủ rồi nằm lăn xuống bên dưới giường. Bruce bật nhạc nhỏ lại rồi mở laptop xem có ai gửi mail hay không? Có vài cái mail gửi tới anh ta nhưng đó chỉ mail rác anh ta cũng không thèm đọc rồi tắt máy và tắt đèn đi ngủ.

Bruce tắt đèn xong rồi lại nằm trên chiếc giường và rồi lên tiếng:

– Ngủ thôi Scooby, ngày mai tao được nghĩ tao sẽ dẫn mày đi đâu đó có chịu hay không? Mày cũng
đã lớn rồi đấy nhỉ mới đây thôi thời gian trôi nhanh thật cha mẹ tao cũng mất gần bốn năm rồi nhỉ! Gia đình tao lúc trước thì rất đơn triết ông bà nội chỉ có mình cha còn cha mẹ tao thì chỉ có một mình tao thôi! Bây giờ họ đã đi xa rồi cha tao gửi mày đến cho tao trước khi vụ tai nạn đó xảy ra. Có lẽ đã đến lúc tìm cho mày một cô bạn gái để mày còn duy trì nòi giống của mày nữa có đúng không?

Bốn năm trước…

Tại trường đại học Haffic hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của các sinh viên trong đó có cậu, Bruce. Bây giờ là chín giờ sáng buổi lễ tốt nghiệp được tổ chức tại ven hồ Lunkad, phong cảnh ở đây rất là đẹp mọi người đang chuẩn bị ổn định chỗ ngồi của mình và đợi thầy hiệu trưởng gọi tên ai
người đó bước lên nhận tấm bằng. Vì ngôi trường của Bruce học cách xa nhà nên cha mẹ anh ta đang trên đường đi tới chỗ trao lễ tốt nghiệp trước khi đi cha mẹ Bruce có ghé qua căn
hộ đang thuê và tặng cho đứa con một món quà.
Vì căn phòng khóa chốt nên hai người không thể đem nó vào bên trong nhưng hai người gởi nó cho một hàng xóm kế bên phòng của anh ta.

Sau khi, hai người gửi nó xong rồi đi tới chỗ buổi lễ tốt nghiệp của con trai họ trên đường đi
hai người gặp phải một nhóm cướp đang chạy tẩu thoát trên đường bọn cướp đang tăng ga chạy nhanh lên trên chiếc xe của họ. Và rồi có hai chiếc xe của cảnh sát chạy hai bên còn chiếc xe của họ chạy chính giữa. Bọn cướp chạy đằng phía trước ba chiếc họ hai gã ngồi trên một chiếc
xe môtô tên ngồi phía sau cầm khẩu súng tự động bắn vào chiếc xe hắn bắn vào cả ba chiếc xe thật không may cha mẹ Bruce đều trúng đạn rồi chiếc xe chạy rồi đâm vào một cửa hàng bán đồ trang sức.

Lúc này tại buổi lễ anh ta vẫn không hay biết gì? Tới khibuổi lễ kết thúc mọi người đang chuẩn bị dọn dẹp, anh ta cố ngồi đợi họ một lát cho tới khoảng mười hai giờ trưa anh ta đi về căn hộ của mình. Anh ta có gọi điện cho họ vài lần nhưng cuộc gọi nói số này tạm không liên lạc được. Anh ta về phòng của mình khi Bruce vừa đi tới cửa phòng của mình thì người hàng xóm kế bên phòng mở cửa.

Người hàng xóm đó là bà Shame mở cửa ra nói chuyện với cậu:

– Cháu về rồi sau!

Bruce trả lời với bà:

– Vâng…

Bà Shame nói tiếp:

– À bà quên mất…hồi nãy có hai người một đàn ông và một người đàn bà tới đây sau khi ta nghe
hai người đó giới thiệu tên mình thì bà mới biết là hai người đó là cha mẹ của cháu tới đây.

Bruce nghe bà ấy nói vậy nên tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói với bà ấy:

– Sao? Họ tới đây ưh! Họ ở đây khi nào vậy bà!

Bà Shame nhìn cậu rồi nói:

– Hmm…khoảng cách đây chừng một tiếng đồng hồ rồi!

Bruce, anh ta nghe bà ấy nói vậy nên vẻ mặt của anh ta cũng tỏ ra lo lắng, anh ta thầm nghĩ trong đầu mình:

– Cha mẹ mình đã tới đây rồi ư! Tại sao cha mẹ không tới buổi lễ tốt nghiệp của mình cơ chứ!

Bruce đang đứng suy nghĩ bà Shame đã bước vào trong phòng rồi Bruce cảm thấy có cái gì đó hơi nhột nên anh ta nhìn xuống dưới chân thì ra là một con chó màu đen. Anh ta ngồi khụy chân xuống lấy tay xoa nựng chú chó rồi hỏi bà ấy:

– Bà mới nuôi chó hay sao!

Bà Shame nhìn Bruce nói:

– Không? Là cha mẹ của cháu đã đưa nó tới đây họ tới gửi lại cho bà rồi kêu bà giao lại cho cháu.

Bruce trả lời bà ấy:

– Vâng, cháu cám ơn bà nhiều…

Hai người đứng trước cửa phòng nói chuyện với nhau khoảng một lát rồi anh ta nói lời cám ơn với bà ấy một lần nữa rồi mở cửa bước vào bên trong phòng. Anh ta cầm dây xích chó dẫn chú vào một cái cột rồi quấn quanh dây xích chung quanh cái cột đó rồi đi lại chiếc ghế bành sofa và
ngồi nghỉ một lát, anh ta ngồi xuống lấy điện thoại ra gọi cho cha mẹ của anh ta một lần nữa nhưng mà vẫn không thấy nghe máy. Bruce ngồi trên ghế sofa đầu ngửa ra sao rồi lấy tấm bằng ra nhìn và nghĩ trong đầu mình:

– Thế là mình cũng đã tốt nghiệp,cuối cùng tám năm là sinh viên y khoa cũng đã kết thúc, mình nên về quê nhà hay là ở lại thành phố lập nghiệp.

Bruce nhìn vô tấm bằng cũng nở nụ cười mỉm vì suốt tám năm qua anh ta nghĩ cha mẹ đã rất vất vả vì mình, Bruce vẫn ngồi trên ghế sofa rồi nhìn ra phía cửa sổ nghe tiếng ồn ào tấp nập ở bên ngoài. Anh ta ngồi đó rồi ngủ quên không hay cho tới mặt trời đang lặn xuống, anh ta ngồi thẳng dậy nhìn ra bên ngoài trời đã bắt đầu lặn.
Và nhìn sang chú chó cúm thấy chú chó nhìn anh ta kêu tiếng.

Bruce nhìn chú chó rồi nói:

– Có lẽ mày đang đói phải không? Để tao đi ra ngoài mua thực phẩm về cho mày ăn.

Bruce đứng dậy rồi bỏ tay vào túi quần lấy điện thoại ra gọi cho cha mẹ của anh ta một lần nữa nhưng mà điện thoại của anh ta đã hết pin hồi nào nữa! Anh ta đi lại chỗ lấy phích ra sạc pin điện thoại rồi đi ra bên ngoài mua đồ. Sau khi, anh ta mua đồ xong đang đi ra khỏi khu siêu thị mini và nhớ hồi anh ta khoảng chín tuổi cậu có nuôi một chú chó nhưng không may là chú chó đó bị một chiếc xe tông phải, anh ta nhớ lại lúc đó khóc thật nhiều. Anh ta đang đi lên cầu thang và đi tới cửa mở cửa phòng rồi đi vào bên trong đóng cánh cửa phòng lại. Anh ta nhìn chú chó thấy nó nhìn Bruce đã vẫy đuôi mừng rỡ,Bruce nhìn chú chó thấy nó có vẻ như là giống loài chó sói hơn rồi Bruce đem đồ để trên bàn bếp ăn rồi lấy thực phẩm cho chó rồi đổ vào chiếc khay và đem lại cho nó ăn. Anh ta nhìn chú chó nó thì có vẻ ngoan ngoãn nên Bruce cởi chiếc vòng ra cho nó. Bruce để khay xuống đất rồi tháo chiếc vòng cổ của nó ra, chú chó nhìn mặt anh ta vẫy đuôi có vẻ như cảm kích anh ta.

Anh ta tháo ra rồi đi lại ngồi trên chiếc ghế sofa và rồi mở chiếc laptop tra xem nó thuộc giống chó nào khoảng hai phút sau thì Bruce mới hiểu rõ nó thuộc giống chó Bertghe Đức, giống loài chó
này rất thông minh và trung thành với chủ lúc nhỏ thì nó có màu đen tuyền hai đôi tai thì cụp xuống nhưng khi lớn lên thì nó sẽ thay đổi lông sang màu vàng ngà và hai đôi tai vễnh thẳng đứng lên, bốn cái chân rất to còn cái đuôi thì hơi cong vênh. Rồi bỗng có tiếng chuông vang lên và
anh ta đi lên bóc điện thoại lên nghe vừa nghe xong anh ta bỗng hốt hoảng vội chạy ra gần cửa
lấy khoác mặc vô vội vàng và chạy ra cửa, Bruce đi ra khỏi tòa nhà và bắt một chiếc xe taxi.

Khoảng mười lăm phút sau, anh ta đã có mặt tại bệnh viện và khóc nức nở khi nghe cha mẹ anh ta đã qua đời, cảnh sát cuối cùng cũng bắt được nhóm tội phạm đó và xử tội chúng một cách thích
đáng. Sau vài tiếng, Bruce quay về phòng thuê của mình với vẻ mặt bơ phờ, anh ta bước vào trong đóng cánh cửa lại và rồi đi lại chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống,chú chó đi lại vẫy đuôi anh ta
và lếm tay anh ta, anh ta xoa đầu chú chó và khóc thật nhiều. Bốn ngày sau, việc chôn cất cha mẹ của Bruce cũng hoàn tất những người bạn tới buổi lễ cũng nói lời động viên anh ta.

Sáng ngày hôm sau, chiếc đồng hồ báo thức reo lên đúng 7:00AM sáng, chú chó Scooby chạy lại lếm trên mặt Bruce như đánh thức anh ta dậy rồi Bruce nhìn chú chó rồi xoa đầu nó rồi ngồi dậy trên giường và đứng dậy đi vào bên trong toalét rữa mặt.

Hết chương 1.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN