Hôm nay tôi thất tình - Ngày....Tháng....Năm(17)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
279


Hôm nay tôi thất tình


Ngày....Tháng....Năm(17)


Tôi nhiều lần đi xem phim một mình, vào buổi tối. Một tay cầm hộp bắp rang đầy ắp, tay còn lại cầm chiếc vé bé xiu, tôi nối theo dòng người xếp hàng vào rạp, mà phía trước mình là cặp đôi, phía sau là cặp ba. Rất ít lần tôi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của những người soát vé, dù có cũng chỉ thoáng qua. Còn lại họ đều làm việc, tức soát vé của tôi, một cách bình thường. Có lẽ hình ảnh này không có gì là lạ, xuất hiện thường xuyên trong mỗi ca trực của họ. Chắc, có rất nhiều người cũng một mình đi xem phim, như tôi.

Xem phim một mình – Tôi từng thấy một thằng bạn rất sửng sốt khi biết rằng tôi có thể làm được điều ấy. Nó bảo tôi tự kỷ hạng nặng quá rồi, thiệt không thể tưởng tượng được. Hay có bữa tôi còn được một nhỏ bạn khác cất công giải thích cặn kẽ hơn: “Đi ăn một mình thôi tao đã thấy không ổn rồi, thà ở nhà nhịn đói ngủ luôn còn sướng hơn, ở đó mà đi xem phim một mình như mày”.

Đến lượt tôi cảm thấy khá ngạc nhiên: Ồ! Hóa ra không phải ai cũng dễ chịu với cụm từ “một mình” như tôi, và một số người thường hay một mình khác.

Việc tôi đi xem phim một mình như thế này cũng đã có từ khá lâu. Đủ để tôi chẳng nhớ nổi bộ phim đầu tiên mình đi xem một mình là phim gì. Và vì sao lại chọn cách đi một mình đó. Nhưng có lần kia xảy ra chút vấn đề nhỏ làm tôi nhớ mãi về… tạm gọi là “hậu quả”, vì đi xem phim một mình của mình.

Chẳng là bữa đó, trên phim cứ nhây đi nhây lại một tình tiết rất dở, cách diễn của diễn viên cũng rất dở, làm khán giả phía dưới khá bức bối. Trong đó có tôi. Bữa đó cũng đi một mình. Sau một hồi cố gắng im lặng ngồi xem, vì không có ai bình luận cùng, bức bối cực độ, tôi thốt ra lời bình luận. Kiểu tự nói chuyện một mình, nhưng thật ra là cố ý cho những người xung quanh nghe. Và quả cũng có nhiều người nghe thấy và quay qua nhìn tôi thật. Chỉ đó điều là, nhìn bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Khoảnh khắc đó tôi mới cảm nhận được. Xem phim rạp một mình, xung quanh đông đúc các đôi các cặp, đôi khi cũng không dễ chịu gì mấy.

Thế mà lần sau, và nhiều lần sau nữa, tôi vẫn tiếp tục đi một mình như thế. Mặc dù thỉnh thoảng, tình huống đó lại xảy ra. Nhưng tôi đã “kinh nghiệm” hơn, đã kiềm lại được lời bình luận thành tiếng của mình.

Còn lại, mọi chuyện đều khá ổn. Việc xem phim một mình ấy. Hứng lên thì đi, thích phim gì thì chọn, không cần phải đợi chờ, rủ rê, đón rước ai. Nhất là, những buổi tối buồn, mệt mỏi. Không cần phải cố cười nói, chuyện trò rôm rả nhiều. Xem hết phim, đường vắng hoe, đèn giao thông chỉ còn lại mỗi màu vàng, tha hồ mà băng băng, phóng một mạch về nhà ngủ. Hết một ngày buồn.

Nhưng rồi, mọi chuyện bắt đầu không mấy ổn nữa, từ khi tôi bắt đầu đơn phương, đưa người ấy vào thế giới của mình.

Xem phim tình cảm sẽ muốn nắm tay, dựa vào người ấy.
Xem phim kinh dị sẽ muốn rúc mặt vào vai họ.
Xem phim hài sẽ muốn cùng họ nói cười.
Và hết phim, ra về, cũng không hoàn toàn là nhẹ nhõm, là an vui như trước nữa.

Tôi bắt đầu thấy cô đơn.

Dù vậy, những buổi xem phim một mình vẫn tiếp tục diễn ra. Vào những lúc tôi buồn chán. Vào những lúc tôi mệt mỏi. Và vào những lúc, tôi không kịp tìm được một ai. Hoặc đó không phải người tôi cần. Hóa ra, ranh giới giữa “Độc lập một mình” và “Cô đơn” rất gần nhau.

Sẽ bắt đầu là “Cô đơn”, khi ta đơn phương đưa ai đó vào con tim, trí óc của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN