Sống lại để biết anh yêu em
Chương 7: Đụng mặt bất ngờ - Mâu thuẫn.
Như vậy liệu có được không em?
Nhắm mắt lại cảm nhận ánh nắng ấm áp, mặc kệ cơn gió thổi làm bay toán loạn mái tóc gọn gàng của hắn. Với bao nhiêu suy nghĩ trong đầu, Phàm Hạ Nghiêm không biết có hai người đứng lặng yên phía sau hắn.
“Trùng hợp làm sao! Không phải là thiếu gia độc nhất của Phàm gia – Phàm Hạ Nghiêm đây sao?”. Giọng nói vang lên nghe vẻ tôn kính nhưng bao trùm phần chế giễu nhiều hơn. Đó là giọng Ngụy Lăng Viêm.
Bất ngờ, hắn quay đầu lại và thấy hai người là Ngụy Lăng Viêm và Lam Thiên Duật. Phàm Hạ Nghiêm vui vẻ chào lại:
– Chào buổi sáng, Lam đại thiếu gia và người bạn thân nhất của thiếu gia, Lăng Viêm.
Nghe hắn nói xong, Ngụy Lăng Viêm “hừ” một tiếng tỏ vẻ không vui. Lam Thiên Duật mỉm cười:
– Hạ Nghiêm, lâu không gặp. Khỏe chứ?
Phàm Hạ Nghiêm: “Dĩ nhiên tôi khỏe. Cảm ơn thiếu gia quan tâm”.
Ngụy Lăng Viêm: “Thế TEK qua ba năm làm ăn vẫn tốt chứ???”
Một lần nữa tiếng Ngụy Lăng Viêm chứa đầy hàm ý. Một câu hỏi như giáng đúng vào tim đen hắn. Là nhờ Lục An Viễn đánh cắp USB cho hắn. Khi Phàm Hạ Nghiêm nhận được, bọn chúng đã bỏ trốn sang Anh vì trong USB chứa thông tin giao dịch giữa Lam gia với bên Nhật là kế hoạch thực hiện ở Anh. Bọn chúng dùng USB tạo ra được khoản tiền khổng lồ. Địa bàn của hắn cũng mở rộng hơn… Về phía Lam gia, Ngụy Lăng Viêm và Lam Thiên Duật thừa biết hắn ăn cắp USB, nhưng lại không có chứng cứ. Nếu như tiết lộ hắn ăn cắp ý tưởng của Lam gia cho bên Anh biết, chắc chắn Hoàng gia Anh sẽ không để yên cho hắn. Nhưng manh mối duy nhất trong việc này là Lục An Viễn. Cậu đã chết, họ cũng không truy cứu chuyện này nên đã nhắm mắt cho qua.
Bị Ngụy Lăng Viêm bất ngờ hỏi, hắn mặt dày trả lời không chút lo lắng:
– Công ty chúng tôi vẫn tốt…Lăng Viêm, cậu quan tâm đến chúng tôi quá!!!
Ngụy Lăng Viêm biết đấu võ mồm với hắn cũng chẳng lợi lộc gì, anh tức giận:
– “Lăng Viêm” à? Làm như tao với mày thân nhau lắm không bằng???
Ngụy Lăng Viêm nói không thấy ý chế giễu nữa mà đe dọa nhiều hơn.
– Thất lễ rồi. Vậy tôi phải xưng hô thế nào đây?
Ngụy Lăng Viêm không trả lời, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Bầu không khí có chút căng thẳng. Lúc này nghe tiếng Lam Thiên Duật:
– Thôi nào…cả hai người…À, Hạ Nghiêm sao lại ở đây vậy? Trùng hợp thôi sao? Chắc không đơn thuần chỉ để ngắm biển thôi đâu nhỉ? Không biết lí do cậu đến đây có giống với bọn tôi không nhỉ?
Một câu hỏi đã bao hàm ý trả lời. Phàm Hạ Nghiêm biết “lí do” là muốn nói đến cái chết của Lục An Viễn. Hắn đáp:
– Không! Tôi chỉ đến ngắm biển!
Câu trả lời dứt khoát không liên quan của hắn làm Ngụy Lăng Viêm càng lúc càng tức giận:
– Mày…nếu mày chỉ đến ngắm biển, ở Thanh La này có nhiều bãi biển đẹp hơn ở đây, cớ gì lại phải đến đây? Biến đi để nước nó trong…
Ngụy Lăng Viêm không chút do dự nói ra những lời đó. Hắn thì vẫn điềm tĩnh:
– Cậu có vẻ ghét tôi nhỉ? Lăng Viêm.
Hắn và Ngụy Lăng Viêm mặt đối mặt bắt đầu gây “chiến tranh”. Lam Thiên Duật vội cản:
– Được rồi, chú ý lời nói một chút, Lăng Viêm.
Ngụy Lăng Viêm không trả lời. Lam Thiên Duật nhìn hắn:
– Không biết, bãi biển này sao mà thu hút chúng ta quá vậy?
Phàm Hạ Nghiên cũng im lặng. Lúc lâu, hắn mở miệng khẽ nói:
– Hai người chưa biết…?
Ngụy Lăng Viêm: “Chưa biết chuyện gì???”
– Không có gì đâu. Đến lúc tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.
Chào hỏi xong, hắn nhanh chóng rời đi. Lam Thiên Duật cũng chào lại, Ngụy Lăng Viêm thì…ánh mắt đầy sát khí nhìn theo.
Lam Thiên Duật thở dài nói:
– Cậu đâu cần phải như vậy?
– Cứ nhìn thấy hắn là tôi căm tức, uất hận. Hắn biết, thân xác An Viễn chìm sâu dưới đáy biển này, vậy mà cả gan dám đến… Không khéo vùng biển này “ô nhiễm” mất.
Nếu như lời nói này do người khác nói ra chắc chắn người nghe sẽ cười phá lên nhưng lời do Ngụy Lăng Viêm nói ra mặc dù chỉ là nói đùa nhưng thập phần nghiêm túc. Anh lúc này tâm trạng đang đi xuống, một lời nói ra cũng mang theo sát khí đe dọa khiến một người thường phải run sợ.
– Trời ạ! Không đến mức đó đâu!…nhưng mà cậu nói đúng. Nhìn thấy hắn là ghét.
Không riêng gì Ngụy Lăng Viêm căm ghét hắn. Anh thù hận Phàm Hạ Nghiêm bao nhiêu thì Lam Thiên Duật cũng thù hận hắn bấy nhiêu… Chỉ là anh thân là đại thiếu gia của Lam gia nên phải cố kiềm chế. Thật sự lúc nhìn thấy hắn – kẻ gây nên cái chết của Lục An Viễn, trong lòng anh vô cùng chướng mắt!…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!