Hôm nay tôi thất tình
Ngày...Tháng...Năm(18)
Em sai khi sợ mất anh quá mức. Nhạy cảm, mong manh. Một chút thay đổi nhỏ nơi anh cũng khiến em hoài nghi, suy nghĩ. Chỉ cần hôm ấy anh lạnh nhạt, hững hờ, hay vô tình anh im lặng, chẳng quan tâm, em liền sẽ lo bản thân đã bị anh nhàm chán. Hoặc những lần điện thoại anh rung lên những âm báo tin nhắn chẳng từ em, lên mạng thấy em mà chẳng hồ hởi, hộp thư có em mà không xem, xem rồi mà không trả lời… em sẽ đều tủi hờn anh chẳng cần em nữa.
Và em sai, em biết sai rồi, khi cứ trẻ con, yếu mềm như vậy. Cứ buồn, cứ tủi, cứ âu lo muộn phiền. Khiến ta bên nhau dần chẳng còn những tiếng cười vui, thoải mái, ngày càng xuất hiện nhiều hơn những chán nản, tiếng thở dài.
Em đáng ra phải mạnh mẽ hơn thế, tin vào mình hơn thế, độc lập vững vàng khi không có anh kề bên. Tự lo tốt phần việc của mình, miễn sao anh vẫn còn ở đó, còn rất gần bên em, sẵn sàng bước đến, và vẫn còn có những giây phút kề cạnh nhau, dựa vào nhau, ôm lấy nhau, mỉm cười.
Em đáng ra không nên đòi hỏi quá nhiều điều không thật sự cần thiết. Đáng ra không nên nặng lòng quá nhiều chuyện được mất, hơn thua. Đáng ra phải quan tâm, cảm thông cho anh nhiều hơn. Để yêu thương trong anh chẳng phai nhạt dần, rồi bất lực đi đến bước lụi tàn rỗng không.
Em đáng ra phải hiểu, mình yêu anh nhiều hơn thế, cần được ở bên anh nhiều hơn thế, hơn tất cả mọi điều.
Thế nên, em hiểu, mình sai rồi, sai thật rồi. Anh đừng xa nữa. Về đi. Có được không?
Có một kiểu người, bản tính rất tinh tế, nhạy cảm, giỏi quan sát, lại hay suy nghĩ nhiều.
Mọi hành động, lời nói diễn ra xung quanh họ, thường sẽ được họ ghi nhận và xem xét rất kĩ càng, gần như từng tiểu tiết, rồi sau đó họ lại nhanh chóng tự mình phân tích các tầng lớp nghĩa, ẩn ý đằng sau những điều ấy.
Những kiểu người như vậy, khi bước vào một cuộc tình mà bản thân yêu thương thật lòng, sẽ rất dễ sinh tâm muộn phiền và hay giận dỗi. Bởi chỉ cần người mà họ thương có chút hành động không phải, hay vô tình buông những lời nói không đúng, hoặc xuất hiện một chút đổi khác hơn thường ngày, họ liền sẽ nắm bắt lấy và suy diễn thành rất nhiều chuyện, thường là theo hướng tiêu cực, rồi cô độc ôm buồn đau.
Nhưng ngược lại, chỉ cần người mà họ yêu nhẹ quan tâm ân cần, bảo vài lời nhớ thương, họ sẽ nhất mực tin tưởng, mọi bão tố trong lòng đều bình yên hết. Dễ hài lòng, dễ chiều chuộng. Dễ mơ mộng, cũng dễ ước mong. Phải mà gặp được người có lòng thì không nói, lỡ gặp trúng người chẳng như ý, ngày họ tổn thương sẽ rất gần.
Và có những người kiểu như vậy, khi bước vào một cuộc tình, bản thân thường sẽ tự mình xoay vòng mình trong mớ cảm xúc biến đổi liên tục, mệt mỏi đến rã rời, nhiều lần muốn bước ra. Ai muốn yêu được họ, phải có một tình yêu đủ lớn, đủ để bao dung và thông cảm.
Chỉ đáng tiếc là, đời này, chẳng được mấy tình yêu là lớn mãi. Cũng chẳng được mấy ai là đủ kiên nhẫn, hoài bao dung và cảm thông. Cuối cùng, kiểu người như vậy, mãi mãi cứ là những con người cô đơn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!