Phụ nữ vạn người mê
Chương 41: Xin lỗi, em yêu anh (2)
“Gì thế?”
“Đang đâu đấy?”
“Ở nhà ngủ chứ đâu.”
“Dậy đi ăn đi, nhanh lên, mười phút nữa là anh đến cửa nhà em rồi.”
Cô lười biếng chui ra khỏi chăn, cái lạnh khiến cô run lẩy bẩy. Đánh răng rửa mặt nhanh chóng rồi mặc đồ, ra khỏi cửa đã thấy anh đỗ xe phía trước. Anh tựa vào cửa xe, trên tay là điếu thuốc lá, nhìn anh càng thêm nét lười biếng mà mị hoặc.
Cô cố nén cảm giác đang vỡ òa trong trái tim mình, mỉm cười vô tư.
“Nhanh thế!”
Anh hất cằm kiêu ngạo. “Anh mà lại, không nhanh sao được?”
Cô không thèm đáp lại, nhanh chóng chui vào xe để tránh cái lạnh.
Hai người chọn quán đồ nướng, cô rất tự nhiên ngồi ăn không chút kiêng dè. Với anh, cô không cần cái gọi là lịch sự mà phụ nữ nên có.
Anh nhìn tướng ăn bất nhã của cô, nhăn mặt trêu chọc: “Khiếp chưa! Ăn như trư, thế này bảo sao không ai rước.”
Cô gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Chơi với nhau thì cũng cùng một giuộc thôi, ai hơn ai đâu.”
Thực ra cô là một cô gái đẹp, anh biết. Cô có mái tóc dài, thường buộc gọn lên. Cô thích màu son đỏ rực, nó khiến cô thêm kiêu kỳ. Nói thực, nếu không phải là bạn thân, có thể anh cũng sẽ rung động. Nhưng vì là bạn thân, hai người hiểu nhau quá rõ nên anh không thể.
Cô đang ăn thì chuông điện thoại reo lên, cô tưởng điện thoại của mình, nhưng hóa ra là của anh. Thấy anh bấm nghe, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, cô lờ đi như không biết, tiếp tục ăn mà những câu nói của anh cứ lọt vào tai.
“Em đói à?”
“Không bận.”
“Được.”
“Tôi đến ngay.”
Anh cầm khóa xe, đứng bật dậy nói với cô. “Cô ấy đói, anh phải đi trước rồi, lát em gọi xe về nhé!”
Cô gật gật, tỏ ra thản nhiên: “Đi đi, ở lại làm gì cho chướng mắt!”
Anh vội vàng ra khỏi quán ăn, không một lần nhìn lại. Ở phía sau, cô gái cắn môi rơi lệ.
Cô bấm điện thoại gọi cho đứa bạn. Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô, nó nói sẽ lập tức đến.
Mười lăm phút sau, nó ngồi trước mặt cô, ở vị trí anh vừa rồi. Nó nhìn cô, vừa giận vừa thương.
“Tao không hiểu vì sao mày lại cố chấp đến thế.”
Cô mím môi, lắc đầu. “Tao không biết, thực sự tao không biết.”
“Mày xinh đẹp, tài giỏi, tại sao lại cứ chỉ thích nó? Còn nó thì chỉ coi mày như bạn thân thôi, mày nên hiểu điều ấy.”
Cô hiểu nên cô càng sợ, chỉ dám giữ ở trong lòng. Nếu cô nói ra, có khi ngay cả tình bạn này cũng không còn. Cô sợ, nếu như quyết định sai lầm, cô và anh sẽ chẳng còn được bên nhau. Cô sợ, nếu anh ấy biết, cô sẽ khiến anh khó xử.
“Mày nên hiểu, tình cảm này chỉ mình mày hiểu, mày cảm nhận. Yêu đơn phương như đang ôm một cây xương rồng, mày đau còn nó thì không. Đừng cố chấp nữa!”
Bạn cô thương cô, thương đứa bạn khờ dại. Cô thích anh đã bảy năm, anh đã trải qua biết bao mối tình với bao cô gái mà không biết rằng đằng sau vẫn luôn có một người dõi theo.
Cuộc đời chính là vậy, không chuyện gì hoàn mỹ. Tình yêu cũng vậy, không phải cứ yêu là sẽ được đáp lại. Tình yêu chỉ đến từ một phía, đau đến khôn cùng mà vẫn không chịu buông.
“Tao nghĩ mày nên nói cho nó biết, đừng để bản thân phải hối hận.”
“Tao sợ nói xong sẽ khiến anh ấy khó xử, ngay cả tình bạn cũng không còn nữa.”
“Vậy mày im lặng thì liệu mày có dễ chịu?”
Cô cười mệt mỏi, lắc đầu. “Nếu được, tao chịu đau một mình, anh ấy không phải suy nghĩ.”
Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng động lớn, tiếng cửa va chạm mạnh khiến cô quay lưng lại.
Khoảnh khắc ấy, cô như chết sững. Anh đứng phía sau cô không xa, trên tay là chiếc túi xách của phụ nữ. Cô hoảng hốt bật dậy, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của anh, lắp bắp không biết nên nói gì.
Quay đầu nhìn bạn cô, nó dường như không ngạc nhiên, nó biết anh ở phía sau. Nó đứng dậy, đi ngang qua cô, vỗ nhẹ lên vai rồi rời đi. Họ cần một cuộc nói chuyện rõ ràng, cho dù sau này không đến được với nhau nhưng ít nhất tình yêu này cũng có ngày được phơi bày, được biết đến. Bạn cô không muốn cô phải hối hận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!