Sống lại để biết anh yêu em - Chương 10: Ký ức của mười lăm năm trước (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Sống lại để biết anh yêu em


Chương 10: Ký ức của mười lăm năm trước (1)


Nhìn theo bóng hình của Lục An Viễn dần khuất xa, Ngụy Lăng Viêm chợt nhớ về khoảng thời gian cậu còn sống. Lần đầu tiên anh tìm thấy cậu là vào mười lăm năm trước.
Ở vùng chiến trường Xạ Tịch phía Tây của Trung Quốc, một cuộc chiến tranh giành thuộc địa đẫm máu nổ ra. Khắp nơi đầy rẫy người chết đến mức xếp thành núi, máu chảy kết thành sông… Bầu trời dù là buổi sáng nhưng lại phủ kín một lớp mây đen, không một tia nắng mặt trời chiếu tới. Trên những cành cây, tiếng vượn hú não nề; dưới mặt đất tiếng những người may mắn sống sót gào khóc thảm thiết…Một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, ám ảnh!
Tại một doanh trại trong khu rừng, nghe tiếng lao xao của những tiếng người đã gây chiến tranh.
– Cho cánh trái rút lui đi!
Là Ngụy Lăng Viêm. Anh đã thay mặt Lam Thiên Duật ra chiến trường trực tiếp chỉ toàn bộ quân đội Lam gia và cùng hợp tác với những bang khác tiêu diệt một thế lực cũng tương đối hùng mạnh ở vùng Xạ Tịch này. Tuy nhiên lúc này anh cũng chỉ mười bảy tuổi, khi anh nói xong câu đó thì những người xung quanh ngạc nhiên, không tin tưởng vào năng lực của anh vội chế giễu:
– Thằng nhóc này…điên rồi à??? Đội hình của địch đang thất thủ ở phía đó. Giờ là thời điểm tấn công!!!
Người khác lại nói:
– Đúng vậy… Ta biết cậu là người mà Lam đại thiếu gia phái đến, cũng không chê trách gì cậu nhưng cũng đừng có bao đồng!
Đối với mấy lời khinh thường đó, Ngụy Lăng Viêm vẫn tỏ bình tĩnh. Anh cúi mặt tay đặt lên tấm bản đồ, giảng giải:
– Nếu như ta là kẻ địch, ta sẽ cho phục kích ở gần ngọn đồi này. Dụ địch vào phía đối diện rồi cho quân đánh úp. Ta cũng cử quân chi viện đến phía đó để tấn công đại quân…
Với kế sách đánh của Ngụy Lăng Viêm, tất cả mọi người đều hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, còn có chút chần chừ. Anh nói tiếp:
– Trong đầu tôi bây giờ có 38 phương pháp đối phó, nhưng trước tiên chúng ta phải cho cánh trái rút lui. Để cho họ hợp vào quân trung tâm, dàn trận hình ra và chờ động thái của địch!
Ngụy Lăng Viêm tự tin mà tuyên bố, ánh mắt sắc sảo tỏa ra sát khí khiến những người khác chẳng dám phản biện nữa. Lát lâu sau một tràng vỗ tay vang lên dành cho anh, một người đàn ông cao lớn trưởng thành bước ra, cười nói:
– Giỏi lắm! Quả là cánh tay phải của Lam đại thiếu gia – Lam Thiên Duật, kĩ năng phân tích rất ấn tượng. Đúng là tuổi trẻ tài cao. Ta có lời khen cho cậu đấy!
Ngụy Lăng Viêm vui lòng cúi đầu:
– Giang lão đại quá khen rồi!!!
Người đàn ông vỗ vai anh rồi nói to:
– Được rồi! Tất cả làm theo kế hoạch của cậu ta! Mau rút lui cánh trái!!!
Người đàn ông này là lão đại của Sát Long bang có tiếng tăm lớn nay hợp tác với SFD. Dứt lời tất cả đồng thanh:
– Tuân lệnh!
Kế sách của Ngụy Lăng Viêm lập tức được thi hành. Và quả nhiên, bọn họ đã chiến thắng một cách áp đảo!
Sau chiến thắng, quân đội đã mở tiệc ăn mừng. Riêng Ngụy Lăng Viêm thì một mình đi ra trung tâm của chiến trường. Trái ngược hẳn với khuôn mặt tự tin và vui mừng sáng nay, trông anh vô cùng buồn bã. Anh tựa lưng vào thân cây, ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
– Thì ra cậu ở đây. Ta tìm cậu suốt…
Anh nhìn lên, là người đàn ông đã khen mình sáng nay. Ngụy Lăng Viên thở dài:
– Giang lão đại, ngài tìm tôi có việc gì?
