Sống lại để biết anh yêu em
Chương 12: Ký ức của mười lăm năm trước (3)
Thoát chết trong gang tấc, cậu mở to mắt nhìn thân ảnh cao lớn đang ôm chặt cậu. Chiếc xe dừng lại, người lái xe thò đầu ra quát lớn:” Muốn chết sao? Lần sau cẩn thận chút đi!”
Cậu giật mình nhanh chóng xin lỗi người lái xe. Bên tai cậu vang lên tiếng hỏi:” Cậu không sao chứ? Lần sau nhớ cẩn thận!”
Lục An Viễn ngẩng mặt nhìn. Phàm Hạ Nghiêm cao hơn cậu nhiều. Khuôn mặt tuấn tú, bộ vest đen lịch lãm bao lấy thân hình khỏe mạnh của hắn. Giọng hắn nhỏ nhẹ hỏi cậu.
Lục An Viễn lấy lại bình tĩnh trả lời:”Tôi không sao…cảm ơn anh!”
Hắn cười nhẹ:”Không có gì, cậu nhóc. Có duyên chúng ta gặp lại.”
Tiện tay hắn xoa đầu cậu như lời chào tạm biệt. Lục An Viễn ngơ ngác nhìn hắn rời đi. Khuôn mặt cậu đỏ rực lên, cậu nghe rõ trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực mình. Chẳng lẽ… Không dược! Mình còn phải mang tài liệu đến chỗ Lăng Viêm nữa mà.
Thế là cậu chạy thật nhanh tới công ty. Không kịp lấy hơi thở, cậu vào luôn phòng của Ngụy Lăng Viêm. Thấy anh ngồi đối diện với hai người lạ, cậu biết mình đến muộn, vội nói:”Xin lỗi, Lăng Viêm…Em tới trễ!”
“Không cần phải vội vàng thế đâu. Do anh bỏ quên mà, cảm ơn nhóc, em tới kịp.” Ngụy Lăng Viêm thấy cậu thở dốc kịch liệt, mồ hôi nhễ nhại. Anh tự trách bản thân. Sao mình lại có thể đãng trí như vậy, hại nó chạy từ nhà đến đây!
Cầm tập tài liệu xong, thấy cậu rời đi thì anh gọi:”Nhóc mệt như vậy còn sức trở về sao? Đến phòng chờ đợi anh, anh đưa em về.”
“Vâng…”, mệt mỏi quá nên cậu đồng ý luôn.
Lục An Viễn ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ có Ngụy Lăng Viêm và hai người nam nhân ngồi đối diện. Một người là Phàm Hạ Nghiêm và một người là trợ lý của hắn – Tần Kiệt.
Bất chợt Phàm Hạ Nghiêm nói khẽ:”Đáng yêu thật!”
Mặc dù là lời nói khẽ nhưng đủ để Ngụy Lăng Viêm nghe được. Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:”Có ý gì đây?”
Trước lời nói mang ngữ điệu tức giận của anh, hắn thản nhiên:”Không có gì đâu! Quan trọng hơn, chúng ta bắt đầu vào việc chính nào, cánh tay phải của Lam đại thiếu gia – Ngụy Lăng Viêm!”
Phàm Hạ Nghiêm đến SFD là muốn bắt tay hợp tác với Lam gia. Lần đầu tiên gặp mặt, Ngụy Lăng Viêm đã không ưa gì Phàm Hạ Nghiêm. Nhưng dù sao thì Lam Thiên Duật cũng gọi điện về nói đồng ý hợp tác với chúng. Ngụy Lăng Viêm thừa lệnh làm theo.
Bàn bạc xong xuôi, Ngụy Lăng Viêm đến phòng chờ tìm Lục An Viễn. Thấy cậu, anh hỏi:”Chờ có lâu không?”
Cậu đáp:”Không lâu. Anh bàn việc thuận lợi chứ?”
“Ừ!”
Cùng cậu đi ra đến cổng liền gặp Phàm Hạ Nghiêm và trợ lý của hắn. Thấy cậu, hắn nói:”Thật trùng hợp, lại gặp em rồi!”
Lục An Viễn:”A, anh là người lúc sáng!”
Ngụy Lăng Viêm:”Người lúc sáng?”
Lục An Viễn giải thích:”Trên đường tới đây em qua đường không chú ý nên suýt bị xe đụng trúng may là nhờ có anh ấy giúp.”
Ngụy Lăng Viêm nghe xong, mặt biến sắc. Anh nhìn thẳng cậu mà quát:”Sao lại bất cẩn thế, hả?”
Trước tiếng hét của Ngụy Lăng Viêm, cậu sợ hãi cúi đầu liên tục xin lỗi.
Ngụy Lăng Viêm nổi giận không phải vì cậu bẩn cẩn mà anh tự giận chính bản thân mình. Anh biết con người Phàm Hạ Nghiêm chẳng có gì tốt đẹp mà sao có thể để lại ấn tượng tốt với Lục An Viễn như thế…Chết tiệt! Anh tự trách bản thân. Là do mình bỏ quên tập tài liệu…Khốn khiếp!
Ngụy Lăng Viêm liên tục chửi thề trong lòng. Phàm Hạ Nghiêm thấy vậy nói:”Thôi nào, cậu đâu cần tức giận như vậy?”
Liếc nhìn hắn, Ngụy Lăng Viêm tỏ vẻ nhạt nhẽo:”Cảm ơn anh đã cứu An Viễn.”
“Ồ, An Viễn là tên của em à! Tên đẹp quá!”, hắn cúi người nhìn cậu, vui vẻ nói:”Anh là Phàm Hạ Nghiêm, đối tác làm ăn với SFD, sau này có lẽ sẽ gặp em nhiều lần.”
Hai mắt cậu lấp lánh:”Thật sao!”
Hắn gật đầu.
Ngụy Lăng Viêm đoán được, cậu đã để ý hắn. Anh vội kéo tay Lục An Viễn rời khỏi. Trước khi đi, anh không quên vứt cho hắn một câu:”Sau này còn gặp nhau nhiều lần thì để lần sau nói chuyện tiếp nhé. Tạm biệt!”
Không để cậu chào lại hắn, rất nhanh Ngụy Lăng Viêm đã kéo cậu rời khỏi. Cậu chỉ nghe tiếng hắn chào lại xong để lên xe phóng đi rồi…
Lục An Viễn ngồi ghế phụ, Lăng Viêm lái xe cực nhanh về nhà. Trên đường về Lục An Viễn có hỏi:”Lăng Viêm, không biết anh đã từng yêu ai chưa?”
Cậu nói xong, đúng lúc xe phải dừng lại. Ngụy Lăng Viêm mất hồn đang lái xe với vận tốc thần thánh thì bất chợt đạp mạnh phanh. Bánh xe ma sát với mặt đường tới mức mấy tia lửa tóe lên… Theo quán tính, cả hai người ngã về phía trước, nhờ thắt dây an toàn mà lực ngã không đáng kể…
Ngồi trên xe, im lặng lúc lâu xong Ngụy Lăng Viêm nói:”Nhóc…nói gì vậy?”
Cậu bình tĩnh lặp lại:”Em hỏi anh đã từng yêu ai chưa?”
“CHƯA!”
Cậu nói tiếp:”Sáng nay, lúc Phàm Hạ Nghiêm cứu em, có lẽ em đã yêu anh ấy rồi!”
“UỲNH!!!”, Ngụy Lăng Viêm thịnh nộ dồn hết sức lực đem một quyền giáng mạnh vào vô lăng trước mặt!!!
Lục An Viễn kinh hoàng hoảng sợ, anh hét:”KHÔNG ĐƯỢC! RIÊNG HẮN THÌ KHÔNG ĐƯỢC. HẮN CHẮC CHẮN KHÔNG PHẢI LOẠI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ! LẦN SAU CÓ GẶP HẮN THÌ TRÁNH XA RA!!!”
Lục An Viễn chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy, cậu rất muốn hỏi tại sao nhưng không dám chỉ im lặng gật đầu.
Mấy ngày sau, dù cậu có đến công ty thì vẫn nghe lời Ngụy Lăng Viêm. Cậu luôn tìm cách tránh mặt hắn.
Vào lúc nghỉ trưa ở công ty, khi cậu đang ngồi nhâm nhi thưởng thức ly trà lạnh thì đột nhiên nghe tiếng có người gọi mình. Quay đầu lại, cậu thấy Phàm Hạ Nghiêm đang mỉm cười nhìn mình. Lục An Viễn liền giật mình, tay cậu buông lỏng làm đổ ly trà vào người…
Thấy vậy Phàm Hạ Nghiêm sửng sốt:”Em không sao chứ! Có bị thương không? Anh chỉ là chào em thôi, không ngờ lại dọa em! Anh xin lỗi.”
“Không…không có gì đâu!”, Lục An Viễn hoảng loạn trả lời, từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu không nhìn Phàm Hạ Nghiêm.
Phàm Hạ Nghiêm nhận thấy cậu không dám đối diện với hắn:”Em là đang muốn tránh mặt anh sao?”
“Không…không phải!”, cậu liên tục lắc đầu.
“Vậy thì tại sao?”
Lục An Viễn cố đánh trống lảng:”Em có việc, gặp anh sau.”
“Khoan đã!”, hắn bất ngờ túm lấy cánh tay cậu:”Quần áo em bẩn hết rồi, cứ như vậy mà đi hay sao?”
“Không sao…”
“Đi với anh!”, không cần biết cậu có muốn hay không, hắn vẫn lôi cậu đi. Lực từ tay hắn rất mạnh cậu không thể không phối hợp theo.
Hắn lái xe dẫn cậu đến shop quần áo nam. Bước chân vào cửa hàng hắn chọn bộ trang phục phù hợp với cậu để cậu thay. Trả tiền xong, hắn lại lái xe đưa cậu về. Đến cổng công ty SFD, hắn đưa cậu ra rồi nói:”Xin lỗi, hành động lúc nãy của anh có vẻ thô bạo quá nhỉ?”
Cậu nói nhỏ:”Không sao, cảm ơn anh vì bộ quần áo!”
Phàm Hạ Nghiêm:”Là anh thấy có lỗi khi làm em giật mình…Vậy thôi em không muốn nhìn mặt anh cũng không sao, việc nên làm anh cũng làm rồi. Tạm biệt em!”
Hắn mỉm cười rồi rời đi. Thế nhưng cậu lại đưa tay níu lấy tay hắn:”Không phải! Không phải em không muốn nhìn mặt anh…”
Hắn ngạc nhiên:”Vậy thì là gì?”
Lục An Viễn đỏ mặt trả lời:”Thật ra là hoàn toàn ngược lại. Em…em đã yêu anh!”
“Vậy sao em không nói sớm!”
“Em xin lỗi…”
Phàm Hạ Nghiêm mỉm cười, hắn dang tay ôm lấy cậu:”Anh cũng vậy. Anh yêu em!”
Ngụy Lăng Viêm đứng trên tầng thấy hai người ôm nhau, sắc mặt anh tối sầm, hai tay siết chặt, lòng anh căm tức đến tột cùng. Đến khi hắn lái xe rời khỏi, cậu cũng bước vào công ty. Ngay lập tức thấy Ngụy Lăng Viêm vững trãi đứng kiên cố nhìn cậu với ánh mắt cực kì nghiêm túc. Giọng cậu run run:”Anh…anh thấy rồi sao?”
Ngụy Lăng Viêm im lặng.
Cậu biết không trả lời tương đương với đồng ý. Cậu vẫn sợ hãi vì đã làm trái ý của anh:”Xin lỗi anh, nhưng em không thể làm theo lời anh. Em thật sự yêu anh ấy, làm ơn…”
“Nhất định phải là hắn sao?”
Cậu còn chưa nói xong thì bị ngữ điệu trầm lạnh như băng của anh cắt lời, khuôn mặt anh lúc này rất đáng sợ!
“P..Phải!”, cậu lấy hết can đảm mà trả lời.
“Lục An Viễn, đây là lời cảnh báo của anh. Nhất định phải là hắn sao. Yêu hắn, em nhất định phải hối hận!!!”
“Em không hối hận, Lăng Viêm. Từ lúc anh nhận nuôi em, thật sự em rất biết ơn anh. Em có thể làm mọi thứ báo đáp anh. Nhưng xin anh, chỉ một lần này thôi. Làm ơn hãy để em yêu anh ấy!”
“Được… Đừng có hối hận đấy!”, giọng nói dứt khoát mang theo bao nhiêu day dứt, oán trách của anh.
“Thật sao, cảm ơn anh!”
Thời gian trôi, Lục An Viễn còn ngây thơ, cậu vẫn luôn yêu say đắm Phàm Hạ Nghiêm mặc kệ lời cảnh báo của anh. Ngụy Lăng Viêm chẳng thể ngăn cản cậu được nữa, vì tự do của cậu. Lục An Viễn và hắn yêu hắn ước chừng một năm. Một năm vui vẻ, bình yên, hạnh phúc. Ai biết trước được tương lai sẽ thế nào.
Rồi đến một ngày, Phàm Hạ Nghiêm nói lời chia tay với cậu. Hắn nói sau này đừng gặp nhau nữa. Trước lời nói cay nghiệt của hắn, cậu đã phải cố kìm nén cơn đau. Cậu ứa nước mắt mà hỏi:”Tại sao vậy? Anh ghét em rồi sao?”
“Không phải chỉ là chúng ta vĩnh viễn không thể đến được với nhau!”, hắn nhẫn tâm mà trả lời cậu.
Cậu òa khóc:”Nhưng mà…em thật lòng thật dạ yêu anh. Nếu em làm sai chuyện gì thì anh nói đi…em sẽ sửa sai mà…”
“Không thể…”, ngừng một chút hắn nói tiếp:”Giá mà…giá mà tôi không phải Phàm Hạ Nghiêm, cậu không phải Lục An Viễn thì thật tốt. Như vậy tôi và cậu có thể đến với nhau…”
Lục An Viễn đương nhiên không hiểu lời hắn nói. Mặt hắn vẫn vô cảm: “Cậu…yêu tôi nhiều lắm sao!”
“Phải!”
“Vì tôi, cậu sẽ làm bất cứ chuyện gì?”
Lục An Viễn không một chút do dự:”Đúng vậy!”
“Vậy thì…cậu có thể…chết vì tôi hay không!”
Lục An Viễn không một chút hối hận, nói chắc như đinh đóng cột:”Được! Em có thể!”
Hắn muốn cậu lấy cắp USB của Lam gia. Việc này đồng nghĩa với cái chết!
Cậu đã làm, ngay lập tức đã đưa cho hắn. Nhận được USB hắn biến mất không chút tung tích. Nhưng cậu vẫn không hề hối hận.
Trong phòng giam tối tăm, lạnh lẽo cậu không hề biểu lộ chút sợ hãi nào, nói với Ngụy Lăng Viêm:”Xin lỗi. Em đã phản bội anh, Lăng Viêm!”
Ngụy Lăng Viêm đối diện với cậu, anh cố giữ bình tĩnh hết mức có thể:”Không phải đúng không? Là do thằng khốn Phàm Hạ Nghiêm sai khiến khóc đúng không…nói đi!”
Cậu phản bác:”Không phải, do em lấy cắp, không liên quan gì đến anh ấy!”
“CHÁT!!!”, Ngụy Lăng Viêm nổi giận vung tay giáng cho cậu một cái tát. Anh đánh rất mạnh, âm thanh vang lên như ngưng đọng cả không khí. Khóe môi cậu rướm máu. Đây là lần đầu tiên anh tự tay đánh cậu, đánh rất mạnh.
“Không sao cả…nói đi…chỉ cần nhóc nói đã đưa USB cho Phàm Hạ Nghiêm, bọn ta sẽ có cách giải quyết, còn nếu nhóc vẫn một mực bao che cho hắn…thì nhóc mày sẽ tự tìm đường chết đấy!”.
Một lần nữa Ngụy Lăng Viêm vẫn luôn cố bảo vệ mạng sống của cậu.
Nhưng điều anh làm đều vô ích. Cậu đã không nói gì cả.
Để rồi phải nhận kết cục bi thảm. Bị anh và những người khác tra tấn tới chết!!! Lục An Viễn chết khi tròn mười bảy tuổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!