Hôm nay tôi thất tình
Ngày...Tháng...Năm(19)
Chúng ta dường như sinh ra không thật sự dành cho nhau. Giữa hai đứa có quá nhiều điểm chênh lệch, không phù hợp. Tựa như hai mảnh ghép không thể nào gắn nối. Càng cố chấp chỉ càng thêm gãy vỡ, tổn thương thân mình. Chẳng ai hiểu thấu ai, chẳng ai thông cảm ai. Cứ làm nhau phải buồn, vương những tiếng thở dài mệt mỏi, thậm chí rơi cả những dòng nước mắt đớn đau.
Và anh đã đành lòng bỏ em đi, để em một mình ở lại, mặc kệ những kỷ niệm vô cùng tươi đẹp, hạnh phúc đã có với nhau, bỏ qua hết những lời hứa thề, những cột mốc khó khăn đã cùng nhau vượt qua… Bỏ hết, bỏ hết tất cả. Nhanh chóng tạo dựng một tương lai mới với một người mới.
Vậy tại sao em phải chờ đợi anh trở về? Tại sao cứ luôn mơ rằng sẽ có lúc chúng mình hạnh phúc hơn xưa? Là quá khờ dại, là quá ngốc nghếch!
Anh hay không? Biết bao khoảnh khắc em đã nghĩ như vậy đấy. Đã thấy lòng nhẹ nhàng, thông suốt. Đã tưởng như mình có thể buông bỏ, đã có thể quên anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những nét cười của anh ngày ấy, những giây phút êm đềm, ngọt ngào mình đã từng có với nhau, yêu thương trong em lại dâng đầy. +
Đầy đến nỗi, nhớ anh da diết.
Đầy đến nỗi, quên hết những khổ đau, giận buồn.
Cảm giác thấy sợ rằng sẽ bên ai đó, không dịu dàng, ấm áp như anh đã từng nữa.
Đã từng khiến em hạnh phúc vô cùng!
Chung tình quá là khờ đúng không anh?
Nếu bây giờ nhớ anh quá trời, có được đánh liều mà liên lạc, trò chuyện với anh không?
Nếu bây giờ mệt mỏi, áp lực lắm rồi, có được than thở rồi dựa vào anh mà nghỉ không?
Nếu bây giờ buồn đau, xót xa vô cùng, có được thoải mái đối diện với anh mà khóc không?
Nếu bây giờ còn yêu anh rất nhiều, có được tỏ tình với anh thêm một lần, rồi thật nhiều lần nữa không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!