Sống lại để biết anh yêu em
Chương 9: Gặp lại (2)
Vào một tiệm trà gần đó, ngồi đối diện trước hai người họ, Lục An Viễn không biết nói gì chỉ cúi đầu nhìn ly trà trước mặt. Ngụy Lăng Viêm và Lam Thiên Duật cũng lặng thinh nhìn cậu. Được lúc lâu thì cậu lên tiếng:
– Hai người…làm sao mà có thể nhận ra em được? Em và Trình Dương là hai người hoàn toàn khác nhau mà…
Lam Thiên Duật bối rối:”Cái này…anh cũng không rõ nữa?”
Ngụy Lăng Viêm tiếp lời: “Là do ánh mắt.”
– Ánh mắt???
Ngụy Lăng Viêm giải thích:
– Ánh mắt đen, lấp lánh luôn gợi cái nhìn sâu xa…có lẽ vậy!
Lam Thiên Duật:”Đúng vậy! Dù em có thay hình đổi dạng thế nào thì ánh mắt của em mãi không thể thay đổi.”
Lục An Viễn tò mò: “Kì lạ???”
Ngụy Lăng Viêm: “Vậy là do…ba năm qua bọn ta không ngừng nghĩ đến nhóc nên khi gặp là có thể nhận ra nhưng nếu là người khác nhìn vào sẽ không nhận thấy được sự thay đổi này đâu!”
Cậu ngạc nhiên:
– Hả? Nghĩ về tôi? Thật sao?
Ngụy Lăng Viêm gật đầu, Lam Thiên Duật “ừ” một tiếng. Cậu cảm thấy dằn vặt:
– Xin lỗi, dù đã chết vậy mà còn để hai người bận tâm.
Lam Thiên Duật nhanh chóng bác bỏ:”Đừng nói vậy, An Viễn. Khoảnh khắc thấy được em anh đã rất vui…thật đấy. Không ai oán trách hay giận hờn gì em cả…”
Nghe được lời nói đó cậu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy…vậy à! Nghĩ đến em là có thể nhận ra em sao?”
Lam Thiên Duật đáp: :”Ừ.”
Cậu nói khẽ:”Vậy thì…Hạ Nghiêm…anh ấy…”
Cả Ngụy Lăng Viêm và Lam Thiên Duật đều bất ngờ sửng sốt khi cậu nhắc đến Phàm Hạ Nghiêm. Lam Thiên Duật vội nói:
– Hắn, hắn làm sao…em đã gặp hắn…
Cậu ấp úng trả lời:
– Vâng, anh ta cũng nhận ra em, vậy…
“RẦM!!!”, Ngụy Lăng Viêm bất ngờ đập mạnh tay xuống mặt bàn khiến cậu giật mình. Lục An Viễn thấy vẻ mặt Ngụy Lăng Viêm vô cùng đáng sợ. Từ lúc cậu nhắc tới Phàm Hạ Nghiêm, sắc mặt anh đã tối đi mấy phần…Ngụy Lăng Viêm biết cậu đang định nói cái gì, anh tức giận, nghiêm túc nói:
– KHÔNG THỂ! Hắn…không có chuyện đó đâu. Nhóc mày đừng hoang tưởng như ba năm trước nữa!
– Lăng Viêm, tôi chỉ…
Lục An Viễn biết mình đã làm Ngụy Lăng Viêm tức giận. Ba năm trước chuyện cậu yêu Phàm Hạ Nghiêm, Ngụy lăng Viêm đã không cho phép và đã cảnh báo người như hắn sẽ không có gì tốt đẹp. Nhưng cậu vẫn như con thiêu thân lao vào nguy hiểm. Cuối cùng cậu đã phải trả giá bằng cái chết…
– Tôi xin lỗi, Lăng Viêm…
Cậu chẳng biết làm gì cho anh hết giận chỉ có thể cúi đầu xin lỗi. Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt. Lam Thiên Duật nhanh chóng giải quyết mâu thuẫn giữa hai người:
– Thôi nào, Lăng Viêm. An Viễn chỉ lỡ lời thôi, chuyện cũng ba năm qua rồi, cậu đâu cần hành động như vậy?
Ngụy Lăng Viêm im lặng không đáp. Lam Thiên Duật nhìn cậu ôn tồn, bảo ban:
– An Viễn à, bọn anh không trách em, em đừng để ý lời Lăng Viêm nhắc lại chuyện của ba năm trước nữa…Được không.