– Cũng không có gì…mà tinh thần sáng nay của cậu đâu rồi? Sao cậu trông có vẻ ủ rũ vậy? Chiến thắng áp đảo vậy mà cậu không vui sao?
Trông anh càng buồn rầu hơn, anh khẽ nói:
– Vui ư? Vì một cuộc chiến giành địa bàn mà khiến những người dân vô tội nơi đây bị liên hụy ! Ngài nghĩ tôi vui được sao?… Tôi còn đang tự hỏi trận chiến hôm nay đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng…
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh ngoài nghĩ được kế sách chiến đấu thì lại nghĩ đến hậu quả, suy nghĩ sâu xa được như vậy… Người đàn ông liền an ủi:
– Thôi nào, cũng không phải lỗi của cậu… Ta biết cả gia tộc nhà cậu mang ơn đối với Lam gia, cậu chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân thôi mà… Nơi nào có chiến tranh dĩ nhiên nơi đó có người chết. Nhưng cũng đừng lo, cuộc chiến đã kết thúc rồi. Mục đích hợp tác của bọn ta là để duy trì hòa bình giữa các bang phái, ta nghĩ đây sẽ là lần chiến tranh cuối cùng…
Lời an ủi cũng có hiệu lực, anh nhẹ nhàng gật đầu. Bỗng Ngụy Lăng Viêm có nghe được tiếng trẻ con than khóc gần đây:
– Ngài có nghe thấy không?
– Có! Tiếng khóc của một đứa trẻ.
Cả hai nhanh chạy tới nơi phát ra tiếng khóc. Cuối cùng cũng tìm thấy một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi núp sau một cái cây lớn, khắp người đều bị thương. Ngụy Lăng Viêm rất bất ngờ. Anh không thể ngờ được rằng trong cơn mưa bom bão đạn sáng nay lại có một đứa trẻ kiên trì sống sót. Sự sống của con người rất mong manh nếu như người đó không có khát vọng sống. Anh cảm thấy đau lòng và có lỗi với đứa trẻ. Thấy cậu nhóc có vẻ sợ hãi trước mặt hai người lớn mà khóc không thành tiếng, Ngụy Lăng Viêm vội ngồi thấp ngang tầm đứa trẻ, đưa tay nhẹ nhàng mà xoa đầu cậu:
– Đừng sợ! Chiến tranh kết thúc rồi, không gì có thể làm tổn thương em nữa.
Nói xong, anh không để ý đến sự run sợ trên gương mặt cậu mà dang tay ôm cậu lên. Người đàn ông hỏi:
– Không lẽ cậu…
Ôm đứa trẻ lên bàn tay tiếp tục xoa đầu cậu, giọng anh nhẹ nhàng:
– Tôi đâu nỡ bỏ mặc nó ở đây, để nó chết như thế!
Ngụy Lăng Viêm đưa cậu về doanh trại, tự tay băng bó vết thương cho cậu. Thấy cậu còn sợ hãi, anh nói:
– Em… em còn cha mẹ không?
Anh có lẽ đã biết câu trả lời là không, nhưng anh không biết an ủi cậu thế nào đành phải hỏi vậy.
Cậu khóc nấc mà trả lời:
– Cha mẹ chết rồi…
– Vậy à! Em tên gì?
Giọng cậu yếu ớt:
– Lục An Viễn…
Anh mỉm cười nói:
– An Viễn nhỉ? Anh là Ngụy Lăng Viêm, từ giờ anh sẽ chăm sóc cho em. Được không?
Nghe được câu đó, gương mặt trẻ thơ vội tươi tắn hẳn lên. Hình như cậu lo sợ anh sẽ thay đổi ý định nên vội trả lời ngay:
– Đ…Được!…
Nhìn gương mặt vui vẻ của cậu, anh cũng vui lây. Anh dùng tay khẽ gạt nước mắt cho cậu:
– Vậy em đừng khóc nữa.
– Vâng!
Lần đầu anh gặp cậu trong hoàn cảnh như vậy. Ngụy Lăng Viêm cứ nghĩ rằng cậu là người có sức sống mạnh mẽ, kiên trì để có thể tránh được mưa bom bão đạn của chiến tranh. Đó là điều anh thích ở cậu. Nhưng không, anh đã lầm. Cậu sẵn sàng vứt bỏ mạng sống vì cái thứ đã khiến trái tim cậu rung động, cái thứ
mà người ta gọi là yêu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN