Đời Con Gái ! Tin Vào Ai ?
Chương 14
Hôm thứ bảy tuần trước dằm mưa về cái sốt nằm liệt giường tới nay luôn. Suốt từ bữa tới giờ mẹ mua thuốc tây rồi nấu cháo cho tôi ăn, mẹ toàn mang cháo vào phòng rồi đi xuống. Nhìn tô cháo là thấy mắc nôn rồi ăn sao nỗi mà ăn, ăn được vài muỗng thì không ăn nữa, uống hết ly sữa rồi thôi. Thuốc tây thuốc ta, thuốc đông tây nam bắc gì không cần biết, chỉ biết cực kỳ cực kỳ ghét uống thuốc. Thuốc mẹ mua tôi chưa nuốt một viên nào vào bụng cả. Bóc thuốc vứt vào tô cháo, để vỏ thuốc lại bưng tô cháo ra tolét đổ vào bồn cầu, kéo gạt nước cho nó thủ tiêu dùm. Đó là lý do tôi nằm liệt giường gần cả tuần.
Sáng nay ngủ dậy lúc 5 giờ, thấy còn sớm nên lên facebook. Đã ba ngày rồi chưa facebook, vừa vào là thấy có tới 27 tin nhắn, trong đó tin nhắn của tên Sao chổi chiếm hơn 10 tin.
Nội dung đơn giản lắm. ” Ê ! “, ” Nghe anh nói được không ? “, ” Bum có đó trả lời anh. “.
Có vậy thôi mà hơn chục tin, tôi như mở tiệc trong bụng. Hôm nay đi học nhất định phải lên mặt một chút mới được. Tới 6 giờ mới bắt đầu vệ sinh cá nhân, thay áo dài rồi xuống lầu. Chả thấy ai dưới nhà là biết ngay cả nhà còn đang ngủ nên lên phòng chơi game. Bỗng chị hai gõ cửa phòng, tôi ra mở cửa làm bộ mặt hình sự với chị.
– Gì ?
– Vào trong đi, nói chuyện.
– Nói gì ?
– Bữa giờ tao thấy mày nôn hoài, có bầu rồi phải không ?
– Sáng sớm sản gì vậy ? tự nhiên vào phòng người ta nói ta có bầu có bí gì là sao ?
– Tao để ý mày bữa giờ, mày hay nôn lắm ?
– Vậy là có bầu hả ?
– Bộ mày….. với thằng nào rồi hả ?
– Im im… tại lần đó nhậu xỉn chớ bộ.
– Coi chừng có bầu rồi đó con.
– Làm gì có, đi khám rồi mà, bác sĩ nói không có, giấy kết quả cũng ghi là không mà.
– Giấy đâu chị mày xem !
– Đâu có mang về, cho bà bác sĩ bán ve chai rồi.
– Tháng trước mày có ‘đèn đỏ’ không ?
– Rồi, mẹ cũng hỏi y chang bà luôn.
– Chắc mày sắp chết nên vậy.
– Đi ra đi, tự nhiên nói điên khùng gì đâu á.
– À, chị mày quên nói….
– Gì nữa ?
– Có thằng nào đẹp trai lắm đứng trước cửa nhà kìa, mặc đồng phục trường mày đó. Chị nói xong rồi đi ra, tôi cũng đang thắc mắc sáng sớm con ma nào ám mình, chợt trong đầu nghĩ ra, không lẽ tên Yong ‘sao chổi’ đó đợi mình ?
Phòng tôi ở lầu trên cùng, trên phòng là tầng thượng để giặc phơi quần áo. Tôi leo lên tầng thượng nhìn xuống, đúng là hắn rồi, vui hết sức vui, hôm nay nhất định phải làm cho hắn khó xử mới được. Sáu giờ rưỡi tôi đeo balo mở cửa đi ra, thấy hắn đứng có mình mà không thấy xe đâu, tính hỏi mà nghĩ lại là đang giận hắn thì sao mở miệng trước được.
Đóng cửa nhà, làm lơ hắn quay đi. Hắn thấy vậy đành đuổi theo sau, 2 đứa cùng đi bộ tới trường, mà cái miệng hắn cứ lải nhải liên tục, sáng sớm không biết ăn gì chưa mà dư ca-lo gớm. Bực lắm tôi mới mở miệng nói.
– Ồn ào đủ chưa ?
– Chịu nói chuyện rồi hả, tưởng mấy ngày không gặp em câm luôn rồi chớ.
– Muốn gì ?
– Đi ăn sáng nha ?
– Không muốn ăn.
– Kén ăn, muốn ăn gì ?
– Ăn chuối .
– Hả !?? Chuối ? Chuối gì ??
– Ngạc nhiên gì ?
– Không, không gì ! Sáng không có cái đó, ăn cơm đỡ nha !
– Làm ơn, có gì nói đại đi.
Hắn giải thích cho tôi tại sao hôm thứ 7 lại để tôi leo cây, lí do nghe vui tới nỗi cười không được mà muốn đè hắn ra đấm vài phát cho hả dạ. Lý do là con mèo con nhà hắn đẻ nên chạy về gấp coi con mèo đẻ. Mắc cười, lừa được bé con 3 tuổi chứ sao lừa được đứa 15 sắp 16 tuổi ? Con mèo con gì mà đẻ được, nói con mẹ nhỏ của hắn đẻ thì xấp xỉ còn tin được ấy chớ. Nhịn lửa giận vào trong. Bật chết độ trẻ thơ, trả lời câu nói của hắn hết sức ngây thơ.
– Hay quá, mèo con mà đẻ được thì heo nái mẹ cũng biết leo cây.
– Ý gì đây ?
– Anh ơi xe anh bán de chai rồi hả sao không thấy vậy ?
– Thằng Long chở đi học dùm.
– Thế Long đâu ?
– Đi trước rồi, ăn sáng nha !
– Ăn gì ?
– Muốn ăn gì ?
– Không muốn ăn gì.
– Kén ăn, đi ăn cơm sườn mỡ với anh.
Tôi cũng không trả lời, để hắn kéo tay tôi đi tới quán cơm gần trường. Vừa bước vào quán thì mùi dầu mỡ làm tôi khó chịu vô cùng nên chạy vào tolét nôn liên tục. Lúc ra thì đã thấy hắn ngồi ăn tỉnh bơ, còn đối diện là dĩa cơm còn bóc khói. Tôi ngồi vào chỗ, cầm muỗng xúc cơm không mà ăn, không cho nước mắm vào cũng không ăn thịt hay mỡ hành.
– Bị sao vậy ? Sao ăn cơm không ?
– Không ăn nỗi, anh ăn thịt đi, em ăn cơm không được rồi.
– Ăn hết đi, không được kén chọn.
Trời, hắn ra lệnh cho tôi cứ như mẹ ở nhà vậy. Nhưng mà có nuốt nỗi miếng nào đâu, cắn được miếng thịt ráng nuốt vào, chịu không nỗi lại chạy vào tolét ói tiếp. Nảy giờ có nhiêu cơm cũng chạy ra hết, coi như chưa ăn gì luôn.bLục trong balo lấy chai nước mẹ nấu uống một cái hết nữa chai, nhìn lại dĩa cơm thì thấy mất miếng thịt. Biết hắn ăn nhưng tôi vẫn ngây thơ nói.
– Anh ơi con chó ăn mất miếng thịt của em rồi .
Hắn đang gặm miếng thịt tôi cắn ban nãy trong miệng, nghe tôi nói hắn liền nhả ra, nhìn mặt đen hơn “bông cao”
– Gâu gâu.
– Tự nhận là chó à ???
– Ừ.
– Milu ngoan, nảy em cắn một miếng rồi milu ăn ngoan.
– Có siđa cũng lây từ lâu rồi, ăn không được bỏ mứa.
– Kinh thế.
Ăn xong hắn tính tiền rồi hai đứa vào trường, trước khi vào trường hắn còn hỏi tôi 20 tháng 11 có đi đâu không, đi Đầm Sen với bọn hắn. Tôi cũng gật đầu nói là sẽ suy nghĩ. Hôm nay nói giận hắn mà sao làm không được kỳ quá, mà thật sự thì tôi chưa giận được ai lâu quá 5 phút. Chuyện tôi đi ăn sáng với anh handsome lớp 11 mà cho cả trường biết chắc tôi cả ngày bị dị nghị quá. May mà lúc ăn ngồi trong góc mà hắn cũng quay mặt vào trong nên chỉ thấy lưng chứ không thấy mặt hắn.
. . . . . . . . .
Bình yên 5 tiết buổi sáng mà toàn là nằm ngủ. Lúc tan trường, tôi chóng mặt quá nên lê xác ra cổng trường hơi muộn tí. Vừa ra lại thấy Yong ẵm bé con hôm bữa đứng dựa vào chiếc xe bốn chỗ đùa giỡn rất vui, lần đầu tiên thấy hắn cười tươi như vậy. Hắn thấy tôi, rõ ràng đang tính đi tới chỗ tôi nhưng thôi. Khi thấy từ trong trường có cô gái như búp bê, rất xinh đẹp đi ra hắn quay lại ngồi vào phía ghế phụ rồi đóng cửa xe, người con gái xinh đẹp đó cũng ngồi vào ghế xế.
Lúc hắn quay đi, tôi nhìn đứa kỹ lại đứa bé đó đúng là giống hắn lắm, cái mũi giống hắn y chang, còn cái miệng thì giống cô gái đó, nói chung em bé nhìn mũm mĩm dễ thương lắm.
Sáng nay khi ra khỏi nhà ba có dặn ra về đợi ba tới đón, giờ thì đứng đợi ba đón mà gặp cảnh này buồn thật. Đúng lúc ba tới, bữa nay ba lại lái Audi đi rước tôi, hãnh diện phết, mà nghe ba nói bạn ba sắp công tác về nên phải trả xe, tiếc chết di được. Lúc mở cửa xe cũng là lúc xe hắn đi bắt đầu chạy, thấy hắn nhìn tôi qua kính xe trước. Tôi cũng ngồi vào xe, ba chạy thẳng ngược đường về nhà, còn hắn chạy về hướng nhà tôi. Thấy ba đi ngược đường về nhà tôi mới hỏi ba đi đâu, ba mới nói là đi mua điện thoại cho tôi.
Tôi mừng cám ơn ba rối rít. Mà nghe câu tiếp theo hết cười nỗi. Ba nói :” Ba mẹ sắp đi Đà Nẵng, chị mày thì ở bên ngoại có mình mày ở nhà, phải mua điện thoại cho mày để gọi cho mày mọi lúc mọi nơi, lỡ mày chơi bời bậy bạ chẳng phải ba mẹ mày khổ sao ? ” . Điện thoại chỉ là thiết bị theo dõi hành tung của mình thôi, đáng ghét.
Lúc tới Thế giới di động, ba xem quá chừng mẫu điện thoại, cuối cùng cũng chọn được 2 cái. Một cái là Smartphone hãng Samsung, còn một cái là Stupid phone hãng Nokia. Cái Samsung là ba nói mua cho mẹ, còn mình là cái Nokia kia, con Nokia 1280 quê mùa chẳng làm được gì ngoài nghe gọi. ( Giờ muốn xài 1280 còn k có -_- ).
. . . . . . . .
Về nhà ăn miếng cơm rồi nằm ngủ tới 1 giờ dậy đi học phụ đạo. Mà chiều nay tôi thấy đội bóng rổ của hắn mà chẳng thấy hắn đâu. Nói chung hắn lại mất tích nữa rồi, lần nào cô gái như búp bê kia xuất hiện là hắn lại mất tích.
. . . . . . . . .
Chiều nay không có mưa bay
Và em ngủ quên đã lâu rồi
Ngủ quên trên phố một mình…
…
Chiều nay không có mưa bay
Chỉ có những con đường dài cùng em ngồi hát vu vơ…
Chiều nay không có mưa rơi ướt trên đôi bờ vai
Chiều nay không có
mắt anh cười như lúc xưa.
Chiều nay góc phố cũng biết buồn, thả hoa bay khắp con đường
Chiều nay không có mưa rơi em lặng im…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!