Lục An Viễn nhìn Lam Thiên Duật, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi:
– Vâng…cảm ơn anh…
Lam Thiên Duật mỉm cười, xoa đầu cậu
– Ngoan nào…Em xem, đến cuối cùng dù đau đớn bao nhiêu em vẫn không chịu buông tay. Còn hắn, khi em chết hắn không hề xuất hiện, vẫn bỏ mặc em đấy thôi…Em cho rằng chung quy vì cái gì??? Hiện tại, em còn tin tưởng chuyện hắn sẽ một lòng yêu em nữa không?…
Cậu khẽ nói: “Em biết…”
Lam Thiên Duật nhìn sang Ngụy Lăng Viêm:
– Cậu thấy đó, An Viễn cũng hối hận lắm rồi…em ấy lỡ lời, cũng chỉ là giây phút nhất thời thôi. Bỏ qua đi… lệnh của thiếu gia đấy???
Câu cuối cùng Lam Thiên Duật cố ý nói kéo dài ra làm bộ vui đùa khiến Ngụy Lăng Viêm thở dài:
– Được rồi, tuân lệnh đại thiếu gia! Bỏ qua. Được chưa!
Lam Thiên Duật vui vẻ vỗ vai anh: “Phải vậy chứ!”. Ánh mắt Ngụy Lăng Viêm vẫn còn chút giận, anh nhìn cậu nói:
– Anh mày đây hy vọng mày sẽ thấm lời nói của Thiên Duật… Đừng có mắc sai lầm như kiếp trước nữa!
Lục An Viễn nhanh chóng gật đầu.
“Dương Dương!”, bất chợt có tiếng gọi quen thuộc từ xa vọng tới ngày một gần – Là Giang Hải Đạt.
– A Đạt!
Lục An Viễn hoảng loạn vì giờ đây cậu đã nhớ tới cuộc hẹn giữa cậu với Giang Hải Đạt. Cậu vội chồm dậy, vừa kịp Giang Hải Đạt đã bước vào tiệm trà, cậu hoảng hốt:
– A Đạt…xin lỗi…tớ…tớ quên…
Thấy bộ dáng hoảng hốt của cậu, Giang Hải Đạt cũng cúi đầu xin lỗi:
– Không sao cả, tớ cũng xin lỗi vì tớ cũng quên lời hẹn mà…Tớ vừa mới từ nhà tới thì nhìn thấy cậu ở đây…
“Hả???”, nghe Giang Hải Đạt nói vậy, Lục An Viễn cảm thấy mình thật ngớ ngẩn:
– Haha, quên tập thể…
– Ừ…
Cạn lời với hai ông tướng!
Lâu sau, Giang Hải Đạt mới để ý có hai người thanh niên lịch lãm nãy giờ ngồi cùng cậu. Cậu ta hỏi:
– Người quen của cậu sao?
– Ừ.
Giang Hải Đạt lúng túng:
– A…Chào hai anh…Em là bạn của Dương Dương…
– Chào em, anh là Lam Thiên Duật còn đây là Ngụy Lăng Viêm.
Lam Thiên Duật vui vẻ giới thiệu, còn Ngụy Lăng Viêm nhìn lên “Chào” một tiếng.
– Không phải em có hẹn với Trình Dương sao? Xin lỗi em, do lâu không gặp Trình Dương nên bọn anh rủ nó nói chuyện chút.
Lam Thiên Duật theo thói quen giải quyết vấn đề thuận lợi.
Giang Hải Đạt xua tay:
– Không sao ạ, mọi người cứ nói chuyện vui vẻ, bạn bè bọn em gặp nhau lúc nào cũng được mà.
Lục An Viễn:”Vậy thôi chào hai anh.”
– Ừ, em đi với bạn nhé.
Lục An Viễn cùng Giang Hải Đạt rời khỏi. Ngụy Lăng Viêm nói:
– Cậu để nói đi như vậy?
Lam Thiên Duật trả lời:
– Không sao, cũng còn nhiều cơ hội. Tôi…Chắc chắn tôi sẽ phải nói với em ấy biết tình cảm của tôi…
– Tùy cậu, nhưng có vẻ nó đã chọn cuộc sống mới, quên hết chuyện ở kiếp trước. Để nó như vậy…cũng tốt.
– Ừ!…
Lam Thiên Duật khẽ đáp có chút buồn bã.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!